Chương 273:
Chương 273:Chương 273:
McClane tức giận hừ lạnh một tiếng, xoay người rời đi.
"Thưa ngài, đừng tức giận, họ sẽ sớm nhận ra sai lầm của mình rồi sẽ đến nhận lỗi và cầu xin chúng ta tiếp tục hướng dẫn họ ngay thôi!" Người trợ lý khuyên nhủ.
McClane lấy làm phải, ngẩng cao đầu dẫn theo đội ngũ của mình rời khỏi trung tâm nghiên cứu. Hiện giờ không coi lời nói của anh ta là nghiêm túc, sau này đến cầu xin anh ta một lần nữa, anh ta phải bắt tất cả những người đó quỳ xuống nhận sai mới thôi!
*
"Đưa mấy con ma cà rồng qua đây, tôi muốn đơn độc quan sát bọn họ." Linh Bảo nói với Nguyên Như Bồi.
Theo tư liệu của Liên bang, ma cà rồng tương tự như một loại bệnh truyền nhiễm, những người này sở dĩ biến thành ma cà rồng đều là bởi vì bị ma cà rồng cắn cổ hút máu.
Cho dù là tu tiên thành ma thì cũng có thể thanh lọc thông qua một số biện pháp.
Một con người chỉ bởi vì bị ma cà rồng cắn một cái đã biến thành cầm thú hút máu, ắt hẳn phải có cơ chế và nguyên lý trong đó.
Thần linh là một sự tồn tại ở chiêu không gian khác, muốn nhìn thấu nguyên lý của sinh mệnh bậc dễ dàng hơn so với con người gấp trăm lần.
Chỉ cần hiểu rõ nguyên lý dị hóa là cô sẽ có thể tìm được cách để những người đó trở lại bình thường.
Nguyên Như Bồi ra lệnh một tiếng, rất nhanh đã chuẩn bị xong mấy con ma cà rồng trói trên bàn thí nghiệm.
Ma cà rồng bị trói trên bàn thí nghiệm, con nào con nấy đều đang ra sức giấy giụa, răng nanh trong miệng lộ ra, trên mặt nổi đầy gân xanh, phát ra tiếng la hét điên cuồng. Khi thấy con người bước vào phản ứng của chúng càng thêm kịch kiệt.
Ồn ào quá đi mất.
Đối với Linh Bảo giác quan nhạy cảm mà nói đây quả thực là một loại tra tấn. Cô vung tay lên thi triển thuật định thân, xung quanh lập tức trở nên yên tĩnh.
Linh Bảo đi tới trước một bàn thí nghiệm, bắt đầu dùng thần thức nhìn sâu vào kết cấu thân thể của một ma cà rồng thì phát hiện ra nơi có máu chảy qua trong cơ thể loại sinh vật này đều xảy ra biến hóa. Sức mạnh và độ dày của cơ bắp được tăng cường, tốc độ di chuyển cũng từ đó mà trở nên nhanh hơn.
Trong máu của anh ta có một loại hạt cực kỳ nhỏ có tính xâm lược và chiếm đoạt đang di chuyển, giống như một đám mãnh thú đang há to cái miệng đẫm máu. Cái này không giống với người bình thường, cũng không giống người tu hành, hơn nữa trái tim của nó còn bị hạ một cấm chế trói buộc chính nó. Xem xét xong tất cả, vê cơ bản là đều tương tự nhau.
Chỉ có một điểm khác biệt là ma cà rồng đã hút máu người, tội nghiệt trên người tương đối nặng thì số lượng hạt nhỏ trong máu kia nhiều một chút, sức mạnh cơ bắp cũng lớn hơn một chút.
"Tôi cần một người bình thường đến cho anh ta ăn một chút máu, ai xung phong?" Linh Bảo nhìn về phía mấy nhân viên nghiên cứu là người bình thường.
Một chàng trai đeo kính đứng dậy.
Linh Bảo rạch một đường trên tay cậu ấy, máu tươi lập tức theo đó chảy ra.
Linh Bảo giơ cổ tay của cậu ấy lên trên miệng một ma cà rồng, để cho ma cà rồng kia uống một chút máu.
Sau đó cô lại nhìn sâu vào cơ thể của ma cà rồng.
