Chương 61:
Chương 61:Chương 61:
"Đối xử với tôi không tệ? Anh cũng chỉ bỏ ra cho tôi một ít tiền mà thôi, anh trai tôi kết hôn, anh chỉ tặng cho anh ấy một chiếc xe năm mươi vạn! Anh muốn để lại tất cả tiền cho con gái anh, không cho phép tôi sinh con, thế gọi là đối xử tốt với tôi sao! Phùng Kim Thành, anh có lương tâm không?" "Tôi là vợ của anh, một nửa tài sản của anh là của tôi! Dựa vào cái gì mà để lại hết cho Phùng Lan Lan!"
Nghe được những lời này, cuối cùng Phùng Kim Thành cũng hiểu được mình đã từng ngu xuẩn như thế nào.
Ông ta vốn lo lắng con gái lớn lên trong một gia đình ba mẹ đơn thân, tính cách sẽ có khiếm khuyết, ông ta lại thường xuyên đi công tác bên ngoài, sợ bảo mẫu không chăm sóc tốt cho con gái, nên lúc Phùng Lan Lan mười tuổi mới sinh ra ý nghĩ đi thêm bước nữa. Hai năm sau, gặp được Thang Vân trẻ tuổi lại ôn nhu đến làm gia sư cho con gái, con gái cũng rất thích cô giáo mới này. Thang Vân thể hiện tình yêu đối với mình, ông ta cũng có chút cảm tình với Thang Vân, hai người bắt đầu hẹn ước. Quan sát một hai năm, ông ta cảm thấy Thang Vân và Lan Lan ở chung khá hòa hợp, mà Thang Vân cũng nói mình lớn tuổi, trong nhà lại đang thúc giục, muốn kết hôn, vì thế ông ta liên đồng ý kết hôn.
Nhưng ông ta không quên ý định tái hôn của mình, vì thế trước khi kết hôn cùng Thang Vân đã ký hiệp ước, ước định hai người không sinh thêm con, tương lai tất cả gia sản đều để lại cho Lan Lan. Thang Vân cũng đồng ý, Phùng Kim Thành cảm thấy rất thẹn với cô ta, trước khi kết hôn cho cô ta sính lễ một ngàn vạn, sau khi kết hôn cũng rất yêu thương chiều chuộng, tiêu tiền chưa bao giờ kể lể.
Nhưng ông ta không thể ngờ tới, vốn là vì muốn tốt cho con gái, lại mang đến họa sát thân.
Chính ông ta đã đánh giá thấp lòng tham của con người.
Nếu như Lan Lan không còn, như vậy tương lai sớm muộn gì ông ta cũng sẽ cùng Thang Vân sinh thêm một đứa bé, gia sản của ông ta sẽ do đứa nhỏ này kế thừa toàn bộ. Năm năm trước, Thang Vân từng thăm dò hỏi, Lan Lan một mình quá cô đơn, nếu có thêm một anh chị em khác nói không chừng sẽ tốt hơn, ông ta nên cảnh giác mới phải.
Là ông ta sơ suất, hại con gái.
Nhưng những người dã tâm như sói này, một người ông ta cũng sẽ không bỏ qua!
Ông ta sai người trói Thang Vân lại, nét ôn nhu trong ánh mắt biến mất hầu như không còn: "Tiền là do tôi kiếm, tôi muốn để lại cho ai thì để lại cho người đó. Giết con gái tôi vì tiền? Tôi sẽ khiến cô không nhận được một xu nào!" Là một người giàu có với tài sản vài chục triệu , ông ta luôn có cách để di dời tài sản. Có hiệp ước trước hôn nhân, hoàn toàn có thể khiến cho Thang Vân tay trắng ra khỏi nhà.
Nói xong, ông ta liên lấy điện thoại di động ra gọi cho cục trưởng cục công an tỉnh thành: "Cục trưởng Trần, con gái tôi mất tích đã tìm được hung thủ, làm phiền ông lập tức đưa người đến bệnh viện tỉnh một chuyến." Lúc này anh em nhà họ Thang mới ý thức được, Phùng Kim Thành muốn đưa bọn họ đến đồn cảnh sát. Buôn người ở bất kỳ quốc gia nào trên thế giới cũng là trọng tội, những năm trước đây, việc buôn người tràn lan trong nước, nên pháp luật hình sự ngày càng nghiêm khắc. Với sức ảnh hưởng của nhà họ Phùng ở tỉnh thành, chỉ cần lên tiếng, tuyệt đối sẽ để khiến bọn họ bị phán hình phạt nặng nhất, nửa đời người đều phải ở trong ngục giam.
