63: Tức chết ta rồi
“Đại sư huynh, đừng đi!” Cố Phương đang chìm trong ác mộng, vô thức vươn tay, điên cuồng muốn bắt lấy thứ gì đó.
Chỉ khi bắt được thứ gì, nàng mới có thể giữ người kia lại.
“Rắc.”
Cố Phương mở choàng mắt.
Nàng nhìn thấy một đôi mắt đang trợn tròn.
Cố Phương ngẩng đầu, nàng phát hiện mình đang vô thức bắt lấy tay Lâm Kiến trong khi ngủ. Lâm Kiến đi đến bên cạnh nàng, cong thắt lưng xuống, tựa như bị dọa.
Cố Phương suy nghĩ một giây đồng hồ, sau đó nàng buông tay Lâm Kiến ra, yên lặng bảo vệ ngực mình.
Lâm Kiến lập tức lộ ra ánh mắt coi thường.
“Cho dù đệ không chiếm được đại sư huynh thì cũng không cần đói khát như vậy chứ.” Cố Phương thấy nhìn Lâm Kiến giống như đang nhìn một kẻ cặn bã: “Mặc dù ngực của ta hơi phẳng, nhưng ta hoàn toàn là một nữ nhân, không phải nam cải nữ trang. Đệ kiềm chế bản năng cầm thú của mình một chút.”
“Ngũ sư tỷ, tỷ nghĩ nhiều rồi.” Lâm Kiến ngoài cười nhưng trong không cười: “Tuy dáng người phẳng như thớt thái rau của tỷ từng khiến ta hiểu lầm, nhưng chiều cao không đến bả vai ta của tỷ đã tiết lộ thân phận đặc biệt của tỷ rồi.”
“Muốn chết!” Cố Phương giận dữ, trở tay làm một cái phù thuật, trực tiếp tấn công Lâm Kiến.
Lâm Kiến quay đầu đi, dễ dàng tránh né.
Cố Phương thấy thế, từ bỏ việc chỉnh đốn Lâm Kiến, lại nằm xuống xích đu.
“Làm sao vậy? Không đánh nữa sao?” Lâm Kiến cong một chân tựa vào tay vịn xích đu, cúi đầu, nhìn Cố Phương.
Những năm gần đây y đã thay đổi rất lớn, đã trưởng thành rồi, khi cúi xuống bóng người đã có thể bao phủ Cố Phương, tóc không được buộc xõa xuống. Y phục của y nhìn qua thì có vẻ rất đơn giản nhưng thực ra đều được thêu hoa văn chìm phức tạp, đẹp đẽ mà xa hoa. Dù sao, đây cũng là y phục của Hạ Trường Sinh. Khi Lâm Kiến vừa tới Phục Hy viện, thanh kiếm mà y lấy từ rừng kiếm về đã bị nàng chặt đứt, một đao chia thành hai đoạn, hoảng loạn đến phát khóc. Hiện tại y lại có thể dễ dàng tránh thoát tấn công của nàng.
Nên nói năng lực cải tạo người của Phục Hy viện quá mạnh, hay là ánh mắt của Hạ Trường Sinh quá tốt đây.
“Chúng ta đã rất lâu không luận bàn rồi.” Lâm Kiến nói.
“Hôm nay không được.” Cố Phương lười biếng nằm trên ghế, ngửa đầu nhìn Lâm Kiến: “Hai ngày nay ta ngủ không ngon, tinh thần không tốt, không muốn đánh nhau cùng người khác.”
Lâm Kiến nhếch khóe miệng, nở nụ cười cứng ngắc.
“Nhìn đệ đằng đằng sát khí nha.” Cố Phương nheo mắt lại, kê tay dưới đầu, dù bận vẫn ung dung: “Đại sư huynh đi tìm sư phụ nói chuyện lâu quá, đệ ghen tị sao?”
“Sư tỷ, tỷ thật hiểu ta.” Lâm Kiến khen ngợi.
Cố Phương cười cười.
“Từ nhỏ ta đã là một tên nhóc rất có vấn đề, đồ mà ta muốn, sẽ không bao giờ để sẩy tay dù chỉ một chút.” Lâm Kiến vươn tay, dịu dàng cầm lấy một lọn tóc của Cố Phương, híp mắt nhìn nàng: “Hy vọng đối thủ của ta có thể ít đi một chút.”
Cố Phương tỏ vẻ ghét bỏ, nói thẳng: “Không phải tất cả mọi người đều thích Hạ Trường Sinh, đệ nghĩ nhiều rồi.”
“Ta biết.” Lâm Kiến đột nhiên cười tươi, thả tóc Cố Phương ra, đứng dậy.
Cố Phương cảm thấy Lâm Kiến hơi bất thường.
“Vừa rồi sư tỷ gặp ác mộng, ta vốn muốn đến đánh thức tỷ.” Lâm Kiến nói.
“Ta sao?” Cố Phương hơi kinh ngạc, sau đó nói: “Ta không nhớ ta mơ thấy cái gì.”
Lâm Kiến cười cười, sau đó nói với nàng: “Ta đi xem đại sư huynh đã trở về hay chưa.”
Cố Phương nhìn y rời đi, ánh mắt hơi phức tạp.
Một bên khác, Đường Trĩ thấy trong lòng hơi bất an, đi tới tàng thư các của Phục Hy viện. Hắn ta lén lút, tới một góc bí mật, rút một quyển sách bên trong đống sách cũ ra.
Cuốn sách này là ngôn ngữ quen thuộc duy nhất hắn ta nhìn thấy sau mấy chục năm lang thang.
Hắn ta mở sách ra, trên trang đầu tiên là một dòng chữ: Are you chuanyue come there?
Những trang này trông giống như câu hỏi kiểm tra từ một tạp chí tồi tàn nào đó.
Mỗi lần nhìn thấy những lời này, Đường Trĩ lại bội phục bản thân vì đợt thi cấp sáu không nộp giấy trắng.
Những tiếng Anh kiểu Trung này thật sự khiến người ta mừng như điên.
Hắn ta chọn yes, sau đó tiếp tục xem.
In this world, thân phận của bạn có liên quan đến hung thú không?
Đường Trĩ chọn no.
Câu bên dưới là: Chúc mừng bạn, giữa bạn và hung thú không có quan hệ gì, bạn sẽ trải qua cuộc sống vô lo vô nghĩ ở Phục Hy viện.
