Chương 70:
Chương 70:Chương 70:
Đương nhiên cô sẽ không rảnh rỗi mà đi làm cho mấy người phàm này thiếu tay thiếu chân, chỉ là muốn dọa bọn họ, trút giận cho nguyên chủ bị vứt bỏ và chị gái cô vẫn luôn bị hút máu.
"Mày... Mày!"Mẹ Lục run rẩy chỉ vào cô nửa ngày không nói nên lời. Nhìn dấu tay đỏ trên mặt chồng, cuối cùng cũng không dám động thủ với Linh Bảo.'Muốn con trai cưng của các người đi học trường gì, thì tự mình đi kiếm tiền đi. Sau này dám đòi tiền chị gái tôi, tôi sẽ tự mình đến nhà cho các người một lần nhớ thật lâu." Linh Bảo cảnh cáo bọn họ, sau đó vươn ngón tay vê phía bọn họ: "Chọc giận tôi sẽ có kết cục gì, các người tự xem đi."
Cảnh Mạnh Mẫn xảy ra tai nạn xe cộ, cảnh Đàm Côn bị lệ quỷ tìm thế thân đều truyền vào trong đầu bọn họ.
Vợ chồng họ Lục sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, hai người trao đổi ánh mắt, phát hiện hai người đều nhìn thấy y như nhau, chỉ cảm thấy càng thêm quỷ dị, bọn họ hoàn toàn không biết tại sao đứa con gái thứ hai này lại đột nhiên có bản lĩnh lớn như vậy, biết mình không thể trêu vào, sáng sớm hôm sau xám xịt chạy về tỉnh thành.
Ngô Xảo Trân nhìn hai người rời đi, cũng không nói gì. Ngày hôm qua Linh Bảo động thủ với hai người, bà cũng không khuyên can, nói cho cùng bà ngoại vẫn đứng về phía cô.
Nhưng nhìn bóng lưng cô đơn của bà ngoại, Linh Bảo lại cảm thấy có chút có lỗi với bà. Dù sao mẹ Lục cũng là con gái của bà ngoại, nghĩ tới việc nghỉ hè xong cô sẽ đến thành phố S học, bà ở nhà một mình, trong lòng Linh Bảo có quyết định.
Cô tự mình đi tỉnh thành một chuyến, bảo Phùng Kim Thành tìm cho cô một người môi giới đáng tin cậy, chọn xong một căn nhà trong tiểu khu của cậu út, ba phòng ngủ, được trang trí tỉnh xảo, bởi vì không nằm ở vị trí tốt, nên cộng thêm phí môi giới cũng chỉ 103 vạn.
Sau đó cô trở vê thôn, bảo bà ngoại Ngô Xảo Trân lên tỉnh cùng cô. Bà ngoại Ngô Xảo Trân có hai con trai, nhưng hai mợ đều không muốn ở chung với mẹ chồng, hai cậu vì tránh mâu thuẫn gia đình, cũng chưa từng đề cập đến chuyện đưa bà ngoại vào thành phố ở cùng bọn họ.
Vợ của cậu út năm ngoái sinh con thứ hai, vừa muốn mẹ chồng giúp nuôi con, vừa không muốn ở cùng mẹ chồng, bà ngoại đi chăm ở cữ xong liên đưa bà ngoại về.
Từ trong trí nhớ của nguyên chủ Linh Bảo biết được, thật ra bà ngoại cũng rất muốn vào thành phố giúp con trai nhỏ nuôi con, chỉ là cũng không muốn dẫn đến mâu thuẫn gia đình của con trai, lúc ấy đang cảm khái, nếu nhà bọn họ giống như những người trong thành phố kia, có hai căn nhà gần nhau một chút, vừa có thể đến giúp đỡ con trai, lại không cần ở chung thì tốt biết bao.
Bây giờ cô có nhiều tiền như vậy, ngoại trừ mua đồ ăn thì cũng không làm gì khác, đương nhiên là có thể giúp bà ngoại có ơn dưỡng dục nguyên chủ này thực hiện tâm nguyện.
"Sao đột nhiên lại muốn tới thành phố?" Ngô Xảo Trân khó hiểu hỏi.'Con sắp khai giảng rồi, lại có nhiều tiền như vậy, coi như đưa bà ngoại đi du lịch. Vả lại, con có bất ngờ cho bà ngoại!" Linh Bảo thần bí nói. Ngô Xảo Trân bị cô chọc cười rất vui vẻ, hơn nữa bà cũng muốn lên thành phố thăm con cháu nữa, nhờ bà Chu hàng xóm giúp bà coi sóc nhà cửa, cùng Linh Bảo lên thành phố.
