69: Tắm rửa
Sáng sớm Lâm Kiến tỉnh lại lập tức hắt xì một trận.
Chuyện gì đây, thơm quá.
Trong phòng y có hương thơm thế này sao?
Chăn cũng thật mềm thật thoải mái, là cảm giác thoải mái do tiền tài mang lại mà trước đây y chưa từng được hưởng thụ.
Lâm Kiến hoảng sợ một hồi, sau đó mở bừng mắt ra.
Chiếc giường mà y đang nằm đúng là không thuộc về y nhưng cũng không phải thứ xa lạ gì.
Lâm Kiến vươn tay sờ sờ trán mình với mong muốn nhớ lại được chuyện đã xảy ra tối hôm qua, nhưng cảnh tượng cuối cùng trong trí nhớ của y chỉ có bản thân uống hết ly này đến ly khác, tiếp theo vì hơi choáng váng nên y ghé lên bàn nghỉ ngơi, chuyện sau đó thì y chẳng nhớ được gì nữa cả.
“Đại sư huynh…” Sở dĩ cái giường này không xa lạ đương nhiên vì Lâm Kiến nhận ra nó là của Hạ Trường Sinh.
“Ta đây.” Giọng Hạ Trường Sinh truyền đến.
Lâm Kiến giãy giụa bò ra từ trong chăn, lúc này y mới thấy trong phòng Hạ Trường Sinh dựng lên bình phong, còn giọng hắn truyền qua từ bên kia bình phong.
“Đại sư huynh, huynh cẩn thận quá, huynh và ta chung phòng mà còn phải dựng bình phong sao? Ta cũng không phải loại cầm thú gì.” Lâm Kiến chống đầu, bất đắc dĩ nhìn về phía bình phong.
“Ta đang tắm, không dựng bình phong ta mới cảm thấy kỳ lạ đấy.” Hạ Trường Sinh không hề tức giận: “Sáng sớm tỉnh dậy đều là mùi rượu hôi mù, ngươi cũng một thân mùi rượu, khiến giường, chăn và phòng ta đều là mùi rượu.”
Hạ Trường Sinh nói đến chỗ kích động còn khuấy động nước vang lên âm thanh, chuyện này khiến Lâm Kiến chắc chắn là hắn đang tắm thật.
“Thật ra ta lại thấy nơi này quá thơm.” Vẻ mặt Lâm Kiến ít nhiều gì có phần ghét bỏ.
Y không biết sau khi Hạ Trường Sinh thức dậy, phát hiện trong phòng đều là mùi rượu đã rải thứ gì.
Hạ Trường Sinh im lặng mấy giây, sau đó nói cho y nghe: “Ta cũng phát hiện ta đã làm quá rồi.”
Bản thân hắn cũng bị mùi hương làm sặc.
Trong phòng rất ấm áp, không biết Hạ Trường Sinh làm thế nào mà ra được.
Lâm Kiến đẩy chăn ra, sau đó phát hiện dưới gối bên cạnh có thứ gì đó cứng cứng.
Y vừa động đậy đã chạm đến cái hộp đó khiến nó phát ra âm thanh.
“Đường Trĩ nói hôm nay là sinh nhật của ngươi.” Giọng Hạ Trường Sinh lại vang lên: “Ta không kịp chuẩn bị gì, người cầm cái này trước đi, coi như quà.”
Lâm Kiến lấy cái hộp từ dưới gối ra.
“Không hổ là sư huynh, chỉ nhìn đóng gói bên ngoài thôi đã ngập mùi tiền rồi.” Lâm Kiến khen ngợi.
Hạ Trường Sinh phát ra tiếng cười bất đắc dĩ: “Nói hươu nói vượn.”
Lâm Kiến mở hộp ra, phát hiện bên trong đặt một cây trâm ngọc, nhìn qua thì hẳn là cùng loại với cây mà Hạ Trường Sinh đang dùng.
“Đại sư huynh, so với sư huynh thì pháp lực của ta cực kỳ nhỏ bé, lại thêm pháp khí phong ấn thì sư đệ huynh là ta đây không khác gì người thường cả.” Lâm Kiến rất cảm ơn tâm ý của Hạ Trường Sinh, y cũng biết chắc chắn giá trị của cây trâm này rất xa xỉ nhưng mà…
Nên hiểu đều hiểu.
Hạ Trường Sinh là vì không khống chế được sức mạnh của bản thân nên mới cần pháp khí phong ấn, còn y nhận cái này thì hoàn toàn không dám cài ra ngoài.
“Ngươi bị ngu à.” Hạ Trường Sinh nói: “Sao ta lại tặng pháp khí phong ấn cho ngươi được, ngược lại, đó là thứ tăng cường pháp lực. Nguyên luyện gần giống nhưng không giống hết.”
Hạ Trường Sinh rất muốn lắc cho Lâm Kiến tỉnh lại, hắn là một kẻ không biết suy xét vậy sao? Rốt cuộc người này nhìn nhận hắn thế nào vậy hả?
“Đa tạ đại sư huynh.” Lâm Kiến nghe vậy thì cười tủm tỉm nhận lấy.
“Ừ.” Hạ Trường Sinh hừ một tiếng, sau đó tiếp tục ngâm nước.
Lâm Kiến ngồi trên giường, cân nhắc một chút, sau đó thả trâm ngọc vào lại trong hộp, nhẹ tay nhẹ chân xuống giường.
Hạ Trường Sinh không thấy động tác của y, vẫn còn đang lải nhải.
“Tối hôm qua, khi bọn họ kêu ngươi uống rượu ngươi không nên nghe lời như vậy, mấy tên đó đúng là quá ác. Nhưng mà ngươi cũng thật là, sao bọn họ bảo ngươi uống là ngươi…”
“Hù!” Lâm Kiến ló nửa người từ sau bình phong ra, hù dọa Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh nghe thấy tiếng y, bất đắc dĩ kéo khăn lông đang đắp trên mặt xuống, mở mắt nhìn về hướng phát ra âm thanh.
Lâm Kiến há hốc miệng.
