Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần (Dịch Full)

Chương 242 - Chương 242:

Chương 242: Chương 242:Chương 242:

"Em có nghe thấy không? Vừa rồi có một giọng nói, bảo rằng tối nay lúc 9 giờ có người đến nhà chúng ta xử lý chuyện đó."

Người vợ lắc đầu mờ mịt. Ý thức được đây chính là "Thần Khải" trên mạng nói, hai người lập tức tin phục Sơn thần.

Chín giờ tối, chuông cửa đúng giờ vang lên, Ông Bằng Trạch mở cửa ra nhìn, là một cô gái trẻ tuổi trắng trẻo sạch sẽ rất đáng yêu, đối phương mỉm cười nói với bọn họ:

"Tôi tới xử lý chuyện nhà các người, con trai hai người đã về đúng không?”

Vợ chồng Ông Bằng Trạch càng thêm kinh ngạc, lúc về đến nhà bọn họ mới nhớ ra, ban ngày Sơn thần nói muốn phái người đến nhà ông ấy xử lý, nhưng lúc ông ấy cầu nguyện lại không hề đề cập tới địa chỉ. Nào biết được, vậy mà thật sự có người tìm tới, có thể thấy được sự thần thông quảng đại.

Do đây là người thần linh phái tới, hai vợ chồng cũng không dám bởi vì bề ngoài trẻ tuổi của Linh Bảo mà khinh thường, họ nhanh chóng đón người vào trong nhà:

"Thằng bé đã vê và đang làm bài tập ở trong phòng. Mời ngài vào trong."

Linh Bảo tiến vào nhà, cũng mặc kệ bọn họ khách sáo muốn đi lấy hoa quả rót trà, mà nói luôn: "Dẫn tôi đi thăm con trai ông."

Ông Bằng Trạch vội vàng làm theo lời cô, dẫn cô đến phòng con trai.

Trên bàn học ở trước cửa sổ là một thiếu niên ngoan ngoãn làm bài tập, thoạt nhìn chỉ mới mười bốn mười lăm tuổi, rất yên tĩnh. Cậu bé giờ đây, người bình thường chỉ bằng mắt thường căn bản không nhìn ra được có điều gì không ổn. Nhưng Linh Bảo lại phát hiện, nông độ âm khí trên người người này đã cao vượt qua người thường rất nhiều, chính là dấu hiệu đã bị lệ quỷ phụ thân.

Hiện tại thoạt nhìn thì bình thường, chỉ là bởi vì, lệ quỷ kia cảm thấy hiện tại không cần khống chế cơ thể của cậu bé, ảnh hưởng đến hành động và suy nghĩ của cậu bé.

Linh Bảo không chút do dự lấy ra mấy tấm bùa dán lên bốn bức tường và trần nhà, phong bế đường đi của lệ quỷ kia.

Ông Bằng Trạch chỉ thấy trong tay thiếu nữ kia đột nhiên xuất hiện mấy tấm hoàng phù, sau một khắc, *hoàng phù giống như mũi tên rời cung bắn ra ngoài, vững vàng dán lên vách tường, họ không khỏi bị thủ đoạn thần kỳ này làm cho kinh hãi trợn mắt há hốc mồm.

*hoàng phù: tấm bùa màu vàng

Dường như cảm giác được sự khác thường, hoàng phù vừa dán lên tường, thiếu niên vốn đang ngoan ngoãn làm bài tập lập tức đứng bật dậy, một đôi mắt mang theo hận ý đáng sợ hung hăng nhìn chằm chằm hai người ở cửa.

"Không giả vờ nữa à?" Trong tay Linh Bảo cầm linh phù, vừa dứt lời, linh phù lập tức bay đến ngực thiếu niên kia.

Mục tiêu ban đầu của cô thật ra là Thiên Linh Cao, thế nhưng đứa trẻ kia trốn quá nhanh, lập tức dán vào ngực nó.

Linh phù vừa chạm vào người, đứa bé trai đó giống như bị tạt axit sulfuric đậm đặc, vẻ mặt thống khổ hét lên.

"Lập tức rời khỏi cơ thể đứa trẻ này, bằng không ta sẽ lập tức cho ngươi hồn phi phách tán!" Trên người đứa trẻ dán bùa đuổi quỷ, quỷ vật kia nếu không rời khỏi cơ thể cậu bé thì sẽ vẫn thống khổ như bị liệt hỏa địa ngục thiêu đốt.