“Yes!” Đường Trĩ kích động nắm tay lại.
Đây là dòng tiếp theo được viết trên cuốn sách: And, về việc vì sao chúng ta sẽ xuyên không, cùng với tính khả thi và một số thao tác thí nghiệm đơn giản và thiết thực để chúng ta xuyên trở về, tôi đều viết trong này. Hy vọng những người sau đọc được quyển sách này, có thể tìm được chút trợ giúp, có thể đưa ra lựa chọn chính xác cho mình.
Đó cũng là lúc sự vui vẻ của Đường Trĩ kết thúc.
Bởi vì nội dung phía sau hoàn toàn ngược lại với trắc nghiệm ngu ngốc và tiếng Anh kiểu Trung ở phía trước. Tất cả đều được viết bằng tiếng Anh chuyên ngành cực kỳ phức tạp.
Sau khi xem một lượt, cuối cùng Đường Trĩ cũng biết vì sao mình thi cấp sáu nhiều lần như vậy mới qua. Hắn ta đã xem nhiều lần như vậy mà chỉ nhận ra mấy từ đơn. Cái gì mà đường hầm thời gian, phối hợp thời gian, tính chu kỳ.
Năm sáu trang giấy đều là tiếng Anh như vậy.
Cuối cuốn sách, người viết thừa nhận: Thực ra tôi là một người ngoại quốc, tiếng Trung quá khó, tôi đã rất cố gắng. Chúc người thấy được quyển sách này cả đời bình an.
Khuôn mặt Đường Trĩ vặn vẹo.
Ta không tin về sau ngươi đã học giỏi tiếng Trung ở đây. Nếu ngươi học giỏi, vì sao không trở lại, phiên dịch lại lần nữa.
Đường Trĩ rất hận!
Nhét sách lại vị trí ban đầu trên giá sách, Đường Trĩ rời khỏi tàng thư các.
Mặc dù hắn ta biết người của Phục Hy viện căn bản sẽ không quan tâm hắn ta đến từ đâu, nhưng hắn ta vẫn nên giữ kín chuyện mình xuyên qua thì hơn.
Đường Trĩ rời khỏi tàng thư các, đi về viện của mình.
Trên đường, hắn ta gặp Lâm Kiến.
Hắn ta cảm thấy sắc mặt Lâm Kiến nhìn không tốt lắm.
64: Đông Lâm Kiệt Thạch
Lâm Kiến vừa đến, Hạ Trường Sinh đã lập tức phát hiện, hắn thong thả nháy mắt với Cố Phương.
Khi hắn im lặng ngồi ngay ngắn, cho dù chỉ khẽ chớp mắt cũng giống như một con bướm xinh đẹp giương cánh trong biển hoa, nháy mắt khiến người khác thần hồn điên đảo.
Trong một khoảnh khắc, Cố Phương đã bị vẻ ngoài tương đối lừa gạt của hắn mê hoặc.
“Lâm Kiến đã trở lại, nếu chuyện ngươi muốn nói không tiện để y nghe thì để lần sau rồi nói. Nếu ngươi không ngại, cũng có thể hỏi thẳng.” Hạ Trường Sinh không cần nhìn ra ngoài cửa sổ cũng biết nơi đó có người tới.
Cố Phương thu hồi ánh mắt, nói với giọng thản nhiên: “Vậy muội sẽ đến tìm huynh sau.”
Hạ Trường Sinh ngáp một cái, hoàn toàn tùy ý nàng.
“Muội thật sự rất hâm mộ huynh.” Cố Phương đứng lên, chuẩn bị rời đi: “Sao huynh có thể coi tất cả mọi chuyện như chưa từng xảy ra, bày ra dáng vẻ hoàn toàn không liên quan đến mình chứ?”
Hạ Trường Sinh nghe vậy, ngừng động tác, sau đó chân thành tha thiết đưa ra một vấn đề tâm linh: “Có thể là nó thật sự không liên quan gì đến ta?”
“Muội không biết lão cáo già nghĩ gì.” Cố Phương nói: “Mặc dù muội rất thích huynh, nhưng khi ông ấy mang huynh về rồi tuyên bố nhận huynh làm đệ tử, muội vẫn cảm thấy rất tàn nhẫn.”
“Cố Phương...” Hạ Trường Sinh gọi nàng.
Cố Phương quay đầu lại.
“Người không mong cầu thì được vụ mùa lớn, người tham lam lại hai bàn tay trắng.” Hạ Trường Sinh an ủi nàng.
Cố Phương lắc lắc đầu, khoát tay, rời khỏi.
Hơn nữa vẫn rời đi bằng lối cửa sổ.
Nàng rời khỏi không lâu, có người gõ cửa phòng Hạ Trường Sinh.
Người tới còn có thể là ai?
“Vào đi.” Hạ Trường Sinh nói.
Cửa bị đẩy ra, Lâm Kiến đứng ngoài cửa.
“Điểm tâm đâu?” Hạ Trường Sinh cảm thấy bây giờ vừa lúc là thời điểm ăn sáng.
“Ta lại đây vì muốn nói cho huynh biết, nhà bếp đã làm xong điểm tâm, huynh có thể đi ăn.” Lâm Kiến không vào phòng hắn, y đứng ở cửa dùng giày đá đá sàn nhà.
“Không phải ngươi mang điểm tâm đến cho ta sao?” Hạ Trường Sinh đã thấy rồi.
“Ta không có...” Lâm Kiến nói dối.
“Vậy đi lấy đến đây.” Ngón tay Hạ Trường Sinh thon dài, nhìn rất giống thái hậu.
“Ta không muốn đi lấy.” Lâm Kiến nói thẳng.
Hạ Trường Sinh suy nghĩ, ngoắc tay gọi y.
Lâm Kiến híp mắt, cảnh giác nhìn hắn, không hề di chuyển.
“Lại đây.” Hạ Trường Sinh dịu dàng nói.
Lâm Kiến không chịu được loại ngữ điệu nói chuyện này của hắn. Vậy nên mặc dù biết nếu y đi qua sẽ không có chuyện gì tốt thì vẫn không nhịn được làm theo lời Hạ Trường Sinh, đi qua.
Hạ Trường Sinh chờ y đi qua, lập tức vươn một bàn tay túm lấy vạt áo y, kéo y tới.
Lâm Kiến dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết Hạ Trường Sinh làm động tác này không phải muốn làm chuyện thân mật với mình.