Thùng tắm bình thường đều là dạng đứng, sau khi đổ đầy nước, không đến gần nhìn thì không thấy gì cả. Nhưng loại thùng tắm mà Hạ Trường Sinh đang dùng lại là loại to rộng, có thể nằm được bên trong luôn. Đầu Hạ Trường Sinh gối lên gối đá, hai chân gác lên nhau đặt lên thành thùng tắm, cả người ngâm trong nước ấm, trên người đắp một tấm thảm màu trắng, trên mặt đắp một chiếc khăn lông.
Trên người hắn đều là nước, ngay cả trên mặt cũng có giọt nước nhỏ xuống.
Thấy Lâm Kiến thò qua đây, cẳng chân trần trụi của Hạ Trường Sinh giật giật. Thẹn thùng chỉ là chuyện trong nháy mắt, nháy mắt tiếp theo, Hạ Trường Sinh lập tức mở miệng mắng người: “Ngươi đoán xem sao ta lại phải dựng bình phong?”
Lâm Kiến ho khan một tiếng, tầm mắt một đường quét từ mái tóc dính nước đến tận cẳng chân bóng loáng của hắn.
“Đại khái là… không muốn cho người khác thấy huynh đang tắm rửa?” Lâm Kiến to gan suy đoán.
Hạ Trường Sinh trừng mắt nhìn y.
Lâm Kiến cười: “Ha ha.”
“Ngươi muốn ta khen ngươi thông minh hả?” Hạ Trường Sinh cũng không biết bản thân nên đưa ra phản ứng gì.
Lâm Kiến lại nhìn hắn một cái.
“Đừng nhìn nữa, còn nhìn hai mắt rơi ra đến nơi rồi.” Hạ Trường Sinh không biết bản thân phải ám chỉ đến mức nào thì Lâm Kiến mới có thể rời khỏi chỗ này, ngoan ngoãn ngồi về giường, chờ hắn tắm xong đây.
Rõ ràng Lâm Kiến không hiểu ý của hắn, y bước lên mấy bước, ngồi xổm bên cạnh bồn tắm của Hạ Trường Sinh, dùng tay vớt nước tưới lên người Hạ Trường Sinh.
“Không cần một tên tửu quỷ người đầy mùi rượu giúp ta.” Hạ Trường Sinh muốn đắp lại khăn lông lên mặt: “Ngươi muốn về phòng mình thì có thể ra ngoài rồi.”
70: Sợ và yêu
Để đáp lễ, Hạ Trường Sinh cũng bày ra lòng hiếu kỳ nhất định với sinh hoạt hàng ngày của Lâm Kiến.
Vào lúc Hạ Trường Sinh biểu đạt ý nguyện này, Lâm Kiến có hơi kinh ngạc, sau đó y đành phải nói với Hạ Trường Sinh: “Không giống với cuộc sống muôn màu muôn vẻ của đại sư huynh, mỗi ngày ta trải qua thật sự rất nhàm chán.”
“Cuộc sống của ta thật sự muôn màu muôn vẻ sao?” Hạ Trường Sinh hỏi.
Lâm Kiến gật đầu.
“Cũng tạm.” Vào những lúc thế này Hạ Trường Sinh lại khá khiêm tốn.
Lâm Kiến chớp mắt một cái, không đáp lại lời nào.
“Ngươi nên làm gì thì cứ làm đi, ta sẽ cố hết sức bí mật theo sau ngươi, ngươi hãy xem như ta không tồn tại.” Hạ Trường Sinh nói.
Lâm Kiến liếc mắt đánh giá Hạ Trường Sinh từ trên xuống dưới một lượt.
Hôm nay Hạ Trường Sinh mặc một chiếc áo ngoài màu tím nhạt, bên ngoài còn phủ thêm một lớp áo choàng viền lông màu trắng.
“Thật xin lỗi, ta cảm thấy khó mà bỏ qua được sự tồn tại của đại sư huynh.” Lâm Kiến nói lời thật lòng.
“Ta kêu ngươi bỏ qua.” Hạ Trường Sinh nói: “Nhân lúc ta còn đang tươi cười nói chuyện với ngươi thì ngươi chỉ cần nghe lời là được.”
“Đại sư huynh, huynh đang cười chỗ nào?” Nếu không phải trong phòng đốt nhiều than sưởi, Lâm Kiến cho rằng mình sẽ bị vẻ mặt của hắn đông cứng luôn.
Hạ Trường Sinh nghe vậy thì bước lên trước, vươn tay nhéo mặt Lâm Kiến, kéo khóe miệng của y lên trên, cười tủm tỉm nói: “Ta có phải đang cười hay không hả?”
Lúc này Lâm Kiến không thể nói không rồi.
Một lời Hạ Trường Sinh đã nói, tứ mã nan truy.
Thời gian rời giường mỗi ngày của Lâm Kiến rất sớm, vào lúc y cho là Hạ Trường Sinh không thể thức dậy vào giờ này, y đi về phía trước mấy bước đã nghe được sau lưng truyền đến tiếng bước chân. Lâm Kiến quay đầu lại, phía sau y là cây đại thụ đã rụng hết lá.
Cùng với Hạ Trường Sinh đang trốn phía sau cây, chỉ để lộ một phần tư gương mặt.
Lâm Kiến: “...”
Hạ Trường Sinh hệt như yêu quái trong câu chuyện xưa về yêu quái, âm trầm nhìn chằm chằm y.
Có lẽ là bởi vì không ngủ đủ giấc.
Căn cứ vào hiểu biết của Lâm Kiến đối với Hạ Trường Sinh, rất dễ dàng đưa ra kết luận này.
Sau khi rời giường, trước tiên Lâm Kiến đi sau núi đả tọa, tu luyện hơi thở và tâm trí, y để hơi thở xoay vòng quanh người, sau khi vận chuyển đủ đã là chuyện của một canh giờ sau. Tiếp theo, y cầm Không Sơn kiếm mang theo ra khoảng đất trống luyện kiếm.
Thân là một kiếm tu, ngươi cần phải quen thuộc đối với kiếm của mình, mà phương thức làm quen đương nhiên là không ngừng sử dụng nó.
Người trong Phục Hy viện từng đánh cùng Lâm Kiến đều nói với y rằng, độ ăn ý giữa Không Sơn kiếm và y là hạng nhất của nhất rồi. Chẳng qua Không Sơn kiếm là danh kiếm thượng cổ, ẩn chứa rất nhiều sức mạnh, Lâm Kiến còn chưa phát huy hoàn toàn được thực lực của nó thôi.
