Chương 76:
Chương 76:Chương 76:
Ba người các cô đều là người tỉnh khác, còn có một cô gái là người tỉnh này tên là Vu Ngải Kỳ, có hoàn cảnh gia đình tốt nhất trong bốn người. Bởi vì nhà gần, từ trước đến giờ đều là người tới cuối cùng trong ký túc xá.
Buổi tối hai người Linh Bảo và Lê Tuyết cùng đi ra bên ngoài nhà ăn của khu ký túc xá ăn cơm, ngày hôm sau lười nhác ngủ, hai người lại đi ra bên ngoài trường học ăn cơm trưa, đi dạo đường phố gần đây, mua một túi đồ ăn vặt ở siêu thị, lúc này mới trở lại ký túc xá.
Lúc các cô trở về ký túc xá đã là hơn tám giờ tối, Vu Ngải Kỳ cũng đã tới, đang thu dọn đồ đạc.
Vừa thấy Linh Bảo đi vào, cô ta liền tức giận hỏi: "Lục Linh Bảo, không phải tôi nhắn cho cô trên weixin là lấy hai bình nước sôi cho tôi sao, sao cô lại không lấy?"
Ký túc xá trường đại học mà Linh Bảo ở, mặc dù điều kiện sống tốt hơn chút so với việc bị sắp xếp đến nhà gạch xanh, nhưng cũng chỉ có duy nhất một phòng vệ sinh, cũng không cung cấp nước nóng, học sinh muốn tắm, một là đến phòng tắm công cộng, không thì đun nước sôi pha với nước lạnh trong ký túc xá tắm. Bình thường rửa mặt uống nước, phần lớn đều dựa vào việc đi tới phòng nước sôi bật nước.
Mặt Linh Bảo đầy khó hiểu: "Đã rất lâu rồi tôi không kiểm tra weixin, căn bản không biết cậu nhắn." Hơn nữa hôm nay cô và Lê Tuyết hai người đi chơi ở bên ngoài cả một ngày, cô cũng không bật được nước đâu.
Vu Ngải Kỳ ném một chiếc máy tính xách tay lên bàn, chất vấn nói: "Bây giờ phòng nước sôi cũng đã đóng cửa rồi, cô chưa lấy nước cho tôi, vậy tối hôm nay tôi dùng cái gì đây?"
Việc vênh mặt hất hàm, dùng giọng sai khiến làm cho Linh Bảo có chút không thoải mái, trong trí nhớ của nguyên chủ, bạn cùng phòng này ỷ vào cậu mình là chủ nhiệm khoa, thường xuyên bắt cô mang nước sôi mang cơm, cô có chút sợ hãi đối với loại người có bối cảnh này, cũng không quen từ chối người khác nên vẫn luôn không có từ chối. Nhưng cô không ngờ rằng, bạn cùng phòng này chỉ bởi vì lân này quên yêu cầu của cô ta mà trở nên vô cùng tức giận.
Thấy Linh Bảo bị chửi, Lê Tuyết ngồi không yên: "Không thấy thì thế nào? Chẳng lẽ Linh Bảo có nghĩa vụ mở nước cho cô sao?"
"Tôi nói chuyện với Lục Linh Bảo, liên quan gì đến cô!" Vu Ngải Kỳ tức giận nói, sau đó lại nhìn Linh Bảo: "Lục Linh Bảo, chẳng lẽ cô không nói xin lỗi với tôi sao?"
Linh Bảo hai mắt nhìn cô ta, biết bạn cùng phòng này coi việc nguyên chủ chưa bao giờ từ chối thành chuyện đương nhiên, một lân không làm thì giống như phạm vào tội to bằng trời. Cô cũng không phải là nguyên chủ, đồng ý mặt mày vui vẻ chào đón đối với thứ người như vậy.
"Bệnh công chúa cũng là bệnh, phải trị.' Linh Bảo nghiêm trang đáp.
Mặt Vu Ngải Kỳ đỏ bừng, cô ta không nghĩ tới Lục Linh Bảo mặc cô ta sai khiến từ trước đến giờ lại không chỉ không giúp cô ta làm việc, mà còn dám châm chọc cô ta như vậy, chỉ về phía cô nói "Cô...' một lúc lâu cũng không nói được câu hoàn chỉnh.
"Cô cái gì mà cô! Tưởng rằng cả thế giới đều là mẹ cô à!" Lê Tuyết gắt lại.