Nghĩ đến tai ương lao ngục, hai người đều cực kỳ sợ hãi.
"Chồng ơi, những chuyện này đều do anh trai em làm, em vốn dĩ không hề tham dự!" Thang Vân bắt đầu trốn tránh trách nhiệm cầu xin tha thứ. Thang Kiến Quân nghe thấy vậy, trong lòng nổi lên tức giận: "Không phải mỗi ngày cô đều nói bên tai tôi, chỉ cân không có Phùng Lan Lan, cô có thể có được toàn bộ gia sản của nhà họ Phùng, thì tôi sẽ làm như vậy sao? Tiền để tôi tìm bọn kẻ buôn người cũng là cô cho, bây giờ đòi một mình tôi chịu tội hả, không có cửa đâu!"
Phùng Kim Thành không có tâm tình nghe hai người chó cắn chó, ông ta biết chỉ cần giao hai người họ cho cảnh sát, pháp luật sẽ khiến bọn họ hối hận, trừng phạt bọn họ cả đời, hơn nữa ông ta sẽ bảo người trong tù chăm sóc thật tốt hai tên mặt người dạ thú này.
Gọi điện thoại xong, ông ta đã bình tĩnh hơn nhiều, biết việc cấp bách bây giờ vẫn là lập tức cứu con gái thoát ra.
"Lục đại sư, vừa rồi cô nói hắn muốn gọi điện thoại cho người bên kia, để cho bọn họ làm hại con gái tôi, vậy bây giờ tôi nên làm gì?" Linh Bảo thể hiện ra bản lĩnh thân quỷ khó lường, đã khiến ông ta cung phụng vị Lục đại sư này như thần linh, không cò kè với Thang Kiến Quân nữa, trực tiếp hỏi Linh Bảo bước tiếp theo nên làm gì.
Mà Thang Kiến Quân nghe vậy lại lập tức cảm thấy mình có hy vọng: "Nếu anh dám đưa tôi đến đồn cảnh sát, con gái anh sẽ mất mạng ngay lập tức! Thả tôi ra ngay, chuẩn bị cho tôi một trăm triệu để tôi ra nước ngoài, tôi sẽ kêu anh ta đưa con gái của anh trở lại!"
Linh Bảo đối với kẻ vừa ác vừa tham lam vô độ này không có hảo cảm gì, không chút lưu tình phá vỡ ảo tưởng của hắn, cô nói với Phùng Kim Thành: "Bởi vì anh bảo hắn cùng đi cứu người, nên trước khi tới đây hắn vốn dĩ không hề liên lạc với người đàn ông kia. Điện thoại của người đàn ông đó là 135xxxxxx, anh nhìn vào nhật ký cuộc gọi sẽ biết."
"Cô ta nói bậy mà anh cũng tin? Anh có dám đánh cược sự sống của con gái anh không?" Thang Kiến Quân bị đánh đến mặt mũi bầm dập cố gắng tiếp tục uy hiếp Phùng Kim Thành.
"Thêm cả tội tống tiền vào nữa. Có vẻ như anh còn muốn bị kết án thêm vài năm." Một câu của Linh Bảo làm cho hắn á khẩu không nói nên lời. Nhận được điện thoại của Phùng Kim Thành, cảnh sát nhanh chóng đến hiện trường, hỏi rõ tình hình, liền bắt giữ anh em nhà họ Thang, bọn họ bắt đầu khóc rống cầu xin Phùng Kim Thành tha thứ.