“Ngươi gâu một tiếng cho ta nghe.” Hạ Trường Sinh cười dỗ dành.
“Tại sao?” Lâm Kiến khó hiểu.
“Ngươi làm trước đi.” Hạ Trường Sinh nói.
Lâm Kiến cảm thấy có lừa gạt.
Hạ Trường Sinh lắc lắc vạt áo y như thúc giục.
“Gâu.” Tuy rằng khuất nhục, nhưng Lâm Kiến vẫn làm theo lời hắn.
Ai bảo người này là Hạ Trường Sinh chứ?
“Kêu thêm tiếng nữa.” Hạ Trường Sinh yêu cầu.
“Gâu.”
“Vậy mới đúng.” Hạ Trường Sinh lập tức ngừng cười, dùng sức nắm chặt vạt áo Lâm Kiến, kéo y đến trước mặt mình, mặt bình tĩnh nói: “Ngươi chính là con chó nhỏ của ta, chủ nhân bảo ngươi làm cái gì, ngươi phải ngoan ngoãn làm theo. Hiện tại ta kêu ngươi đi lấy điểm tâm cho ta, ngươi nghe hiểu chưa?”
Lâm Kiến sửng sốt.
“Ta không muốn lặp lại lần nữa.” Hạ Trường Sinh dùng tay vỗ vỗ mặt Lâm Kiến: “Đừng quên, lúc đầu ta vì cái gì mới dắt ngươi về Phục Hy viện.”
“Vì... Huynh.” Mặc dù có chút choáng váng, nhưng Lâm Kiến vẫn ngoan ngoãn trả lời.
“Vậy mau đi.” Hạ Trường Sinh thả y phục của y ra, vỗ vỗ tay, bắt chéo chân.
Lâm Kiến nhìn chằm chằm vạt áo lỏng lẻo của mình, lại nhìn Hạ Trường Sinh, cuối cùng vẫn xoay người ra ngoài, đi lấy điểm tâm đã chuẩn bị từ sáng sớm tới cho hắn.
Hạ Trường Sinh cầm lấy đôi đũa, híp mắt cười bắt đầu ăn.
Quả nhiên ở Phục Hy viện không ai có thể làm trái ý mình.
Lâm Kiến chống cằm, nhìn biểu cảm không quan tâm điều gì của Hạ Trường Sinh, đành bái phục.
Nếu y có được nửa phần không tim không phổi của Hạ Trường Sinh thì tâm trí đã không rối bời vì nhất cử nhất động của hắn.
Hạ Trường Sinh ăn ăn, rốt cục cũng nhớ tới quan tâm Lâm Kiến, hắn hỏi: “Ngươi ăn chưa?”
“Ăn rồi.” Lâm Kiến nói: “Vốn muốn mang đến ăn cùng huynh, nhưng mấy thứ huynh thích ăn làm hơi lâu, ta đã chờ một lúc.”
Hạ Trường Sinh ngừng đũa.
Lâm Kiến tốt với hắn như vậy, mình lại đối xử với y thế kia, hình như đúng là không biết cách làm người.
Ông trời phù hộ, Hạ Trường Sinh vậy mà lại tự kiểm điểm bản thân.
Mặc dù hành vi này của hắn chỉ mới là hoạt động nội tâm, hơn nữa còn biến mất rất nhanh.
“Ừm hừ.” Lâm Kiến ngồi đối diện hắn, lên tiếng nhắc nhở rằng mình vẫn đang ở đây.
“Ngươi đi chơi đi.” Hạ Trường Sinh quyết định thông cảm với y một chút: “Lúc nào ăn xong ta sẽ gọi người đến thu dọn bát đũa.”
Người của Phục Hy viện mỗi ngày đều mắng Hạ Trường Sinh không lương tâm, thật đúng là không mắng sai người.
Lâm Kiến nghiến răng nghiến lợi.
Hạ Trường Sinh vẻ mặt lơ đễnh, vẫn cảm thấy mình rất chu đáo.
“Vừa rồi huynh và sư tỷ tán gẫu cái gì?” Lâm Kiến làm bộ như không hề để ý hỏi hắn.
Hạ Trường Sinh suy nghĩ một chút. Hắn cảm thấy có lẽ Cố Phương không muốn để người khác biết chuyện mà nàng nói với mình, vì thế hắn quyết đoán lựa chọn né tránh: “Không có gì.”
Thật ra đúng là không có gì. Bọn họ còn chưa tán gẫu được cái gì, Lâm Kiến đã tới rồi.
“Ồ, ta xem hình như không khí không đúng lắm.” Trong lời Lâm Kiến có chuyện.
Hạ Trường Sinh chột dạ.
Vậy mà y cũng có thể nhìn ra.
Vẻ mặt của hắn khiến Lâm Kiến càng chắc chắn có quỷ.
Lâm Kiến rất hận: “Nếu trên thế giới này có vách núi, muốn ta và huynh ôm nhau cùng nhảy xuống, ta chắc chắn sẽ làm theo!”
Hạ Trường Sinh liếc mắt nhìn Lâm Kiến.
Lâm Kiến chống lại đôi mắt trong suốt thấy đáy của hắn, nhất thời sửng sốt, sau đó muộn màng nhận ra mình vừa nói một số lời chôn sâu dưới đáy lòng không thể nói ra. Y thả lỏng biểu cảm, muốn lập tức giải thích mình không phải ý đó.
“Chúng ta cùng nhảy vực, có thể ngươi sẽ chết, ta thì chắc chắn không chết được.” Hạ Trường Sinh nói thật.
Lâm Kiến hận không thể trực tiếp đập đầu xuống bàn.
Nói chuyện với Hạ Trường Sinh, thật sự không thể dùng cách bình thường.
“Ta làm gì đắc tội ngươi rồi?” Hạ Trường Sinh không ngu ngốc, Lâm Kiến nói ra câu nói kia, phỏng chừng đã xảy ra chuyện gì.
“Ta chỉ không chịu đựng được bản thân.” Lâm Kiến nói thật.
“Vậy ngươi nên tự sát một mình đi, kéo theo ta thì tính là nam nhân nỗi gì?”
“Ta là không chịu được mình để ý huynh như vậy.” Lâm Kiến căm hận nói, đồng thời y buồn bực phát hiện, Hạ Trường Sinh nói không sai. Mình thì tính là nam nhân nỗi gì. Tại sao y lại phải đặt tình cảm của mình lên người Hạ Trường Sinh chứ?
