Chương 1: Xuất quan
Tinh Huyền tông, Di Huyền sơn bên trong, đạo thân ảnh ngồi xếp bằng trên mặt đất, toàn thân rực rỡ kim quang mỹ lệ.
Người này mỗi đoạn hơi thở tựa hồ như đem tất cả hết thảy trấn áp xuống. Hắn chậm rãi mở mắt ra, nhục thân toàn là phù văn vô tận tinh thuần không chút yếu nhược.
Khả năng vận dụng phù văn thiên địa, chỉ có cường giả cấp Tôn Giả mới có thể làm được.
Thiên hạ người người tu tiên, người viễn cổ đã khai sáng một cái hệ thống tu luyện cấp bậc từ thấp đến cao bao gồm Thông Mạch, Dưỡng Khí, Chân Nguyên, Kim Đan, Hoá Linh, Thiên Minh, U Trận, Động Hư, Đại Thừa, Tôn Giả, Độ Kiếp.
“Ta không nhớ mình bế quan đã bao lâu. Ta hiện tại đã là Tôn Giả, đã đến lúc ra ngoài.à bên ngoài khá ồn ào nhỉ?”
Ở bên ngoài cửa động.
“Ta là Lam Chiết đệ tử của tứ trưởng lão Hàn Phong. Ta thỉnh cầu đại sư huynh mau chóng xuất quan cứu giúp tông môn!!!”
Một đệ tử quỳ lạy trước cửa động, cầu khẩn kẻ bên trong xuất quan.
Mới vài tháng trước, Ám Nguyệt Tháp cùng Hồn Cung đã bắt tay phát động chiến tranh với Tinh Huyền Tông. Hiện tại họ đã đánh đến tận cửa, Lam Chiết được lão sư phái tới nơi này cầu xin sự giúp đỡ.
“Tiểu tử Lam Chiết thì ra ngươi trốn ở đây.”
“Hôm nay lão nương sẽ đem ngươi về mà ăn sạch.”
Hai nữ đệ tử của Hồn Cung đã đuổi theo ngay phía sau.
Nguyệt Hồng cùng Vân Hiên, cả hai đều là thiên kiêu chi nữ danh tiếng lẫy lừng của Hồn Cung.
“Chết tiệt đã đuổi đến rồi sao, tới đây đừng tưởng ta sợ hai ngươi.” Lam Chiết vội vàng đứng dậy, rút kiếm ra, hắn đen mặt hét lên.
Hắn và hai nàng đều là thiên kiêu của thời đại này. Cả ba tuổi còn nhỏ đã tu luyện đến Kim Đan.
Lam Chiết có thể đánh bại một trong hai. Nhưng hắn không thể một lúc cân hai.
“Lam Chiết hôm nay là ngày ta trả lại món nợ đó cho ngươi.” Vân Hiên trừng mắt cất lên giọng nói vô cùng lạnh lẽo.
Bất chợt một cỗ lực lượng khổng lồ phát động khiến cả ba thiên kiêu đều phải quỳ xuống.
“U-Uy áp quái quỷ gì vậy? N-Nó còn mạnh hơn cả tông chủ rất nhiều.” Nguyệt Hồng toàn thân bắt đầu run sợ. Chẳng lẽ cái Tinh Huyền tông còn ẩn giấu con bài tẩy sao. Thế thì sao tên Lam Chiết cũng không thể đứng dậy nổi.
“Tinh Huyền tông thâm sâu! Có vẻ nước đi này của tông chủ đã sai rồi.” Vân Hiên cắn răng tức giận. Nàng vẫn chưa trả hết vốn lẫn lãi cho tên Lam Chiết, vậy mà Tinh Huyền tông vẫn còn che giấu một cường giả.
“R-Rốt cục là ai?!!” Lam Chiết cũng không khá hơn hai nữ ma đầu kia, hắn cố gắng hết sức gượng dậy nhưng chẳng thể nhúc nhích được chút nào.
Cánh cửa động phủ mở ra, thiếu niên thân thành y, làn da trắng trẻo, đôi mắt xanh lam trường thuần khiết, mái tóc đen dài. Hắn bước ra với một thân khí tức khủng bố, liếc nhìn ba kẻ đang quỳ trên mặt đất.
