Chương 67:
Chương 67:Chương 67:
Phùng Kim Thành nhất thời khiếp sợ nhìn cô: "Lục đại sư, lời này là thật sao?" Trong khoảng thời gian chờ Linh Bảo, ông ta cũng đã gọi điện thoại với bác sĩ tỉnh thành, loại tổn thương não do uống quá nhiều thuốc ngủ này, lại qua bốn năm rồi, cơ bản là không có cách nào chữa trị. Ông ta vốn đã chuẩn bị tốt chăm sóc con gái ngốc nghếch cả đời, không ngờ đột nhiên lại có chuyển biến như vậy.
"Nếu cô thật sự có thể chữa khỏi cho con gái tôi, tôi sẽ trả thêm một trăm vạn nữa." Ông ta lập tức đưa ra một mức giá.
Linh Bảo rất hài lòng với cái giá này, tuy rằng không biết cầm số tiền hai trăm vạn lớn như vậy thì nên làm gì, nhưng trong xã hội loài người, đương nhiên là càng nhiều tiền càng tốt.
"Vậy thì bắt đầu ngay bây giờ đi, chữa được khỏi sẽ dễ ăn cơm."
Thấy cô tích cực như vậy, đương nhiên Phùng Kim Thành cũng sẽ không ngăn cản.
Vì thế, Linh Bảo liền đi tới phía sau Phùng Lan Lan, đặt tay ở đỉnh đầu cô ấy, dùng thần thức đảo quanh trong đầu cô ấy, tìm được bộ phận bị tổn thương, chuyển hóa thần lực thành linh lực phàm nhân có thể tiếp nhận, từng chút từng chút chữa trị não bộ của cô.
Phùng Lan Lan vốn ôn ào dần dân yên tĩnh, nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, giọng điệu non nớt như đứa nhỏ hai ba tuổi nhẹ giọng nói: "Baba, hình như đầu không đau nữa, rất ấm áp, thật thoải mái."
Phùng Kim Thành vẻ mặt vui mừng, trong mắt toát ra ánh sáng hy vọng, chờ mong nhìn chằm chằm con gái.
Mười lăm phút trôi qua, lông mày Phùng Lan Lan lại nhíu lại, vẻ mặt hoảng sợ thống khổ, khóe mắt có nước mắt tràn ra, thậm chí phát ra tiếng khóc nức nở. Lục đại sư, con gái tôi..."
Phùng Kim Thành đang muốn hỏi, Linh Bảo liền khoát tay, nói một câu có thể. Phùng Lan Lan có chút sụp đổ hét lên một tiếng, ngã từ trên ghế xuống, sau đó nhanh chóng chui vào một góc, khóc lóc hét lên: "Thật bẩn! Thật kinh tởm! Tôi sẽ giết hắn! Tôi sẽ giết hắn!"
Hiển nhiên, cô ấy đã khôi phục nhận thức của người bình thường, cũng nhớ tới chuyện xảy ra trong khoảng thời gian bị lừa bán, bị kích thích rất lớn. Linh Bảo nói với Phùng Kim Thành về tình hình, sau đó hỏi: "Muốn niêm phong ký ức này của cô ấy không?" Phùng Kim Thành nghĩ một lát, nói: "Vậy làm phiền Lục đại sư."
Biết rõ đau khổ cũng là một phần của sự trưởng thành, nên dũng cảm đối mặt, nhưng là một người ba, ông ta không thể trơ mắt nhìn con gái chịu khổ, ký ức đen tối như vậy, hy vọng con bé vĩnh viễn đừng nên nhớ tới.
Linh Bảo theo lời vuốt ve đỉnh đầu Phùng Lan Lan lần nữa, thiết lập cấm chế phong bế một đoạn ký ức của Phùng Lan Lan. Cô gái vốn đang la hét dần yên tĩnh lại, rơi vào hôn mê, Phùng Kim Thành vội vàng đỡ lấy con gái. Linh Bảo nói với ông ta: "Ký ức của cô ấy dừng lại ở khoảnh khắc uống rượu say ở quán bar, khoảng trống bốn năm này phải lấp đầy như thế nào, trước khi cô ấy tỉnh lại, ông phải suy nghĩ thật khéo. Phùng Kim Thành gật đầu: "Lục đại sư yên tâm, tôi sẽ sắp xếp."