Lúc Lâm Kiến luyện kiếm, Hạ Trường Sinh đều ngồi trên cây khô, một tay vịn thân cây, y phục rũ xuống, thay cho hoa sẽ nở rộ ở chỗ này vào mùa xuân.
Nói thật, Lâm Kiến rất khó làm được cảnh giới lòng không tạp niệm.
Đặc biệt là Không Sơn kiếm còn có một loại sợ hãi bản năng đối với Hạ Trường Sinh, một bên là y đang luyện kiếm, một bên là Không Sơn kiếm không ngừng chấn động.
“Mày không thể vờ ra vẻ như hắn không tồn tại không?” Lâm Kiến hỏi Không Sơn kiếm.
Không Sơn kiếm kêu to.
Hình như là không thể.
Bởi vì đại sư huynh vừa quyến rũ lại phiền phức, Lâm Kiến kết thúc luyện tập buổi sáng sớm hơn so với bình thường, đi về hướng nhà ăn.
Lâm Kiến lấy cơm sáng xong thì xoay người đi tìm chỗ.
Y vừa mới đi thì đầu bếp lập tức thấy Hạ Trường Sinh theo phía sau. Đầu bếp im lặng quay đầu sang một bên, mạnh mẽ sinh ra một loại cảm giác gọi là không muốn thấy người này.
“Ôi, sáng sớm khá không có khẩu vị, lấy một vỉ bánh bao nhỏ và một bát sữa đậu nành đi.” Hạ Trường Sinh nói.
Thật ra yêu cầu hôm nay của Hạ Trường Sinh rất đơn giản, nhưng đầu bếp vẫn dọn ra bảng hiệu cũ.
“Sáng nay chỉ có cháo cá sống cắt lát và sủi cảo thôi.”
“Nếu ngươi là đầu bếp, vì sao không làm ngay tại chỗ?” Hạ Trường Sinh hỏi một vấn đề mà hắn muốn biết đáp án đã rất nhiều năm rồi.
“Bởi vì Phục Hy viện không có chế độ gọi món.” Mặt đầu bếp không cảm xúc.
Hạ Trường Sinh bày ra vẻ mặt kinh ngạc, không dám tin hỏi lại: “Vậy mà Phục Hy viện không phải chế độ gọi món?”
Đầu bếp không còn lời gì để nói.
Ngươi ăn đồ ăn ở đây lâu như vậy rồi mà bây giờ mới biết nhà ăn Phục Hy viện không phải chế độ gọi món à?
“Vậy cần phải cải cách.” Hạ Trường Sinh cảm thấy chuyện này rất nghiêm trọng.
“Thích ăn thì ăn.” Đầu bếp nổi giận, ném bảng hiệu xuống mặt đất.
Nếu Phục Hy viện đổi thành chế độ gọi món, chỉ mình kẻ trước mặt ông ta đây thôi đã đủ để đùa chết ông ta rồi. Ngày Phục Hy viện đổi chế độ ấy chính là ngày ông ta cáo lão về quê luôn.
“Ta không đi đề xuất ý kiến cũng được.” Hạ Trường Sinh lùi một bước trời cao biển rộng: “Ta đây muốn ăn bánh bao hấp và uống sữa đậu nành.”
Đầu bếp nghiến răng nghiến lợi, sau đó nói: “... Đợi.”
Động tĩnh bọn họ gây ra người dậy sớm đến nhà ăn đều nghe được.
Lâm Kiến vậy mà lại cảm khái, đại sư huynh à, rốt cuộc y phải làm sao mới có thể hoàn toàn bỏ qua sự tồn tại của hắn đây.
Đàm phán với đầu bếp xong, Hạ Trường Sinh cố ý ngồi sau lưng Lâm Kiến, nhìn y chăm chú.
Tuy Lâm Kiến không nhìn thấy nhưng có thể cảm nhận được một ánh mắt nóng bỏng đang nhìn mình.
Y không còn muốn mắng nữa.
“Này.” Người ngồi đối diện đưa mắt ra hiệu với Lâm Kiến.
Lâm Kiến nhìn sang.
Người đối diện lén lút thò lại gần, nhỏ giọng nói bên tai y: “Đại sư huynh đang nhìn chằm chằm ngươi đó.”
Lâm Kiến: “Ta biết.”
Cũng không biết rốt cuộc hôm nay Hạ Trường Sinh phát điên cái gì nữa.
Ăn bữa sáng xong, bình thường lúc này Lâm Kiến sẽ lấy một phần bữa sáng đưa đến chỗ Hạ Trường Sinh. Nhưng hiện tại Hạ Trường Sinh đã tự chạy đến nhà ăn, tự mình ăn no, cho nên y đã tiết kiệm được phần sức lực này.
Nếu Hạ Trường Sinh không ở trong Phục Hy viện, sinh hoạt của Lâm Kiến thật sự rất nhàm chán, chỉ không ngừng tu luyện.
Đường Trĩ, Cố Phương hoặc là A Nhất nếu rảnh rỗi đều sẽ đến chỗ y tu luyện tìm y, luận bàn với y.
Vào năm y mười bốn tuổi ấy, gần như Lâm Kiến gặp bất kỳ ai trong bọn họ đều sẽ bị đánh đến quỳ rạp dưới đất.
Nhưng đến ngày hôm nay, không nhắc đến Cố Phương và Đường Trĩ, cấp bậc như của bọn A Nhất đã không còn là đối thủ của y.
Chẳng qua, không phải hoàn toàn do cách biệt về sức mạnh, tuy A Nhất không phải kẻ địch có pháp lực mạnh nhưng ý thức chiến đấu lại cao hơn Cố Phương và Đường Trĩ, là một tay giỏi về lấy yếu thắng mạnh.
“Chỉ cần khác biệt không quá lớn, không tồn tại chuyện thực lực áp chế hoàn toàn.” So với tu hành, A Nhất dạy Lâm Kiến ý thức đối chiến còn nhiều hơn.
“A Nhất sư huynh, ngươi đã gặp thực lực áp chế hoàn toàn rồi sao?” Lâm Kiến tò mò hỏi.