Lâm Kiến chỉ rối rắm một lúc, không bao lâu đã trở lại bình thường.
Ta thích hắn, ta không đặt tình cảm lên người hắn thì phải đặt phần tình cảm này ở đâu? Đặt trong lòng mình, trăm năm sau chôn cất cùng quan tài, viết lên bia mộ, Lâm Kiến ta yêu thích Hạ Trường Sinh cả đời, nhưng lại xấu hổ với việc bày tỏ nên đành tiếc nuối cả đời sao?
Hừ!
Hạ Trường Sinh nhìn y, thuận tiện ăn hết điểm tâm.
“Huynh muốn nói gì thì nói đi.” Lâm Kiến nói nhỏ.
“Ngươi thích ta, nhưng ngươi không thèm để ý lời ta nói, vậy ngươi thích ta làm gì?” Hạ Trường Sinh nghiêm túc nói.
Lâm Kiến ngây ngốc.
“Ta ăn xong rồi, nếu ngươi quá nhàn rỗi thì giúp ta dọn đồ ăn đi.” Hạ Trường Sinh lấy khăn tay ra, tao nhã lau miệng mình, cầm lấy nước trà bên cạnh súc miệng, tiếp theo lau tay.
Lâm Kiến vẫn đang thất thần.
“Ta ăn no rồi, hơi nhàm chán, ngươi đi tìm bọn Ngạo Trúc tới hát hí khúc cho ta nghe đi.” Hạ Trường Sinh dự định làm vậy.
“Đại sư huynh.” Lâm Kiến sốt ruột bắt lấy tay hắn.
Hạ Trường Sinh bị y bắt lấy cổ tay, nhíu mày, sau đó vươn tay còn lại kéo ống tay áo vốn bị Lâm Kiến giữ chặt ra.
Nói chuyện thì nói chuyện, động tay động chân thì cũng thôi, không nên động vào y phục của hắn, rất đắt tiền.
“Huynh thật sự hiểu ta thích huynh sao?” Lâm Kiến nghi ngờ mình ảo thính vì quá tức giận. Y luôn cảm thấy câu nói vừa rồi của Hạ Trường Sinh khác với trước kia.
“Đã hiểu đã hiểu.” Hạ Trường Sinh dùng thái độ có lệ gật đầu.
Tuy thái độ của hắn lúc này nhìn như không giống đã hiểu, nhưng Lâm Kiến biết đây là nói thật.
Kết quả là, Lâm Kiến xấu hổ phát hiện.
Mình lại bị lừa vui vẻ rồi.
Thật đúng là không có tôn nghiêm mà.
Lâm Kiến lại khinh bỉ bản thân, chỉ vậy đã vui vẻ.
“Vậy huynh cảm thấy thế nào?” Lâm Kiến hỏi rất cẩn thận.
Hạ Trường Sinh nâng tay lên, chống ngón trỏ lên cằm phải của mình, nói: “Ta phải suy nghĩ một chút.”
“Vậy... trong lúc huynh suy nghĩ, ta có thể làm gì để được thêm điểm đây?” Lâm Kiến rất thận trọng.
Hạ Trường Sinh cúi đầu liếc nhìn, nói: “Đối xử với y phục của ta cho tốt trước đã.”
Lâm Kiến lập tức buông tay ra.
“Còn lại xem biểu hiện của ngươi, xem tâm trạng của ta.” Hạ Trường Sinh rất tùy ý.
Lâm Kiến nói lầm bầm.
“Tốt nhất ngươi nên đối xử với ta cho tốt.” Hạ Trường Sinh uy hiếp y.
“Được rồi...” Lâm Kiến thỏa hiệp, đồng thời cũng bất bình thay bản thân: “Trên thế giới này có thể có bao nhiêu người đối với huynh tốt hơn ta chứ.”
“Phải không? Có tin hiện tại ta tùy tiện vẫy tay một cái cũng có thể gọi đến ít nhất mười người rất tốt với ta không.” Hạ Trường Sinh tỏ vẻ khinh thường lời y nói.
Lâm Kiến đứng lên, thu dọn bát đũa, y vừa làm vừa nói: “Ít nhất Phục Hy viện không có ai như vậy.”
Hạ Trường Sinh cười mà không nói.
“Huynh muốn cùng ta tán tỉnh thêm một lúc, hay muốn ta đi tu luyện, để một mình huynh ngốc ở đây?” Lâm Kiến hỏi ý kiến Hạ Trường Sinh. Từ hôm nay trở đi, y sẽ cố gắng gấp bội để nhận được hảo cảm của Hạ Trường Sinh.
“Hy vọng ngươi cố gắng, ta thích người mạnh mẽ hơn.” Hạ Trường Sinh nói như thế.
“Huynh nói thêm hai câu nữa, có lẽ ta có thể tu luyện vượt qua sư phụ.” Lâm Kiến vẫn tiếp tục tán tỉnh hắn một hai câu.
“Lợi hại hơn Phương Cảnh Tân thì thế nào, nếu ngươi có thể lợi hại hơn ta, ta sẽ là phần thưởng của ngươi.” Hạ Trường Sinh ngắt lời.
Lâm Kiến há hốc mồm, sau đó trịnh trọng hỏi: “Lời này là thật sao?”
“Thật hơn cả ngọc trai.” Hạ Trường Sinh nói một câu đùa xưa.
Lâm Kiến lập tức bưng đĩa đi ra ngoài, chuẩn bị đi tu luyện.
Nhìn bóng lưng y, Hạ Trường Sinh lần đầu tiên biết cái gì gọi là bật cười.
“Đứa ngốc.”
Sau khi Lâm Kiến rời đi, Hạ Trường Sinh lập tức gọi Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc đến hát hí khúc.
Diễn xướng nửa ngày, Cố Phương lại tới nữa, nàng hẹn Hạ Trường Sinh ra sau núi tản bộ.
Hạ Trường Sinh nhìn Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc đang lảm nhảm trong bộ đồ biểu diễn, hỏi bọn hắn: “Các người có để ý việc ta rời đi một lát không?”
Hai người hát hí khúc hát đến khát nước ngồi trên ghế, vui mừng hớn hở tiễn Hạ Trường Sinh đi: “Chúng ta không ngại, không ngại.”
“Đại sư huynh mời, đại sư huynh đi thong thả.”
