Chương 88:
Chương 88:Chương 88:
Lê Tuyết tuyệt vọng cố gắng bơi vào bờ, lúc này cô ấy mới nhận ra thứ cô ấy đang cầm trên tay chính là lá bùa mà Linh Bảo đưa cho mình trước lúc đi, Lê Tuyết luôn giữ nó trong túi, trong lúc vùng vẫy nó đã rơi ra và nổi trên mặt nước, Lê Tuyết đã kịp thời bắt lấy nó.
Giây phút này, cô ấy đã ý thức được bản thân mình đang gặp chuyện gì, cho dù lúc đưa cho Lê Tuyết lá bùa này, Linh Bảo đã nói nó có thể giúp chống lại tà ma, nhưng Lê Tuyết vẫn không thể khắc chế được nỗi sợ hãi trong lòng. Lúc từ dưới nước leo được lên bờ, Lê Tuyết cảm thấy như vừa mới chạy marathon vậy, cả người mệt lừ, không nhấc nổi tay chân, cứ thế thiếp đi đến tận bây giờ mới tỉnh lại.
"Bể bơi thật sự có ma sao?" Mạnh Thi Văn nghe qua không khỏi sợ hãi, nhưng vẫn tò mò hỏi. Dù sao thì không phải ai cũng có thể gặp được những chuyện như ma quỷ trong đời mình, nhưng với sự ảnh hưởng của phim ảnh và truyền hình sẽ không khỏi khiến bản thân tò mò muốn biết.
"Chắc là vậy rồi." Linh Bảo nói, hẳn là cô đã biết chính xác đêm qua đã xảy ra chuyện gì. Xem ra yêu lực của ma quỷ này thực sự không thấp, hơn nữa ngay từ đầu đã có ý thức muốn hãm hại Lê Tuyết, nhưng bởi vì cô ấy có một lá bùa trừ tà nên yêu ma đã thất bại, sau đó liền tạo ra ảo ảnh nhằm dụ dỗ Lê Tuyết xuống nước. Nếu như không phải Lê Tuyết may mắn bắt được lá bùa vào thời khắc then chốt thì sợ rằng hôm nay cô không thể gặp lại được Lê Tuyết nữa.
Sau khi chuyện như vậy xảy ra, nhà trường cũng nên có biện pháp xử lý đối với bể bơi, buổi tối không được cho ai đến bể bơi một mình, vậy thì Linh Bảo cũng sẽ không cần phải ra tay thanh tẩy hồn ma trong bể bơi kia.
Nhưng mà, nếu không để cho thủ phạm cũng có một trải nghiệm "tuyệt vời" như vậy thì sẽ tiếc biết baol
"Linh Bảo, cậu phải cẩn thận, mình sợ bọn họ cũng sẽ đến quấy rầy cậu." Lê Tuyết lo lắng nói, mặc dù Linh Bảo có năng lực siêu nhiên, nhưng vẫn là cô gái chân yếu tay mềm, nếu những người đó tìm đến làm khó cô, chỉ sợ cô không ứng phó nổi.
Linh Bảo khinh thường cười nói: "Chỉ sợ bọn họ không tìm đến mình ấy chứ, vậy thì mình phải tìm đến tận cửa rồi."
Mạnh Thi Văn: ...
Ánh mắt lạnh lùng và điên cuồng này là thế nào? Lục Linh Bảo trước nay không phải là người thích gây sự?
Linh Bảo nói cho Lê Tuyết biết chuyện anh họ của cô ấy đã trở về an toàn. Sau đó Linh Bảo vẽ ra ba lá bùa mới, hai cái cho Lê Tuyết và một cái cho Mạnh Thi Văn, dặn họ ở yên trong bệnh viện trong lúc cô trở về ký túc xá.
Vừa trở lại ký túc xá, đã nhìn thấy thủ phạm mà Lê Tuyết nói đến, Thường Thiến Thiến. Rõ ràng, Vu Ngải Kỳ đã nhìn thấy Linh Bảo quay về nên đã chạy đi thông báo cho Thường Thiến Thiến.
Có vẻ như trong hơn một tháng qua Vu Ngải Kỳ đã có ác ý với Lê Tuyết rồi, mắng chửi không đã lại còn xúi giục Thường Thiến Thiến đến gây chuyện, muốn làm tổn thương Lê Tuyết.
Cả hai người này, hôm nay Linh Bảo nhất định không để ai được sống vui vẻ cả.
