Chương 251:
Chương 251:Chương 251:
Vừa đi tới siêu thị nhỏ của khu phục vụ, điện thoại của anh ta vang lên, nghe điện thoại xong, trợ lý ngay lập tức biến sắc, đến cả nước cũng không kịp mua, vội vàng chạy vê.
"Anh Lâm, nhanh, nhanh xuống xe!" Anh ta hô lên qua cửa sổ xe.
Ảnh Đế Lâm có chút mờ mịt, xuống xe: "Sao thế?"
Lúc này trợ lý mới nói ra chuyện vừa mới xảy ra.
Hóa ra, anh ta vừa nghe điện thoại của anh Lý quản lý gọi tới.
Anh Lý nói với anh ta, hôm nay anh ta hỏi bạn bè trong giới chuyện của đoàn làm phim nhỏ của phim é Cửu thiên chi thượng ) kia, nhưng nó hoàn toàn khác với những gì mà nữ quỷ nói.
Ba năm trước, quả thật đã xảy ra sự cố dây treo bị đứt như vậy, đoàn làm phim bồi thường không ít tiền cho ba mẹ của nữ diễn viên Mai Tư Điềm kia. Hai người cầm tiền xong thì đi, đến cả tro cốt của Mai Tư Điềm cũng không đem về quê.
Sau này nghe bạn thân của Mai Tư Điềm nói, người đàn ông kia là ba ruột, nhưng nữ lại là mẹ kế, từ nhỏ đã không thèm quan tâm gì tới Mai Tư Điềm, cũng chỉ có lúc xảy ra chuyện cầm tiền mới tích cực.
Cũng không biết có phải bởi vì oán khí đối với gia đình, với hoàn cảnh lúc còn sống quá nặng hay không, mà từ đó về sau, Mai Tư Điềm ở lại đoàn làm phim gây chuyện ma quái, những diễn viên từng đắc tội với Mai Tư Điềm đều xảy ra sự cố, nữ số một ức hiếp cô tàn nhẫn nhất kia bị xe tông chết rồi. Bộ phim kia bởi vì ma quỷ lộng hành nên cũng không quay tiếp được nữa, chỉ có thể giải tán, sau này nữ quỷ vậy mà lại quấy rây nhà của đạo diễn, bị đạo diễn mời đại sư, khó khăn lắm mới trấn áp được, dán bùa lên hũ tro cốt, đặt ở trong đạo quán để canh chừng.
Mà hôm nay, chính là ngày dỗ tròn ba năm nữ quỷ chết, vô cùng hung hiểm.
Cô ta vốn dĩ chính là lệ quỷ, bị trấn áp ba năm, sự oán hận đối với người sống chỉ có tăng thêm chứ không có giảm, tối nay chắc chắn sẽ đại khai sát giới. Người đầu tiên gặp họa chính là Ảnh Đế Lâm và trợ lý đã từng tiếp xúc với tro cốt của nữ quỷ lâu nhất.
"Đây... Tại sao lại như vậy được chứ!" Ảnh Đế Lâm không thể tin nổi: "Ý cậu là đêm nay cô ta sẽ tới hại chúng ta?”
"Anh Lý đã hỏi qua vị đạo sư mà chúng ta muốn mời kia, anh ấy nói như thế này, bảo tối nay chúng ta nhất định phải cẩn thận!" Trên mặt của trợ lý mang theo sự sợ hãi: "Anh Lý nói từ lúc anh ấy xác định tin tức đến giờ đã gọi cho chúng ta mười mấy cuộc điện thoại, nhưng chúng ta không hề nhận được một cuộc nào, anh Lâm, anh cảm thấy đây vẫn không có vấn đề gì sao?"
Ảnh Đế Lâm chột dạ trong lòng, cầm điện thoại lên lục soát tin tức các diễn viên của bộ phim é Cửu thiên chi thượng } kia, phát hiện nữ chính trong đó thật sự bị xe tông chết rồi, mà những người khác cũng xảy ra các loại sự cố ở mức độ khác nhau. Nhưng những thứ đồ này, tối hôm qua bọn họ đều không tra tới... Kết luận rã rất rõ ràng rồi, nữ quỷ kia nói dối, hơn nữa tối hôm qua đã mê hoặc bọn họ, khiến bọn họ không tra được báo cáo chính thức và tin đồn trên diễn đàn. Dưới loại tình huống như thế này, Ảnh Đế Lâm nào dám để tro cốt của nữ quỷ lên cùng một chiếc xe chứ.