Quả nhiên khi anh ta hút máu thì đồng thời thứ hạt nhỏ có tính xâm chiếm kia cũng dân trở nên lớn hơn.
Linh Bảo dừng việc cho ăn lại, tiện tay chữa trị vết thương của nghiên cứu viên sau đó lại dẫn một ít tinh khí vào bổ sung lại năng lượng vừa bị tiêu hao cho cậu ấy, cũng bảo Nguyên Như Bồi phát cho cậu ấy thêm một ít tiên thưởng coi như đền bù.
Nhân viên nghiên cứu hồn vía lên mây vẫn còn chưa ổn định lại, vốn còn đang thấy chóng mặt và sợ hãi vì bị chảy máu, lúc này lại cảm thấy vô cùng thoải mái, tinh thần cũng khôi phục, ánh mắt cậu ấy nhìn Linh Bảo cũng hiện lên sự kính nể.
Linh Bảo không chú ý đến những thứ này, cô dùng thần thức quan sát kỹ sự thay đổi trong cơ thể ma cà rồng.
Cùng với việc ngừng cho hút máu, các hạt nhỏ đã lớn hơn được một chút trong cơ thể anh ta bắt đầu di chuyển theo dòng máu cải tạo thân thể cho anh ta, sức mạnh cơ bắp của anh ta cũng theo đó mà tăng lên đồi chút.
Kết luận đã rất rõ ràng, những hạt nhỏ kia chính là chìa khóa để thay đổi cơ thể của họ và biến họ thành một sinh vật khác.
Cô bắt đầu quan sát các hạt nhỏ thì phát hiện ra đó cũng là vật có thuộc tính âm tà. Vạn vật tương sinh tương khắc, dương khắc âm, muốn tiêu trừ những hạt nhỏ kia, để cho cơ thể con người khôi phục lại bình thường thì cần phải có lực chí dương.
Linh Bảo thử dùng thần lực rót vào trong cơ thể ma cà rồng, anh ta giống như bị điện giật, cả người co giật, điên cuồng gào thét, dường như đang đau đớn khôn cùng.
Cô kiên trì tẩy rửa toàn bộ mạch máu của anh ta, thật bất ngờ, răng nanh bên miệng anh ta tự động thu lại, cấm chế trên trái tim tự động giải trừ, bản thân anh ta cũng khôi phục lại bình tính.
Linh Bảo nhìn sâu vào cơ thể anh ta một lần nữa, phát hiện anh ta quả thật đã trở vê một người bình thường. "Người đã dị hóa có thể trở lại bình thường. Tôi phải nghĩ cách để làm thành bùa giấy thì các anh mới dễ xử lý hàng loạt được."
Nghe được lời này toàn bộ người trong phòng đang dõi theo cô không chớp mắt đều lộ ra nụ cười mừng rỡ.
"Những người này được cứu rồi, quá tốt rồi!"
Nhân viên nghiên cứu trẻ tuổi vừa rồi bị hút máu trực tiếp nhảy dựng lên.
Trong số những ma cà rồng bị bắt vào, có rất nhiều người đều nói mặc dù cơ thể mình xuất hiện biến hóa, nhưng bọn họ vẫn luôn cố gắng khắc chế để bản thân không làm hại đến người khác, có vài người thậm chí còn chưa uống máu ai bao giờ thì đã bị nhà nước bắt lại. Bọn họ sợ hãi không thôi, liên tục câu nguyện mong sao cho các nhà nghiên cứu đừng mổ xẻ họ ra để phân tích.
Các nhà nghiên cứu tiếp xúc với những ma cà rồng này rất nhiều, biết rằng nhiều người trong số họ từ cảm xúc đến ngoại hình đều không khác gì những người bình thường.
Tuy rằng bọn họ chấp hành mệnh lệnh của cấp trên tiến hành các loại nghiên cứu đối với những người này, nhưng trong lòng họ cũng không thoải mái dễ chịu gì cho cam.
Khi nghe người chỉ huy đến từ Europa nói phải xử tử hết tất cả những người này, bọn họ lại càng khó chịu hơn.
Giờ đã có cách khiến cho những người này trở về như bình thường, tất cả mọi người đều vui mừng không thôi.
Sau khi đến trung tâm nghiên cứu một chuyến, Linh Bảo cũng chìm đắm vào sự nghiệp nghiên cứu và phát triển.
