Chương 59:
Chương 59:Chương 59:
Nguyên chủ cả đời cũng chưa từng tiếp xúc với số tiên lớn đến thế, nhà Vương Đống giàu có nhất trong thôn, phấn đấu cả đời cũng chỉ có bảy tám trăm nghìn tiền tiết kiệm. Vậy mà bây giờ một lân cô kiếm còn nhiều hơn tiền người người ta dành dụm cả đời!
Nghĩ đến một trăm vạn có thể mua được bao nhiêu thứ, đôi mắt to của Linh Bảo cong thành trăng lưỡi liềm, đang định đồng ý, chợt nghe Thang Vân nói: "Chồng, anh điên rồi sao? Sao lại đưa cho cô ta một trăm vạn! Mời đạo sĩ Vân Lích cung đến làm pháp sự cũng mới hơn mười mấy vạn! Cái bùa này của cô ta còn không biết là thật hay giả, anh lại đưa cho cô ta những một trăm vạn?" Đây quả thật đúng là chẳng khác nào móc tim cô ta ra.
Một trăm vạn là có thể mua được một căn phòng ba phòng ngủ ở trên tỉnh rồi, chông cô ta lại chỉ vì tìm Phùng Lan Lan, vừa ra tay đã một trăm vạn, chỉ để cho con nhóc này đi cùng một chuyến.
Cô ta xuất thân từ một gia đình bình thường, tuy rằng đã hưởng thụ cuộc sống giàu sang được mấy năm rồi, nhưng khái niệm tích cóp với tiền bạc vẫn chưa hề thay đổi. Đối với cô ta, một trăm vạn vẫn là một khoản tiền lớn. Một trăm vạn này, là tiên của cô ta, là tiền của đứa con tương lai của cô ta!"lm miệng! Năng lực của Lục đại sư tôi rất rõ, cô không được phép nghi ngờ người ta!" Phùng Kim Thành nghiêm khắc quát cô ta dừng lại. Thang Vân cái gì cũng tốt, bình thường vừa ôn nhu lại hiên lành, cũng rất quan tâm chăm sóc ông ta, nhưng lại tiêu tiên theo kiểu gia đình nhỏ, thường xuyên bị các phu nhân khác trong giới cười nhạo.
Nhưng lúc ấy ông ta kết hôn với Thang Vân chủ yếu là bởi vì Lan Lan thích, có thể có một người mẹ tốt dạy dỗ con gái trưởng thành, để cho con bé có một gia đình hoàn chỉnh, ông ta cảm thấy quan trọng hơn bất cứ thứ gì, cho nên cũng không so đo những rắc rối mà cô ta mang lại.
Nhưng hiện tại, lỡ như thái độ của cô ta đắc tội tới cao nhân, khiến chuyện tìm Lan Lan xảy ra điều gì ngoài ý muốn, ông ta sẽ xong đời, không thể chấp nhận được.
Nhìn bộ dáng Thang Vân không phục, Phùng Kim Thành lại thêm một câu để chặn miệng cô ta: "Chẳng lẽ là trong mắt cô, Lan Lan còn không quan trọng bằng một trăm vạn sao?"
Đương nhiên ông ta biết đối với người bình thường mà nói một trăm vạn là một khoản tiên lớn cỡ nào, cũng chính bởi vì như thế, nên ông ta mới muốn đưa ra mức giá trên trời này để Lục đại sư càng thêm tận tâm tận lực. Hơn nữa so với tài sản hai ba mươi triệu tệ của ông ta, thì một trăm vạn cũng không tính là chuyện lớn gì, riêng mua xe thôi cũng phải một hai trăm vạn rồi.'Lục đại sư, cô đừng tức giận, vợ của tôi không hiểu chuyện, tôi thay cô ấy tạ lỗi với cô!" Sau khi quát vợ mình, ông ta lại cẩn thận xin lỗi Linh Bảo. Thấy sắc mặt Phùng Kim Thành không ổn, lý trí của Thang Vân cũng mau chóng quay về, cô ta biết biểu hiện vừa rồi của mình rất không nên, cố nén sự không thoải mái trong lòng, làm ra bộ dáng biết sai hối cải, cũng xin lỗi Linh Bảo:
"Lục đại sư, cô đừng chấp kẻ kiến thức hạn hẹp như tôi, tôi xin lỗi cô! Xin hãy cố gắng hết sức giúp chúng tôi tìm Lan Lanl"
Quả nhiên, cô ta vừa nói xong, vẻ bất mãn trên mặt Phùng Kim Thành liền biến mất.
