Chương 263:
Chương 263:Chương 263:
Lần nữa Linh Bảo giằng co với hư ảnh.
Cuối cùng vẫn là do cô là bản thể nên có chút ưu thế, sau mấy hiệp hư ảnh kia liền bị kiếm khí của Linh Bảo làm cho bị thương.
Đối phương lại tăng cường đề phòng, càng thêm khó đối phó, cô vốn đang tập trung toàn lực vào hư ảnh phân thân kia, cho nên cô hoàn toàn không để ý rằng khuôn mặt của tên tà tu trong trận pháp đang vặn vẹo trong đại trận, từ trong cơ thể lần nữa lại xuất ra một luông sức mạnh cực lớn.
Trong lúc giao đấu, hư ảnh thản nhiên tiến sát gần về phía trận pháp.
Thời gian cứ từ từ trôi qua, Xích Vân chăm chú quan sát động tính bên ngoài đại trận, Lục Linh Bảo càng ngày càng tới gần kế hở của trận pháp kia.
Còn phải gần thêm một chút nữa.
Hư ảnh và ông ta vốn là một thể, cho nên tâm ý tương thông, ông ta lần nữa né tránh tiến gần về phía đại trận.
Chính là ngay lúc này!
Xích Vân đánh ra một chưởng, sức mạnh tà ác kinh khủng đánh úp về phía sau lưng Linh Bảo đang không có chút phòng bị nào.
Linh Bảo chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình bị sức mạnh tà ác cực lớn đánh cho tan nát, cô phun ra một ngụm máu tươi, cả người như con diều đứt dây rơi xuống đất.
Cô hoàn toàn không ngờ tới, tên tà tu kia vậy mà lại liều mạng phá hư tính ổn định của bản thể để đánh cho cô một đòn chí mạng này.
Trên mặt của tà tu Xích Vân cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười ngông cuồng, hư ảnh kia phát ra giọng nói của ông ta:
"Bọ ngựa bắt ve sầu, chim sẻ ở đằng sau, một nguồn dinh dưỡng Kim tiên kỳ dâng đến tận cửa thật đúng là ông trời cũng giúp ta mài!"
Bây giờ, tình thế của Linh Bảo và phân thân hư ảnh kia đã bị đảo ngược lại rồi, cô bây giờ giống như cá đang nằm trên thớt.
Cô bây giờ đã bị thương nặng, hoàn toàn không thể chịu đựng nổi một đòn tấn công toàn lực của hư ảnh ngang hàng thực lực với cô.
Trong kiếp sống hàng trăm năm làm thần của mình, cô chưa từng bị thương nặng như vậy, trận chiến lớn nhất mà cô từng trải qua trong quá khứ chính là khi cô còn bé đánh nhau với những thần linh cùng tuổi khác, nhưng thế nào đi nữa cũng đều là người của mình, xuống tay vẫn có chừng mực.
Nhưng ngay khi ở cận kề cái chết, thì cô càng cần phải tỉnh táo. Cô có bùa thần hành, trong nhẫn không gian còn có bùa ngũ lôi cực phẩm do chính tay Thanh Tiêu làm ra, thừa dịp kẻ địch lơ là cảnh giác, cô có thể bất ngờ tấn công họ.
Nhưng mà, chỉ là chạy trốn thì sau này lại bị rơi vào thế bị động.
Cô cân một đoạn thời gian để chữa lành vết thương, không ai có thể ngăn cản hư ảnh gây náo loạn bên ngoài, hư ảnh càng mạnh, đối với thế giới người phàm tạo thành thiệt hại càng lớn, ông ta tích lũy sức mạnh càng nhanh, thì thời gian duy trì của trận pháp càng ngắn.
Cho nên, bây giờ cô bắt buộc phải ra một đòn tất trúng.
Ý nghĩ này nhanh chóng xeẹt qua trong đầu, cô lại phun ra một ngụm máu, thoạt nhìn thì thấy cô càng ngày càng yếu ớt, nhưng từ trong tay cô lặng lẽ lấy ra 5 tấm bùa ngũ lôi cực phẩm.
Đây chính là cực hạn của những gì cô có thể làm bây giờ.