Nhưng lệ quỷ kia hiển nhiên sẽ không ngoan ngoãn như vậy, hắn ta nằm trên mặt đất, bắt đầu dùng ánh mắt đáng thương nhìn Ông Bằng Trạch lớn tiếng kêu cứu:

“Cha, con khó chịu quá, cha mau cứu con! Mau cứu con!"

Ngữ điệu này, nghe qua không khác gì Ông Thành bình thường.

Khoảnh khắc này trong lòng Ông Bằng Trạch giống như bị dao đâm.

"Không nên tin hắn, đây là do quỷ vật đang mê hoặc mấy người." Linh Bảo lạnh lùng nói với Ông Bằng Trạch.

Tuy nhiên, căn phòng không cách âm, vợ Ông Bằng Trạch ở trong phòng khách nghe thấy tiếng kêu cứu thảm thiết của con trai, lập tức mở cửa phòng vọt vào, vừa vào đã thấy con trai đau đớn lăn lộn dưới đất.

Nhìn thấy mẹ xông vào, Ông Thành càng kêu thảm thiết hơn:

"Mẹ, mẹ mau giúp con kéo bùa ra, cô ta làm như vậy không đuổi được lệ quỷ kia, ngay cả con cũng cùng hắn hồn phi phách tán! Mẹ mau cứu con! Muộn hơn nữa thì không kịp mất!"

Nghe được lời này, vợ của Ông Bằng Trạch làm sao còn có thể duy trì lý trí, bảo vệ con cái là bản năng, khiến cho cô ấy lập tức muốn xông lên cứu con trai, nhưng bị Linh Bảo giữ chặt lại:

"Không đả thương được con trai bà, đừng quấy rối."

"Mẹ, mẹ đừng tin lời của cô ta, cô ta chỉ cần trừ quỷ, căn bản không hề quan tâm đến sống chết của con, mẹ cứu con với, con không muốn chết!"

Nghe nói như vậy, Ông Bằng Trạch và vợ ông ấy đều có chút dao động, so với một đại sư mới gặp mặt lân đầu, theo bản năng bọn họ đương nhiên là tin tưởng con của mình hơn.

Vợ Ông Bằng Trạch nắm lấy tay Linh Bảo: "Đại sư, ngài mau lấy bùa xuống đừng làm tổn thương con trai tôi, làm ơn!"

"Đúng vậy, đại sư, có thể dùng phương pháp nhẹ nhàng một chút hay không..."

Linh Bảo bị hai người này cản trở, đang định dùng định thuật định thân lên họ, chỉ thấy Ông Thành thừa thời cơ ngắn ngủi lúc cô phân tâm, đột nhiên dốc hết toàn lực chạy về hướng cửa sổ rồi đụng mạnh, mang theo cơ thể Ông Thành trực tiếp nhảy xuống lầu.

Biến cố chỉ trong nháy mắt, bàn học của Ông Thành vốn ở ngay sát cửa sổ, hắn ta cách cửa sổ gần, mà Linh Bảo đứng ở cửa, lại bị hai vợ chông quấn lấy, căn bản không kịp ngăn cản.

Chỉ có thể lập tức đuổi tới bên cửa sổ cứu vớt cơ thể Ông Thành.

Gia đình này ở tầng 18, cơ thể người thường ngã xuống tất nhiên sẽ tan xương nát thịt, loại thương thế này mất mạng trong khoảnh khắc, cho dù cô là thần linh, chậm một chút thôi cũng không nhất định cứu được.

Một luồng linh khí của cô nhanh chóng phi xuống đuổi theo cơ thể Ông Thành, kéo cậu bé trở vê, ném ở trên giường ngủ.

Vợ chồng nhà họ Ông bị biến cố bất thình lình này dọa cho choáng váng, giờ đây thấy con trai được kéo trở về bình yên vô sự, nhất thời cùng nhau nhào tới, thấy con trai mở mắt, mờ mịt hỏi:

“Cha mẹ, có chuyện gì vậy?"

Hai người nhất thời vui mừng đến phát khóc, an ủi: "Không có chuyện gì, không có chuyện gì!"

Xác nhận con trai không sao, hai người lúc này mới nhớ tới việc cảm ơn đại sư Linh Bảo này: "Vừa rồi nhờ đại sư, bằng không..."

Lời còn chưa nói hết, Ông Bằng Trạch đã ngượng ngùng ngậm miệng, ông ấy thấy cô gái trẻ này mím chặt miệng, rõ ràng là biểu hiện đang rất tức giận.

Chưa từng có lệ quỷ nào thoát khỏi tay Linh Bảo, nhưng mà chuyện như vậy lại đã xảy ra.

