Chương 79:
Chương 79:Chương 79:
Vốn là sự tôn trọng của họ đối với Linh Bảo chỉ là đến từ việc ông chủ Phùng Kim Thành thân phận cao quý sùng bái cô, nhưng bây giờ có thể coi như là bái phục sát đất.
"Mẹ, mẹ xem, con không lừa gạt mẹ chứ, Lục đại sư đúng là cao nhân!" Ưng Sa Hải quay đầu nói với mẹ anh ta.
Nhưng phát hiện dường như mẹ mình đang suy nghĩ xuất thần điêu gì đó, sắc mặt có điểm không đúng.
"Mẹ, mẹ sao thế, không thoải mái sao?"
Bà cụ Ưng phục hôi tinh thần lại: "Không sao."
Qua một hồi lâu, bà cụ Ưng đi về phía những chiếc bùa Linh Bảo vẽ ở trên bàn, nhìn những lá bùa sức khỏe kia một chút rồi lên tiếng:
"Lục đại sư, sao cô lại vẽ chín lá bùa?”
"Đây là bùa sức khỏe, dùng để điều chỉnh sức khỏe cho cháu trai bà, nó vẫn còn quá nhỏ không thể điều chỉnh trong một lần, vì vậy phải tiến hành điều chỉnh dần dần trong chín ngày." Nhận tiền rồi làm việc, Linh Bảo cảm thấy phải có nghĩa vụ giải thích rõ ràng cho người ta.
"Vậy những lá bùa này của cô là bao nhiêu tiên một lá? Chắc không cần lấy thêm tiên nữa chứ?"
"Bình thường sẽ là hai nghìn đồng một lá, không mất thêm tiên."
Bà cụ Ưng sầm mặt nói: "Chỉ là mấy tờ giấy thôi, vậy mà mất đến hai nghìn đồng một lá, thế mà cô cũng dám mở miệng. Ồ, trước kia lúc nhà chúng tôi tìm đạo sĩ, tuổi nghề của người ta còn nhiều hơn cô mấy chục năm, bùa cũng chỉ lấy có năm trăm đồng một lá. Nhìn là biết giá của cô quá caol"
Lần này cuối cùng sự chú ý của Linh Bảo cũng chuyển từ cô bé trước mặt sang bà cụ Ưng. Bà lão này là có ý gì, chỉ trích cô lấy giá quá cao, ý là muốn mặc cả hay sao?
Trước kia, lúc Linh Bảo giải quyết sự việc cho người khác, đều là họ chủ động trả thù lao, chuyện này hiếm khi gặp, đúng hơn là lần đầu gặp phải. Cô nhìn bà cụ Ưng một cách nghi ngờ, nhìn từ trên xuống dưới thì cô lại phát hiện một vấn đề lớn.
Trên người bà lão này có nghiệp chướng.
Trên người kẻ đã hại chết người khác thì cẩn thận nhìn sẽ thấy âm khí không giống những người bình thường. Trước kia khi nhìn nghiệp chướng trên người người khác thì Linh Bảo cũng thông qua việc xem âm khí để phán đoán.
Thấy Linh Bảo cau mày, cũng khiến Ưng Sa Hải lo lắng, sợ đắc tội với Linh Bảo nên vội vàng ngăn cản mẹ mình:
"Mẹ, mẹ nói linh tinh gì đó!" Sau đó liền xin lỗi Linh Bảo. Bà cụ Ưng lại rất lý trí và kiên quyết, lớn tiếng khiển trách con trai: "Ngay cả bà lão như mẹ còn biết, ở xã hội này, ai đưa tiền sẽ là kẻ đứng trên, nhà chúng ta bỏ tiền ra mời cô ta tới chẳng lẽ lại không nói được mấy câu à? Mỗi việc này còn không chịu được thì còn xử lý được chuyện gì nữa! Mẹ thấy con qua hèn nhát đấy!"
"Mẹ nói luôn, cô gái trẻ tuổi này quá tham lam!" Chỉ trích như vậy thì không khác nào là trực tiếp tát vào mặt Linh Bảo. Nếu là cao nhân có tính tình nóng nảy thì đã đá cửa bỏ đi rồi.
Đúng vào lúc này thì xảy ra chuyện kỳ dị. Con dao gọt trái cây ở trên bàn uống trà bay thẳng đến chiếc nôi ở bên cạnh ghế sa lon.
