Chương 278:
Chương 278:Chương 278:
Lấy được thứ mình muốn, Linh Bảo chém đầu người đàn ông gầy gò kia không chút lưu tình.
Tuy rằng ma cà rồng cấp thấp mới là kẻ trực tiếp hành hung, nhưng những ma cà rồng cấp trên này lại là nguồn gốc của tội ác.
Tội nghiệt nợ nâần chồng chất, thông đạo Luân Hồi sẽ cho bọn họ phán xét công bằng nhất.
Chính vì vậy, trong hồ sơ điển tịch của Europa, mới có thể nói ma cà rồng không có kiếp sau.
Trên người nghiệt nợ quá sâu, sau khi tiến vào thông đạo Luân Hồi sẽ bị nghiệp hỏa thiêu đốt hồn phi phách tán, đương nhiên không thể nào có kiếp sau.
Diệt trừ thủ phạm này, Linh Bảo lập tức gọi điện thoại cho chi Cục quản lý các sự kiện thần bí đóng tại thành phố S, bảo bọn họ tiến lên xử lý những ma cà rồng cấp năm bị cô cố định.
Đây là một chuỗi thức ăn rất dài, phá hủy một ổ nhóm, về cơ bản các thành viên cấp dưới và cấp trên có thể thẩm vấn và điều tra được. Đả thương người đã giết người ra sao, hình phạt như thế nào, đều có thể do cảnh sát và Cục quản lý các sự kiện thần bí phán quyết.
Mà cô thì phải căn cứ vào tin tức đã lấy được từ người đàn ông cao gây kia, đi tìm ma cà rồng cấp ba đó.bookstore.vip - ebook truyện giá rẻ
Khu săn bắn của người phụ nữ kia ở một con phố quán bar nổi tiếng của thành phố S, Linh Bảo chậm rãi lang thang trong thành phố, thuận tay ngăn cản mấy ma cà rồng đang chuẩn bị hành hung người thường. Toàn bộ đều cố định tại chỗ, để lại cho người của Cục quản lý các sự kiện thần bí từ từ bắt giữ.
Vừa xử lý xong một ma cà rồng, cô đã nghe thấy tiếng chuông điện thoại di động vang lên.
Đó là một số lạ đến từ Đế Đô, Linh Bảo cho rằng là nhân viên của Cục quản lý các sự kiện thân bí, thuận tay nhận: “Alo."
Trong điện thoại lại truyên đến một giọng nam trong vắt lạnh lùng: "Đi đâu rồi?"
"Thanh Tiêu?" Linh Bảo có chút bất ngờ, sau đó thành thật trả lời: "Bên thành phố S, bạn bè của em xảy ra chuyện, cho nên em đã đến miếu Sơn thần bên này."
Thanh Tiêu ở đầu dây bên kia, sống lưng cứng ngắc hơi thả lỏng.
Anh cũng biết, thân thể thần linh có thể chia thần thức làm rất nhiêu phần, tất cả địa phương phụ thuộc thân thức giống như thành lập truyền tống trận, có thể dịch chuyển tới ngay tức khác.
Lúc trước hai người vốn đang nghiên cứu phù trận, Thanh Tiêu sắp xếp lại suy nghĩ, Linh Bảo thì phụ trách vận dụng thần lực để thực hành, bởi vì nhà họ Nguyên có việc muốn thương lượng, nên Thanh Tiêu đi ra ngoài một chuyến, ai biết trở về đã không thấy bóng dáng cô đâu.
Năm trăm năm chia lìa, làm cho anh cảm thấy sợ hãi về sự biến mất đột ngột của cô. Hỏi từ trên xuống dưới, ai cũng không biết cô đi đâu. Cuối cùng vẫn do Nguyên Như Bồi đề nghị gọi điện thoại, anh mới nhớ tới có loại phương thức giao tiếp hiện đại này.
"Xử lý xong chưa?" Thanh Tiêu hỏi.
"Chưa đâu." Linh Bảo nói đại khái với anh về phát hiện bên này: "Bất ngờ bắt được chỉ tiết này, em có thể thuận theo nó lần mò tra một đường thẳng lên trên, đến lúc đó nói không chừng có thể một lưới bắt hết bọn họI"
Cô tự tin nói.
"Đừng hành động một mình, anh sẽ đến tìm em nhanh thôi." Thanh Tiêu dặn dò.
"Được!" Linh Bảo sảng khoái đồng ý, sau đó cúp điện thoại.