A Nhất mỉm cười, đeo kiếm lên lưng, nhìn bầu trời màu xanh lam, thấy mình không trốn được vấn đề này của Lâm Kiến, chỉ có thể trả lời: “Ta đã từng đánh với đại sư huynh.”
Lúc ấy Lâm Kiến đang cầm Không Sơn kiếm, vẽ vời trong khoảng không, nói: “Ta còn chưa từng đánh với đại sư huynh dốc toàn lực.”
“Vậy sao? Vậy ngươi rất may mắn.” A Nhất nói.
“Ngươi không muốn cảm nhận chênh lệch thực lực giữa mình với đại sư huynh sao?” Lâm Kiến cười.
A Nhất nghe vậy thì lắc đầu: “Ta biết tư chất của mình có hạn, ta cũng nắm được sở trường và khuyết điểm của mình, bị đánh bại bởi người khác cũng không khiến ta suy sụp. Đánh với đại sư huynh, cái ta sợ là… là bản thân chuyện sợ hãi này.”
Lâm Kiến không hiểu.
A Nhất mỉm cười bất đắc dĩ.
Cuộc trò chuyện này đến từ quá khứ.
Lâm Kiến không ngờ đến, bản thân cũng sắp phải đối diện với nỗi sợ bản thân sợ hãi rồi.
Vào giờ luyện tập buổi chiều của Lâm Kiến thì Phương Cảnh Tân mới đến.
Vị sư phụ này luôn ghé qua lắc lư một hồi vào lúc rảnh rỗi, hôm nay lúc ông đến gần thì thấy Lâm Kiến đang luyện kiếm, Hạ Trường Sinh thì đang ngồi trên một cái ghế không biết chuyển từ đâu đến, vui vẻ ăn điểm tâm.
Lâm Kiến: “...”
Đây chính là âm thầm lặng lẽ của Hạ Trường Sinh, y biết hắn đã nỗ lực rồi, bởi vì sau khi gọi Đường Trĩ chuyển ghế đến, Hạ Trường Sinh đã uyển chuyển từ chối lời thỉnh cầu ở lại hầu hạ của Đường Trĩ, chính là vì khiêm tốn.
“Trường Sinh, hôm nay đến lượt con chỉ đạo Lâm Kiến à.” Phương Cảnh Tân thấy đúng là hiếm có.
Hạ Trường Sinh gật đầu không hề hổ thẹn.
Lâm Kiến thu kiếm, bởi vì y sợ sư phụ phiền phức và đại sư huynh lắm chuyện nói nhiều thêm mấy câu sẽ khiến y khó thở, đau tim, hộc máu luôn mất.
“Nếu là con chỉ đạo thì đừng có ngồi không chứ.” Phương Cảnh Tân ném kiếm trúc trong tay về hướng Hạ Trường Sinh.
Ông hướng thẳng mũi kiếm vào Hạ Trường Sinh, cộng thêm tốc độ nhanh, lực độ đủ.
Hạ Trường Sinh dương dương tự đắc.
Thanh kiếm kia bay về hướng hắn nhưng mục tiêu lại không phải hắn, ngược lại bay ngang qua người hắn, khiến cho hắn có thể nhẹ nhàng đón được kiếm.
“Không muốn xem thử đồ đệ ta đã dạy bảy năm sao.” Phương Cảnh Tân khoanh tay trước ngực, thành tâm đề cử.
“Ha.” Hạ Trường Sinh cười, còn là cười khẩy.
Lâm Kiến nghe thấy Hạ Trường Sinh cười, lập tức quay đầu nhìn hắn chằm chằm.
“Tiếp tục xem như ta không tồn tại đi.” Hạ Trường Sinh thấy y nhìn sang thì nhắc lại những lời này.
“Đại sư huynh!” Lâm Kiến cắm Không Sơn kiếm xuống mặt đất, sau đó chỉ vào hắn: “Ta hoàn toàn không thể xem huynh như không tồn tại được, được chưa hả?”
“Định lực của nhóc con nhà ngươi thật kém.” Hạ Trường Sinh khinh bỉ.
“Mặc kệ định lực của ta thế nào, bây giờ ta muốn đấu riêng với huynh!” Lâm Kiến nói.
“Ta chọc giận ngươi?” Hạ Trường Sinh chớp chớp mắt.
Lâm Kiến hít một hơi dài.
“Được rồi.” Hạ Trường Sinh thuận theo tâm ý của y, cầm kiếm trúc, từ từ đứng dậy.
Nháy mắt khi hắn đứng lên, Lâm Kiến cảm thấy bóng ma đáng sợ đang bao trùm lấy y, y vô thức lùi về sau một bước.
Hạ Trường Sinh đang nghiêm túc.
“Ngươi muốn thắng ta? Hay là muốn thua?” Hạ Trường Sinh hỏi.
“Khác nhau ở đâu?” Lâm Kiến không hiểu ý của hắn.
“Khác nhau ở chỗ, ta đơn giản nhường ngươi, khiến ngươi thoạt nhìn thua không quá thảm, nếu ngươi muốn thua, vậy ta sẽ dốc hết sức.” Hạ Trường Sinh giải thích.
Lâm Kiến mím môi.
Cho đến bây giờ, lần duy nhất Lâm Kiến thấy Hạ Trường Sinh dùng gần mức toàn lực nhất là khi đấu với Hoàng Tuyền Lưu.
“Huynh ứng phó hết sức đi.” Lâm Kiến hạ quyết tâm.
“Được thôi.” Hạ Trường Sinh cởi áo ngoài xuống, đặt lên trên ghế.
Lâm Kiến quá quen thuộc Hạ Trường Sinh, nếu hắn nói bản thân sẽ dốc hết sức, vậy sẽ không qua loa lấy lệ.
Hạ Trường Sinh đặt y phục xuống, nghĩ nghĩ, vẫn là bỏ kiếm trúc xuống, gấp y phục lại lần nữa rồi lại đặt xuống.
Lâm Kiến im lặng quay mặt đi.
Nếu Hạ Trường Sinh là kẻ địch của y, vậy trước khi đánh với hắn, chắc y đã bị hắn chọc tức chết trước rồi.
“Nếu ngươi muốn thắng ta, phải ôm tâm tư giết ta.” Hạ Trường Sinh cầm lại kiếm trúc, dạy dỗ Lâm Kiến.