Vừa rồi vì để rửa trái cây tiếp đón Linh Bảo mà vợ của Ưng Sa Hải đặt con vào trong chiếc nôi bên cạnh ghế sa lon. Cô ấy nghĩ rằng bên cạnh có người để ý nên sẽ không có vấn đề gì, hơn nữa để thuận tiện cho Linh Bảo gọt trái cây nên cô ấy đặt con dao ở bên cạnh. Không ngờ rằng hồn ma kia lại dám ra tay trước mắt mọi người.
Nhìn theo hướng con dao phóng đến chiếc nôi, vợ của Ưng Sa Hải la lên thành tiếng, nhưng ngay sau đó con dao kia lại rơi xuống đất một tiếng loảng xoảng.
Khóe miệng Linh Bảo nhếch lên, đi tới giữa phòng khách: "Bạn nhỏ, lá gan không nhỏ nhai Lại dám ra tay ngay trước mắt tôi!"
Những người khác không nhìn thấy được, có một cô bé khoảng ba bốn tuổi mặc một chiếc váy màu đỏ đang bay lơ lửng, khuôn mặt oán hận nhìn Linh Bảo:
"Chị là ai, tại sao muốn ngăn cản tôi?"
Linh Bảo đi tới, vừa đưa tay liền nắm lấy được cổ của bé gái, tiếp xúc được khoảng một phút thì đã giải trừ được một hai năm oán khí tích tụ trên người cô bé.
"Sức mạnh của tôi, chị cướp sức mạnh của tôi!" Cô bé thét lên giãy giụa.
"Sức mạnh như vậy cũng không có lợi với em." Giọng nói của Linh Bảo ôn hòa, cô bé này cũng chưa từng hại mạng người nào, vẫn luôn khoan dung với trẻ nhỏ hơn so với người lớn.
Thấy cô bé có quan hệ máu mủ với vợ chồng Ưng Sa Hải thì Linh Bảo biết ngay thân phận của bé gái này.
Trong số mệnh của vợ chồng Ưng Sa Hải có hai con gái và một con trai, trong đó có một đứa con gái chết yểu vào hai năm trước, chắc là cô bé này rồi.
"Tôi đã bắt được hung thủ muốn giết con trai của hai người, còn về vấn đề tại sao nó lại làm như vậy thì tôi thấy là hai người có thể tự mình hỏi." Vừa nói, cô vừa dùng một chút âm khí giữa ấn đường của ba người lớn trong phòng khách.
Trong nháy mắt thấy được một bé gái trong phòng khách, chân bà cụ Ưng mềm nhữn ngã nhào xuống mặt đất, sắc mặt trắng bệch, sợ hãi vô cùng: "Mal Có mail"
Mà ngược lại, sắc mặt của vợ chồng Ưng Sa Hải kích động, không kiềm chế được mà đi về phía bóng ảnh kia: "Bối Bối!"
Thì ra cô bé này chính là con gái Ứng Bối Bối của hai người họ. "Ba, mẹ!" Cô bé giống như con chim nhỏ, chạy về phía hai người, tay vợ chồng hai người định ôm lấy bé gái nhưng lại xuyên qua người cô bé. Nhưng việc này vẫn không khiến niềm vui sướng của hai vợ chồng bị dập tắt: "Bối Bối, con có thể nói chuyện rồi!"
Đây là cô con gái thứ hai của họ, vừa sinh ra thì bị tàn tật, không thể nói chuyện. Bác sĩ cũng nói rằng bệnh bẩm sinh này không có cách nào chữa trị, không ngờ rằng trong những năm còn sống họ có thể được chính tai nghe tiếng cô bé gọi ba mẹ.
"Sau khi chết thì con có thể nói chuyện." Cô bé giải thích: "Những lời mẹ dạy con con đều biết nói!" Cô bé kiêu ngạo nói.
Vốn là một hôn ma nhỏ oán khí sâu nặng, vậy mà trước mặt ba mẹ lại nháy mắt biến thành một cô bé ngây thơ hồn nhiên như vậy.
"Mọi người âm dương cách biệt, đừng lại gần nhau quá sẽ không tốt cho cả đôi bên." Linh Bảo lên tiếng cắt đứt bọn họ.
Vợ chồng nhà họ Ứng đều là người bình thường, dương khí trên người nặng nên sẽ tổn thương đến âm khí trên người cô gái nhỏ, ngược lại cũng giống như vậy.