Lúc trước Linh Bảo tự mình yên lặng thua thiệt đồng ý hỗ trợ, cô ấy cũng không tiện nói nhiều, nhưng bây giờ Linh Bảo không làm nữa, dĩ nhiên cô ấy phải giúp nói chuyện rồi.
Vu Ngải Kỳ nghiến răng nghiến lợi nói: "Hai người các cô chờ đó cho tôi!" Cậu của cô ta là chủ nhiệm khoa của đại học, đến lúc đó cô ta chắc chắn phải bảo cậu cắt tên của Lục Linh Bảo trong học bổng, đến lúc đó xem cô đi đâu mà khóc.
"Cô ta muốn làm gì?" Linh Bảo thấy đối phương một bộ muốn trả thù cô, không khỏi tò mò hỏi.
"Chắc là chuyện đánh giá học bổng, cậu của cô ta là chủ nhiệm khoa chắc cũng chỉ có thể can thiệp vào cái này." Lê Tuyết thờ ơ nói, cô ấy không phạm pháp cũng không vi phạm kỷ luật, thi cũng không trượt môn, cô ấy không tin chủ nhiệm khoa sẽ bởi vì mình đắc tội với cháu gái ngoại của ông ta mà xử phạt cô ấy. Còn học bổng, cô ấy là học tra, vốn bình thường cũng không được học bổng, không sợ.
Nói xong, cô ấy nhớ lại hoàn cảnh gia đình của Linh Bảo, mặc dù nghỉ hè kiếm được năm ngàn, nhưng năm ngàn sao đủ dùng cho một năm chứ. Liền có chút bận tâm có phải mình kích động quá hay không: "Linh Bảo, có phải cậu..."
Nghe lời này, Vu Ngải Kỳ nâng cao càm, ngạo mạn nói: "Nghe chưa, Lục Linh Bảo, bây giờ nói xin lỗi với tôi thì không chừng tôi còn cân nhắc tha thứ cho côi!”
Loại học sinh nghèo như Lục Linh Bảo này, toàn bộ năm học đều ra sức học tập, còn lấy lòng cô ta, không phải là muốn đạt được học bổng kia sao, nếu mất suất học bổng tám ngàn này, ngay cả cơm cũng không ăn nổi. Cô ta không tin Lục Linh Bảo thật sự dám đối nghịch với cô ta.
Linh Bảo cười híp mắt quơ quơ ví tiên, nói với Lê Tuyết: "Yên tâm, tôi không thiếu tiền."
Vu Ngải Kỳ nghẹn một cái, sau đó khinh thường mà chẹp chẹp miệng. Bây giờ còn phông má giả làm người mập*, chung quy sau này vẫn phải đi tới quỳ xuống cầu xin cô ta thôi.
*Phồng má giả làm người mập: ý để chỉ trích những người làm chuyện vượt quá khả năng của mình
Vu Ngải Kỳ nói huênh hoang, không nghĩ rằng ảo tưởng của mình sẽ tan vỡ nhanh như vậy. Còn lý do tại sao lại tan biến, thì phải nói bắt đầu từ ngày hôm sau.
Phòng của Linh Bảo có đại mỹ nữ Mạnh Thi Văn là một người được xem là hoa khôi của khoa, có thể thấy người đẹp được theo đuổi khác với người bình thường như thế nào.
Học sinh trong trường vừa mới tới đủ, những người theo đuổi Mạnh Thi Văn lại bắt đầu tấn công cô nàng. Buổi sáng ngày thứ hai Linh Bảo đi xuống ăn sáng, nhận được đồ ăn sáng bạn học nam trong lớp nhờ cô mang cho Mạnh Thi Văn.
Mười giờ sáng mọi người đến phòng học nhận sách, lại nghe người hướng dẫn bắt đầu giao phó những việc cần chú ý trong ngày khai giảng, vừa về tới phòng, lại thấy một túi giấy lớn được gia công tinh xảo bày ở trước cửa phòng, trên đó viết "Pizza Delta", trên túi còn dán một tờ giấy, người nhận hàng ghi là Mạnh Thi Văn.
Nhà trường cho phép giao đồ ăn vào phòng học sinh, nhưng mà tầng phòng của nữ sinh chỉ có nữ nhân viên giao đồ ăn là có thể vào, hơn nữa cần phải kiểm tra thẻ tại phòng quản lý ký túc xá trước khi vào tòa nhà, cho nên ở cửa phòng ngủ của mấy người Linh Bảo, những người theo đuổi Mạnh Thi Văn thường xuyên đưa đồ từ bên ngoài vào cho cô ấy.