Xuống xe, Linh Bảo trực tiếp dẫn bà đến tiểu khu cậu út. Trước kia Ngô Xảo Trân từng tới nhà con trai út hai lân, còn nhớ rõ tiểu khu này, cho rằng cô muốn dẫn bà đi tìm con trai út, nào biết Linh Bảo lại dẫn bà đi một tòa nhà bên cạnh.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên xa lạ, anh ta là chủ nhà ở đây.'Cô Lục tới rồi, đây là bà ngoại sao, mời vào!" Người đàn ông trung niên ân cần nói.
Chủ nhà này đang cần tiên xoay vòng, nghe nói Linh Bảo có thể trả hết một lượt, chỉ cần bà ngoại cô thích căn nhà này là lập tức đưa tiền, tất nhiên phải tỏ ra thân thiết rồi.
Linh Bảo dẫn Ngô Xảo Trân vẻ mặt mê hoặc tiến vào: "Bà ngoại, bà cảm thấy căn nhà này có được không?" Ngô Xảo Trân nhìn căn nhà này, sàn nhà trắng bóng sáng sủa, tường sạch sẽ như tuyết, bàn ăn bằng đá cẩm thạch giả, bàn trà, tủ TV, TV rộng 42 inch, tủ rượu ngăn cách, điêu hòa không khí, sofa, còn treo đèn pha lê, trang trí còn đẹp hơn cả nhà của hai đứa con trai bà."Tốt, đương nhiên là tốt rôi!" Ngô Xảo Trân vẻ mặt tán thưởng nói. Linh Bảo lại dẫn bà đi tham quan phòng ngủ, phòng bếp, còn có phòng vệ sinh, đèn sàn, xác nhận bà rất hài lòng, lúc này mới gật đầu với người đàn ông trung niên kia.
"Bà ngoại tôi rất thích, vậy ngày mai tôi sẽ đi sang tên!" Linh Bảo chuyển mười vạn tiền đặt cọc cho người nọ tại chỗ, người nọ liền đưa chìa khóa phòng cho bọn họ, hai bên hẹn chín giờ ngày mai, anh ta đến đón các cô đến cục quản lý nhà làm thủ tục sang tên, rồi giao nốt số tiền còn lại.
Chờ người kia đi rồi, lúc này Ngô Xảo Trân mới phản ứng lại, Linh Bảo muốn mua nhà, làm bà có chút cuống cuồng.
Vừa đưa người ta đã là mười vạn, còn ngày mai đi sang tên, lỡ như bị lừa thì làm sao bây giờ. Bà vừa nói Linh Bảo quá gấp gáp, vừa vội vàng gọi điện thoại cho hai đứa con trai, bảo bọn họ tới hỗ trợ kiểm định.
Nghe nói cháu gái muốn mua nhà, còn một lần trả hết, hai cậu của Linh Bảo đều giật mình không thôi, bọn họ cũng có nghe được tin đồn Linh Bảo kiếm được không ít tiên, nhưng không ngờ cô lại có nhiều tiên như vậy. Vì thế vừa tan tâm lập tức chạy tới.
Cậu cả của Linh Bảo bốn mươi tám tuổi, cậu út mới ba mươi sáu tuổi, hai người đều ở thành phố này phấn đấu nhiều năm mới mua được nhà của mình, đến nay vẫn còn đang thế chấp. Hai người nhìn căn nhà này một lượt, cũng không tìm ra khuyết điểm gì, giá cả cũng rất hợp lí, nhưng vẫn có chút khó tin."Linh Bảo à, cháu thật sự muốn mua căn nhà này sao? Còn trả hết một lượt?" Cậu út của Linh Bảo hỏi.
"Đúng vậy. Cháu đi học, bà ngoại ở trong thôn một mình cũng không có người bầu bạn, cháu muốn mua cho bà ngoại một căn nhà ở tiểu khu bên cạnh cậu út, như vậy cháu và mợ gần nhau, có thể chăm sóc nhau nhiều hơn." Linh Bảo nhìn cậu cả, lại nói: 'Căn nhà này cháu không cần, để tên bà ngoại, tương lai bà muốn cho ai cũng được." Không biết hai cậu nghĩ đến cái gì, sắc mặt nhất thời thay đổi, sau đó hai người đều chạy ra ngoài gọi điện thoại cho vợ mình.