Hạ Trường Sinh bước lên một bước, Lâm Kiến lại lui một bước theo bản năng.
“Ngươi chạy gì chứ?” Hạ Trường Sinh thấy vậy thì buồn cười.
Lâm Kiến không nói gì.
“Nhìn dáng vẻ này của ngươi, hình như chẳng có tí động lực nào à.” Hạ Trường Sinh thấy hơi mất hứng: “Vậy ta thêm chút động lực cho ngươi đi, nếu ngươi thắng, đêm nay ngươi muốn làm gì ta thì ta cũng không từ chối.”
Lâm Kiến kinh ngạc.
Phương Cảnh Tân ở bên cạnh hít khí, nhắc nhở đồ đệ nhà mình: “Ta còn ở đây đấy.”
“Quân tử nhất ngôn?” Lâm Kiến.
“Tứ mã nan truy!” Hạ Trường Sinh quyết đoán khác thường: “Nhưng nếu ta thắng, ngươi phải theo ý ta.”
Lâm Kiến dám khẳng định, chuyện bản thân y muốn làm với Hạ Trường Sinh chỉ có chuyện tình sắc, nhưng việc Hạ Trường Sinh muốn làm với y, bảo đảm sẽ tra tấn y đến chết.
Hạ Trường Sinh nhìn ra Lâm Kiến có ý lùi bước, hắn cười.
“Giữa chúng ta không có quy tắc sao?” Lâm Kiến nhớ đến lời dạy của A Nhất, khi trước mặt ngươi là một đối thủ không thể thắng nhờ thực lực được, ngươi có thể tìm lối tắt: “Ví dụ như, ra ngoài là thua này nọ.”
“Hôm nay không chơi mấy trò sáo rỗng đó.” Hạ Trường Sinh nhún vai.
Lâm Kiến nghiến răng nghiến lợi, hung tợn nhìn Hạ Trường Sinh: “Đại sư huynh, xem ra huynh là thật sự muốn ta chết đây.”
Hạ Trường Sinh nghiêng người, nắm kiếm trúc, động tác đã có khí thế phấn chấn bừng bừng.
“Ta đồng ý!” Lâm Kiến nên dứt tất dứt.
Lâm Kiến nói xong, lập tức kéo ra khoảng cách nhất định với Hạ Trường Sinh. Có lẽ vì căng thẳng, bước chân của y tạo thành nửa vòng tròn trên mặt đất. Y vòng ra sau lưng Hạ Trường Sinh, giơ Không Sơn kiếm lên, lưỡi kiếm bắn ra ánh sáng lạnh, ánh lên bóng dáng của Hạ Trường Sinh. Lâm Kiến không ngờ có một ngày mình chĩa kiếm vào Hạ Trường Sinh thế này.
Y hơi do dự.
“Ngây thơ, đánh với ta mà cũng dám xuống tay lưu tình.”
Kiếm đã sắp đâm đến gáy của Hạ Trường Sinh, vậy mà hắn còn vui vẻ thoải mái nói chuyện, lại còn xoay người.
Trong mắt Lâm Kiến, động tác của hắn rất chậm.
Nhưng nếu chậm thật thì làm sao có thể xoay người trong nháy mắt khi kiếm đánh xuống đây.
Một tay Hạ Trường Sinh chắp sau lưng, tay phải cầm kiếm, kiếm kia vốn chĩa xuống nhưng vào giây phút hắn xoay người lại, thanh kiếm đã chĩa lên, hơn nữa chuẩn xác chém trúng Không Sơn kiếm.
Không Sơn kiếm là danh kiếm thượng cổ, kiếm trúc của Hạ Trường Sinh là Phương Cảnh Tân tiện tay lấy để dùng chỉ đạo Lâm Kiến.
Hai kiếm giao nhau, khí thế của kiếm trúc lại không thua gì Không Sơn kiếm.
Cho dù là vũ khí gì, vào tay Hạ Trường Sinh cũng chỉ thành vật chứa sức mạnh của hắn mà thôi.
Không Sơn kiếm bị đè xuống, tay trái của Lâm Kiến lại không ngừng lại, y vươn ngón trỏ nhắm ngay trái tim của Hạ Trường Sinh, làm thành một mũi khoan cực nhỏ vừa mạnh mẽ lại bén nhọn.
Nếu là người thường, tất nhiên bị khoan này đâm thủng trái tim.
Vào giây phút ấy, tay phải Hạ Trường Sinh buông kiếm, hắn vươn ngón cái và ngón trỏ kẹp lấy mũi khoan, sau đó dùng sức đè xuống, trực tiếp phá giải công kích. Phá giải công kích của Lâm Kiến xong, tay Hạ Trường Sinh vươn ra, đón được kiếm trúc bị Không Sơn kiếm đánh bay lên xoay nửa vòng trên không.
Nhân lúc hắn đón kiếm, hai chân Lâm Kiến điểm trên mặt đất, lui về sau, lại chạy thêm nửa vòng, lúc này trên mặt đất đã được vẽ một vòng tròn hoàn chỉnh.
“Chạy đi đâu?” Lúc này, Hạ Trường Sinh đã đuổi theo.
Cảm giác được một luồng hơi thở khủng bố đánh úp đến, Lâm Kiến lập tức đánh ra một chiêu, Không Sơn kiếm của y đánh ra hàng trăm hàng ngàn đạo đao phong, từng nhát bổ về phía Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh cầm kiếm trúc, động tác nhanh như gió.
So sánh không văn nhã thì là, hắn không khác gì đang chụp muỗi.
Một kiếm đánh rơi một đám lưỡi dao vô hình, hơn nữa động tác còn rất nhanh.
Không chỉ một người từng nói với Lâm Kiến, phong cách chiến đấu của Hạ Trường Sinh chủ yếu có hai đặc điểm.
Một là nhanh, hai là mạnh, không có gì quá hoa mỹ phức tạp.
Chỉ có động vật nhỏ mới dùng các loại kỹ xảo, động vật mạnh mẽ chỉ có bản năng thuần túy.
Lâm Kiến phóng các loại pháp thuật về phía Hạ Trường Sinh.
“Có phải ngươi cảm thấy ta không biết pháp thuật không?” Hạ Trường Sinh buồn cười.