Hư ảnh trong nháy mắt đã tiến lại gần cô, ông ta đang định tấn công cô lần nữa, nhưng ông ta không ngờ lại có một bóng người màu trắng nhanh như gió táp nhào lên chắn lấy người Linh Bảo, lãnh trọn đòn tấn công này.
Linh Bảo toàn tâm toàn ý chiến đấu, cô không để ý có người khác đang tiến đến chiến trường, nhưng hư ảnh đã nhận thấy, tuy nhiên ông ta nghĩ những người tu hành loài người kia chẳng khác gì con kiến, cho nên không có gì phải lo lắng.
Nhưng không ngờ một chưởng ông ta đánh xuống người kia, lại hoàn toàn không xuất hiện cảnh máu me văng ra tung tóe, ngược lại, lại khiến ông ta cảm nhận được một phản lực cực lớn.
Cái cảm giác này... Trong lúc ông ta còn đang khiếp sợ, lại không đề phòng Lục Linh Bảo trong nháy mắt đẩy người kia ra, rồi lao ra như tên bay hướng về phía ông ta.
Trước mắt lóe lên một tia sáng trắng, năm tia sét lớn như những thùng nước tắm toàn bộ đánh lên người ông ta.
Nỗi đau đớn thiêu đốt xé rách từ trong thần hồn truyền đến, sau đó bên tai ông ta vang lên tiếng sấm sét rên vang rung chuyển cả đất trời.
Đám sương mù đen bao quanh hư ảnh tan biến đi hơn phân nửa, trong khoảnh khắc thực lực của ông ta cũng giảm đi rất nhiều.
Nhìn Lục Linh Bảo chậm rãi đứng thẳng lên, thần sắc lẫãm liệt, hào hùng, trong lòng ông ta dâng lên một loại sợ hãi, chẳng lẽ ông ta đã đánh giá sai thực lực của cô?
Ông ta không dám mạo hiểm.
Nếu như phân thân này lại bị tiêu diệt, vậy thì ông ta chỉ có thể chờ bản thể cùng trận pháp tự nhiên tiêu tan đi, nhưng như vậy thì không biết cân bao nhiêu năm, mà Lục Linh Bảo lớn lên rất nhanh, nói không chừng trước lúc đó bản thể cũng sẽ bị cô giết mất rồi.
Sau khi ra quyết định, ông ta không thèm để ý đến sức lực của mình bị tiêu hao, lập tức phóng đi như bay. "Lục đạo hữu, cô sao rồi?" Người lúc nấy chắn cho Linh Bảo vội vàng bước về phía cô.
Linh Bảo liếc nhìn chàng trai mặc áo trắng đang nhíu mày lo lắng, còn hơi nghiến răng nghiấn lợi.
Tên khốn kiếp Thanh Tiêu này vậy mà lại chạy tới núi Tĩnh Tà rồi!
Bây giờ tu vi anh còn yếu như vậy, còn chạy đến quanh quẩn trước mặt kẻ địch cũ, là anh chê mình chết không đủ nhanh saol
Nhưng mà, trước mắt bây giờ không phải là lúc để nói mấy điều này, bây giờ cô không thể để lộ ra bất kỳ sơ hở nào.
Cố gắng hết sức duy trì bộ dáng bình thản, Linh Bảo lạnh lùng đi tới bên cạnh Nguyên Thanh Tiêu:
"Chuyện ở đây, chúng ta phải lập tức quay về Đế Đô để truy lùng tên phân thân kia, không thể chậm trễ."
Như thể bây giờ cô vẫn còn sức để tiếp tục đối phó với phân thân của Xích Vân kia vậy.
Nói xong lời này, cô nắm lấy cánh tay của Nguyên Thanh Tiêu, khởi động bùa thần hành.
Trong nháy mắt hai người liền rơi xuống nơi cách đó 2000 dặm.
Linh Bảo bị thương nặng đã chống đỡ đến cực hạn, thiếu chút nữa trực tiếp rơi từ trên không xuống đất cùng với Nguyên Thanh Tiêu.
Triển khai cùng lúc 5 tấm bùa ngũ lôi đã là một việc làm cực kỳ quá sức đối với cơ thể đang bị thương nặng về kinh mạch và phủ tạng của cô, nhưng vì muốn mình và Thanh Tiêu sớm thoát khỏi hiểm cảnh, cô lại cố gắng chống đỡ vết thương lần nữa triển khai bùa thần hành.