Nhìn mấy cuốn sách bị ném lăn lóc trên mặt đất, trong đó lại có cuốn sách về môn toán cao cấp mà cô yêu thích nhất, sắc mặt Linh Bảo lạnh đi.
“Nhặt lên!"
"Chậc chậc, khẩu khí không nhỏ nhỉ, còn dám ra lệnh cho tao!" Thường Thiến Thiến với cái đầu vàng chóe như bắp ngô cười khinh bỉ, sau đó ra lệnh cho đám nữ sinh đi theo mình.
"Hai người, dạy cho cô ta biết cách ăn nói đi!"
Hai trong số các cô gái tiến lên, vây Linh Bảo lại, họ đều cao lớn, không giống như người học trong trường đại học này.
Mãi sau này Linh Bảo mới biết họ đến từ Đại học thể dục thể thao, vốn dĩ thành tích văn hóa của họ không tốt bằng những người chính thức thi đỗ, có người được tuyển thẳng vì đoạt giải cấp tỉnh và vượt qua kỳ thi thể chất, còn Thường Thiến Thiến thì gia cảnh giàu có nên cậy mạnh, thế nên tự nhiên mà mấy cô gái kia lại trở thành tay sai cho Thường Thiến Thiến.
Hai người đưa tay ra định túm lấy Linh Bảo, nhưng Linh Bảo nhanh chóng dùng hai tay chộp lấy một cánh tay của họ, quăng một cái, hai cô gái đụng vào nhau, lập tức kêu lên đau đớn.
Trước đây, không ai nghĩ rằng trông Linh Bảo yếu ớt, có khuôn mặt dịu dàng, dễ bắt nạt, vậy mà lại có vũ lực lớn đến như vậy.
"Các người cùng nhau lên hết đi!" Thường Thiến Thiến ra lệnh.
Ba cô gái khác lập tức lao tới, nhưng Linh Bảo chỉ cần vài cú đá đã hạ gục được họ. Cô dùng sức mạnh đến nỗi họ còn không thể ngồi dậy trong thời gian ngắn được.
"Lũ vô dụng!" Thường Thiến Thiến xắn ống tay áo xông lên, chuẩn bị đích thân mình dạy dỗ Linh Bảo.
Cô ta ngoại trừ gia thế thì cũng rất có thực lực, là chị đại ở trường. Tất cả đều là do ông nội của cô ta đã cho cô ta học taekwondo từ lúc nhỏ nhằm rèn luyện tính khí của cô ta, bây giờ cô ta mang đai đen, người bình thường khó có thể là đối thủ của cô ta.
Cô ta tự tin hôm nay sẽ đánh cho Linh Bảo không biết trời cao đất dày, phải quỳ gối xin tha, chỉ không ngờ lúc cô ta vừa xông lên đã bị túm tóc, tát vào mặt mấy cái bằng một lực mạnh đến nỗi Thường Thiến Thiến nghe hai tai mình kêu ong ong.
"Nếu ba mẹ các người không dạy các người cách làm người, thì tôi sẽ giúp họ dạy!"
Đôi mắt to tròn đen láy lạnh lùng của Linh Bảo nhìn Thường Thiến Thiến chằm chằm, khiến cô ta cảm thấy ớn lạnh.
"Mày dám đánh tao!" Sự hung hăng của Thường Thiến Thiến lúc này đã được kích hoạt hoàn toàn, cô ta lao đến Linh Bảo như một con bò điên.
Linh Bảo nhanh chóng nhấc chân đá vào đầu gối cô ta, Thường Thiến Thiến đau đớn quỳ thụp xuống trước mặt Linh Bảo.
Lúc này Thường Thiến Thiến mới hiểu tại sao mấy cô gái khác đều bại dưới tay Linh Bảo, vì thực lực cô gái này quá mạnh. Cái gọi là nhất cử lưỡng tiện, khi đối mặt với sức mạnh tuyệt đối thì cho dù dùng thủ đoạn nào cũng chỉ là hổ giấy mà thôi.
Đúng lúc này, ngoài cửa vang lên tiếng hét của quản lý ký túc xá.
"Dừng lại!"
Hóa ra Vu Ngải Kỳ thấy tình hình không ổn nên đã chạy xuống lầu gọi quản lý đến. Linh Bảo dừng lại nhìn người phụ nữ trung niên béo mập đứng ở cửa, người này bình thường có vai trò quản lý ký túc xá, nếu giữa các sinh viên có xảy ra xung đột sẽ đứng ra hòa giải.
"Bạn học này tên là gì? Dám công khai đánh nhau trong ký túc xá, muốn bị đuổi học đúng không?” Quản lý ký túc xá vừa đến đã mắng Linh Bảo.