Nhìn mặt trời dần lặn xuống ở phía tây, trong lòng Ảnh Đế Lâm hiện lên một loại cảm giác bất an trước một loại nguy hiểm sắp tới. Anh ấy là một người có trực giác rất nhạy bén, dựa vào trực giác bình thường cũng có thể gặp dữ hóa lành.
Hôm qua, sở dĩ nữ quỷ có thể mê hoặc được bọn họ, bây giờ bọn họ đi xuống xe đứng ở bên ngoài là không thể nào, chỉ sợ cũng là bởi vì ánh mặt trời. Trong tin đồn luôn nói, quỷ sợ ánh mặt trời, sợ là có một đạo lý nhất định nào đó.
Nhưng bây giờ, trời sắp tối rồi, sức mạnh của nữ quỷ sẽ trở lên mạnh mẽ một lần nữa. Thậm chí còn có thể bởi vì anh ấy gỡ tấm bùa trên hũ tro cốt xuống mà càng trở nên mạnh hơn.
"Bây giờ mời đại sư cũng không mời được, anh Lâm, chúng ta chỉ có thể tự mình nghĩ cách thôi."
Nhìn gương mặt sợ hãi của trợ lý, Ảnh Đế Lâm đã rất hối hận vì bản thân đã mở chiếc hộp quỷ ra.
Nhưng phải làm thế nào mới có thể thoát khỏi sự đuổi giết của nữ quỷ? Bây giờ trở lại đạo quán đã không kịp nữa rồi, đại sư mà bọn họ mời lại đang ở một tỉnh khác ở rất xa.
Lúc này anh ấy bất giác nhớ tới những lời dặn dò của nữ nhân viên kia, gặp phải chuyện tà môn, có thể tới miếu Sơn Thần Bạch Đế cầu cứu.
"Đi, bây giờ chúng ta lập tức đi tới miếu Sơn Thần Bạch Đất"
Miếu Sơn Thần Bạch Đế là hi vọng duy nhất của bọn họ, nhất định phải tới đó trước khi trời tối!
Hai người không dám ngồi lên chiếc xe vốn đang mở kia nữa, chỉ có thể ngồi quá giang xe với giá cao ở khu phục vụ, để chủ xe chở hai người tới thành phố, bên ngoài miếu Sơn Thần Bạch Đế.
Nữ quỷ trong xe thấy hai người hoảng loạn không chọn đường mà chạy trốn, ánh mắt âm lãnh tàn nhẫn.
Bây giờ vẫn còn ánh mặt trời mạnh mẽ, cô ta không có cách nào đuổi theo bọn họ, nhưng bị quỷ đánh dấu ấn trên người là có thể dễ dàng chạy thoát như vậy sao?
Có dấu ấn của cô ta ở đó, cho dù bọn họ có chạy đến chân trời góc biển, cô ta cũng đều có thể tìm thấy bọn họ. Càng huống hồ, đã sắp bảy giờ rồi, nhiều nhất là một tiếng nữa, trời sẽ tối dần, đến lúc đó cô ta sẽ có thể tự do hành động rồi.
Ảnh Đế Lâm và trợ lý quá giang được một chiếc xe riêng tư nên cũng coi như thở phào một hơi, bây giờ trở vê thành phố, đi tới miếu Sơn Thần Bạch Đế cầu giúp đỡ, có lẽ là sẽ không sao nữa. Vẫn còn một tiếng nữa trời mới tối, chắc chắn có thể đến kịp.
Dọc đường bọn họ thúc giục tài xế đi nhanh hơn một chút, thế nhưng, lúc đi tới đường hầm vào trong thành phố, bên trong đã xảy ra tai nạn nghiêm trọng, tắc đường rồi.
Lái xe đến cửa vào thì không có cách nào quay đầu được, chỉ có thể đợi.
Sau hơn năm mươi phút, đường hầm khó khăn lắm mới lưu thông, lúc này mặt trời đã lặn chỉ còn lại một nửa cuối cùng.
Thời gian không đợi người, Ảnh Đế Lâm bỏ ra cái giá năm vạn, để tài xế dùng tốc độ cao nhất mà xe của anh ta có thể đạt được, lao băng băng trong thành phố đi tới miếu Sơn Thần Bạch Đế.
Ảnh Đế Lâm và trợ lý đều vô cùng căng thẳng, một lát nhìn bản đồ, một lát lại nhìn ánh dương bên ngoài cửa sổ, đến cả thở mạnh một chút cũng không dám.