Bùa thần hành trong nháy mắt có thể đi được hai nghìn dặm, nó không ảnh hưởng gì đối với một vị thần tự nhiên như Linh Bảo, nhưng đối với Nguyên Thanh Tiêu thì lại cực kỳ nguy hiểm.
Trong khoảnh khắc cả hai rơi xuống đất, Nguyên Thanh Tiêu cảm nhận được nguy hiểm, anh theo bản năng lật người xuống dưới đỡ cho Linh Bảo.
Linh Bảo hơi ngẩn người một chút, chuyển thế của Thanh Tiêu tu vi còn yếu, đáng lẽ phải là cô bảo vệ anh.
Nhưng mà, lúc này ngay cả việc giơ tay lên cô cũng không còn đủ sức nữa rồi, nói gì đến những chuyện khác. Sau khi nhìn thấy hai người bình an rơi xuống đất thì cô mới an tâm thuận theo bản năng chìm vào giấc ngủ mê man.
Khi Nguyên Thanh Tiêu định thần lại, anh phát hiện ra hai người họ đã ở giữa một thành phố sâm uất, khắp nơi đêu thấy người qua lại, các cửa hàng nhiêu như nấm, nơi này chắc là phố đi bộ. Giữa ban ngày ban mặc, hai người bọn họ lại từ trên trời rơi xuống, trong nháy mắt chuyện này đã gây chú ý đến tất cả mọi người.
Một mùi máu tanh xộc lên mũi của anh, anh cúi người xuống nhìn thấy bên mép miệng và áo quần của người thiếu nữ đang nằm dưới mình đều thấm đẫm máu tươi. Người thiếu nữ hai mắt nhắm chặt, không phát ra tiếng động gì, khiến cho trái tim anh chợt co thắt lại.
Anh trước giờ luôn hờ hững, không phát hiện ra tay anh đang khẽ run run đưa lên mũi cô để kiểm tra hơi thở của cô.
Còn hơi thở.
Anh trầm mặt xuống, cố gắng để mình tỉnh táo lại, sau đó anh lấy điện thoại ra điều động trực thăng tới đón.
Những người xung quanh thì đang bàn tán sôi nổi, anh cũng không thèm để ý, anh nắm chặt tay của Linh Bảo, chuẩn bị truyền linh khí vào người cô.
Nhưng mà, chỉ đến khi tiếp xúc thật sự với cô rồi anh mới biết được cô rốt cuộc mạnh đến nhường nào, anh dốc hết toàn lực truyền linh khí vào người cô, vậy mà cũng như ném đá xuống biển, ngay cả một gợn sóng nhỏ cũng không có, chứ nói gì đến việc cứu cô.
Lần đầu tiên trong đời Nguyên Thanh Tiêu hận thực lực mình yếu đến như vậy.
Tại sao anh không thể mạnh hơn một chút, tại sao không thể có hữu ích thêm một chút chứ?
Nếu như anh mạnh như cô ấy thì khi đối diện với kẻ địch mạnh, cô cũng không cần phải một mình chiến đấu, cũng không cần phải liều mạng như vậy.
Hình ảnh cô đang hấp hối liều mạng lao về phía tên tà tu kia để tung đòn cuối cùng lại hiện lên trong tâm trí anh, khiến cho anh vô cùng đau lòng.
Không nên như vậy! Làm sao anh có thể dễ dàng bỏ qua cho kẻ đã làm cô bị thương ở ngay trước mặt anh chứi
Cảm xúc mãnh liệt chưa từng có khiến anh cảm giác trong cơ thể có thứ gì đó sắp thức tỉnh, nhưng anh căn bản không có thời gian để ý tới những chuyện nhỏ nhặt đó, toàn bộ sự chú ý đều dồn vào chuyện không ngừng rót linh lực vào cơ thể của cô.
Cho dù là anh dốc cạn hết sức lực của mình đối với cô cũng như muối bỏ biển thì anh cũng không muốn bỏ cuộc.
*
Nguyên Như Bồi khi nghe được tin Linh Bảo đang bị thương nặng ở thành phố X liền lập tức đáp máy bay quân sự lao đến viện điều dưỡng đặc biệt thuộc trung bộ Cục quản lý các sự kiện thân bí của thành phố X.