Chương 84:
Chương 84:Chương 84:
Lê Tuyết cũng có nỗi lo của cô ấy, cô ấy cũng nhận ra giọng điệu của Linh Bảo có gì đó sai sai: "Cậu nghĩ rằng là cậu ấy lừa mình sao?”
"Tiểu Tuyết, cậu có cảm thấy cậu ấy đã thay đổi rất nhiều kể từ khi vào đại học không?" Linh Bảo hỏi.
"Chỉ là cậu ấy rất thích trang điểm, điều này không phải rất bình thường sao?" Lê Tuyết nghi ngờ nói.
"Vậy cậu cảm thấy gia cảnh của cậu ấy có thể chống đỡ được cho mức chỉ tiêu của cậu ấy không?" Linh Bảo gợi ý cho Lê Tuyết.
Khi nghe câu hỏi này thì Lê Tuyết tỏ ra kinh ngạc, cô ấy là người vô lo vô nghĩ, theo như nhận định của cô ấy thì gia cảnh của Khương Vân Vân cũng không khác gì cô ấy: "Tại sao lại không chứ?”
"Ba cậu ấy là công nhân xây dựng, mẹ làm việc ở dây chuyền sản xuất của nhà máy, em trai đang học trung học." Linh Bảo thẳng thắn nói.
Lê Tuyết lập tức sững sờ, những chuyện này hoàn toàn khác với những gì Khương Vân Vân nói với cô ấy, cô ta nói rằng ba mình là một nhà thầu xây dựng còn mẹ làm nội trợ chỉ chịu trách nhiệm dạy dỗ hai chị em họ, nếu không thì tự chăm sóc mình hoặc đánh bài với bạn bè. Bởi vì Khương Vân Vân là một người đến từ một huyện nhỏ, từ khi cô ta lên thành phố học, Lê Tuyết chưa bao giờ đến thăm nhà Khương Vân Vân, nhưng vì lòng tin đối với bạn bè nên Lê Tuyết chưa bao giờ nghi ngờ những gì Khương Vân Vân nói.
"Linh Bảo... Sao cậu biết những chuyện này? Còn biết rõ hơn cả mình nữa thế?"
"Mình..." Linh Bảo hơi do dự, sau đó từ bỏ việc nói thật: "Cậu quên mình làm nghề gì rồi sao? Một đại sư thần linh đủ tiêu chuẩn, núi, y học, vận mệnh, bói toán, không gì là không làm được. Rất dễ dàng để suy ra gia cảnh và điều kiện kinh tế của một người qua việc nhìn và tiếp xúc với người đó, tình trạng kinh tế là chuyện rất dễ dàng nhìn ra. Mặc dù không thể biết được quá chỉ tiết, nhưng kết hợp nhân tướng học với suy luận vẫn có thể rất dễ đoán được."
Chỉ cần Linh Bảo muốn, cô nguyện ý tiêu hao thần lực, người phàm ở trước mặt cô đều trở nên minh bạch, không thể che giấu bất cứ bí mật gì.
Đây chính là cái gọi là thần linh, cho dù là chuyện xấu xa gì, cho dù giữ bí mật kỹ càng đến đâu, chỉ cần những chuyện đã làm thì đều không thể qua được con mắt của thần linh và lá số tử vi được.
Nhưng nếu như vẫn muốn kết giao bạn bè, vẫn muốn tận hưởng cuộc sống bình thường như người khác thì tốt nhất nên che giấu bí mật này.
Ai cũng cân có khoảng không gian riêng tư, đặt mình vào vị trí người khác mà suy nghĩ, nếu có người biết quá rõ ràng mọi thứ về mình, bạn cũng sẽ muốn tránh xa người đó. Đối với người bình thường đơn giản chỉ là chán ghét nên muốn tránh xa, nhưng đối với những kẻ có thế lực, e rằng chỉ muốn nhanh chóng loại bỏ càng nhanh càng tốt. Biết càng nhiều càng dễ phát sinh nhiều rắc rối.
Lê Tuyết không hề hoài nghi những lời Linh Bảo nói, nghĩ đến khả năng Linh Bảo có thể biết được tường tận về quê hương của mình, trong lòng Lê Tuyết có một chút dao động.
Còn chưa kịp lý giải vì sao thì chuông điện thoại reo, Lê Tuyết lấy điện thoại ra, nhìn thấy người gọi đến là dượng của mình, Cao Lập Quân.