Không chỉ biết mà còn có thể dùng pháp thuật đơn giản nhất gây ra mức độ tổn thương lớn nhất.
Thực tế thì, cơ bản là Hạ Trường Sinh đè Lâm Kiến ra đánh.
Phương Cảnh Tân đứng xa ra một khoảng, ông phát hiện ra Lâm Kiến muốn làm gì rồi?
Rất thông minh.
Y đã thành công bắt được nhược điểm của Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh thấy, dưới công kích của hắn Lâm Kiến chỉ có thể bất lực phòng ngự, hơn nữa còn lộ ra vẻ mặt đau khổ, hắn không nhịn được liếm khóe miệng.
Thật là khiến người ta phấn khích mà.
Ngay thời điểm Hạ Trường Sinh chuẩn bị dùng một chiêu cuối cùng kết thúc huấn luyện lần này, Lâm Kiến hoàn thành việc mình phải làm, miệng vừa mở, thốt lên hai chữ.
“Bày trận.”
Hạ Trường Sinh kinh ngạc.
Dưới chân bọn họ có một vòng tròn hoàn chỉnh, là do Lâm Kiến vừa đánh nhau với hắn vừa vẽ ra, không chỉ như vậy, toàn bộ quá trình vừa rồi Lâm Kiến đều đang bố trí trận pháp này.
Chính là vì giây phút này.
Bởi vì bản thân mạnh mẽ, từ trước đến nay Hạ Trường Sinh đều không luyện tập mấy thứ linh tinh như trận pháp.
Lâm Kiến muốn dùng lĩnh vực hắn xa lạ để đánh bại hắn.
Trận pháp đã mở, thiên la địa võng.
Lâm Kiến nhảy về sau ra ngoài.
Phong trận.
Lấy chỗ Hạ Trường Sinh đứng làm tâm, lấy vòng tròn Lâm Kiến vẽ vừa rồi làm phạm vi, một trận cuồng phong dâng lên cuốn cả người Hạ Trường Sinh vào trong.
Lâm Kiến mím môi, có hơi lo lắng nhìn về phía trung tâm trận pháp.
Hạ Trường Sinh nói muốn thắng y, hắn ôm tâm tư muốn giết y, nhưng Lâm Kiến không làm được.
“A.” Một âm thanh lạnh lẽo, tựa như đến từ tận sâu trong bóng tối băng giá vang lên.
Đó là âm thanh Lâm Kiến quen thuộc nhưng cũng xa lạ đến vậy.
Gió lốc tận trời, một đạo ánh sáng màu xanh lục xuất hiện trên hàng rào, sau đó, đạo ánh sáng đó vô tình bổ phong trận ra.
Gió ngừng.
Hạ Trường Sinh cầm kiếm trúc, ngẩng đầu đối diện với Lâm Kiến.
Đó là một đôi mắt cổ xưa, vô tình, khiến người run rẩy.
Bình đẳng tiêu diệt tất cả mọi thứ nhìn thấy trước mắt.
Hạ Trường Sinh bước một bước về phía Lâm Kiến.
Đồng tử của Lâm Kiến chấn động, trong lòng chỉ có một suy nghĩ.
Sợ hãi.
Kiếm trúc của Hạ Trường Sinh chỉ vào Lâm Kiến.
“Không Sơn hồi âm, bất tuyệt như lũ.” Đối mặt uy áp như thế, tay Lâm Kiến vừa động, hắn gần như tự bảo vệ mình trong vô thức, hơn nữa đánh ra một chiêu.
Vô thanh vô tức, vạn vật luân hồi.
Tay Hạ Trường Sinh bị một trận gió đánh trúng, cổ tay vừa động, kiếm trúc đã rơi khỏi tay.
Đây là thừa thắng xông lên, một khoảnh khắc duy nhất có thể thắng.
Nhưng Lâm Kiến không hề động.
Hạ Trường Sinh giương mắt, khí thế che trời lấp đất kinh sợ người trước mắt.
Lúc trước là Lâm Kiến không ra tay, bây giờ, y đã mất đi năng lực ra tay.
Kết quả, Hạ Trường Sinh một chân đá bay Không Sơn kiếm, sau đó lao đến đẩy ngã Lâm Kiến, ngồi trên eo y, tay trái giơ cao.
“Ha, ta thắng rồi.” Mặt Hạ Trường Sinh vô cảm, hơn nữa không chút hứng thú nào tuyên bố kết cục.
Lâm Kiến há hốc miệng.
Phương Cảnh Tân ở bên cạnh vỗ tay: “Trường Sinh, vẫn lợi hại như vậy.”
Lâm Kiến vẫn chưa hoàn hồn.
Đây không phải hai chữ lợi hại có thể biểu đạt.
Đây không phải lợi hại.
Đây là…
Hạ Trường Sinh cúi đầu nhìn Lâm Kiến.
Hai mắt Lâm Kiến chớp chớp, từ con ngươi màu vàng chảy xuống một giọt nước mắt.
Không biết tại sao, thân thể y bị sợ hãi xâm chiếm, không ngừng run rẩy.
Hạ Trường Sinh cười, cúi người xuống, vươn đầu lưỡi liếm nước mắt của Lâm Kiến đi, sau đó vỗ vỗ mặt y.
Về sau, Hạ Trường Sinh không nói một lời, cứ thế đi mất.
Lâm Kiến vẫn ngồi nguyên dưới mặt đất, ôm đầu gối, run rẩy.
Phương Cảnh Tân ở bên cạnh nhìn không đành lòng, vì thế cầm lấy áo choàng Hạ Trường Sinh không mang đi, khoác lên người y.
Quá lạnh, lạnh đến khiến người ta phát run.
Trên đường Hạ Trường Sinh quay trở về viện, dọc đường A Nhất luôn giữ khoảng cách nhất định đi theo bước chân hắn.
“Đại sư huynh, thế này không khỏi đáng sợ quá rồi.” A Nhất nói.
“Đây là Phương Cảnh Tân gọi ta đến dạy dỗ y.” Hạ Trường Sinh nhấp miệng: “Khóa học này có tên là, sợ hãi.”
Người sợ hãi đủ thứ, nhưng có một thứ hầu như mọi người đều giống nhau.
Sợ cái chết.
Đặc biệt là uy hiếp tử vong đến từ sự vật không biết mang theo sức mạnh tuyệt đối.
