Đại Sư Huyền Học Là Sơn Thần (Dịch Full)

Chương 291 - Chương 291:

Chương 291: Chương 291:Chương 291:

Chỉ có điều anh vẫn cảm thấy, những thứ này cũng không thú vị bằng tu luyện. Anh thích yên tĩnh, thích một mình đi tìm hiểu quy tắc vô tận bí ẩn của đại đạo.

Một lần nọ khi đi du lịch về, lại gặp được ngoại lệ duy nhất trong cuộc đời của mình.

Lúc ấy nghe cha nói, Lão Bạch Long hàng xóm đã nở ra quả trứng mà ông ấy ôm ấp suốt một vạn năm, đi đâu ông ấy cũng mang theo, có thể nói là vui mừng đến phát khóc. Nở ra một cô nhóc, đặt tên là Linh Bảo, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.

Bởi vì hai nhà là hàng xóm, hai bên cách xa nhau khoảng ba bốn ngàn dặm. Cha còn từng xúi anh mang theo một ít lễ vật tới thăm em gái nhỏ này, Thanh Tiêu tỏ vẻ không có chút hứng thú nào, lạnh lùng từ chối.

Nhưng rồi anh cũng nhanh chóng gặp được cô ở trong tiệc bàn đào của Ngọc Đế.

Lão Bạch Long vẫn giữ nguyên thói quen ôm cô nhóc đi khắp nơi y như ôm quả trứng, mang theo một vị thân mới sinh nho nhỏ, mới được năm tuổi tới tham gia tiệc bàn đào.

Khi Thanh Tiêu đến, đã thấy bên cạnh Lão Bạch Long có một khuôn mặt tròn tròn, đôi mắt tròn xoe, còn buộc hai túm tóc nhỏ trên đầu cũng tròm ủm, đang ôm một quả đào tiên còn lớn hơn mặt của cô, dùng mấy chiếc răng nhỏ mới nhú như hạt ngô, cố gắng gặm quả đào.

Nghe thấy cha và cha của cô chào hỏi nhau thì ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhẫn trắng nõn như ngọc dính đầy nước đào, giọng nói non nớt kêu lên:

"Tử Vi bá phụ!"

Cha thấy dáng vẻ của cô, vừa ngạc nhiên vừa hoảng hốt: "Lão Bạch, sao ông có thể cho con bé ăn đào tiên, cái này chứa quá nhiều tiên khí, lỡ may xảy ra chuyện gì thì phải làm sao bây giờ?"

Mọi người đều biết, những vị thân nhỏ mới sinh cơ thể còn quá yếu ớt, không thể chịu được quá nhiều năng lượng, trước năm mươi tuổi không thể ăn tiên đan linh vật gì cả.

Lão Bạch Long mỉm cười lắc đầu, khuôn mặt tràn ngập cưng chiêu: "Không có chuyện gì đáng lo đâu, nó có thể hấp thụ được."

Cha không yên tâm bước lên quan sát thăm dò, sau đó lập tức khen ngợi: "Không hổ là hậu duệ của Thao Thiết, quả nhiên là thiên tư bất phàm!"

Thao Thiết là con trai của Thân Long thượng cổ, có thể nuốt được tất cả mọi vật trên đời, rồi chuyển hoá thành năng lượng của bản thân, đã từng nổi tiếng hung dữ. Cũng may sau này đạp phá hư không rời đi, chỉ để lại một quả trứng khổng lồ, sau đó nở thành cha của Lão Bạch Long, cha của Lão Bạch Long lại sinh ra Lão Bạch Long, có tính cách hiền hòa dễ gần nhất, những vẫn giữ được thuộc tính ăn tất cả mọi thứ rồi biến chúng thành năng lượng của bản thân của Thao Thiết.

Đối với các vị thân mà nói, càng sớm hấp thụ được nhiều năng lượng, càng mang ý nghĩa thành quả tu luyện tương lai càng cao. Cho nên thuộc tính này của Thao Thiết, có thể nói là được trời ưu ái.

Sau đó, không biết lão Bạch Long tìm vị thân nữ sinh cho ông ấy quả trứng này ở đâu ra, cô nhóc sinh ra còn không hề có hình dáng thú, lại không ngờ rằng khả năng hút năng lượng này vẫn mạnh mẽ giống như tổ tiên của cô.