“Ta hỏi các ngươi. Các ngươi là gì của Tinh Huyền tông, sao lại xuất hiện ở nơi cấm địa chỉ có các vị trưởng lão, tông chủ, lão tổ mới được phép tới đây.” Thiếu niên sắc mặt đen như đít nồi, lời nói cứ như lưỡi kiếm chĩa sẽ đoạt mạng người khác ngay lập tức.
“T-Ta là Lam Chiết, đệ tử của ngũ trưởng lão Hàn Phong, chính lão sư đã phái ta đến đây cầu cứu sự giúp đỡ của đại sư huynh đang bế quan.”
Đại sư huynh?!!
Cả hai nữ ma đầu đều lập tức chấn kinh, cả hai nàng tuy nói rằng là thiên kiêu trẻ tuổi. Nhưng thực ra cả hai lẫn tên Lam Chiết đã đã gần một ngàn, chỉ có điều đó với tu sĩ đại lão thì cũng như các tu sĩ tầm thường khác thì họ là những thiên kiêu.
Vân Hiên, Nguyệt Hồng đều được người trong tông môn kể về truyền thuyết đại sư huynh của Tinh Huyền tông. Hắn là thiên kiêu của thiên kiên, hắn là cô nhi được lão tông chủ mang về và thu làm đệ tử.
Hắn tên là Nhiếp Minh!!!
Kẻ có thành tựu khủng khiếp nhất lịch sử. 5 tuổi đã bắt đầu cảm ứng được thiên địa linh khí,8 tuổi Thông Mạch, 12 tuổi Dưỡng Khích, 16 tuổi Chân Nguyên, 21 tuổi Kim Đan, 30 tuổi Hoá Linh, 42 tuổi Thiên Minh, 65 tuổi U Trận, 78 tuổi Động Hư, 90 tuổi Đại Thừa. Đến 100 tuổi hắn Đại Thừa Cực Cảnh. Sau đó hắn bế quan ngàn năm nay mới mục tiêu tấn thăng Tôn Giả.
Nhiếp Minh không phát ra uy áp để cả ba người đứng lên. Hắn liếc mắt quan sát hai nữ ma đầu đang run rẩy sợ sệt, mở miệng hỏi Lam Chiết:
“Hàn Phong?! À nhiều năm rồi xém xíu nữa quên luôn ông ta. Thế ngươi nói ta tông môn hiện đang xảy ra vấn đề gì? Sao có tận hai ả ma đầu ở chỗ của ta?”
“Đại sư huynh, Hồn Cung với Ám Nguyệt tông bắt tay tiến đánh tông môn ta. Hiện tại tông môn đang ngàn cân treo sợi tóc, hai ả này là đệ tử hạch tâm của Hồn Cung, có chút ân oán với ta nên đuổi theo.” Lam Chiết ôm quyền, khom người bẩm báo sự tình cho đại sư huynh.
“Hiểu rồi, xem ra bế quan lâu quá. . .thiên hạ đã quên đi cái Đại Ma Vương của ta rồi nhỉ.” Nhiếp Minh trừng mắt, toàn thân phát ra vô số đạo phù văn ngập trời.
“Phù văn thiên địa?!!! Hắn đã là Tôn Giả!!!!” Vân Hiên, Nguyệt Hồng triệt để không còn gì vọng trốn thoát. Thiên hạ Tôn Giả thống trị, họ chính là những tồn tại phi thường sống cùng trời đất. Họ chỉ cần nhắc tay liền có thể thu phục tất cả.
Sảnh chính Tinh Huyền tông, các đệ tử từ ngoại môn đến nội môn, hạch tâm đều toàn lực ra chiêu.
“Minh lão xem ra là đã đến lúc ông chết rồi.” Hồn Cung cung chủ - Ô Nha
“Tinh Huyền tông sẽ chỉ còn là cát bụi, Minh lão niệm tình xưa, ta khuyên ngươi đừng chống cự để có thể ra đi thanh thản.” Ám Nguyệt tông chủ - Dạ Thành.
“Hắc hắc thiên hạ này người khiến lão phu khuất phục sẽ chẳng bao giờ xuất hiện đâu, Tinh Huyền tông sẽ không bị diệt trong tay ta, Tinh Huyền tông mãi mãi trưởng tồn!!!”
Minh Ca - tông chủ Tinh Huyền. Lão dùng sức lực cuối cùng hét lên.