Xử lý xong chuyện của Phùng Lan Lan, Linh Bảo lại đến nhà khách tìm Nhậm Lệ Vân bị đứt gân chân kia. Giúp Phùng Lan Lan khôi phục sức khỏe khiến cô nhớ tới Nhâm Lệ Vân bị đứt gân chân.
Nhâm Lệ Vân đã bị bán lên núi sáu bảy năm, muốn hòa nhập vào đời sống xã hội bình thường cực kỳ khó, đôi chân tàn tật lại càng khó khăn hơn. Dù sao cũng thuận tay, chi bằng chữa luôn cho cô ấy.
Thấy là Linh Bảo, Nhậm Lệ Vân mỉm cười, khập khiễng mở cửa cho cô: "Lục đại sư, sao cô lại tới đây, vào đây ngôi một lát."
"Chân cô có thể chữa khỏi, cô có cần hỗ trợ không?"
Nhâm Lệ Vân đầu tiên là giật mình, nhưng ngẫm lại những biện pháp Linh Bảo thể hiện trong thôn không thể giải thích được bằng khoa học, nhất thời lại thoải mái. Cô ấy đã có thể tay không tạo ra gió lớn như bão, chữa lành vết thương cho người ta cũng là điều bình thường.
Nhưng cô ấy suy nghĩ một lúc, lại từ chối: 'Cảm ơn ý tốt của Lục đại sư, bây giờ tôi chưa chữa khỏi chân được."
"Tại sao?" Điều này làm cho Linh Bảo có chút ngạc nhiên.
"Tôi muốn Châu Nhị Cẩu bị phán trọng hình!" Trong mắt Nhậm Lệ Vân lóe lên hận ý sâu sắc: "Nếu chân của tôi khoẻ lại sẽ mất đi chứng cứ hắn tiến hành thương tổn cá nhân nghiêm trọng đối với tôi, tôi muốn hắn bị phán tù chung thân!"
Buổi chiều cô ấy ở trong khách sạn liên tục tra cứu tài liệu pháp lý liên quan, biết cô ấy là nạn nhân, bị thương càng nghiêm trọng, những người gây án kia bị kết án càng nặng.
Linh Bảo đương nhiên sẽ không ngăn cản một nạn nhân truy cứu trách nhiệm đối với thủ phạm trong phạm vi pháp luật bình thường, từ trước đến nay cô luôn tin vào ác nhân sẽ có ác báo. Những hương khách từng cầu nguyện với cô mà tâm tư tà ác, hoặc ước nguyện hành vi không đúng, hoặc là đã từng làm chuyện thương thiên hại lý, cô cũng sẽ không để ý tới.
"Vậy được rồi, chờ hắn ta bị phán tội xong thì cô tới tìm tôi." Cô để lại số điện thoại của mình cho Nhậm Lệ Vân, ngày hôm sau cùng cha con Phùng Kim Thành trở về tỉnh thành.
Phùng Kim Thành đại khái đã xử lý thỏa đáng chuyện của Phùng Lan Lan, Phùng Lan Lan khôi phục lại bình thường, là một thiếu nữ rất hoạt bát, ba nói cho cô ấy biết cô ấy bị ngộ độc rượu hôn mê bốn năm, là vị Lục đại sư này cứu cô ấy tỉnh lại, thái độ đối với Linh Bảo rất thân thiết.
"Linh Bảo đại sư, tuổi cô còn nhỏ mà lại giỏi như vậy, quả thực quá khó tin!" Phùng Lan Lan ríu rít nói: "Đáng tiếc tôi hôn mê bốn năm, cũng không thể đi học trong nước được, ba tôi muốn đưa tôi ra nước ngoài, nếu không thì tôi còn có thể thường xuyên tới tìm cô chơi rồi!"
"Chờ cô được nghỉ đông hoặc nghỉ hè, nói không chừng có thể tới tìm tôi." Đối với người tâm tư lương thiện, Linh Bảo vẫn rất có hảo cảm, thấy Phùng Kim Thành sắp xếp mọi chuyện rất thỏa đáng, cô cũng yên tâm.
Để cô gái này ra nước ngoài, tránh xa những tin đồn trong nước, bắt đầu lại từ đầu, cũng là một cách tốt.
Trở lại tỉnh thành, Phùng Kim Thành lại mở chi phiếu cho Linh Bảo một trăm bảy mươi vạn, còn sai người đưa Linh Bảo đến ngân hàng rút tiền, chuyển tiên vào thẻ của cô, lúc này mới phái người đưa cô về huyện.