"Huyết thống của tổ tiên đã phai nhạt từ lâu, làm gì có thiên tư bất phàm gì." Lão Bạch Long khiêm tốn nói, ngược lại khen ngợi Thanh Tiêu: "Vẫn là cậu nhóc nhà ông ưu tú nhất, tư chất hiếm có trong vòng mấy chục vạn năm gân đây, lại còn biết chịu khổ chịu khó tu luyện từ nhỏ, không khiến người ta lo lắng chút nào..."

Hai người cha bắt đầu khen ngợi qua lại lẫn nhau, trong lòng Thanh Tiêu cạn lời, lại đột nhiên phát hiện cô nhóc ngồi sau chiếc bàn dài bằng bạch ngọc ngừng động tác ăn đào tiên, chiếc mũi nho nhỏ của cô nhóc khẽ động đậy, dường như ngửi thấy cái gì đó, cái đầu nhỏ cũng đung đưa như thể đang tìm kiếm.

Dần dần, tâm mắt của cô nhóc rơi vào trên người anh, chiếc miệng nhỏ thanh tú khẽ mở, giọng nói non nớt tràn ngập ngạc nhiên thốt lên một tiếng, sau đó cô dùng cả tứ chi leo ra bên ngoài chiếc bàn bạch ngọc, lảo đảo bước về phía anh.

Đang đến gần anh, chỉ cách còn có hai ba bước chân, đôi mắt nai tròn xoe của cô nhóc long lanh như nước, cơ thể nho nhỏ lao thẳng về phía anh, dáng vẻ vô cùng phấn khích.

Thanh Tiêu nhìn thấy khuôn mặt và đôi tay nhỏ dính đầy nước đào tiên của cô nhóc, ghét bỏ tránh sang bên cạnh, cô nhóc lập tức phịch một tiếng ngã lên mặt đất cứng, cơ thể của các vị thân mới sinh rất yếu đuối, bị ngã như vậy khiến cô nhóc tủi thân bẹp miệng, hãi mắt ngấn lệ.

Nhưng cô nhóc không giống như những vị thân mới sinh khác, ngã sấp như vậy sẽ khóc lóc âmï, mà chỉ nghiêng người đứng lên, một lân nữa bước về phía anh.

Cô nhóc lại nhào tới, anh lại né đi, cô nhóc lại bị hụt, nhưng vẫn không hề khóc, tiếp tục kiên nhẫn bước lại gần anh. Đa số thần linh sẽ kiêu ngạo, cho tới bây giờ Thanh Tiêu vẫn chưa từng thấy đứa trẻ nào nghịch ngợm như vậy, nhưng lại ngại cô nhóc là một vị thần mới sinh, không thể ra tay với cô được.

"Sao vậy, em gái nhỏ thích con, ôm con bé một chút đi!" Cha trêu chọc nói, dường như rất vui khi thấy anh gặp rắc rối như vậy.

Quay đầu còn nói với Lão Bạch Long: "Lá gan của cô nhóc Linh Bảo nhà ông thật lớn, vậy mà không sợ tên nhóc mặt thối nhà ta."

Lão Bạch Long cười ha hả, hai người cha lập tức vui vẻ nhìn xem cô nhóc đuổi theo anh chạy khắp điện, những vị thần mới lớn nhà khác cũng nhìn bọn họ rồi xì xào bàn tán, cười hi hi ha ha.

Là thần linh nhiều tuổi nhất đồng thời cũng là tu vi cao nhất trong đám nhóc thần linh thế hệ tiếp theo, uy nghiêm của Thanh Tiêu trong đám nhóc thế hệ tiếp theo không có ai dám khiêu chiến. Cho tới hiện giờ mọi người đều kính trọng và sợ hãi anh, bây giờ lại vì chuyện này dám cười nhạo anh. Thanh Tiêu không thể nhịn được nữa, vung ống tay áo lên, thân hình nhỏ bé lập tức bị đánh bay, đụng vào cây cột trong đại điện. Cú va chạm này khiến cô nhóc rơi trên mặt đất không động đậy.

Lúc này, hai người cha đều giật nảy mình, vội vàng chạy tới xem thương thế của cô nhóc, vậy mà bị thương tới tận lục phủ ngũ tạng.

Các vị thân mới sinh yếu ớt, anh chỉ mất kiên nhẫn tiện tay vung lên, vậy mà suýt chút nữa lấy đi tính mạng của cô. Một đoàn các vị thần vây lại giúp đỡ trị thương. Một buổi tiệc bàn đào vì thế mà bị cắt ngang, cô nhóc được đưa về nhà đạo trường của mình để tĩnh dưỡng.