Cô tự mình ra tay giải quyết những ma cà rồng kia là chuyện dễ như trở bàn tay, nhưng với tốc độ lây lan này thì số lượng ma cà rồng dị hóa trên toàn quốc chắc chắn không ít hơn mấy chục vạn người. Một mình cô căn bản lo không xuể được.
Nhưng muốn biến năng lực này thành bùa giấy để người tu hành cũng có thể sử dụng được là một chuyện phải tốn rất nhiều chất xám.
Chuyện này cũng tương đương với việc tự nghĩ ra một loại bùa, hơn nữa thứ cân phải vận dụng chính là thần lực, thuộc về vận dụng bậc cao, hoàn toàn không thể so sánh với bùa mà trước đây cô tự nghĩ ra, đối với Linh Bảo mà nói thật sự hết sức khó khăn.
Đang lúc đau đầu thì bỗng nghe người tu hành nhà họ Nguyên đến báo, nói lão tổ tông bọn họ đã trở lại.
Lão tổ tông, chẳng phải chính là Thanh Tiêu saol
Linh Bảo hớn hở ra mặt, vứt chu sa giấy bùa sang một bên lập tức chạy ra đón.
Tuy rằng Thanh Tiêu không nhớ cô nữa, nhưng điều này cũng không ngăn được tâm trạng vui mừng khi được gặp lại người thân của cô. Người kia áo trắng hơn tuyết, bước nhanh về phía cô, ánh mắt dán chặt vào cô không chịu rời đi dù chỉ một khắc.
Rõ ràng mặt mày ngũ quan vẫn là dáng vẻ của Nguyên Thanh Tiêu, nhưng khí chất toàn thân lại cứ có cảm khang khác ở đâu đó.
Linh Bảo nhận ra điểm khác thường này nên dừng bước, nhưng người kia lại đi thẳng đến bên cô, ôm chặt cô vào lòng với một loại tình cảm mãnh liệt dù đã kiêm chế cực độ nhưng vẫn bị lọt ra ngoài một chút.
"Linh Bảo." Anh cất giọng khàn khàn gọi tên cô.
Giọng nói này như băng qua trăm núi ngàn sông, xuyên qua thời gian dài đằng đãng để đến bên tai cô, làm cho Linh Bảo có chút ngẩn người.
Nguyên Thanh Tiêu chuyển thế sẽ không gọi cô như thế, cũng sẽ không thân mật với cô như thế. Người trước mắt này... là Thanh Tiêu chân chính!
Linh Bảo từ trong ngực Thanh Tiêu ngẩng đầu lên, chỉ có thể nhìn thấy chiếc cằm đẹp đẽ của anh.
"Thanh Tiêu, anh nhớ ra em rồi đúng không?" Cô cất giọng trong trẻo hỏi anh.
Thanh Tiêu hơi cúi đâu xuống chạm phải đôi mắt tròn xoe lấp lánh như chứa cả bầu trời sao trong đó, đôi mắt trong suốt của cô phản chiếu bóng dáng của anh, vẫn là dáng vẻ đã khắc sâu vào trong ký ức, sạch sẽ đến thế, nồng nhiệt đến thế.
Thiên đạo thương xót, cuối cùng anh cũng tìm được cô rồi.
"Nhớ ra rồi." Anh thở dài nói, ôm chặt cô gái trong ngực hơn, trong mắt lại hiện lên một chút đau lòng.
Trước khi binh giải anh đã bố trí sẵn, chỉ cần tu vi chuyển thế của anh đột phá tiên thiên lục cảnh thì sẽ có thể sinh ra thần thức, khôi phục lại tất cả ký ức trước kia.
Điều này không phù hợp với quy luật chuyển thế thông thường. Thông thường phải khôi phục được tiên thân mới có thể khôi phục lại trí nhớ.
Vốn dĩ anh ở lại thế giới này bế quan là để tìm cô, không có gì quan trọng hơn việc này cả. Nếu như không nhớ lại được thì anh biết phải đi tìm như thế nào.
Để có thể đạt được mục đích sớm ngày thức tỉnh ký ức, anh binh giải sớm hơn mấy chục năm, dùng hết tất cả sức lực có thể dùng.