Chương 93:
Chương 93:Chương 93:
Chủ nhiệm lớp vui đến cười tít mắt, coi Chu Đào Đào như tấm gương phấn đấu, khen ngợi không ngứớt, kêu gọi học sinh cả lớp học tập theo thái độ học tập nghiêm túc của cậu, giúp đỡ bạn học cùng nhau tiến bộ.
Tiến bộ rõ ràng như vậy khiến cho những học sinh kém khác trong lòng thấp thỏm lo âu.
Rốt cuộc tại sao họ lại tiến bộ nhanh được như vậy? Chẳng lẽ đúng là bởi vì đi đến chỗ Sơn thần ở thôn Bạch Đế sao?
Hết giờ học, mọi người vây lại hỏi, quả đúng là vì nguyên nhân này!
"Khi đeo lá bùa đó, lúc cậu đang học tập sẽ không muốn động vào điện thoại di động nữa!"
"Hơn nữa trí nhớ cũng trở nên tốt hơn, học thuộc từ mới, học bài văn hay chính trị cũng rất nhanh thuộc"
"Đúng vậy, hơn nữa trong giờ học cũng không mất tập trung nữa, bây giờ sau khi mình nghe hiểu lời thây giáo giảng bài thì cảm thấy mỗi bài học đều rất có ý nghĩa, cứ như vậy tiết học đều trôi qua rất nhanh!"
Sáu người lúc trước tới bái lạy miếu Sơn thân đứng ra giải thích, đã thành công khiến không ít bạn học trong lớp giao động.
Nhất thời có hơn mười người cũng quyết định đi bái lạy Sơn thần kia thử xem. Ai cũng có tâm lý đám đông, thấy nhiều bạn học muốn đi như vậy mình cũng ôm hy vọng đi thử xem. Vậy là ngày hôm sau sẽ lên đường luôn, thật là lạ, vậy mà lại có đến hai mươi bảy hai mươi tám người quyết định muốn đi, số lượng hơn một nửa lớp học!
Hậu quả của hành động đến từ hai mươi bảy hai mươi tám người kia chính là mua hết tất cả hương nhang và đèn tích trữ của tất cả tiệm trên thị trấn, khiến cho ông chủ của tiệm hương nhang sợ phát khiếp. Hai ba chục học sinh cùng có hành động giống nhau, muốn đi bái thần linh, đây chính là chuyện chưa từng nghe thấy bao giờ. Phải biết rằng những học sinh này từ xưa tới nay chưa bao giờ thích điều này.
Một học sinh giỏi ngồi phía trước Chu Đào Đào cười mỉa mai, cuối cùng cậu ta cũng tóm được điểm yếu của Chu Đào Đào, phải nhanh chóng đi tố cáo với chủ nhiệm lớp.
"Em nói là do chị hàng xóm của em ấy bảo các em tới miếu Sơn thần bái lạy thần linh xin bùa hay sao?" Chủ nhiệm lớp xác nhận lại lời nói.
"Đúng ạ! Không biết trong lòng Chu Đào Đào nghĩ cái gì mà trong thời điểm học tập quan trọng của lớp mười hai như vậy mà lại xúi giục các bạn làm ra những hành động mê tín như vậy. Cô à, nhất định cô phải trừng phạt Chu Đào Đào!" Học sinh giỏi nghiêm túc nói.
Ánh mắt của cô chủ nhiệm lóe lên, nếu như là do chị hàng xóm của Chu Đào Đào nói thì chưa chắc đã là mê tín gạt người. Cô ấy vẫn còn nhớ rõ lần trước gặp ma ở trong phòng ngủ, nếu không phải là người chị hàng xóm kia của Chu Đào Đào tới kịp thì cô ấy và hiệu trường đã phải nói lời trăng trối tại đó rồi.
Nhưng không thể nói như vậy với học sinh được, như vậy rất dễ bị phụ huynh khiếu nại.
Cô chủ nhiệm ho nhẹ một tiếng, nghiêm mặt nói: "Thật ra thì mọi người học tập căng thẳng, áp lực lớn nên tìm một chỗ dựa tinh thần khác cũng được, chỉ cần các em ấy không quá đáng thì cô hoàn toàn không cần để ý tới. Cô sẽ để ý quan sát chuyện này, nếu có vấn đề gì không đúng cô nhất định sẽ kịp thời can thiệp!"