Chúng đệ tử, trưởng lão phía dưới đều có chung ý chí với nhau. Tất cả đều cùng nhau hét lên:
“Tinh Huyền tông mãi mãi trường tồn!!!!”
“Tinh Huyền tông mãi mãi trường tồn!!!!”
“Tinh Huyền tông mãi mãi trường tồn!!!!”
Tất cả đệ tử, trưởng lão, tông chủ đều đồng tâm hiệp llực, đồng cam cộng khổ với nhau. Đệ tử đa số đều là những đứa trẻ mồ côi được thu nhận tông môn thu nhận.
Nơi này chứa đựng tình thương, kì vọng!
Tinh Huyền tông là ngôi nhà cho những mất mát!
“Hảo hôm nay để bọn ta tiễn các ngươi một đoạn.”
“Minh lão, ngươi xuống dưới tạ lỗi với lão sư của mình đi.”
Bất chợt vô tận phù văn từ phía khoảng không tràn xuống bao phủ toàn bộ Tinh Huyền tông. Những phù văn kim sắc tinh thuần tuyệt đối, hoàn mỹ không chút tạp chất.
Từng phù văn kí tự bám vào cơ thể của chúng đệ tử, trưởng lão, tông chủ. Chỉ trong phút chốc, tất cả người Tinh Huyền tông đều mạnh hơn một bậc.
“Phù văn thiên địa, cường giả cấp bậc đó sao lai. . .” Ô Nha khủng hoảng chứng kiến một màn này. Bọn hắn đều bị dọa cho chết đứng tại chỗ.
Minh Ca chớp lấy cơ hội khi cả hai buông lỏng cảnh giác, tung ra thần công đánh cho cả hai chủ phái bị trọng thương.
Tình thế lật ngược hoàn toàn. Tinh Huyền tông người chiến lực tăng lên đảo ngược thế trận hoàn toàn.
“Hắc hắc hắc hắc cuối cùng ngươi cũng đã xuất quan rồi sao NHIẾP MINH!!!!” Minh Ca cười lớn, gọi tên người đó thật lớn.
Nhiếp Minh!!!
Có vài đệ tử nội môn, ngoại mộ không biết. Tuy nhiên đệ tử hạch tâm, trưởng lão, tông chủ ít nhiều đều nghe đến một lần cái tên này. Cả hai vị tông chủ nghe thấy cái tên này như gặp phải quỷ dữ.
Vân Hiên, Nguyệt Hồng bị ném xuống giữa trận chiến phía dưới tông môn. Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt vào cả hai.
Một giọng nói phát ra khiến tất cả sởn gai ốc:
“Các ngươi từ bao giờ trở nên to gan như thế?”
Vết nứt không gian xuất hiện, Nhiếp Minh cùng Lam Chiết bay ra từ chỗ đó.
Các đệ tử hạch tâm lâu năm vừa nhìn thấy bóng dáng thân quen đều bay tới gần chỗ của Nhiếp Minh, ôm quyền khom người cất tiếng:
“Chúc mừng đại sư huynh đạt thành tựu Tôn Giả!!!!!!”
“Các đệ không tệ, đã đột phá đến Động Hư. Hơn nữa Lục Dao, Thâm Phong mở ra được chín Động Hư, không tệ!” Nhiếp Minh vui vẻ, không ngừng quan sát sự phát triển của chúng sư đệ sư muội.
“Hôm nay là ngày ta xuất quan, ta không muốn nghiêm trọng hóa mọi chuyện. Đúng là bên ta có người nằm xuống nhưng chưa chết, ta có thể cứu họ. Chuyện hôm nay ta tạm thời không quản, các ngươi mau chóng cút về.”
Nhiếp Minh lạnh giọng cất tiếng nói cùng với uy áp kinh thiên bao trùm toàn bộ tông môn. Chỉ với chút khí tức khủng bố toát ra đã khiến toàn bộ đệ tử hai tông đã sủi bọt mép, thậm chí cả hai lão gia hỏa cũng cảm thấy rất nặng nề khi đối diện với hắn.
“Được, bọn ta sẽ rút.” Dạ Thành nghiến răng, chửi rủa trong lòng không dám nói ra trước mặt Nhiếp Minh.
Đại Ma Vương - Nhiếp Minh!