Linh Bảo lần này vừa đi đã trở thành một người cực kỳ giàu có, trong tay sở hữu những 2 trăm vạn, mua một vòng ở chợ tổng hợp huyện, còn cố ý gọi một chiếc xe kéo đồ đạc về thôn.
Mà lúc này, các trường trung học trên địa bàn huyện cũng nhao nhao khai giảng.
Nơi này rất coi trọng việc dạy học, từ lớp 11 trở lên, đều khai giảng sớm hơn hai mươi ngày.
Mạnh Khang là cháu trai của Mạnh Mẫn, học tại trường trung học quý tộc duy nhất trong huyện, tuy rằng đã lớp 12, nhưng chiều đến tan học cậu vẫn cùng một đám bạn chơi rất thoải mái trên sân bóng đá.
Phía sau sân bóng đá chính là khu dân cư, Mạnh Khang vì ngăn bóng mà chạy đến mép sân, đang tập trung tinh thân nhìn chằm chằm vào đường bóng di chuyển, chuẩn bị tìm cơ hội ghi bàn, chợt nghe bên tai vang lên một tiếng thét chói tai.
"Mạnh Khang mau tránh rat"
Các bạn cùng lớp cùng hét lên.
Mạnh Khang bối rối, còn chưa kịp phản ứng, đã nghe được một tiếng bíp thật lớn, ngay sau đó liền phát hiện trên đỉnh đầu mình cũng có rất nhiều đất rơi xuống.
Mấy cậu thanh niên chơi bóng đá với cậu cũng sợ hãi, vội vàng chạy đến, tất cả đều hỏi: "Mạnh Khang, cậu không sao chứ?”
Mạnh Khang vẫn chưa kịp phản ứng đã xảy ra chuyện gì, hỏi: 'Không có việc gì đâu, làm sao vậy?" Lại vỗ vỗ đầu: "Cái gì đây, sao lại có nhiều bùn đất như vậy!"
Tất cả các bạn cùng nhìn cậu với khuôn mặt ngạc nhiên.
"Vừa rồi tòa nhà sau lưng cậu có một chậu hoa rơi từ tâng hai mươi xuống, đập vào đầu cậu!" Một chàng trai có mối quan hệ tốt với cậu giải thích. Mạnh Khang cúi đầu nhìn, quả nhiên nhìn thấy chậu hoa vỡ thành nhiều mảnh ở bên cạnh mình và bùn đất, lô hội trông bên trong.
Một chậu hoa lớn như vậy, rơi từ tâng hai mươi xuống nện lên đầu cậu, tại sao cậu lại không xảy ra chuyện gì, cái này không khoa học.
Không chỉ bạn học, mà ngay cả bản thân cậu cũng cảm thấy như vậy. Đột nhiên, cậu nhớ lại bùa bình an mà bà đã đưa cho cậu.
Nghe nói lúc ấy cô của cậu bị dượng cũ ám hại, bởi vì có lá bùa này, bị xe tải lớn đụng nát bét, nhưng lại không sao. Cho nên sau đó cố ý hỏi vị đại sư kia xin mấy tấm bùa bình an, cho ông bà nội mỗi người một tấm, nói thời khắc mấu chốt có thể cứu mạng.
Bà nội thương cậu nhất, nên đưa tấm bùa này của mình cho cậu, nhất định phải mang bùa này theo bên người, vốn cậu không tin những thứ này, nhưng không thể phớt lờ ý tốt của bà, nên bỏ vào trong túi quần.
Lúc này đưa tay sờ, lại lấy ra một nắm tro.
"Tớ biết chuyện gì đang xảy ra rồi!" Các bạn cùng lớp vây quanh cậu kiểm tra xem trên người cậu có vết thương hay không đột nhiên nghe Mạnh Khang nói.'Chuyện gì vậy?" Bạn học rất nghi ngờ những lời không đầu không đuôi của cậu.
"Chính là nguyên nhân tớ không bị thương đó!" Mạnh Khang lớn tiếng nói, cậu cực kỳ muốn chia sẻ phát hiện thân kỳ này cho người bên cạnh mình: "Là bởi vì lá bùa này! Lúc ấy cô tớ bị xe tải lớn đụng phải, cũng là như vậy, lá bùa trong túi cô tớ hóa thành tro, nhưng người lại không làm sao cả."
Cậu kể cho bạn bè nghe về những gì đã xảy ra với Mạnh Mẫn, lại nói về cách bà ấy vạch trân tội ác của người chồng có ý định xấu dưới sự chỉ dẫn của vị cao nhân kia.