“Ta đi một lát rồi trở về, các người đừng mất mát.” Hạ Trường Sinh nói.
“Chúng ta không mất mát.”
“Đúng đúng đúng, không mất mát.”
Hạ Trường Sinh cứ như vậy đi theo Cố Phương.
Bọn họ chân trước vừa rời khỏi, Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc sau lưng lập tức chuồn mất.
Vì không để Hạ Trường Sinh trở về bắt được, hai bọn họ đặc biệt trốn đến nơi hẻo lánh.
Nơi hẻo lánh nhất, đương nhiên chính là sân tu luyện.
Người của Phục Hy viện nghiêm túc, ai lại đến nơi như thế để tập luyện chứ.
Bọn họ nghĩ như vậy, sau đó gặp Lâm Kiến và Đường Trĩ ở đó.
Bọn họ không chỉ đang tu luyện, còn rất nghiêm túc.
Hai người ngồi xuống hóng chuyện.
Đường Trĩ rất ít khi dùng kiếm, hắn ta là phù tu, am hiểu thuật ngũ hành. Lâm Kiến chủ yếu tu kiếm, tiếp theo tu trận pháp, nhưng cũng tu những pháp thuật khác. Ngay từ đầu, Đường Trĩ tấn công, Lâm Kiến phòng ngự. Lúc sau, Lâm Kiến dần dần đột phá bẫy rập do Đường Trĩ bày ra, trở tay tấn công hắn ta.
Một nhát kiếm lạnh, gió lớn động, mũi kiếm hướng thẳng về phía Đường Trĩ.
Đường Trĩ sửng sốt, sau đó ngã ngồi ra đất, cười nhận thua: “Đệ thắng.”
“Bởi vì huynh không nghiêm túc.” Lâm Kiến biết Đường Trĩ không dùng hết sức.
“Tiểu sư đệ của ta ơi.” Đường Trĩ xấu hổ: “Ta vừa ăn điểm tâm no, y phục cũng chưa kịp mặc, đã bị đệ kéo đến giúp đệ huấn luyện, ta có thể có ý chí chiến đấu gì chứ?”
Lâm Kiến hừ lạnh, sau đó thu hồi kiếm.
Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc nhìn hai người, vỗ tay cho Lâm Kiến.
Lâm Kiến rất chăm chỉ, có thể nói là người chăm chỉ nhất Phục Hy viện. Lúc đầu, mọi người đều nói thiên phú của y bình thường. Nhưng ai nói cố gắng không phải là một loại thiên phú chứ? Sự tiến bộ của Lâm Kiến có thể thấy bằng mắt thường, còn rất kinh người.
“Ta sẽ dùng hành động thực tế để cảm ơn sư huynh đã tới giúp ta.” Lâm Kiến nói, vươn tay về phía hắn ta.
Đường Trĩ nắm tay y, để Lâm Kiến kéo mình đứng lên.
“Lại lần nữa đi.” Lâm Kiến đề nghị.
“Không được.” Đường Trĩ nhìn hai người đang ở bên cạnh xem diễn, đề nghị: “Các người, một trong hai người tới đi.”
Cúc Bạch Thanh và Ngạo Trúc đang suy nghĩ.
“Cúc sư tỷ, Trúc sư huynh.” Lúc này Lâm Kiến mới phát hiện hai bọn họ đến: “Không phải đại sư huynh nói muốn tìm các người hát hí khúc sao?”
“Đúng vậy, chúng ta hát rồi.” Cúc Bạch Thanh nói.
Ngạo Trúc thở phào một hơi nhẹ nhõm: “Dựa theo yêu cầu quá đáng của đại sư huynh, chúng ta mới sáng sớm đã phải đến đó hát hí khúc. May mà Cố Phương đến, dắt đại sư huynh ra sau núi tản bộ rồi.”
“Ồ, ra vậy.” Đường Trĩ rất thờ ơ.
Biểu cảm của Lâm Kiến lại như bị sét đánh.
Đường Trĩ: “...”
“Để ta đến giúp Tiểu Kiến Kiến luyện tập, đã rất lâu ta không động tay rồi.” Ngạo Trúc Mao Toại tự đề cử mình [*].
[*] Mao Toại tự đề cử mình: tự tin vào khả năng đảm đương trách nhiệm quan trọng mà mạnh dạn tự tiến cử. Dựa theo tích: Khi quân đội nước Tần bao vây nước Triệu, Bình Nguyên Quân nước Triệu phải đi cầu cứu nước Sở. Môn đệ Mao Toại của ông tự đề xuất được đi cùng. Ở đó, may nhờ tài năng của Mao Toại mà Bình Nguyên Quân mới thu được thành công như ý muốn.
Hắn ta vừa mới dứt lời, Lâm Kiến đã lôi kéo Đường Trĩ chạy đi.
Tay Ngạo Trúc vừa giơ lên, lại xấu hổ dừng giữa không trung.
Cúc Bạch Thanh không nhịn được nở nụ cười: “Xì.”
“Ngươi dám cười nhạo ta?” Ngạo Trúc quay người đánh nhau với nàng.
Vẫn là câu nói kia, không hiểu sao một phái tu chân truyền thừa nhiều năm như Phục Hy viện, khi đệ tử đánh nhau lại luôn thích đánh tay không.
Lâm Kiến lôi kéo Đường Trĩ, chạy như điên đến sau núi.
“Đệ làm gì vậy? Làm gì vậy?” Đường Trĩ bị hoảng sợ: “Giày sắp rớt rồi, đệ bình tĩnh, trước tiên nói xem làm sao vậy?”
Lâm Kiến kéo Đường Trĩ, đi tới phía sau núi.
Bọn họ đi chưa bao lâu đã thấy Hạ Trường Sinh và Cố Phương cùng tản bộ.
Lâm Kiến lập tức ấn đầu Đường Trĩ, hai người trốn tránh.
Đường Trĩ cạn lời tới cực điểm, nói: “... Rốt cuộc đệ muốn làm gì?”
“Suỵt.” Lâm Kiến ra hiệu cho hắn ta nhỏ giọng lại.
Đường Trĩ thật sự không hiểu y đang phát điên cái gì.
Lâm Kiến đang rình coi Hạ Trường Sinh và Cố Phương.
Hạ Trường Sinh chắp hai tay sau lưng, dương dương tự đắc. Cố Phương đứng bên cạnh hắn, biểu tình trên mặt khác thường ngày, vừa thấp thỏm lo âu lại có một ít loáng thoáng chờ mong.