Trở lại Thần cung, cha trách mắng anh ra tay không biết nặng nhẹ: "Cô nhóc nhà người ta thích con, muốn con ôm một chút, sao con lại có thể ra tay hung ác như vậy?"

Cô bé kia thích anh, cho nên mới cố gắng muốn tới gần anh sao?

Thanh Tiêu nhớ tới ánh mắt long lanh của cô nhóc khi cô nhóc nhìn mình, nhớ tới mấy lân cô bị ngã nhưng vẫn không từ bỏ kiên trì muốn tới gần anh, lần đầu tiên trong lòng có cảm giác áy náy.

Cho nên, khi lân này cha để anh mang theo lễ vật tới cửa tạ lỗi, anh cũng không từ chối.

Lão Bạch Long cũng không trách anh, vô cùng khoan dung nói: "Là ta không tốt, biết rõ tính cách của Thanh Tiêu còn để Linh Bảo Nhi đi làm phiền nó. Thanh Tiêu, con cũng đừng để trong lòng, Linh Bảo Nhi có huyết thống của thần thú, khoẻ mạnh lắm, tĩnh dưỡng một thời gian là ổn thôi."

Cô nhóc mặt mũi tái nhợt nằm tĩnh dưỡng trên chiếc giường ngọc tiên mêm mại, nhìn thấy anh đến, rất vui vẻ muốn đứng dậy tới gần anh, lại bị cha của cô ấn trở lại: "Ngoan ngoãn nằm xuống, không được lộn xôn, không cho phép lại đi làm phiên anh Thanh Tiêu!"

Cô nhóc lập tức nhìn anh chằm chằm, trong đôi mắt tròn xoe trong veo tràn đầy khao khát, nhưng lại có chút e ngại. Nhìn anh một lúc lâu, e ngại trong mắt cô nhóc biến mất, tròng mắt linh hoạt đảo vòng tròn, không biết đang suy nghĩ điều gì.

Sau đó dường như đã quyết định, vươn hai tay ra với anh, nói bằng giọng điệu non nớt: "Thích anh Thanh Tiêu, ôm!"

Cha đẩy anh lại trước chiếc giường ngọc tiên.

Cô nhóc thích anh như thế, cho nên anh hơi do dự, có phải là nên đối xử dịu dàng với cô nhóc một chút không.

Cô thấy anh chủ động tới gần, lập tức đứng dậy nhào vào lòng anh.

Cơ thể của cô nhóc nhỏ nhỏ mềm mềm, lại cực kỳ yếu ớt, giống như có một đám mây đụng vào lồng ngực.

Cái đầu nhỏ còn dụi qua dụi lại trong ngực anh, dường như lại ngửi thấy cái gì đó, sau đó vẻ mặt say mê ngẩng đầu lên nhìn anh: "Hì hì, anh Thanh Tiêu thơm thơm!"

Anh không biết tại sao trên người mình lại có mùi thơm, đó cũng là thứ các tiên nữ thích. Cô nhóc nhìn mặt nói chuyện, thấy vẻ mặt anh không có vẻ gì là không vui, cái đầu nhỏ lặng lẽ chuyển sang cổ tay của anh bị trượt ra khỏi ống tay áo, thấy người lớn không để ý tới động tác của mình, cô lập tức há miệng cắn.

Trong nháy mắt, cô nhóc lập tức che miệng thút tha thút thít, Thanh Tiêu kéo bàn tay nhỏ bé của cô ra xem, phát hiện khoé miệng có tơ máu.

Thì ra không biết cô nhóc này nghĩ gì, túm lấy cổ tay của anh cắn chơi chơi, nhưng lực phòng ngự của một vị thân trưởng thành trên trời còn cứng hơn so với sắt thép cứng nhất trên đời, mấy chiếc răng nhỏ của cô nhóc cắn vào, hậu quả có thể tưởng tượng được.

Lại là một phen rối loạn.

Nhưng mà, cô nhóc này vẫn không chừa, cho dù hai lần anh khiến cho cô nhóc bị thương, đối với một vị thần nhỏ bé yếu ớt cũng có thể nói là rất đau, nhưng vẫn không chút do dự tiếp cận anh.

Sau đó, vết thương của cô lành lại, không biết tại sao lại biết được chỗ ở của anh, lập tức tự mình lái pháp khí phi hành của cha cô nhóc tới bên ngoài Thần cung, cô nhóc còn chưa biết cách sử dụng thần lực thành thạo, pháp khí phi hành va đụng lung tung như con ruồi mất đầu, doạ cho những người hầu trong Thần cung đều sợ hãi.
Bình Luận (0)
Comment