Bấm ngón tay tính toán thời gian, Thanh Tiêu ngồi máy bay từ Đế Đô đến thành phố S, cũng cần ít nhất ba giờ, hơn nữa chuẩn bị máy bay cũng cần thời gian, ít nhất là bốn năm tiếng sau, cô vẫn nên tự mình đi bắt ma cà rồng cấp ba rồi nói sau.
Tuy nhiên, để thả dây dài câu cá lớn, muốn bắt ma cà rồng cấp ba này, tốt nhất là không nên khiến người khác chú ý mới tốt.
*
Trong con hẻm phía sau quán bar, từ trước đến nay luôn là nơi tốt để một số cặp đôi gấp gáp chia sẻ tình cảm.
Linh Bảo ngồi xổm trong con hẻm bên ngoài một quán bar rock hai ba tiếng đồng hồ, cuối cùng cũng đợi được đến khi nhân vật mục tiêu đi ra.
Đó là một cô gái xinh đẹp mặc chiếc váy body màu xanh lam bóng lưỡng, bên ngoài khoác lông thú, được ôm bởi một người đàn ông mặc âu phục giày da, vừa nhìn đã biết là tâng lớp tinh anh trong xã hội. Trên mặt cô ta đỏ ửng một mảng, thoạt nhìn giống như là uống say, mềm nhữn ngã vào người người đàn ông kia.
Có thể nhìn ra được, người đàn ông này là người cô ta lựa chọn kỹ lưỡng, dáng người đều rất tốt, thân phận phú quý, đầu óc cũng thông minh. Người như vậy, đại khái là càng có lợi cho cô ta phát triển càng nhiều tuyến dưới.
Người đàn ông ôm lấy người phụ nữ, sử dụng điện thoại di động của mình để gọi một chiếc xe xa hoa sang trọng, đi đến một khách sạn cao cấp gần đó.
Linh Bảo dán bùa ẩn nấp rồi đi theo vào, ngồi xổm ở ngoài cửa phòng tiếp tục chờ.
Đôi nam nữ trong phòng mây mưa, thỉnh thoảng phát ra tiếng thở dốc rên rỉ mê hồn.
Gần hai giờ sau, vậy mà ma cà rồng nữ kia vẫn chưa động thủ, xem ra rất hưởng thụ khoảng thời gian sung sướng này. Linh Bảo ở bên ngoài chờ vô cùng nhàm chán, bắt đầu lướt điện thoại.
Đang say sưa đọc truyện tranh trên mạng, đột nhiên cảm giác hành lang phía trước truyền đến sự dao động linh khí, ngẩng đầu nhìn, đã thấy Thanh Tiêu bước nhanh tới. Tốc độ của anh rất nhanh, dường như hai ba bước đã đứng trước mặt cô.
Linh Bảo đứng lên, chỉ vào bên trong, ý bảo anh không nân lên tiếng.
Năm giác quan của hai người đều vô cùng mẫn cảm, cho dù là khách sạn cách âm, Thanh Tiêu cũng có thể nghe được âm thanh bên trong, sắc mặt không khỏi đen xuống.
Tiện tay bày ra kết giới, nói:
"Em cứ thế này chờ mấy tiếng à?"
"Đúng vậy." Linh Bảo còn tưởng rằng anh nói mình xem truyện tranh, không để ý ngồi xổm xuống một chút, giải thích: "Bình thường cách mười phút em sẽ dùng thần thức xem một lần, hai người bên trong đều ở đây, sẽ không chạy thoát."
Sắc mặt Thanh Tiêu càng tối hơn.
"Sao vậy, có gì không ổn sao?" Linh Bảo khó hiểu hỏi.
"Nam nữ khác nhau, sau này đừng nhìn lung tung." Giọng nói của anh vẫn lạnh lùng như cũ, không thể nghe ra bất kỳ cảm xúc nào.
Linh Bảo không thèm để ý a một tiếng: "Trong lòng vô tà niệm, hành vi tất đoan chính. Thanh Tiêu, làm chính sự không cần phải cứng nhắc như vậy, bình thường em cũng sẽ không đi rình mò người khác."
Nhìn dáng vẻ mặt không biến sắc tim không đập, trong lòng Thanh Tiêu có chút bất lực, cô căn bản không hiểu anh để ý cái gì.