Hai người nói chuyện với nhau.
Lúc nói đến câu nào đó, Cố Phương đột nhiên kích động chạy đi.
Khi nàng chạy đi, trong mắt có nước.
Hạ Trường Sinh nhìn nàng rời đi, thở dài một hơi, sau đó lắc lắc đầu.
Một con bướm bay qua bụi hoa.
Hạ Trường Sinh đi ngang qua nó, rời khỏi phía sau núi.
Đường Trĩ không rõ lý do, sau đó...
“Đau đau đau, đệ túm bả vai ta làm gì.” Đường Trĩ đột nhiên bị Lâm Kiến dùng sức nắm chặt bả vai, đau đến nhe răng trợn mắt.
“Không phải huynh nói, sư tỷ không có khả năng thích đại sư huynh sao?” Lâm Kiến kích động nói: “Huynh xem xem chuyện vừa rồi là sao?”
Đường Trĩ: “...”
Lâm Kiến cô đơn ngồi xổm trên cỏ, nhổ cỏ.
Y vất vả lắm mới chiếm được một cơ hội ở chỗ Hạ Trường Sinh, kết quả lúc này lại xuất hiện người cạnh tranh, người kia còn là Cố Phương.
“Đệ hiểu lầm rồi.” Cuối cùng Đường Trĩ cũng biết mấy ngày nay Lâm Kiến bị làm sao: “Cho dù Cố Phương có người mình thích, thì cũng chắc chắn không phải đại sư huynh.”
“Vậy chuyện vừa rồi, huynh giải thích thế nào?” Lâm Kiến tỏ vẻ đáng thương nhìn hắn ta.
“Đừng có bày cái vẻ này ra với ta.” Đường Trĩ đã hiểu rõ tính tình của y rồi: “Ta khó mà nói, ta cảm thấy chuyện này liên quan đến một người. Nếu đệ muốn biết, phải đi hỏi sư phụ, hơn nữa, đệ muốn biết chuyện của Thạch Đông Lâm mà.”
Lâm Kiến sửng sốt.
Là Thạch Đông Lâm đã xuất hiện ở luận đàn Vạn Pháp, làm ra trận pháp luyện người.
Gã và Phục Hy viện có quan hệ gì sao?
“Cho dù đệ không đi tìm sư phụ, có lẽ ông ấy cũng muốn tìm đệ sớm thôi, bởi vì đệ đã phá trận pháp của Thạch Đông Lâm.” Đường Trĩ suy đoán.
Đường Trĩ đoán không sai. Buổi tối, Phương Cảnh Tân cho người đến truyền lời, nói muốn tìm Lâm Kiến.
Lâm Kiến mím môi, một mình đi trước.
Trong sáu năm Hạ Trường Sinh rời Phục Hy viện, thật ra người Lâm Kiến gặp nhiều nhất chính là Phương Cảnh Tân.
Lúc trước khi y ở lại Phục Hy viện, Cố Phương và Đường Trĩ vẫn đặc biệt đến tìm y nói chuyện. Họ nói hiện tại đang là thời điểm tu luyện quan trọng nhất của Phương Cảnh Tân, có thể không có thời gian chỉ bảo và dạy dỗ y. Nhưng y không cần lo lắng, bốn sư huynh sư tỷ bọn họ sẽ gánh vác trách nhiệm này.
Kết quả, không bao lâu, Phương Cảnh Tân đã tìm Lâm Kiến.
Nói muốn tự dạy y.
Khi ông nói ra những lời này, tất cả mọi người đều hoảng sợ.
Với thiên phú của Lâm Kiến, cho dù y cố gắng gấp bội, cũng vẫn thiếu chút nữa. Nhưng có Phương Cảnh Tân ở bên cạnh giúp đỡ. Chỉ cần y sẵn lòng cố gắng thì nhất định sẽ không uổng phí công sức.
Có thể nói, ngoại trừ Hạ Trường Sinh, Phương Cảnh Tân là người Lâm Kiến quen thuộc nhất ở Phục Hy viện.
Nhưng quả thật bọn họ cũng đã không gặp mặt một thời gian.
Phương Cảnh Tân ngắm sao trên mái nhà của tàng thư các, chờ Lâm Kiến đến.
“Sư phụ, tứ sư huynh nói ngài tìm con.” Lâm Kiến bay lên mái nhà, đến bên cạnh Phương Cảnh Tân.
“Đúng vậy.” Phương Cảnh Tân mỉm cười, ra hiệu cho y ngồi xuống.
Lâm Kiến nghe lời ngồi xuống bên cạnh ông.
“Ta nghe Trường Sinh nói con đã phá trận pháp mà các con gặp ở luận đàn Vạn Pháp.” Phương Cảnh Tân nói sự thật.
“Đúng vậy, con đã tái hiện lại trận pháp kia, nếu sư phụ muốn nghiên cứu...”
“Không cần nghiên cứu, đó chính là trận pháp của Phục Hy viện, lúc trước bị người ta đánh cắp thôi.” Phương Cảnh Tân nói.
Lâm Kiến sửng sốt, sau đó thật cẩn thận hỏi ông: “Người trộm trận pháp có phải là...”
“Thạch Đông Lâm.” Phương Cảnh Tân quay đầu, nhìn Lâm Kiến cười.
Lâm Kiến chưa bao giờ thấy Phương Cảnh Tân cười đau lòng như vậy.
“Thật là một cái tên khiến người khác hoài niệm. Năm đó ta nhặt đứa nhỏ kia từ bên ngoài về, nó nói nó không có tên. Ta rất kỳ vọng vào nó, cho nên đã đặt cho nó cái tên Thạch Đông Lâm, ngụ ý Đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải [*]. Bởi vì ta nghĩ nó sẽ giống một tảng đá vững chắc, kiên trì không biết mỏi mệt nhìn vào vực sâu thăm thẳm, không lay động không thay lòng.”
[*] Đông lâm Kiệt Thạch, dĩ quan thương hải: Ta từ phía Đông đến núi Kiệt Thạch để ngắm biển mênh mông (Câu thơ trong bài “Ngắm biển xanh” của Tào Tháo)
Lâm Kiến trầm mặc.