Không bao lâu sau, mợ út ở gần liền mang theo hai đứa nhỏ tới đây, gọi bà đến là nhiệt tình, hỏi han ân cần, một câu mẹ hai câu mẹ. Mợ cả ở xa một chút, đến chậm, trên đường đi đã đặt xong cơm chiều, còn nói đặc biệt đặt móng, rất mềm, thích hợp cho bà ngoại ăn ở tuổi này.
Linh Bảo biết rất rõ suy nghĩ của bọn họ, căn nhà một trăm vạn, ai không động tâm chứ. Khi người già không thể tạo ra bất kỳ giá trị nào cho họ, nhưng đột nhiên có một khối tài sản đáng kể trong tay, thì mọi thứ sẽ khác. Ngô Xảo Trân vừa rồi đang quét dọn giường chiếu, cũng không nghe thấy Linh Bảo nói chuyện với hai đứa con trai của mình trong phòng khách, hiện giờ đối mặt với sự nhiệt tình của con dâu, có chút không quen, nhưng có thể nhìn ra, bà rất vui vẻ.
Linh Bảo cảm thấy chẳng sao cả, kể cả các cậu đang hư tình giả ý, nhưng cũng là mẹ của bọn họ, có thể giả dối đến đâu đây. Chỉ cần bọn họ có thể để cho bà ngoại an hưởng tuổi già, cô cảm thấy một trăm vạn này tiêu rất đáng giá. Ngày hôm sau, đám người cậu cả, cậu út liền cùng Linh Bảo và Ngô Xảo Trân đến cục quản lý sang tên nhà.
Vì để Ngô Xảo Trân chấp nhận căn nhà này, Linh Bảo nói dối, nói mình còn chưa đi làm, lại chưa tròn hai mươi tuổi, không mua được nhà, phải để dưới tên bà. Các mợ đương nhiên vui vẻ nên cũng không vạch trần lời nói dối này của cô.
Vợ chồng nhà họ Lục biết được Linh Bảo không muốn cho bọn họ mười vạn, sau đó lại mua cho bà ngoại căn nhà một trăm vạn, thật sự là tức giận đến mặt cũng xanh mét. Nhưng cuối cùng vẫn kiêng ky thủ đoạn của Linh Bảo, không dám tới cửa náo loạn, trong lòng hối hận không ngừng, vì sao lúc trước không nuôi dưỡng đứa con gái này bên người chứ.
Bởi vì Linh Bảo muốn ở trong thành phố, mua đồ cũng thuận tiện hơn, mà Ngô Xảo Trân cũng muốn thường xuyên nhìn thấy các cháu của mình, liền dọn dẹp đồ đạc ở quê nhà, chuyển đến thành phố ở.
Chẳng mấy chốc mà hơn mười hai mươi ngày đã trôi qua, đảo mắt đã đến lúc khai giảng đại học.
Linh Bảo mua xong vé máy bay hai ngày sau đi thành phố S, bắt đầu thu dọn đồ đạc chuẩn bị khai giảng, không ngờ tới buổi chiều lại nhận được điện thoại của cậu bé hàng xóm thôn Bạch Đế, Chu Đào Đào.
"Chị Linh Bảo, xin chị hãy đến huyện một chuyến có được không!" Vừa nghe điện thoại, cô đã nghe thấy âm thanh tràn đây hoảng sợ của Chu Đào Đào truyền đến: "Ký túc xá của chúng em bị lệ quỷ ám, đã có hai người chết, trên bùa trừ tà của em cũng có dấu vết cháy. Chắc cô ấy đã đến tìm em... Em... Em sợ lắm!
"Các em ngoan ngoãn chịu khó ở trường học đọc sách, tại sao lại bị lệ quỷ quấy phá?" Linh Bảo nghi hoặc hỏi.
Nghe thấy giọng nói của Linh Bảo, Chu Đào Đào tức khắc cảm thấy có cảm giác an toàn hơn, cho nên từ từ kể rõ ngọn nguồn mọi chuyện ra. Nguyên nhân của việc này là do hai tuần trước, có một lần cả đám tụ họp nói chuyện vào ban đêm ở phòng ngủ, Chu Đào Đào vì muốn hù dọa cho mọi người sợ hãi nên đã kể việc lúc nghỉ hè mình và Linh Bảo đã gặp quỷ với nhóm bạn cùng phòng, cậu miêu tả sinh động như thật, nhưng mọi người chỉ nghĩ cậu đang khoác lác, vốn dĩ không tin.