Chương 238:
Chương 238:Chương 238:
"Xem ra ngôi miếu Sơn thần kia linh thiêng thật đó!" Mọi người đều đồng thanh nói.
Nữ đồng nghiệp hôm qua chỉ cho anh ấy ngôi miếu Sơn thần cũng lên tiếng: "Tôi đã nói rồi, chị dâu tôi nói miếu Sơn thần này rất linh anh lại còn không tin!"
Như thể ngày hôm qua cô ấy chắc chắn 100% rằng bùa chú của ngôi miếu Sơn thần thực sự hiệu quả.
Vào hai ba ngày sau, Ngụy Hỉ Bân thực sự không còn bị hù dọa nữa, cảm giác căng thẳng của anh ấy dần được giải tỏa, cuối tuần anh ấy đi đến miếu Sơn thần cám ơn các đạo sĩ trên đó và hỏi họ phải làm cách nào để tạ ơn vị thân đã cứu anh ấy.
Đạo sĩ bên kia hướng dẫn anh ấy thắp hương theo thông lệ, phần còn lại là làm phước hay làm từ thiện thì tùy tâm anh ấy.
Lần này Ngụy Hỉ Bân thoát chết, cảm nhận sâu sắc sức mạnh của thần linh, đã hoàn toàn trở thành tín đồ trung thành của Sơn thần, không chỉ quyên góp mấy vạn mà nhìn thấy ngôi miếu Sơn thần vắng vẻ, anh ấy cũng tự động gia nhập trong việc quảng bá miếu Sơn thần.
Anh ấy đã đăng kinh nghiệm gặp quỷ lần này của mình trên nhiều diễn đàn bài đăng khác nhau, thu hút rất nhiều sự chú ý, tuy nhiên, khi mọi người xem đến cuối, anh ấy nói rằng anh ấy đã vượt qua cơn nguy kịch nhờ xin bùa hộ mệnh ở miếu Sơn thần thì mọi người lại không tin anh ấy.
Hầu hết mọi người đều nói rằng anh ấy là thủy quân quảng bá cho miếu Sơn thần, liên tục report bài viết của anh ấy.
Lúc này anh ấy mới nhận ra tất cả những người năm xưa nói về sự linh nghiệm của ngôi miếu này đều không phải là thủy quân gì cả.
Nhìn thấy Ngụy Hỉ Bân bình an vô sự, mọi người trong văn phòng nơi anh ấy làm việc đều tin vào sự kỳ diệu của ngôi miếu Sơn thần trên núi kia.
"Nếu như không phải tận mắt chứng kiến lão Ngụy xảy ra chuyện, tôi cũng không tin trên đời này thật sự tồn tại một loại kỳ tích như vậy đâu!"
"Mọi người chưa nghe sao, ở Huyện Văn Nhiêu có một doanh nhân giàu có phía nam đã chỉ rất nhiều tiền, khoản hai trăm vạn để xây dựng miếu Sơn thần, họ nói rằng vì Sơn thần đã ban phước lành cho anh ta vượt qua nguy hiểm, cho nên bây giờ anh ta đã bỏ tiền ra để xây miếu Sơn thần ở khắp mọi nơi, việc này thực sự là không phải để kêu gọi từ thiện mà chỉ là trả lễ những gì Sơn thần ban phước cho anh ta mà thôi!"
Tuyên bố này đã được chấp nhận rộng rãi trong văn phòng của Ngụy Hỉ Bân.
Cái gọi là lúc bình thường không thắp hương, lúc nguy cấp mới vội vàng vái chân Phật, đến lúc đó thân Phật có giúp đỡ hay không, hoàn toàn phụ thuộc vào tâm trạng. Vì vậy, những người này mặc dù tạm thời không gặp phải chuyện gì nguy hiểm, nhưng cuối tuần cũng đến miếu Sơn thần thắp hương. Kết quả là, Linh Bảo đã có được nhóm tín đồ đầu tiên ở thành phố FÃ
Gặp quỷ hồn bị thương nặng cần bổ sung sức mạnh để chữa lành vết thương, vì vậy khi Ngụy Hỉ Bân và những người khác ăn trưa vào buổi trưa ngày thứ Hai, họ đã nhìn thấy một vị đại sư mặc đạo bào đang làm việc đó trong tòa nhà văn phòng đối diện. Sau khi hỏi thăm, họ mới biết có vài người ở tòa đối diện cũng gặp phải quỷ khi làm tăng ca vào cuối tuần.