“Lúc trước ông ấy nuôi dạy Thạch Đông Lâm, cho gã tất cả nhưng lại quên mất việc dạy dỗ gã về sợ hãi. Cho nên sau khi Thạch Đông Lâm nhìn thấy sự khủng bố và cận kề cái chết mà hung thú mang đến, gã mới mất đi tâm tính.” Bước chân Hạ Trường Sinh không ngừng.
“Lại là Chưởng môn à.” A Nhất thổn thức: “Nhưng có thể bắt đầu từ hôm nay Lâm Kiến sẽ sợ huynh, giữ khoảng cách với huynh đấy nhé.”
Hạ Trường Sinh liếc hắn ta một cái.
Dưới ánh mắt lạnh như băng của hắn, A Nhất cũng cảm nhận được sợ hãi.
“Ta không nhớ là mình có nuôi đứa trẻ vô dụng nào.” Hạ Trường Sinh hất mặt mà đi.
A Nhất chép miệng lắc đầu.
Sau lần đầu tiên hắn ta đối mặt với sự khủng bố của Hạ Trường Sinh, ước chừng đến một năm hắn ta không dám đến gần người này.
Đến tối vẫn không thấy Lâm Kiến xuất hiện trước mặt Hạ Trường Sinh.
Thấy Hạ Trường Sinh không đi ăn cơm chiều, Lâm Kiến cũng không đi lấy cơm, Đường Trĩ còn cho là xảy ra chuyện gì, cố ý kêu đầu bếp nấu cơm đậu đỏ, mang đến chúc mừng.
Hắn ta đi đến gần cũng chỉ thấy một mình Hạ Trường Sinh ngồi cô đơn bên bàn uống trà.
Đường Trĩ cảm thấy sắc thái trên người Hạ Trường Sinh tối đi cả rồi.
“Đại sư huynh, huynh bay màu rồi.” Đường Trĩ nhắc nhở.
Hạ Trường Sinh liếc mắt nhìn Đường Trĩ một cái, gục đầu xuống.
“Đại sư huynh! Đại sư huynh! Huynh sao thế?” Đường Trĩ bò vào từ cửa sổ, bắt được bả vai của Hạ Trường Sinh.
Trời ạ! Vậy mà hắn ta bắt được bả vai của Hạ Trường Sinh.
Vậy mà Hạ Trường Sinh không đánh chết hắn ta!
“Phương Cảnh Tân, còn nghe lời ngài thì con chính là thằng ngu.” Hai mắt Hạ Trường Sinh ảm đạm, cười lạnh hai tiếng: “Ha ha.”
“Đại sư huynh à!” Đường Trĩ điên cuồng lắc hắn, muốn lắc cho hắn tỉnh lại, đều vô dụng.
Trong Yên Nhạc Trì, chúng đệ tử Phục Hy viện đang ngâm suối nước nóng, hưởng thụ chút thời gian yên lặng.
Đột nhiên, bọn họ nghe được tiếng kêu thảm thiết kinh thiên động địa truyền đến từ cửa.
“Ồn ào cái gì, các ngươi gặp quỷ à? Không đúng, gặp quỷ thì sợ cái gì?” Đệ tử Phục Hy viện tự mình mắng mình, sau đó gã quay đầu, thấy người xuất hiện trước mắt, cũng hét thảm.
“Đại sư huynh!”
“Cái gì? Đại sư huynh hả?”
Hạ Trường Sinh đến Yên Nhạc Trì, không nói một lời, trực tiếp tháo đai lưng.
“Huynh… huynh, huynh làm gì đấy?” Nam nhân trong suối nước nóng bắt đầu cố gắng tìm đồ che chắn thân thể mình.
“Ngâm suối nước nóng đó.” Xét một cách nghiêm khắc thì Hạ Trường Sinh cũng không phải nam nhân có thói ở sạch.
Hiện tại đã muộn như vậy mà Lâm Kiến vẫn chưa về viện, xem ra thật sự bị A Nhất đoán trúng rồi, Lâm Kiến bị hắn dọa không nhẹ. Được rồi, Lâm Kiến đã hiểu cái gì gọi là sợ hãi, nhưng mà kéo theo hắn cũng bị tổn hại rồi.
Vì làm dịu tâm trạng, Đường Trĩ cho hắn ý kiến là đến ngâm suối nước nóng.
“Ngâm chung đi, tâm sự với ta.” Hạ Trường Sinh cởi một lớp y phục, vẻ mặt buồn bực.
“A a a!”
Bốn phía trong suối nước nóng nổi lên tiếng kêu thảm thiết, không bao lâu sau, toàn bộ người đều chạy hết.
Hạ Trường Sinh: “...”
Hu hu hu, không có ai thích hắn cả.
Hạ Trường Sinh chịu đả kích, phòng tuyến tâm lý đã sụp đổ.
Suối nước nóng to như vậy chỉ còn lại một mình hắn.
Hạ Trường Sinh cởi hết y phục trên người, thả chân trần xuống trước, chân hắn đá đá trong nước ấm, xác định độ ấm của nước xong mới chậm rãi ngồi xuống.
“Ôi.” Thật phiền.
Vấn đề là hắn đã lót đường cả nửa ngày rồi, sao vẫn dễ bị dọa đến vậy chứ.
Bỏ đi, dù sao sau này lại còn một mình hắn thôi.
“Ta đã quen rồi.”
Nói xong, Hạ Trường Sinh dùng tay không bổ một cục đá ra.
Tay không chắc chắn không thể được, hắn chỉ là thêm pháp thuật lên trên mà thôi.
Một mình Hạ Trường Sinh hưởng thụ suối nước nóng yên tĩnh, sau đó hắn dựa lên tảng đá, ánh mắt dại ra.
Hắn không biết bản thân như vậy đã bao lâu, trước mắt hắn đột nhiên xuất hiện một đôi chân.
“Vào suối nước nóng mà không cởi giày.” Trong tình huống cực kỳ nhàm chán, Hạ Trường Sinh còn quan tâm đến kỷ luật.
Người kia nghe vậy thì vâng lời cởi giày ra.
Thật ra Hạ Trường Sinh đã nhận ra người đến là ai, hắn lười biếng ngẩng đầu.