"Dạ, dượng..." Lê Tuyết nghe điện thoại bằng giọng ngọt ngào, nhưng cô ấy không ngờ rằng câu đầu tiên dượng mình hỏi lại là:
"Tiểu Tuyết, gân đây anh họ Cao Huy có liên lạc với cháu không?"
"Không ạ, có chuyện gì vậy dượng?”
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó Cao Lập Quân nghiêm giọng nói: "Anh họ cháu mất liên lạc rồi."
Anh họ của Lê Tuyết, Cao Huy chỉ lớn hơn Lê Tuyết hai tuổi, năm nay vừa bước vào năm cuối, cả hai người đều là con một nên từ nhỏ có mối quan hệ rất tốt với nhau.
Nghe dượng mình nói xong, Lê Tuyết rất lo lắng, sau khi tra hỏi cô ấy mới biết anh họ của mình đã mất liên lạc và không quay lại trường sau khi kỳ nghỉ lễ dài mười một ngày, cũng đã hơn mười ngày rồi anh ấy không gọi về cho gia đình. Dượng và dì không thể liên lạc được với anh ấy, họ bắt đầu tìm gặp giáo viên và bạn bè của anh ấy, tìm anh ấy khắp mọi nơi, sau đó mới phát hiện ra trong khoảng thời gian này thây cô hay bạn bè cũng không có liên lạc với anh ấy.
"Bạn cùng phòng mà cháu mời ăn tối lần trước, cháu có thể giúp dượng liên hệ không?" Cuối cùng, Cao Lập Quân nói.
"Có phải dượng muốn nói tới Linh Bảo không? Cậu ấy đang ở bên cạnh cháu đây, cháu sẽ lập tức nói với cậu ấy.' Lê Tuyết đặt điện thoại xuống, kể lại ngắn gọn chuyện anh họ Cao Huy mất tích, sau đó khẩn cầu nói.'Dượng của mình muốn nói chuyện với cậu, có được không?"
Linh Bảo gật đầu, nhận lấy điện thoại.
"Xin chào, có phải bạn học Lục không?" Đầu tiên Cao Lập Quân thẳng thắn thừa nhận lỗi sai của mình: "Chú thật sự rất hối hận vì ngay từ đầu đã không nghe cháu nhắc nhở, tất cả chuyện này xảy ra đều là lỗi của chú, mong cháu đừng trách!"
Sau khi con trai mất liên lạc, ông ấy đã rất nhiều lân ngẫm nghĩ lại điều Linh Bảo từng nói vào hôm đó, và càng khẳng định rằng cô chính là một cao nhân. Bây giờ ông ấy thực sự rất hối hận, lúc đó Linh Bảo đã nói rất rõ ràng rằng con trai ông ấy sẽ gặp đại nạn, bảo ông ấy hãy chú ý đến hành tung của con trai, nhưng ông ấy không quan tâm đến những lời nói đó, làm sao mà ông ấy có thể ngờ được rằng chỉ hơn mười ngày sau thì con trai ông ấy đã thực sự mất tích.
Hai chữ đại nạn thật khiến người ta phải run sợ, hiện nay có rất nhiều tin tức được chia sẻ, sinh viên đại học mất liên lạc với gia đình, cuối cùng đến khi tìm thấy thì chỉ là một thi thể. Dù đã báo cảnh sát nhưng Cao Lập Quân vẫn mong vị cao nhân đoán trước được chuyện tương lai này có thể nói ra manh mối nào đó, có thể tiếp thêm chút hi vọng cho ông ấy tìm lại được con trai.
"Cháu có thể tính giúp chú xem con trai chú đã đi đâu không? Đương nhiên, chú sẽ trả công cho cháu, cháu thấy mười nghìn có được không?" Cao Lập Quân thận trọng dò xét.
"Chú là dượng của Tiểu Tuyết, chú không cần phải khách sáo với cháu như thế đâu.' Linh Bảo từ chối nói: "Muốn tìm người thì cân phải xem quẻ, lấy tóc hoặc máu của anh ấy, cháu giúp chú vẽ một lá bùa, nó có thể giúp chú tìm ra dấu vết của anh ấy."
Lê Tuyết ở bên cạnh cũng nói: "Đúng đúng, dượng ạ, kỳ nghỉ hè cháu đã đến nhà Linh Bảo chơi, cậu ấy cũng đã dùng cách này để tìm đứa trẻ bị bọn buôn người bắt cóc!"