“Các con đã gặp, vậy ta cũng nên nói cho con biết.” Phương Cảnh Tân nhìn sao trên trời: “Nó từng là đệ tử của ta. Vốn là người được ta kỳ vọng sẽ trở thành Chưởng môn tiếp theo của Phục Hy viện, đồng thời cũng là người hành tẩu nhân gian của Phục Hy viện, người bảo vệ vực sâu.”
Cách xa ngàn dặm, vẫn vầng trăng sáng, vẫn dải ngân hà đó.
Thạch Đông Lâm ngửa đầu nhìn, cười, trầm mặc.
Phương Cảnh Tân nói tới êm tai.
Thật ra chuyện xưa cũng không khó.
Dựa theo thiên toán, vực sâu sẽ mở ra, nhưng Phương Cảnh Tân không thể chịu đựng đến ngày vực sâu mở ra với trạng thái trung niên này. Vì thế, ông phải sớm bắt đầu chọn lựa người đóng cửa vực sâu.
Ông xuống núi, trải qua sáu bảy năm, rốt cục thấy được một đứa nhỏ ở một nơi nghèo khổ.
Vừa nhìn thấy đứa nhỏ kia ông đã biết, nó trời sinh có Minh Mục, còn là người không có mệnh cách.
Đứa nhỏ như vậy, không sống lâu được đâu.
Nhưng cũng là người có tiềm lực nhất.
Phương Cảnh Tân hỏi nó, nếu nó sẵn lòng trở thành người bảo vệ vực sâu tiếp theo, ông sẽ dẫn nó về Phục Hy viện, giúp nó sống sót.
Khi đó đứa nhỏ không hiểu vực sâu là gì, cũng không hiểu hung thú là gì, nó chỉ có một ý niệm trong đầu, đó là sống sót.
Sống sót rời khỏi nơi dơ bẩn này, khiến tất cả những người vứt bỏ nó phải hối hận.
Cho nên, nó đã đồng ý yêu cầu của Phương Cảnh Tân.
Phương Cảnh Tân nhìn ra nó có tính cách tàn nhẫn, cũng không thuần khiết.
Nhưng khi đó, ông chỉ một lòng nghĩ phải chọn lựa một người có khả năng phong ấn vực sâu nhất.
Đứa nhỏ kia chính là Thạch Đông Lâm.
Có lẽ bởi vì tuổi thơ của mình, Thạch Đông Lâm trưởng thành sớm hơn đứa nhỏ bình thường. Gã rất hiểu chuyện, sớm tạo được quan hệ tốt với phần lớn người của Phục Hy viện. Hơn nữa gã cũng có thiên phú, còn luôn cố gắng.
Giống với sự chờ mong của Phương Cảnh Tân.
Sau đó, Phương Cảnh Tân lại thu nhận thêm bốn đồ đệ.
Ngoại trừ Đường Trĩ, ba người khác đều rất thân thiết với gã, nhất là Cố Phương. Lúc Phương Cảnh Tân toàn tâm toàn ý bồi dưỡng Thạch Đông Lâm, ít nhiều không thể phân tâm ra cho đệ tử khác. Vào lúc đó, đều là Thạch Đông Lâm đến hoàn thành việc này.
Gã đúng là một đệ tử lý tưởng.
Phương Cảnh Tân đương nhiên cho rằng gã sẽ kế thừa y bát [*] của mình, cho nên đã lục tục nói chuyện vực sâu cho gã.
[*] y bát: vốn chỉ áo cà sa và cái bát mà những nhà sư đạo Phật truyền lại cho môn đồ, sau này chỉ chung tư tưởng, học thuật, kỹ năng... truyền lại cho đời sau.
Vực sâu chính là biển cả, con chính là một tảng đá quan sát nó, con phải kiên định, con phải không ngừng cố gắng, chăm chú nhìn vực sâu, đánh bại vực sâu.
Phong ấn vực sâu cần trả giá rất nhiều, đôi khi thậm chí là cả sinh mệnh.
Nhưng đây là một loại sứ mệnh nào đó của Phục Hy viện. Mặc cho người khác cảm thấy khó hiểu, cười nhạo, ếch ngồi đáy giếng, người thừa kế của Phục Hy viện đều phải quyết chí thề không thay đổi.
Nghe đến cái chết, biểu cảm của Thạch Đông Lâm hơi thay đổi.
Khi đó Phương Cảnh Tân không nhận ra chuyện này.
Sau đó, bi kịch đã xảy ra vào lần đầu tiên Thạch Đông Lâm chăm chú nhìn vực sâu.
Từ xưa tới nay, hung thú đã quanh quẩn gần vết nứt của vực sâu, chúng nó chờ thời cơ trốn thoát, cùng với... chờ người của Phục Hy viện đến.
Chúng nó thấy Thạch Đông Lâm, biết được gã là người bảo vệ vực sâu tiếp theo. Chúng nó đã cười nhạo uy hiếp, đe dọa gã, cho gã nhìn vô số kết cục của những Chưởng môn trước kia của Phục Hy viện. Để gã nhìn xem bọn họ vùi thây dưới vực sâu như thế nào. Cùng với những lời chửi bới và khinh thường mà những người còn lại của tu chân giới dành cho họ.
“Người của Phục Hy viện đã chết, chết rất tốt.”
“Chỉ cần chúng ta có thể sống tiếp thì không phải rất tốt sao?”
“Rất thảm, ta sẽ chảy một giọt nước mắt vì bọn họ, ha ha ha ha.”
Dưới vực sâu, mai táng những thiên tài tu chân của Phục Hy viện.
Sau khi bọn họ chết, không nhận được cái gì, chỉ có tối tăm vô tận cùng yên giấc ngàn thu.
Chết không phải đáng sợ nhất.
Đáng sợ chính là có thể bị kéo vào vực sâu, đối mặt với sợ hãi vĩnh viễn không có điểm kết thúc.
Ngươi có nhận thức được điều đó không?
Thạch Đông Lâm sụp đổ.
Hình ảnh mà hung thú cho gã xem đều là sự thật, là quá khứ, cũng là tương lai của mình.
Nếu gã thành công, gã sẽ được người khác ca ngợi một câu đầy mỉa mai.
Nếu gã thất bại, gã chính là phế vật bị vạn người phỉ nhổ.
Càng chăm chú nhìn vực sâu, càng bị vực sâu ảnh hưởng.
Trong khoảnh khắc đối diện với hung thú, Thạch Đông Lâm có cảm giác như đã trải qua tra tấn trăm ngàn năm.