Lâm Kiến mím môi, đứng trước mặt hắn.
Hạ Trường Sinh chống đầu, nhìn y nhiều thêm hai lần rồi nói: “Nếu hiện tại ngươi không muốn gặp ta, có thể không đến tìm ta.”
“Vì sao ta lại không muốn gặp huynh?” Lâm Kiến hỏi lại.
Hạ Trường Sinh hừ lạnh, bớt khua môi múa mép trước mặt hắn, vô dụng thôi.
Lâm Kiến nhìn hắn thêm mấy lần, dứt khoát bắt đầu cởi y phục, chuẩn bị ngâm nước ấm, cùng hắn vừa ngâm người vừa tán gẫu.
Lúc này đầu óc của Lâm Kiến cũng rất loạn, khi y cởi hết y phục, ngâm xuống nước ấm mới phát hiện, Hạ Trường Sinh đã lên bờ, hơn nữa còn đang mặc y phục.
“Này.” Lâm Kiến gọi hắn.
“Ngươi gọi ai là này?” Hạ Trường Sinh bất mãn vươn chân muốn đá Lâm Kiến. Chẳng qua đến cuối cùng hắn vẫn không nỡ đá, chân dừng trước mặt y.
“Vất vả lắm ta mới đến đây tìm huynh được, thậm chí còn cởi hết y phục, huynh đi đâu hả?” Lâm Kiến thật sự bội phục tên nam nhân này.
“Để ngươi yên tĩnh một mình.” Hạ Trường Sinh cảm thấy bản thân thật chu đáo.
Lâm Kiến lộ ra vẻ mặt khinh bỉ.
“Vẻ mặt này của ngươi là sao hả?” Hạ Trường Sinh cứng họng cạn lời.
Lâm Kiến ngửa đầu nhìn hắn, Hạ Trường Sinh cúi đầu đối mắt với y.
“Huynh đã từng nghe chuyện xưa về hồ ly tinh chưa?” Lâm Kiến hỏi hắn.
Đề tài này cũng đột nhiên quá rồi, nhưng Hạ Trường Sinh vẫn trả lời y: “Ta đã từng nghe rất nhiều mẩu chuyện về hồ ly tinh, tiện thể nói cho ngươi biết một tin tức nhỏ, phần lớn hồ ly tinh được viết trong tiểu thuyết đều là suy nghĩ của người phàm thôi, thực tế thì đa số hồ ly tinh đều rất tàn bạo. Nếu ngươi ra ngoài gặp phải hồ ly tinh, nhất định đừng bị lừa đấy.”
“Chuyện xưa nói, hồ ly tinh vô cùng xinh đẹp quyến rũ, ngay cả tiên nữ trên trời nhìn thấy cũng không tránh được động lòng. Hồ ly tinh thấy vẻ si mê của tiên nữ thì quỳ xuống, hôn lên chân nàng, nàng tiên nữ kia cuối cùng cũng không kiềm chế được bản năng, làm chuyện cẩu thả với hồ ly tinh.” Lâm Kiến nói.
“Đây không phải truyền thuyết dân gian, là chuyện kèm tranh trong cái cuốn sách dâm kia của Đường Trĩ.” Hạ Trường Sinh nhớ rõ.
Lâm Kiến cười.
Hạ Trường Sinh thấy y cười cũng giương khóe miệng, vừa cười vừa ngồi xổm xuống.
Dường như Lâm Kiến vẫn là dáng vẻ ấy.
Ngay vào lúc Hạ Trường Sinh nghĩ như vậy, Lâm Kiến trong nước ấm tiến gần một bước, chính thức nhích đến trước mặt hắn, sau đó cúi đầu, hôn một cái lên cổ hắn.
Hạ Trường Sinh sửng sốt.
Lâm Kiến ngẩng đầu nhìn hắn, hai tròng mắt khác màu mang ý cười tủm tỉm.
“Ngươi không sợ ta sao?” Hạ Trường Sinh hỏi y.
“Sợ chứ, cho nên hiện tại không phải ta đang đến đối mặt với sợ hãi sao.” Lâm Kiến nói, sau đó vươn tay túm lấy cổ chân Hạ Trường Sinh.
Hạ Trường Sinh còn chưa kịp hoàn hồn đã bị Lâm Kiến kéo vào trong nước.
“Này.” Suýt thì Hạ Trường Sinh đã ngã hẳn xuống.
Lâm Kiến ấn Hạ Trường Sinh lên vách đá rồi ngồi lên người hắn.
Hạ Trường Sinh mím môi, ôm lấy eo y.
Lâm Kiến sấn đến hôn hắn, siết chặt vòng tay.
“Ngươi làm gì đấy?” Hạ Trường Sinh bị y hôn đến không kịp tránh.
“Nếu thiếu gia nhà lành ra ngoài gặp phải ăn trộm đáng ghét, huynh đoán xem tên trộm kia sẽ làm gì với thiếu gia?“ Lâm Kiến bảo hắn đoán.
“Trộm đồ của hắn?” Thiếu gia nhà lành vô tri nói.
“Đúng.” Lâm Kiến cười, sau đó bày ra vẻ mặt hung tợn: “Thiếu gia, ta lấy đi trinh tiết của huynh nhé.”
Trong suối nước nóng không ngừng vang lên tiếng thở dốc.
“Ngươi chậm một chút…” Tay Hạ Trường Sinh chụp lên lưng Lâm Kiến, móng tay hắn được cắt tỉa rất gọn gàng nhưng đánh lên lưng người khác lại vẫn để lại dấu vết.
Lâm Kiến nhìn khuôn mặt Hạ Trường Sinh, sau đó ngồi xuống thật mạnh, tiếp tục hôn hắn.
Lâm Kiến dùng nhiệt độ cơ thể của Hạ Trường Sinh để tiêu trừ sợ hãi hắn mang đến cho y.
“Ta rất yêu huynh, tất cả đều vì giây phút này.”
Sinh vật khủng bố nhất, xinh đẹp nhất, vô tội nhất, đẫm máu nhất trên thế gian này.
Ta rất sợ huynh, lại cũng rất yêu huynh.
---
Vở kịch nhỏ:
Hạ Trường Sinh: Không còn ai thích ta nữa rồi.
Lâm Kiến: Ta tên là không còn ai.