Đến nay cô mới hơn bảy trăm tuổi, trừ đi năm trăm năm ngủ say, thời gian ý thức thật sự tỉnh táo chỉ có hơn hai trăm năm, đối với thần linh mà nói, rốt cuộc là tuổi còn quá nhỏ, hoàn toàn không có ý thức vê phương diện này.
Thanh Tiêu đang muốn nói thêm hai câu nữa, chấn chỉnh nhận thức giới tính của cô, tình huống bên trong lại xảy ra biến cố.
Cô gái xinh đẹp kia không biết vì cái gì, đột nhiên đẩy người đàn ông trên giường ra, mặc quần áo đi ra ngoài, phong tình vạn chủng quay đầu bỏ lại một câu: "Cục cưng, hẹn gặp lại lần saul" Sau đó lập tức mở cửa đi ra.
Linh Bảo và Thanh Tiêu lập tức đi theo.
Bất luận là âm mưu dương mưu hay chỉ là trùng hợp, thực lực hai người cộng lại với nhau thì chẳng có gì phải sợ.
Thanh Tiêu có kiến thức rộng rãi, thân thức cũng cường đại vượt xa Linh Bảo, nhanh chóng đưa ra phán đoán, truyền âm nói: "Có người đang triệu hoán cô ta."
Trong lòng Linh Bảo vui vẻ, vận khí thật tốt.
Vốn tưởng rằng phải theo dõi ma cà rồng nữ này rất nhiều ngày mới có thể gặp được triệu hoán của ma cà rồng cấp trên, không nghĩ tới lại nhanh như vậy, lần này có thể bắt được cá lớn rồi. Hai người đi theo ma cà rồng nữ, đi thẳng tới một câu lạc bộ xa hoa, sau đó vòng vèo đi xuống tầng hầm.
Bên trong là party của một đám nam nữ trưởng thành cuồng hoan, tất cả mọi người đều mặc lễ phục dạ hội tinh xảo, cầm những chiếc ly xinh đẹp, bên trong là chất lỏng màu đỏ sậm. Họ uống từng ngụm chất lỏng trong cốc, một số lại dùng môi đút cho những người đàn ông và phụ nữ khác, biểu hiện trên khuôn mặt họ rất thú vị.
Linh Bảo nhìn tổng thể vài lần, dường như bên trong có một số người là minh tinh trong giới giải trí, một số người lại trong giới thương gia giàu có. Những người này, tất cả đều là ma cà rồng.
Chính giữa đại sảnh bày trường kỷ dài hơn ba thước, một người đàn ông tuấn tú tóc hơi dài ngồi dựa nghiêng trên giường quý phi, hắn có diện mạo con lai, không giống người bản địa Liên bang.
Từ lực lượng mạnh yếu thì lập tức có thể phân biệt được, người này chính là ma cà rồng cấp hai kia.
Tay phải của hắn ôm một cô gái áo trắng trông thuần khiết nhưng rất đẹp, tay trái câm ly đế cao, hắn uống một ly chất lỏng, cố gắng cho cô gái trong ngực ăn.
Cô gái nghiêng đầu, né tránh thức ăn mà hắn đưa.
Người đàn ông cười nhẹ: "Không muốn uống cái này sao? Vậy chúng ta đổi nhé?" Hắn nói tiếng Liên bang rất lưu loát.
Nói xong, hắn lập tức kéo nữ nhân xinh đẹp vừa mới được triệu tập tới, cắn một cái lên cổ tay cô ta, máu tươi đỏ thâm chảy ra theo cổ tay, hắn nhét cổ tay vào bên miệng cô gái áo trắng.
Trong mắt cô gái xinh đẹp toát ra phẫn hận, lại cố gắng đè xuống.
Cô gái áo trắng kia rốt cuộc không kiềm chế được, hốc mắt đỏ lên, răng nanh lộ ra, giấy giụa kịch liệt trong ngực người đàn ông.
"Uống đi, cần gì phải tra tấn mình như vậy?" Mắt người đàn ông hàm chứa một chút thương hại, lại có một loại khoái ý đùa bốn chúng sinh, hắn nâng cằm cô gái lên: "Khuôn mặt nhỏ nhắn này của em mê người như thế, tự biến mình thành bộ dáng này, không dễ nhìn lắm đâu!"
"Làm ma cà rồng có gì không tốt, tôi có thể khiến cho diện mạo xinh đẹp của em trở nên vĩnh hằng, từ nay về sau, em cũng sẽ trở thành một loại sinh vật cao quý hơn nhân loại."