Biết được Phùng Kim Thành muốn tới thành phố Vân Tích cứu con gái, Cục trưởng Trần lại phái thêm hai cảnh sát đi theo, dù sao đôi khi có nhân viên chính thức ở đây, sẽ làm việc tốt hơn nhiều. Vì lý do an toàn, Phùng Kim Thành không từ chối lòng tốt của ông ta. Vì danh dự của con gái, ông ta dặn dò cục trưởng Trần chú ý giữ bí mật vụ án, lúc này mới mang theo năm vệ sĩ, hai cảnh sát, cùng Linh Bảo đi tới sân bay. Linh Bảo cảm thấy rất mới lạ với phương thức di chuyển bằng máy bay này. Trong sảnh chờ, người đến người đi, nhưng từ cách ăn mặc đến cách nói chuyện đều phong phú hơn rất nhiêu so với những người cô nhìn thấy ở trong thôn Tiểu Sơn. Dụng cụ kiểm tra an ninh khiến Linh Bảo dừng chân một hồi lâu, cách rương mà con người có thể nhìn thấu bên trong chứa những gì, quả thực giống như pháp thuật vậy.
Nhưng trong ký ức của nguyên chủ, kỹ thuật kiểm tra an ninh này rất bình thường. Xem ra trong năm trăm năm ngủ say, trình độ kỹ thuật của con người thật sự là tiến bộ rất nhanh chóng.
Cô cố gắng khắc chế biểu cảm thán phục trên mặt mình, miễn cho mất mặt thần linh.
Tuy nhiên, khi máy bay cất cánh, nhìn thấy biển mây trắng xóa bên ngoài cửa sổ, cô vẫn không thể chịu đựng được.
Nhân loại vậy mà có thể cưỡi mây đạp gió.
Điều này đối với thần linh mà nói rất dễ dàng, bởi vì thân thể rất nhẹ, lại có thể mượn thần lực, những thứ này đều là thiên phú trời sinh bình thường. Nhưng nhân loại vốn dĩ không có những điều kiện này, hiện tại, bọn họ không những có thể cưỡi mây đạp gió, hơn nữa còn có thể nâng máy bay lớn như vậy lên, để cho mấy trăm người cùng ngồi một lượt, như đang đi trên mặt đất bằng phẳng vậy. Nghĩ đến nguyên lý nguyên tắc máy bay cất cánh mà nguyên chủ đã xem qua trên bách khoa toàn thư, Linh Bảo không khỏi tán thưởng, sáng tạo như vậy, thật sự làm cho người ta bội phục.
Khó trách năm trăm năm trôi qua, con người lại có thể sáng tạo ra nhiều món ngon như thế, trước kia cô chưa từng nhìn thấy.
Ba giờ trôi qua, máy bay bình an hạ cánh xuống thành phố Vân Tích cách đó mấy ngàn dặm, vệ sĩ của Phùng Kim Thành thuê ba chiếc xe, hai chiếc xe tải, một chiếc xe việt dã ba khoang, đi tới một huyện trong thành phố Vân Tích. Hai cảnh sát đi theo vừa xuống xe liền đến công an huyện liên lạc, chuẩn bị ngày mai cùng đi cứu người.
Tên của huyện này có được từ tin tức trong tử vi của Thang Kiến Quân, bản thân hắn thật ra cũng chỉ biết Phùng Lan Lan ở một thôn núi xa xôi của huyện này, tin tức cụ thể hơn cũng không rõ, hắn cũng không quan tâm, không muốn đi tìm hiểu.
Buổi tối ngủ ở huyện một đêm, sáng sớm hôm sau, một đoàn chín người, hơn nữa cục công an huyện địa phương cũng phái tới bốn cảnh sát, ăn xong bữa sáng cùng đi theo Linh Bảo dùng la bàn định hướng, lái xe đến thôn nhỏ kia. Hai giờ lái xe, phong cảnh ngoài xe ngày càng thưa thớt, khắp nơi đều là đồi núi thảm thực vật, đường nhựa cũng biến thành đường đất.
Cuối cùng cũng tới một nơi trên bản đồ gọi là Hà Nguyên Dốc, ngay cả đường đất cũng không có.
Đoàn người dừng xe bên đường, xuống xe bắt đầu đi bộ. Hai cảnh sát trẻ tuổi ở tỉnh thành, một người họ Lý, một người họ Triệu, đều là cảnh sát có năng lực chiến đấu mạnh mẽ trong đội. Lúc này xuống xe, mới nhìn thấy Phùng Kim Thành câm một cái la bàn trong tay, phía sau la bàn còn dán một tấm bùa, bọn họ một mực đi theo con trỏ không ngừng chuyển động.