Phùng Kim Thành lập tức lấy một tấm chi phiếu ba mươi vạn, hai tay đưa cho Linh Bảo, tỏ vẻ thành ý.
Nếu thái độ đối phương tốt, lại có thể kiếm nhiều tiên như vậy, vậy thì chút tiểu tiết đương nhiên là Linh Bảo sẽ rộng lượng bỏ qua.
Bởi vì phải tập hợp nhân lực đi cứu con gái, còn phải đặt vé máy bay, Phùng Kim Thành quyết định chiêu đãi Linh Bảo ăn bữa trưa ở khách sạn, buổi chiều lại đáp máy bay đến thành phố Vân Tích.
Với sự phô trương của Phùng Kim Thành, chuyện ăn uống đương nhiên sẽ không bạc đãi Linh Bảo, ba người gọi một bàn thức ăn rất lớn, đủ màu đủ vị, khiến Linh Bảo rất hài lòng.
Thấy Linh Bảo đang chuyên chú ăn cơm, mà chồng cũng đang gọi điện thoại cho người khác sắp xếp chuyện buổi chiều, Thang Vân ở bên tai chồng nói một câu cô ta đi trang điểm, rồi lập tức đứng dậy đi ra ngoài.
Nếu không phải cố ý kéo dài, thân thức của Linh Bảo có thể bao trùm hai ba mươi thước, tuy rằng ánh mắt của cô không nhìn, nhưng mọi hoạt động trong phạm vi hai ba mươi thước cô vẫn biết rõ.
Vì thế, cô phát hiện ra, Thang Vân nói là đi trang điểm, thực chất là vào thang máy lên lầu, hơn nữa thần sắc của cô ta thoạt nhìn như đang trộm cắp vậy, cực kỳ căng thẳng.
Điều này khiến Linh Bảo có chút tò mò, vì thế dùng thần thức đuổi theo cô ta tới trên sân thượng.
Chỉ thấy Thang Vân ngó nghiêng bốn phía, rồi mới lấy điện thoại ra, cuống quít bấm một số, ghi chú là “anh'.
Điện thoại vừa kết nối, Thang Vân lập tức vội vàng nói:
"Anh, không ổn rồi! Lần này Lão Phùng mời được một đại sư, trông có vẻ có chút bản lĩnh, bói ra được Phùng Lan Lan ở thành phố Vân Tích, nghe nói cô ta còn có cách định vị chính xác hơn... Bây giờ hai người bọn họ sẽ cùng tới thành phố Vân Tích! Nếu bọn họ thật sự tìm được Phùng Lan Lan, vậy phải làm sao bây giờ?"
Thang Kiến Quân, anh ruột Thang Vân trong điện thoại, sắc mặt kinh hãi: "Chuyện lớn như vậy, sao em không nói sớm với anh?"
"Đêm qua cô ta mới đến, trước đó em không hề biết cô ta lại giỏi như vậy. Hôm nay lão Phùng cũng rất quả quyết, mãi em mới tìm được cơ hội gọi điện thoại cho anh! Anh nghĩ cách đi! Nếu thật sự tìm được Phùng Lan Lan, chúng ta sẽ xong đời!"
Chuyện gì đang xảy ra ở đây vậy? Linh Bảo nghi hoặc nhíu nhíu mày, nghe Thang Vân nói, hình như chuyện Phùng Lan Lan mất tích là do bọn họ nhúng tay vào, nếu tìm thấy Phùng Lan Lan thì sẽ bị vạch trần. Đúng là hai việc rủi ro như nhau.
"Em yên tâm, anh sẽ liên lạc ngay với bên kia, tuyệt đối không thể để cho bọn họ tìm được Phùng Lan Lan, nếu lỡ làm sao, cùng lắm thì lành làm gáo, vỡ làm muôi! Người chết không biết nói chuyện!"
Lời của Thang Kiến Quân khiến Linh Bảo càng thêm chắc chắn, Thang Vân và anh cô ta nhúng tay vào chuyện Phùng Lan Lan mất tích, hơn nữa bên cạnh anh của Thang Vân còn có người, rất có thể sẽ trực tiếp hạ lệnh giết chết Phùng Lan Lan.