Danh tiếng của hắn từ ngàn năm trước ai ai cũng sợ. Thời nay có ngũ đại môn phái, tuy nhiên ngàn năm trước có đến bảy. Hai tông phái kia vì đắc tội với Nhiếp Minh mà dẫn đến họa diệt môn.
Đến khi toàn bộ người hai môn phái kia rời đi hết.
Nhiếp Minh quỳ xuống hành lễ với Minh Ca, mở miệng nói với cảm xúc vô cùng tự trách bản thân:
“Lão sư, ta có lỗi với tông môn, thời gian này đã để mọi người bị ức hiếp nhiều rồi.”
“Đứa trẻ ngoan mau đứng dậy. Ta chưa bao giờ trách ngươi cả. Ta đã quan sát ngươi từ nhỏ đến lớn. Ngươi luôn luôn hết mình với tông môn, thậm chí trái qua hai lần cửu tử nhất sinh cũng không ngại. Ta có thể trách ngươi sao.” Trong ánh mắt của Minh Ca loé lên tia yêu thương, nhớ nhung và tự hào. Hắn một đời tu hành hơn vạn năm, thế mà chỉ dậm chân ở Đại Thừa Hậu Kì không chỉ tiến xa thêm. Hắn đời này có một cái đệ tử Tôn Giả là đã quá tự hào rồi.
“Đại sư huynh, sao huynh không ra tay diệt trừ hai bọn hắn?” Lam Chiết vô cùng thắc mắc. Hắn thấy rõ thực lực của đại sư huynh hơn hẳn bất kì ai trong hai môn phái kia, tại sao không diệt trừ chứ.
Nhiếp Kinh nhìn kĩ Lam Chiết thêm lần nữa. Hắn cảm thấy rất quen thuộc khi nhìn vào tên này. Hắn cảm thấy có chút hứng thú, mới trả lời rất rõ ràng cho tên đó nghe khiến những người quen cũ có chút ngạc nhiên:
“Sư đệ tuổi nhỏ có nhiều chuyện không nên hành động theo cảm tính. Ta đúng có thể diệt cả hai, tuy nhiên bọn chúng giống chúng ta đều là trong ngũ đại môn phái. Một tông bị diệt thì không sao, nhưng nếu cả hai tồn bị diệt cùng lúc sẽ kinh động đến hoàng thất Tiêu Thị. Ngày trước ta đã từng làm việc này rồi, lão hoàng đế đã rất phẫn nộ. Nếu không phải do ta từng cứu mạng ái nữ của lão thì e rằng ta đã chết rồi.”
“Hoàng đế Tiêu Quốc mạnh đến thế sao?” Lam Chiết kinh ngạc. Không ngờ trên đời cũng tồn tại kẻ khiến đại sư huynh phải kiêng dè. Xem ra núi cao vẫn còn núi cao hơn, nếu hành động bất cẩn có thể dẫn đến họa sát thân.
“Lão hoàng đế ngàn năm trước đã Tôn Giả Hậu Kỉ, ta không thể đoán được lão đã đột phá lên Cực Cảnh chưa. Hoàng thất Tiêu Thị bí thuật thâm sâu, ta có vượt cấp khiêu chiến nhưng thiệt hại sẽ rất nặng nề. Ta phải chuẩn bị thật kĩ càng thì mới tiêu diệt hai môn phái kia xong rồi mới đến đối diện với lão hoàng đế.” Nhiếp Minh trả lời. Hắn nói thật, lão hoàng đế rất bá đạo. Cả hai đều là những kẻ vượt cấp khiêu chiến. Thế nệm hắn không dám chắc thủ đoạn của mình có tác dụng với lão không. Bây giờ để hai môn phái đó tồn tại lâu thêm một chút.
Mà nói thế, nhưng Nhiếp Minh có chút lo lắng khác. Hai lão tông chủ Ô Nha và Dạ Thành không ngu ngốc đến mức kéo quân đi đánh Tinh Huyền tông, bọn họ biết ta có thể xuất quan bất kì lúc nào cơ mà. Ắt hẳn có kẻ ở phía sau giật dây và thực lực của hắn đủ khiến họ tin tưởng mà không kiêng dè hắn.
Lão hoàng đế, kẻ bí ẩn!
“Các ngươi muốn chơi, lão tử sẽ chơi chết các ngươi.” Nhiếp Minh nở một nụ cười gian xảo, nảy lên rất nhiều suy nghĩ đen tối trong đầu.