Sau khi các đồng nghiệp của Ngụy Hỉ Bân ra ngoài ăn cơm, trở vê họ mang lại tin tức mới khiến cả phòng háo hức.
Công ty bên kia đã thờ Sơn thân, không sợ ma hay yêu quái nào đến tìm, thế nên tâm thế rất thoải mái, bọn họ muốn đi xem náo nhiệt một chút.
Vì vậy, tranh thủ giờ nghỉ trưa, một nhóm thanh niên từ văn phòng, bao gồm cả Ngụy Hỉ Bân, chạy đến tòa nhà văn phòng đối diện. Ngụy Hỉ Bân lại có một tâm lý khác, với tư cách là một tín đồ trung thành được Sơn thần cứu mạng, anh ấy cũng muốn tìm thêm tín đồ cho ân nhân của mình.
Khi một nhóm người đến tòa nhà văn phòng đối diện, vừa vặn có một người đàn ông trung niên để râu đang niệm chú quanh quẩn ở tầng trệt, đám nhân viên văn phòng từ bé lớn lên trong thành phố nhìn trò này rất thú vị, nên cố gắng không chớp mắt xem vì sợ bỏ lỡ khoảnh khắc nhiệm màu nào đó.
Thương Vĩnh Phi tò mò tiến tới bắt chuyện: "Này có chuyện gì đang xảy ra vậy, ông ta đang làm gì thế?"
Mọi người xung quanh đều đồng thanh trả lời anh ta: "Nghe nói nhân viên tăng ca làm thêm ở đây gặp phải quỷ, có hai người vì hốt hoảng mà phải nhập viện rồi, làm cho nhân viên ở đây rối hết cả lên, nên quản lý báo với tổng công, hôm nay công ty tìm thây pháp tới để trừ tà đó."
"Tiểu Ly của công ty chúng tôi mới tối hôm qua còn ra hành lan hút thuốc, sau đó ngất xỉu ở câu thang, giờ còn nằm trong bệnh viện chưa về nữa nè."
Xem ra phần lớn những người tụ tập ở đây xem lễ trừ tà đều là những người có đồng nghiệp đã gặp quỷ, họ biết rằng người tiếp theo có thể là chính bọn họ nên cực kỳ chú trọng đến lễ trừ tà này.
Ngụy Hỉ Bân cũng nhận ra điều đó, anh ấy nhận thấy rằng đây là cơ hội tốt nên bèn hỏi: "Có phải đồng nghiệp của anh bị một vong hồn người đàn ông đẩy xuống cầu thang phải không, mặt vong đó còn đầy máu và vai bị vẹo như gấy xương đúng chứ?"
Người đàn ông chưa kịp trả lời thì một người đàn ông khác trạc ba mươi tuổi, sắc mặt tối đen trong đám đông lên tiếng :
"Làm sao anh biết rõ như vậy chứ?"
"Bởi vì mấy ngày trước tôi cũng gặp qua." Lời này vừa nói ra, lập tức thu hút sự chú ý của người xem, hiển nhiên là mọi người xung quanh đều hy vọng có thể nghe được anh ấy chia sẻ thêm. Sau đó, Ngụy Hỉ Bân kể chỉ tiết những gì anh ấy đã trải qua mấy ngày trước, vì có một chút tài ăn nói nên anh ấy mô tả sinh động mọi thứ rất chân thực đến mức mọi người xung quanh gần như không dám thở mạnh, lắng tai nghe từng từ anh ấy nói.
"Nhưng mà nhìn bộ dạng của anh bây giờ, không giống như người đã từng gặp quỷ." Có người chất vấn, chỉ chỉ mấy nam nữ trong đám người đứng ngoài cửa dưới ánh mặt trời, sắc mặt tái nhợt, hai mắt trũng sâu: "Người gặp phải quỷ ít nhất cũng trông giống như mấy người kia chứ.
"Đó là bởi vì tôi có bùa trừ tà. Mới năm ngày trước, con quỷ đó đã treo tôi lên trân nhà, tôi suýt nữa bị nó tiễn về tây thiên rồi!" Ngụy Hỉ Bân thở dài.
Lưu Xuyên, Thương Vĩnh Phi cùng với các đồng nghiệp của anh ấy cũng chứng minh rằng bọn họ từng gặp phải con quỷ đó.