Lê Tuyết oa một tiếng, thực sự bày tỏ niêm hâm mộ: "Ra tay rộng rãi như vậy, chắc là Hạ Nghị đưa rồi, theo như mình nhớ pizza của Delta, ít nhất cũng phải hơn ba trăm đó!"
Trong trường có một con nhà giàu tên là Hạ Nghị, cũng là người theo đuổi Mạnh Thi Văn, kể từ khi chia tay bạn gái vào nửa cuối học kỳ trước đến bây giờ, cậu ta đang theo đuổi Mạnh Thi Văn một cách mãnh liệt, thường xuyên tặng hoa đưa đồ ăn, nhưng dáng vẻ của Mạnh Thi Văn là luôn không có động tĩnh, mỗi lần đồ được đưa tới cũng chia cho bạn học.
Khi mấy bạn học từ phòng đối diện quay lại, thấy một phần đồ ăn từ bên ngoài này, cũng nhao nhao bày tỏ vẻ rất hâm mộ. Nhìn cái hộp nhỏ bé như này, chắc hẳn là Supreme Pizza size 14 inch. Hạ Nghị rất biết lấy lòng người khác, mỗi lân đưa đồ ăn đều đưa rất nhiều, để Mạnh Thi Văn có thể chia cho các bạn cùng phòng, như vậy bạn cùng phòng chắc chắn sẽ có thiện cảm với cậu ta, sẽ thường nói tốt giúp cậu ta.
Mấy bạn học ở phòng đối diện thỉnh thoảng cũng có thể được Mạnh Thi Văn chia đồ ăn, thấy cái hộp này thì cũng bày tỏ vẻ rất mong đợi.
Mặt Vu Ngải Kỳ có chút ê ẩm, lớn tiếng nói: "Cũng chỉ những người ở vùng khác như các cô mới cảm thấy Delta Pizza ngon đến như vậy, trước kia ba tôi thường xuyên đưa tôi đi ăn, tôi cũng không muốn ăn!"
"Vậy chờ một lát nữa đừng có tranh giành với chúng tôi nha!" Lê Tuyết tiếp lời nói.
Vu Ngải Kỳ lại ngạo mạn khoe khoang, lần đó cô ấy thấy ba của Vu Ngải Kỳ đưa cô ta tới, cũng chỉ lái một chiếc ô tô nhỏ hỏng đời đầu đáng giá mười vạn, nhưng cô ta thường xuyên khoe khoang gia cảnh của mình ở phòng. Cô ấy có nghe bạn học thời trung học của Vu Ngải Kỳ nói qua, ba của Vu Ngải Kỳ chỉ là chủ quản nhỏ của một công ty gia đình lớn, mẹ là công chức của một thanh thủy nha môn*, thu nhập không cao không thấp, ở thành phố S này người có tiền nhiều vô số kể, cũng không được tính là giai cấp trung lưu, căn bản không tốt như những gì cô ta khoe khoang.
*chỉ bộ phận hoặc đơn vị có ít quỹ và phúc lợi thấp.
Cái khác biệt duy nhất để so sánh, chính là cậu của cô ta là chủ nhiệm khoa ở F đại học mà thôi. Cũng chỉ có lên đại học, trước mặt các bạn học ở nơi khác cô ta mới có thể có cảm giác ưu việt.
Vu Ngải Kỳ nghẹn một cái.
Đây chính là Delta Pizza, được gọi là pizza đắt tiên nhất, một cái ít nhất cũng phải hơn ba trăm, một lần ăn cơ bản đều phải hơn một ngàn, cũng chỉ khi sinh nhật cô ta mới được phép đi ăn một lần, làm gì có chuyện không muốn ăn. Nhưng lời huênh hoang cũng nói ra ngoài rồi, cuối cùng cô ta cũng chỉ có thể mạnh miệng: "Các cô cứ ăn đi, tôi đã sớm ăn Delta Pizza đến ngán rồi!"
Vì vậy, mấy nữ sinh liền chạy đến phòng của mấy người Linh Bảo, lăm le chờ được chia pIzza.
Dường như Mạnh Thi Văn không muốn ăn đồ Hạ Nghị đưa, lại phát hiện không có cách nào trả lại cho cậu ta, luôn phân cho người trong phòng hoặc là cho nữ sinh ở phòng bên cạnh, vì vậy sau khi cô ấy mở túi đựng ra, mấy nữ sinh liền tự động tự giác đi lấy pizza ăn.