Cao Lập Quân nghe vậy thì vui mừng không kể siết: "Vậy cháu có thể giúp chú vẽ một lá bùa như vậy, được không? Chú lập tức đi tìm tóc của Cao Huy đưa tới cho cháu!"
Nghĩ đến cảnh tượng nhìn thấy lúc đó, Linh Bảo lắc đầu: "Lần này Cao Huy gặp đại hạn, chỉ e rằng một lá bùa bình an không thể cứu được anh ấy, cháu phải đích thân đến đó một chuyến."
Nếu Linh Bảo đã quyết định giúp đỡ Cao Lập Quân tìm Cao Huy thì phải giúp đến cùng.
"Nếu trong kỳ nghỉ lễ anh ấy có đi xa thì nhất định sẽ có phương tiện đi lại, chú có thể kiểm tra tài khoản của anh ấy, xem lân cuối cùng anh ấy xuất hiện là ở đâu, sau đó chú mang tóc hoặc máu của anh ấy đến nơi đó gặp cháu."
Thực ra tại thời điểm đó, Linh Bảo đã nhìn thấy một cảnh tượng thế này, cảnh sát nói, Cao Huy đã mất liên lạc sau khi gặp một người bạn qua mạng, cuối cùng rơi từ tâng thượng của một tòa nhà trong một thị trấn nhỏ xuống đất tử vong, sau đó người qua đường đã gọi cảnh sát đến. Chuyện về sau thì Linh Bảo không nhìn thấy gì nữa, suy cho cùng là tiên tri tương lai sẽ hao tổn thần lực gấp mấy lần so với xem tử vi.
Về việc tại sao Cao Huy lại rơi xuống lầu sau khi gặp người bạn qua mạng đó thì Linh Bảo không thể biết được, trừ khi phải gặp được trực tiếp anh ấy, nếu không thì cô không thể biết chỉ tiết sự việc được.
Nghe Linh Bảo nói vậy, Cao Lập Quân rất cảm kích, nhanh chóng đi tra lịch trình của Cao Huy, Linh Bảo cũng đã xin nghỉ phép để chạy đến giúp đỡ.
"Đừng lo lắng, mình sẽ cố gắng hết sức để đưa anh họ của cậu trở về an toàn!" Đối diện với Lê Tuyết đang lo lắng cho anh họ, Linh Bảo nở một nụ cười an ủi.
Nghĩ đến những lời đồn đại về thi thể trong hồ bơi của trường, Linh Bảo lấy ra một lá bùa trừ tà đưa cho Lê Tuyết: "Lá bùa này có thể chống lại sự tấn công của ma quỷ, cậu hãy mang nó theo bên người.
"Được." Lê Tuyết ngoan ngoãn gật đầu, cẩn thận cất lá bùa đi, cô ấy đã từng tận mắt chứng kiến sức mạnh thần kỳ của Linh Bảo, nghe đồn có người chết trong trường nên Lê Tuyết rất sợ hãi, giờ có lá bùa này cô ấy cũng cảm thấy yên tâm hơn. "Cậu cũng phải cẩn thận đấy." Lê Tuyết dặn dò.
Hai người ở một phòng không thể xin nghỉ cùng lúc, hơn nữa Lê Tuyết đến đó thì cũng không giúp được gì, đành phải để Linh Bảo đi một mình. Nhưng Linh Bảo nhỏ hơn cô ấy hai tháng, trông khuôn mặt rất non, khiến cô ấy không thể không lo lắng.
Sau khi Cao Lập Quân kiểm tra lịch sử mua vé tàu của Cao Huy, phát hiện nơi cuối cùng Cao Huy đến chính là thành phố Z, đi từ trường học tới một thành phố ở phía bắc. Ông ấy báo tin này cho Linh Bảo, cô lập tức đặt vé máy bay, bay đến thành phố Z.
Hai người đến nơi đã là hơn chín giờ tối, sau khi gặp nhau ở sân bay, Linh Bảo lập tức lấy mẫu tóc ở trong phòng ngủ của Cao Huy mà Cao Lập Quân đưa cho mình vẽ ra hai lá bùa truy tìm tung tích Cao Huy.
Linh Bảo đưa lá bùa truy tìm cơ bản cho Cao Lập Quân: "Chú hãy cầm lấy lá bùa này, sau đó nghĩ về con trai mình, chú sẽ thấy được anh ấy đang ở đâu và tình hình hiện tại của anh ấy."