Vì vậy, những người ở công ty đó từng đụng phải quỷ không khỏi tò mò hỏi: "Làm sao anh đuổi được ma vậy?"
"Là miếu Sơn thần núi Bạch Đế, tôi có đến đó xin một lá bùa theo lời Sơn thần, tôi dán lá bùa lên tường thì lập tức con quỷ đó hiện nguyên hình, nó bị sét đánh bật đi và bây giờ không dám tới tìm tôi nữa."
Lời này đã khiến những người xem ở đó bàn tán rất nhiều:
"Miếu Sơn thần núi Bạch Đế, sao nghe quen quen?”
"Chẳng phải là ngôi miếu mua rating chạy quảng cáo khắp nơi đó sao, thổi phồng lên thành ngôi miếu vô cùng diệu kỳ." Có người chợt nhớ ra.
Vì vậy, mọi người nhìn Ngụy Hỉ Bân với con mắt nghi hoặc, xì xào bàn tán với nhau, âm thanh không quá to nhưng đều cố ý để đám người Ngụy Hỉ Bân có thể nghe rõ:
"Không phải đám bọn họ là KOL pr cho miếu chứ?"
"Miếu Sơn Thần Bạch Đế đó có tiền chạy quảng cáo nhiều như vậy, thì những người này có thể là KOL cũng nên..."
Lúc Ngụy Hỉ Bân và mọi người đang nói chuyện với nhau, đã thu hút được sự chú ý của nhiều người trong đó có Trương Hưng Chí, tổng giám đốc của tòa nhà bên cạnh và đạo sĩ anh ta mời đến.
Lúc này, Trương Hưng Chí đứng dậy, nói:
"Mọi người yên tâm đi. Lần này chúng tôi mời đại sư bắt quỷ trứ danh của thành phố Z là đại sư Lưu đến đây để trừ tà, bất kể có thứ gì đó không sạch sẽ đều sẽ bị thanh trừ, mọi người yên tâm đi làm đi."
Người đàn ông trung niên có chòm râu dê bên cạnh tự hào ưỡn ngực, ngẩng cao đầu như một vị thần:
"Cái gì mà miếu Sơn Thần Bạch Đế chứ, một cái miếu khỉ ho cò gáy mà tôi chưa từng nghe qua, mọi người muốn bị lừa tiền thì cứ việc đến đó đi." Những lời này vừa phát ra, mọi người xung quanh lập tức nghỉ rằng Ngụy Hỉ Bân thực sự có động cơ quảng cáo cho ngôi miếu kia nhằm kiếm thêm tiền, nên bọn họ nhất mực không tin anh ấy.
Ngụy Hỉ Bân rất tức giận :
"Tôi thực sự có lòng giúp mọi người, nếu mọi người không tin thì thôi vậy!"
Thương Vĩnh Phi và những người khác cũng rất khó chịu vì họ bị nghi ngờ:
"Mọi người bị làm sao vậy, chúng tôi đều là nhân viên của công ty kế toán Thiên Hằng, làm việc ngay tòa nhà đối diện, lý do gì chúng tôi phải nói dối mọi người chứt"
"Đúng vậy, chuyện này cả công ty chúng tôi đều biết!"
Lòng tốt bị khước từ, Ngụy Hỉ Bân và những người khác chỉ còn cách thất vọng rời đi, còn những người tò mò xung quanh đó chỉ thấy rằng đám người Ngụy Hỉ Bân bị vạch trân nên hổ thẹn rời đi thôi.
Bởi vì đã làm lễ trừ tà trấn an mọi người, nên giám đốc công ty này có lý do chính đáng ép mọi người tiếp tục làm việc tăng ca.
Gần như toàn bộ tòa nhà đều là những nhân viên IT chăm chỉ, một vài bộ phận còn tăng ca đến gần sáng, họ vốn là làm để theo kịp tiến độ của dự án, quá ngày bàn giao dự án theo hợp đồng sẽ bị phạt đền bù lên đến mười mấy vạn thậm chí là mấy chục vạn, thế nên ngoài việc tăng ca để liều mạng làm việc thì rõ ràng là bọn họ đâu còn cách nào khác.
Tuy nhiên có vẻ như cách trừ tà của lão đạo sĩ kia vô ích rồi, vẫn có tai nạn xảy ra vào lúc nửa đêm.