Lệ quỷ kia rất giảo hoạt, đầu tiên là mê hoặc vợ chồng nhà họ Ông làm cho cô rối loạn phân tâm, sau đó tạo ra tình huống đột ngột nhảy lâu. Tình hình vừa rồi, cứu người và bắt quỷ chỉ có thể chọn một, linh lực của cô đặt ở việc cứu người, đương nhiên không để ý đến quỷ hồn vừa nhảy xuống đã chạy trốn.

Tốc độ của quỷ hồn quá nhanh, mới chậm trễ hai ba giây, đã chạy trốn không thấy bóng dáng.

"Thật xin lỗi đại sư, vừa rồi chúng tôi hiểu lầm ngài!" Hai vợ chồng vội vàng xin lỗi.

"Lần này ngài cứu con trai chúng tôi, thật sự không biết cảm ơn ngài như thế nào..."

Linh Bảo hít sâu một hơi, bất đắc dĩ khoát tay áo, chẳng lẽ cô còn có thể giận dỗi với hai vợ chồng người trần mắt thịt hay sao.

Hơn nữa hiện tại nói những thứ này cũng vô dụng, lệ quỷ kia cũng chạy rồi.

"Nếu hai người muốn cảm ơn, thì cảm ơn Sơn thần đi." Nói xong, cô lập tức chuyển ánh mắt đến trên người Ông Thành.

Lệ quỷ kia vậy mà có thể dùng phương pháp ti tiện như vậy tính kế cô, Linh Bảo hạ quyết tâm, bắt được hắn ta nhất định phải cho sét đánh hắn ta mười tám lần rồi đưa vào thông đạo Luân Hồi.

Đọc tử vi của Ông Thành, Linh Bảo lập tức biết được chân thân của lệ quỷ kia từ trong hình thức hành vi của hắn ta.

Khó trách lợi hại như vậy, hóa ra là một đao quỷ.

Những con quỷ như vậy không phải là một tạo hóa mới của xã hội hiện đại, mà là sự tồn tại từ thời cổ đại. Đao quỷ, do rất nhiều oán niệm oan khuất của nạn nhân trên đồ đao tụ tập mà thành, là một loại quỷ vật rất tuân thủ nghi thức, mỗi lân phụ thân thành công, khi chuẩn bị động thủ, đều sẽ mài đao lúc nửa đêm.

Tính công kích của nó rất mạnh, bình thường hay bám vào trên người thiếu niên dễ khống chế, vừa ra tay sẽ khống chế hồn phách của mấy người họ, tốc độ phát triển cũng rất nhanh. Nếu không nhanh chóng bắt được, hậu hoạn vô cùng.

Đao quỷ này vừa rồi bị bùa của cô đả thương, nhất định sẽ vội vàng đi tìm con mồi mới bổ sung năng lượng, như vậy nhiều nhất là ba bốn ngày, rất có thể sẽ phát sinh một vụ thảm án nữa.

"Đại sư, quỷ vật kia đã bị trừ khử chưa?" Ông Bằng Trạch vừa gây họa cẩn thận hỏi.

"Chưa, nhưng cũng sẽ không trở về nhà các người nữa." Linh Bảo để lại một tấm bùa giữ nhà, làm cho quỷ vật không cách nào xâm lấn nhà ông ấy nữa, rồi lập tức rời khỏi nhà họ Ông.

Sau khi xuống lầu, cô lập tức gọi điện thoại cho cục trưởng Chu giải thích tình hình.

"Tốt nhất là các anh nên thông báo cho người dân cảnh giác một chút. Đặc điểm bị quỷ vật kia phụ thân rất rõ ràng, sau khi nó phụ thân thành công, nhất định sẽ mài dao lúc nửa đêm”"

Cục trưởng Chu thấy Linh Bảo coi trọng quỷ vật này như thế, có thể thấy được tính nguy hiểm của nó cao bao nhiêu, cắn răng một cái nói với Linh Bảo:

"Vậy tôi sẽ đi liên hệ với cơ quan công an ngay, bảo cảnh sát thành phố Z thông báo khẩn tới người dân, một khi nghe thấy tiếng mài dao lúc nửa đêm, thì lập tức báo cảnh sát."

Lúc quỷ vật kia mới phụ thân sức mạnh sẽ tương đối yếu, chỉ biết nửa đêm mài dao, sẽ không hành động ngay, như vậy chỉ cần trước đó bắt được nó, sẽ không có thảm án phát sinh.
Bình Luận (0)
Comment