Cho dù cô có là thần linh, cũng không thể đi tới một nơi cách đây tới mấy ngàn dặm trong thời gian ngắn, còn không thể hoàn toàn xác định vị trí cụ thể. Mà anh của Thang Vân có số điện thoại của người nọ, chỉ cần một hai phút là có thể lập tức hạ lệnh rồi. Cứ như vậy, Phùng Lan Lan sẽ rất nguy hiểm. Phùng Kim Thành gọi điện thoại xong, thấy vẻ mặt của đại sư trẻ tuổi trở nên nghiêm túc, mày cau lại, không khỏi thân thiết hỏi: "Lục đại sư, làm sao vậy? Có phải đồ ăn không hợp khẩu vị không?"
Linh Bảo đánh giá người đàn ông này, cuối cùng quyết định nói cho ông ta biết sự thật, dù sao cô muốn tìm được anh trai Thang Vân và mọi chuyện sau này, cũng không thể thiếu sự phối hợp của Phùng Kim Thành.
"Tôi vừa mới biết một chuyện, cơn gái ông mất tích là do bị lừa bán, là vợ của ông và anh vợ ông cấu kết với nhau làm."
Lời này không khác gì sét đánh ngang tai, khiến hồi lâu sau Phùng Kim Thành mới lấy lại được tỉnh thần, lẩm bẩm nói: "Sao có thể! Thang Vân vẫn luôn đối xử rất tốt với Lan Lan, còn quan tâm hơn người ba ruột là tôi đây!" Hiển nhiên công tác ngụy trang của Thang Vân rất tốt, phản ứng đầu tiên của Phùng Kim Thành chính là không tin lời cô nói.
"Nguyên nhân thì ông phải tự hỏi cô ta, chuyện này nhà ông hiểu rõ nhất. Nhưng tôi nghe thấy cô ta gọi điện thoại cho anh trai, anh trai cô ta nói..." Cô nói lại nguyên văn lời của anh trai Thang Vân, thành công khiến Phùng Kim Thành trắng bệch cả mặt.
Trong lòng ông ta loạn cào cào, nhất thời cảm thấy Thang Vân là một người vợ ôn nhu, thiện lương, là người bên gối ông ta vẫn tín nhiệm, không thể làm ra chuyện tàn nhẫn với con gái ông ta như vậy được. Mặt khác lại sợ đây là sự thật, Thang Kiến Quân chắc sẽ sai người giết chết Lan Lan trước khi bọn họ tìm được con bé, vậy thì con gái của ông ta không thể sống nổi!
"Nếu ông không tin, ông có thể đến góc hành lang canh chừng, xem vợ ông có phải từ thang máy trên tâng cao nhất xuống hay không. Nếu ông xác định rồi, thì lát nữa vợ ông về, để cô ta gọi cho anh vợ ông."
Phùng Kim Thành lập tức xông ra ngoài.
Thang máy cách góc hành lang không xa, đứng ở góc khuất phía sau, vừa vặn có thể nhìn thấy hình ảnh bên kia thang máy.
Qua hai ba phút, quả nhiên thấy thang máy đi lên tầng cao nhất, sau đó xuống thẳng tầng này, sắc mặt Thang Vân căng thẳng đi từ thang máy ra, tới cửa phòng bọn họ, hít sâu một hơi, điêu chỉnh cảm xúc rồi mới giả bộ như không có việc gì đi vào.
Biểu hiện vừa rồi của vợ mình, khiến ông ta không nén nổi hoài nghi. Ông ta đứng ở góc đường, hít sâu vài lần, mới miễn cưỡng tìm lại chút lý trí, lân thứ hai trở lại phòng riêng, gật gật đầu với Linh Bảo, sau đó nhẹ giọng hỏi vợ: "Vừa rồi em đi đâu?"
Thang Vân không nhận ra sự khác thường của ông ta, trấn định trả lời: "Em đi toilet mà, trước khi đi không phải đã nói với anh rồi sao?"
Phùng Kim Thành không biểu hiện ra vẻ hoài nghi gì, bình thản đáp một tiếng, lại nói:
"Vừa rồi anh nghĩ rồi, đi xa như vậy, nếu chỉ mang theo vệ sĩ thì vẫn có chút rủi ro, cần phải có một người đáng tin cậy. Em gọi cho anh vợ, nhờ anh ấy tới đây, cùng chúng ta tới Vân Tích đón Lan Lan đi."