Đó là lần đầu tiên sau khi trở thành đệ tử Phục Hy viện, Thạch Đông Lâm lấy thân phận người hành tẩu nhân gian ra ngoài, cũng là lần đầu tiên đối mặt hung thú.
Gã không nói với bất kì ai về suy nghĩ của mình.
Quay về Phục Hy viện, gã im lìm không nói.
Ngay cả Cố Phương mình thương yêu nhất gã cũng không để ý tới.
Gã không nói một câu. Sau đó vào buổi tối hôm nọ, gã đã gây ra một bi kịch.
Thạch Đông Lâm đi vào tàng thư các, cuỗm sạch bí tịch tâm huyết của Phục Hy viện, nhất là trộm đi trận pháp duy nhất có thể phong ấn vực sâu. Sau đó, gã châm một mồi lửa, ý định phá hủy những gì mình không thể mang đi.
Lúc tàng thư các xảy ra hỏa hoạn, không một ai trong Phục Hy viện dám tin.
Thừa dịp mọi người bị lửa lớn hấp dẫn lực chú ý, Thạch Đông Lâm chạy trốn ra bên ngoài.
Cũng chính là buổi tối đó, lúc gã đi đến trước cửa lớn, gã đã gặp Đường Trĩ vừa vặn đi vệ sinh về.
Đường Trĩ là người duy nhất cho dù gã làm gì cũng không thể công phá.
Tới thời khắc kia, Thạch Đông Lâm cũng không muốn giả vờ nữa, gã cười u ám, hỏi Đường Trĩ: “Tại sao ngươi vẫn luôn không thích ta chứ?”
“Ta sống quá lâu, gặp rất nhiều người, ta vừa liếc mắt đã biết, ngươi và ta không phải cùng một loại người.” Đường Trĩ nhìn lửa lớn: “Ngươi xem, ta đoán không sai.”
“Ngươi muốn ngăn cản ta sao?” Thạch Đông Lâm hỏi Đường Trĩ.
Đường Trĩ lắc đầu, nói thật: “Ta không phải đối thủ của ngươi.”
“Ngươi đã biết mình không phải đối thủ của ta, tại sao còn muốn ngăn trước mặt ta?” Thạch Đông Lâm nghiêng đầu cười.
Đường Trĩ lấy thanh kiếm hiếm khi được sử dụng của mình ra.
“Kiếm này tên là Minh Nguyệt Quang.” Đường Trĩ nói: “Để những thứ của Phục Hy viện mà ngươi lấy lại!”
Đường Trĩ biết mình không phải đối thủ của gã, nhưng nếu kéo dài thời gian giữ gã lại, đợi những người khác đến, thì có thể chế ngự Thạch Đông Lâm.
Đương nhiên, kết quả tất cả mọi người đều biết.
Đường Trĩ thất bại, hơn nữa còn bị Thạch Đông Lâm hạ Ác Mộng chú.
Khi Đường Trĩ ngủ sẽ không ngừng bị ác mộng xâm nhập, đến tận khi chết đi.
Lửa lớn được dập tắt rất nhanh.
Phương Cảnh Tân đuổi đến, lập tức nhìn thấy Đường Trĩ bị thương ngã trên mặt đất, Minh Nguyệt Quang bị bẻ gãy.
“Tiểu Trĩ!” Phương Cảnh Tân thậm chí không thể tiếp tục đuổi theo Thạch Đông Lâm, bởi vì cứu Đường Trĩ quan trọng hơn.
Đường Trĩ liếc mắt nhìn Phương Cảnh Tân, hôn mê bất tỉnh.
Khi hắn ta mất đi ý thức, phải đối mặt chính là ác mộng khôn cùng.
Lời nguyền này, là một pháp thuật trong bí tịch xưa của Phục Hy viện, cách giải chú cũng nằm trong cùng quyển sách, nhưng đã bị Thạch Đông Lâm cầm đi.
Lần xảy ra chuyện làm phản này đã khiến Phục Hy viện có thay đổi rất lớn.
Sự kỳ vọng của Phương Cảnh Tân bị tan vỡ, tàng thư các mất đi thư tịch trân quý, mạng Đường Trĩ treo lơ lửng trên sợi chỉ.
Phương Cảnh Tân chìm sâu vào tự trách, nếu không phải ông không chú ý tới thay đổi của Thạch Đông Lâm thì sẽ không xảy ra tất cả những chuyện này.
Quan trọng nhất là, Đường Trĩ sẽ phải chịu ác mộng không ngừng.
Có pháp thuật hỗ trợ, đương nhiên hắn ta có thể sống lâu một chút, thậm chí là vài năm, mười mấy năm, nhiều hơn có thể là mấy chục năm, nhưng hắn ta sống không bằng chết.
Phục Hy viện là một môn phái có thể tồn tại mà không cần bất kỳ ai.
Nhưng một số người lại vẫn luôn có cái gai trong lòng.
Tất cả những thay đổi này đến vào một ngày nào đó, Phương Cảnh Tân nhận được một phong thư từ người vừa lạ vừa quen.
Tư Mã Tĩnh.
“Ta nghe nói Phục Hy viện xảy ra thảm kịch. Đã qua nhiều năm rồi, nếu ngươi cảm thấy hứng thú, ta có thể chỉ dẫn ngươi đi tìm người. Người này tên Hạ Trường Sinh, mọi chuyện sẽ rất thú vị. Nếu ngươi muốn thấy hắn, phải nhanh lên, bởi vì mạng hắn không còn dài.”
Đúng.
Người hành tẩu nhân gian trước Thạch Đông Lâm chính là Phương Cảnh Tân.
Nhưng lần đầu tiên Phương Cảnh Tân gặp Hạ Trường Sinh là ở bên rìa vách núi, Thạch Đông Lâm thì dưới mái hiên lúc trời mưa. Ngoài ra, Phục Hy viện không còn ai hành tẩu bên ngoài.
Năm đó người xuất hiện ở nhà họ Hạ, mạo danh Phục Hy viện để lừa bịp chính là Tư Mã Tĩnh.
Có quan hệ với Phục Hy viện, hung thú duy nhất có thể sống trên thế gian này.
--------------------
Vở kịch nhỏ:
Hạ Trường Sinh: Ngươi chính là con chó nhỏ của ta, đã hiểu chưa?
Lâm Kiến: Vậy chó nhỏ muốn liếm liếm huynh.