Vào lúc khoảng cách lộ trình tới miếu Sơn Thần Bạch Đế vẫn còn mười lăm cây số nữa, ánh mắt trời đã hoàn toàn biến mất, mặt đất hoàn toàn bị bóng tối bao phủ.
Trong lòng Ảnh Đế Lâm càng ngày càng lo lắng, xe chạy bình an vô sự trong hai mươi ba phút, đột nhiên anh ấy cảm thấy không khí trong xe lạnh hơn rất nhiều, vừa nâng mắt lên đã nhìn thấy hàng ghế trên có một người con gái mặc áo trắng đẫm máu, tóc được búi theo kiểu cổ đại.
Sống lưng của anh ấy lập tức trở lên cứng ngắc.
Là nữ quỷ kia, cô ta đuổi tới rồi!
Trong kính chiếu hậu, anh ấy đối mắt với cô ta. Lúc này cô ta đã xé bỏ gương mặt giả nhân giả nghĩa đã từng mê hoặc anh ấy xuống rồi, cô ta nở một nụ cười chứa đầy ác ý với anh ấy.
"Dừng xe, tôi muốn xuống xe!" Anh ấy vội vàng hét to.
Tài xế khó hiểu: "Không phải vẫn chưa đến sao?"
Ảnh Đế Lâm lại không quản được nhiều như vậy, vội vàng bảo anh ta dừng xe ở bên đường, mặc dù trợ lý không hiểu vì sao, nhưng vẫn xuống xe.
"Anh Lâm, anh sao thế?"
"Nữ quỷ kia đuổi tới đây rồi, chúng ta không thể ngồi xe nữa!" Ảnh Đế Lâm cố gắng hết sức bình tĩnh nói.
Tối qua nữ quỷ kia đều có thể mê hoặc bọn họ, khiến bọn họ không tra được tin tức của đoàn làm phim, hôm nay ở trên xe, nếu như lại gây ra chuyện gì, khiến xe xảy ra tai nạn, chỉ sợ là sẽ khiến cả tài xế cũng toi đời.
"Nhưng bây giờ chúng ta còn cách miếu Sơn Thần Bạch Đế năm cây số nữa, phải làm thế nào?" Trợ lý luống cuống hỏi.
"Chỉ có thể đi bộ thôi."
Thế là hai người dùng tốc độ chạy nước rút nhanh nhất chạy vê phía miếu Sơn Thần Bạch Đế.
Khoảng cách trên bản đồ đến điểm cuối càng gần, trong lòng hai người càng sợ hãi. Vị trí của miếu Sơn Thần Bạch Đế này đối với bọn họ mà nói rất không ổn, nó nằm ở một tiểu khu của khu vực nội thành mới, xung quanh đều là các tòa làm việc, không có khu nhà ở. Mặc dù lúc này mới hơn tám giờ tối, nhưng trên đường gần như không nhìn thấy người đi đường, đến cả xe cũng rất ít.
Nhưng bây giờ miếu Sơn Thần Bạch Đế là hi vọng duy nhất của bọn họ, chỉ có thể đi tới đó.
Hai người thở hồng hộc chạy tới cửa cửa chính lớn của miếu Sơn thần, thế nhưng lại trợn tròn mắt nhìn.
Lúc này đã qua thời gian tiếp đón khách du lịch của miếu Sơn thần từ lâu, cánh cửa sơn đỏ lớn cổ kính đóng chặt, tường viện cao tầm sáu bảy mét, đến trèo cũng không trèo lên được.
"Chúng ta gõ cửa thử xem." Ảnh Đế Lâm nói.
Thế là hai người bèn cố gắng gõ cửa, từ gõ đến đá, sau đó đụng cửa, cho dù cửa bị đập kêu đến rung trời, nhưng bên trong đều không có ai đáp lại.
Sau khi gõ mấy phút, trợ lý dừng lại, cẩn thận từng li từng tí nói:
"Anh Lâm, bình thường miếu thờ lớn như thế này, thần điện và khu đệ tử sinh sống cách nhau rất xa, sau khi xong việc đóng cửa, các đạo sĩ, hòa thượng sống ở bên trong sẽ trở vê khu nghỉ ngơi để ăn cơm ngủ nghỉ. Chúng ta ở đây gõ cửa, có khả năng là bọn họ không hề nghe thấy."