Mà đoàn người này của Chu Đào Đào quá nhiều người nên không tiện bắt xe đi, vậy nên không làm gì khác ngoài việc bao trọn một chiếc xe bus để đi tới thôn Bạch Đế.
Chưa từng có chuyện ở thời đại mới này lại có nhiều học sinh tới cúng bái thần linh như vậy.
Đám học sinh vừa bước vào miếu sơn thần thì Linh Bảo đã cảm nhận được ngay, dù sao cô cũng có ba phần thần thức đang ở miếu Sơn thần, nên cho dù cách nhau hàng nghìn cây số thì cũng giống như tận mắt chứng kiến.
Lúc này cô đang cùng với Lê Tuyết và Mạnh Thi Văn chuẩn bị ăn bữa tối sớm, trước mặt họ đang bày một chiếc khay nướng với một đống đồ ăn. Cô đang chuẩn bị động đũa thì thấy Chu Đào Đào dẫn theo hai ba chục học sinh bước vào miếu Sơn thần, đang tập trung hướng dẫn bọn họ lát nữa bái lạy cầu nguyện thần linh như thế nào.
A, a, thằng nhóc Chu Đào Đào trời đánh này! Lúc nào dẫn người tới không dẫn, hết lần này tới lân khác dẫn người tới vào đúng lúc cô ra ngoài ăn cơm!
Cô không mang theo chút mực đỏ và lá bùa nào, hơn nữa cũng không thể liên tục vẽ bùa trước mặt bao nhiêu người và còn gửi xuyên không nữa!
Thức ăn ngon? Hay là tín ngưỡng? Đây thật là một lựa chọn đau khổ mài
Vậy là Lê Tuyết và Mạnh Thi Văn nhìn thấy Linh Bảo đang ngồi đối diện, cầm đũa nhìn những món đồ nướng trên khay sắt với vẻ mặt đau khổ, uất hận, như thể cô đang phải đối mặt với sự lựa chọn thế kỷ nào đó, đau khổ đến mức vò đầu bứt tai, sau đó đứng lên với đôi mắt ngấn lệ.
"Linh Bảo, cậu sao thế?" Lê Tuyết ân cần hỏi.
"Mình đau bụng, trở về phòng ngủ trước đây!" Linh Bảo nhanh chóng nói, sau đó sải bước nhanh đi ra bên ngoài cửa hàng.
Hai phút sau Lê Tuyết nhận được tin nhắn ra lệnh của Linh Bảo: "Không ăn hết thì nhất định phải mang về cho mìnhI!!!"
Một hàng dấu chấm than diễn tả nội tâm mãnh liệt của cô.
Linh Bảo chạy như bay trở về ký túc xá, đừng hỏi tự nhiên tại sao cô lại rơi nước mắt, bởi vì cô rất yêu đồ nướng!
Sau khi chạy như bay thì cuối cùng cô cũng kịp thời trở vê phòng ngủ. Sau khi bạn học đầu tiên thắp hương và cúi đầu cầu nguyện thì cô đã truyền tờ bùa đầu tiên trong không trung tới.
Mặc dù những thiếu niên này đã nghe các bạn học khác nói sau khi thành kính quỳ lạy sẽ xuất hiện một lá bùa nhưng họ vẫn không kiềm chế được mà kích động, trong lòng kính sợ, những người sau tới cầu nguyện càng thêm thành kính hơn.
Trong nháy mắt hơn hai mươi điểm sáng ký hiệu tín đồ tăng lên trong thần thức, tín ngưỡng chi lực không ngừng tụ lại vào trong thần thức, cuối cùng cũng bù đắp cho nỗi buồn bỏ lỡ bữa ăn ngon đau lòng của Linh Bảo.
Hoạt động tập thể bái lạy thần linh của lớp Bảy đã đạt được kết quả ngay lập tức.
Các chủ nhiệm môn là những người cảm nhận được rõ ràng nhất, hơn một nửa học sinh của lớp khoa văn kém nhất trường đột nhiên bắt đầu nghiêm túc nghe giảng, lớp tự học buổi tối luôn hét hò ầm ï tự nhiên lại yên lặng hơn rồi. Còn nữa, tại sao đột nhiên lại có nhiều học sinh muốn thầy cô dạy thêm đề như vậy. Sự nhiệt tình quá mức của học sinh khiến thây cô không chịu nổi.