Nghe lời này, vợ chông Ưng Sa Hải ngẩn người, từ trong niềm vui sướng được gặp lại con gái phục hồi tinh thần lại, con gái đã chết hai năm rồi, giờ đã thành ma quỷ, Lục đại sư nói cô bé chính là hung thủ nhiều lần định giết chết con trai nhỏ.
"Bối Bối, những chuyện kia thật sự là do con làm với em trai sao?" Ưng Sa Hải mở miệng hỏi trước.
"Bối Bối, tại sao con lại làm như vậy?" Vợ Ưng Sa Hải cũng hỏi.
Linh Bảo đã chặn các giác quan của con gái lớn nhà họ Ưng vào đúng thời điểm, những chuyện bẩn thỉu phía sau, trẻ em không nên biết thì tốt hơn.
"Con ghét nó!" Sắc mặt cô bé bỗng nhiên thay đổi, giọng nói the thé, tràn đầy tức giận: "Bởi vì phải sinh nó, bà nội mới muốn giết con! Hai người còn tốt với nó như vậy, con ghét nó!"
Quan trọng hơn chính là, có người nói cho cô bé rằng chỉ cần giết em trai rồi ăn hồn phách em trai là sức mạnh của cô bé có thể trở nên mạnh hơn, như vậy cô bé có thể tìm bà nội để trả thùi
"Bà nội muốn giết con ư, sao lại như thế?" Ưng Sa Hải nhạy cảm bắt được vấn đề mấu chốt trong lời nói của con gái.
Bà cụ Ưng nằm trên đất nghe thấy lời này thì cố đè nén sợ hãi trong lòng xuống, kích động phản bác: "Nói bậy! Mày sinh bệnh mà chết, sao tao lại có thể giết mày được!"
Linh Bảo đã xem tử vi của bà cụ Ưng, đời này bà ta đã tạo rất nhiều nghiệp. Cô rất chán ghét những hành động của bà ta, nên lên tiếng nói:
"Nếu như bà không làm ra chuyện trái lương tâm thì cháu gái của bà sẽ vô duyên vô cớ nói như vậy sao?"
Vợ của Ưng Sa Hải có hơi nghi ngờ nhìn về phía bà cụ Ưng. Bây giờ áp lực cuộc sống lớn, mặc dù quốc gia khích lệ sinh hai con, nhưng rất nhiều gia đình cũng chỉ muốn sinh một đứa con. Thai thứ nhất là con gái, mẹ chồng vẫn thuyết phục vợ chồng bọn họ sinh thêm một đứa nữa, kết quả đứa thứ hai vẫn là con gái, hơn nữa còn là một đứa câm bẩm sinh. Lúc đó mẹ chồng cô ấy khuyên bọn họ lặng lẽ đưa đến viện mồ côi, đứa bé như vậy nuôi lớn rồi cũng là phiền toái cả đời.
Cô ấy và chồng đều không đồng ý, bởi vì chuyện này nên đã cãi nhau rất nhiều lần với mẹ chồng. Sau khi cô ấy nghỉ thai sản xong, phải quay về vị trí công tác đi làm, cũng chỉ có thể giao con gái cho mẹ chồng chăm sóc, cũng may mẹ chồng cũng không nói thêm gì. Nhưng chưa được hai năm, con gái bỗng nhiên bệnh nặng, đến bệnh viện kiểm tra mới phát hiện con gái bị bệnh tim, đã là giai đoạn cuối rồi.
Cô ấy và chồng đều rất đau lòng, con gái còn nhỏ như vậy, đến nói chuyện cũng không nói được, cơ thể không thoải mái cũng không cách nào nói ra, cứ như vậy mà kéo dài tới giai đoạn cuối, có một ngày đột nhiên phát bệnh mà chết ở nhà. Sau khi con gái chết, chẳng bao lâu sau cô ấy lại mang thai lần nữa, sự chú ý của cô cũng chuyện từ chuyện con gái thứ hai mất sang đứa bé trong bụng.
Trước kia cô ấy vẫn luôn nghi ngờ mẹ chồng vì ghét con gái út của mình nên mới không tận tâm chăm sóc, nhưng bây giờ nghe được những lời này của con gái, chẳng lẽ mẹ chồng còn làm gì con gái cô ấy nữa sao?