Theo nội quy trường học của đại học F, tùy theo mức độ nghiêm trọng của việc đánh nhau trong trường mà sẽ có những mức xử phạt khác nhau, từ hạ hạnh kiểm đến đuổi học. Nhưng người quản lý vừa mới đến đã quy chụp mọi tội lỗi lên người Linh Bảo, thậm chí còn dọa đuổi học cô, cho thấy bà ta vô cùng thiên vị Thường Thiến Thiến.
Thảo nào Lê Tuyết nói khi cô ấy bị nhóm người Thường Thiến Thiến bắt ra khỏi ký túc xá, người quản lý thấy nhưng không nói gì.
"Đây gọi là đánh người sao? Cô không nhìn thấy năm, sáu người bọn họ vây đánh một mình em sao? Em không được phòng vệ à?" Linh Bảo không chút sợ hãi hỏi ngược lại.
Thái độ này của cô khiến người quản lý ký túc xá hết sức kinh ngạc, những sinh viên khác khi nghe đến hai từ đuổi học đã sợ xanh mặt, vì hầu hết sinh viên ở đây phải vượt qua kỳ thi rất gian khó mới vào được đại học F. Bởi vì được nhận vào đại học F không hề dễ dàng nên ai cũng rất tuân thủ quy tắc, không ai dám làm trái.
Không ngờ hôm nay lại gặp phải bụi gai nhọn như vậy.
"Tôi chỉ thấy em làm họ bị thương là sai, phải chịu phạt." Quản lý ký túc xá kiêu ngạo nói.
“Đúng vậy, cậu ta tự nhiên vô cớ xông lên đánh bọn em”
Thấy quản lý ký túc xá đứng về phía mình, đám người tay sai của Thường Thiến Thiến nhao nhao lên tiếng. Bên họ đông người, còn Linh Bảo chỉ có một mình, không ai làm chứng cho cô, nhà trường chắc chắn sẽ tin lời của bọn họ, huống chi nhà Thường Thiến Thiến rất giàu, còn tài trợ cho trường cả một tòa giảng đường, cho dù là lãnh đạo của trường cũng phải nể mặt nhà họ Thường.
"Nghe thấy chưa? Em đánh người vô cớ, nên bị trừng phạt!" Quản lý họ Túc nói.
"Tôi lập tức báo cho chủ nhiệm khoa em, sinh viên này đúng là coi trời bằng vung!" Linh Bảo cười lạnh một tiếng: "Ồ, đúng là có thể đổi trắng thay đen mà! Nhưng mà tiếc thật, toàn bộ quá trình đều được em quay lại rồi! Bọn họ bắt nạt người khác, sáu người đánh một người, quản lý thì mắt nhắm mắt mở nịnh bợ kẻ giàu, đòi xử phạt nạn nhân là eml Trường đại học danh tiếng như đại học F, lại để xảy ra chuyện như vậy, cô nghĩ sao nếu em đưa chuyện này cho cánh truyền thông?"
"Đương nhiên, có thể cô Thường đây sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng lãnh đạo nhà trường thì chắc chắn sẽ lấy cô làm lá chắn! Một nhân vật nhỏ bé như cô lại là người trong cuộc, cô nghĩ để dập tắt bê bối, nhà trường sẽ xử lý cô như thế nào đây?"
Quản lý ký túc xá nghe những lời này, lập tức nghĩ đến chuyện bản tin trường đưa tin có những nhân viên bị sa thải làm công nhân thời vụ, liền không khỏi rùng mình, bà ta là quản lý ký túc xá không có lai lịch lớn, nếu tin này thực sự bị tung ra, chắc chắn bà ta sẽ bị sa thải. Theo bản năng, bà ta liền rút lui:
"Các em là bạn học, cãi nhau, đánh nhau một chút cũng không sao, nhưng đừng làm to chuyện, quấy rầy các bạn khác nghỉ ngơi!"
Nói xong bà ta bỏ chạy mất.
Thường Thiến Thiến nghe thấy Linh Bảo đã quay lại mọi việc, không dám tiếp tục làm loạn nữa, nếu sự việc trở nên nghiêm trọng, cho dù bố mẹ cô ta có yêu thương chiều chuộng cô ta đến mấy thì ông nội cũng nhất định không tha cho cô ta. Hơn nữa, cô ta cũng không thể đánh lại Lục Linh Bảo, chỉ có thể hung hăng bỏ lại một câu: "Mày đợi đấy!"