Đoàn kiểm tra của Phòng giáo vụ nhà trường đã biểu dương cô chủ nhiệm lớp Bảy tại buổi họp kỷ luật, nói rằng gần đây kỷ luật của lớp họ đã tiến bộ rất nhiều.
Thấy các học sinh đột nhiên nhiệt tình học tập, nghĩ đến bảy học sinh của tổ Chu Đào Đào cũng đột nhiên trở nên vô cùng thích thú học tập, sau đó thành tích bất ngờ tăng mạnh thì chủ nhiệm lớp rất mong đợi vào thành tích của kỳ thi trong tháng tới này. Trong lòng cô chủ nhiệm thâm nhủ, nếu như thật sự có tác dụng như vậy thì chờ đến khi công bố thành tích của tháng sau thì cô ấy cũng phải tới miếu Sơn thần kia cúng bái một phenl
Buổi sáng hôm sau chỉ có hai tiết học, hôm qua Linh Bảo mới nhận được hơn hai mươi tín đồ và một đống tín ngưỡng chỉ lực, hơn nữa đã đền bù được đồ ăn ngon bỏ lỡ lúc tối, vậy nên tâm trạng cô rất thích thú, cô quyết định trưa nay sẽ mời hai bạn cùng phòng đi ăn một bữa lớn. Cô có tiền hơn hai người bạn mình nên ở vấn đề mời ăn gì thì vẫn rất là hào phóng.
Vu Ngải Kỳ bị ma dọa sợ lại ngã bệnh, bây giờ cô ta đang dưỡng bệnh ở nhà, Thường Thiến Thiến suốt ngày gây sự cũng đang dưỡng bệnh, mối quan hệ trong toàn ký túc xá hòa thuận chưa từng có.
Ba người mới đi ra khỏi cổng nam của trường thì Lê Tuyết nhận được một cuộc điện thoại. Vừa nghe máy đã truyền tới giọng nói hoảng sợ và nôn nóng của Khương Vân Vân:
"Tiểu Tuyết, cậu mau tới đây giúp mình một tay, có người đến gây sự với mình!"
"Cậu đang ở đâu?" Lê Tuyết vội vàng hỏi.
Mặc dù trước đó Linh Bảo đã nhắc nhở cô ấy về việc người bạn này đã nói dối vê hoàn cảnh gia đình, nhưng lúc đó vì chuyện của anh họ Cao Huy mà quên đi mất, sau đó lại bị Thường Thiến Thiến nhốt vào trong bể bơi đầy ma quỷ rồi phải nằm viện mấy ngày. Vậy nên cô ấy đã vứt chuyện này sang một bên.
Hơn nữa mấy hôm trước Khương Vân Vân cũng đã trả lại cho cô ấy tám nghìn tệ đã mượn, cô ấy cảm thấy không cần phải đi nghiên cứu đời sống riêng tự của bạn mình nữa.
Lúc này nghe thấy Khương Vân Vân gặp rắc rối thì Lê Tuyết vẫn rất lo lắng. Cô ấy lập tức hỏi Khương Vân Vân địa chỉ nhà rồi quyết định đi tới giúp đỡ cô ta. Nghĩ đến lần trước Thường Thiến Thiến dẫn người tới làm khó Lê Tuyết, Mạnh Thi Văn đề nghị hay là mọi người cùng nhau đi tới đó xem thử, thêm người thêm sức mạnh. Lê Tuyết không biết tình hình như thế nào, cũng cảm thấy rất có lý, liền dẫn hai người cùng nhau vội vàng bắt một chiếc taxi trước cổng trường đi tới khu ký túc xá phía Bắc.
Đại học F chiếm diện tích rộng lớn, bởi vì các chuyên ngành khác nhau nên ký túc xá của Lê Tuyết và Khương Vân Vân cách nhau hơn mười phút đi bằng xe buýt của trường, bắt taxi bên ngoài sẽ nhanh hơn một chút, từ đường bên ngoài đến cổng phía bắc, rồi từ cổng trường phía bắc đến phía dưới tòa ký túc xá của Khương Vân Vân cũng chỉ mất tổng cộng mười phút.
Sau khi xuống xe, ba người vừa mới đi tới bên ngoài tòa ký túc xá liên nhìn thấy trong sân trống giữa ba tòa ký túc xá có rất nhiêu học sinh đang đứng vây xem.