Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 102

Yêu diễm: Xinh đẹp mà không đoan trang

Tiện hóa: hư hỏng, đê tiện

Sáng sớm, Minh Chúc ném đồ đạc trong phòng vỡ nát hết, cả căn phòng như bị ngọn gió điên cuồng quét qua, một mảng hỗn loạn.

Na Liêm đẩy cửa đi vào, nhìn cả buổi cũng thấy không có chỗ đặt chân, bất đắc dĩ nói: "Tổ tông, lại sao nữa?"

Minh Chúc ngồi trên ghế, trên khuôn mặt chỉ có nụ cười lạnh. 

Na Liêm gọi người qua dọn phòng một phen nhưng sau đó phòng lại biến về bộ dạng như ban đầu. Minh Chúc lạnh mắt nhìn quanh, thấy mọi người để đồ sứ ngọc be bé lên bàn, hắn cười lạnh phất tay áo khiến chúng lại rơi ra đất. 

Vô lý gây sự đây mà.

Na Liêm ngồi cạnh hắn, nói: "Sao vậy, nói với ta nào, Chu Phụ Tuyết chọc ngươi không vui hả?"

Minh Chúc mặt không cảm xúc nghiến răng, cả buổi hết sức tức giận, nói: "Bất Húy tên tiểu tiện nhân đó."

Na Liêm: "..." 

Na Liêm ngờ là tên nay rớt mất não rồi. 

"Cái gì?"

Sáng nay lúc Chu Phụ Tuyết đỏ mặt tía tai rời đi, Minh Chúc ngồi trên giường cả buổi mới phản ứng được là thứ đó rốt cuộc là gì, đầu tiên hắn đỏ mặt, kế đó lập tức giận sôi máu.

"Hay lắm nha Chu Phụ Tuyết, miệng thì nói lòng này có ta, xoay người thì có thể nổi phản ứng với yêu tu nhỉ?" Minh Chúc tức cả buổi sáng, cả người đều đang run, hận không thể bắt Chu Phụ Tuyết về ngay, ra sức hỏi xem rốt cuộc hắn đang đùa giỡn người ta à? Lý nào là vậy chứ?

Minh Chúc lạnh giọng: "Bây giờ, ngươi đuổi Chu Phụ Tuyết đi cho ta."

Na Liêm còn đang đắm chìm trong sự kính phục chuyện tiểu tổ tông này thật ác, ngay cả bản thân mình cũng mắng luôn, nghe thấy câu này mới ngờ vực hỏi: "Ngươi chắc chứ?"

Minh Chúc đáp: "Lập tức! Ngay và luôn!"

Na Liêm còn định nói gì khác, Minh Chúc trừng mắt sang ngay, hắn chỉ đành đáp: "Rồi rồi rồi, ta đi liền… Nhưng ngươi không hối hận thật chứ?"

Minh Chúc hừ lạnh, quạt ngọc trong tay điểm xung quanh, đầu tóc bạc trắng dần hóa sẫm màu, rất nhanh biến thành tóc đen rải phía sau lưng, ngay cả lông mi cũng biến về màu đen. 

Minh Chúc gỡ "da" trên mặt xuống tiện tay ném sang bên cạnh, để lộ ra khuôn mặt đẹp đẽ tuấn tú của hắn. 

"Ta phải tự mình đi hỏi đệ ấy, rốt cuộc là có ý gì?!"

Na Liêm giật giật khóe môi, cả buổi sau mới nói: "Ngươi… Ngươi vui là được."

Minh Chúc liếc nhìn Na Liêm, đổi quần áo, tiện tay dùng dây buộc tóc lại, biểu tình như thể đi bắt gian thứ yêu tinh xinh đẹp hư hỏng, bước đi bày ra tư thế ưu nhã phong độ nhất. 

Na Liêm đau đầu day trán, mãi tới lúc hắn đi rồi mới gọi Chu Phụ Tuyết ở hậu viện đến, nói thẳng: "Ngươi đi đi."

Chu Phụ Tuyết không đổi sắc mặt nói: "Ta muốn biết huynh ấy ở đáy Tế Nhật sống sót như thế nào?"

Na Liêm đột ngột ngẩng đầu, thú đồng lạnh lẽo nhìn hắn. 

Dù cho Chu Phụ Tuyết mất đi một thân tu vi nhưng khí chất lắng đọng bao nhiêu năm qua chẳng chút đổi thay, vẫn là vẻ hờ hững nhìn vào mắt Na Liêm.

Rất nhanh, Na Liêm thu hồi ánh mắt như muốn giết người, tầm nhìn rơi vào chiếc quạt ngọc trên bàn Minh Chúc không mang theo: "Ngươi biết từ khi nào?"

Chu Phụ Tuyết đáp: "Hôm qua."

Na Liêm cười nhạo: "Hắn tự cho là mình ngụy trang rất tốt nhưng cho dù chỉ dụng tâm một chút đều có thể nhìn ra tính tình giống nhau giữa hai người Bất Húy với Minh Chúc, hắn lượn qua lại trước mặt các người lâu vậy sao bây giờ ngươi mới nhìn ra?"

Chu Phụ Tuyết im lặng không nói.

Đương nhiên vì không ai dám nghĩ theo hướng đó. Đối với Chu Phụ Tuyết, phỏng đoán này há chỉ là đâm một đao vào tim, chỉ động một chút là tê tâm liệt phế.

Na Liêm cũng chỉ là bất bình cho Minh Chúc, chẳng định nhiều lời, hắn nhàn nhạt nói: "Đáy Tế Nhật có chỗ nào tốt đâu chứ…"

Đáy Tế Nhật có chỗ nào tốt đâu chứ.

Chỗ đó thi cốt(1) đầy đất, biển máu cuồn cuộn.

Kền kền, quạ đen mù mắt đậu đầy rẫy trên vách núi, chỉ cần ngửi được một tia máu tươi sẽ như quần ma loạn vũ(2) vây đến, số lượng nhiều đến mức đủ cho một người sống sờ sờ trong chốc lát bị gọt chỉ còn bộ xương. 

Biển máu bên cạnh, cho dù là hít thở một hơi trong mũi cũng sẽ toàn là mùi máu tanh dính dớp khó ngửi. Na Liêm ở trong rừng Bất Húy lâu rồi, vừa ra ngoài suýt nữa sặc gần chết, hắn tiện tay hóa linh lực thành chiếc ô từ từ bung ra, từ tán ô rơi xuống luồng linh lực mát lạnh ngăn hết mùi máu tanh xung quanh. 

"Yêu tu Quỷ Phương đa số chết cả, số ít không nhiều trốn trong rừng Bất Húy mới sống sót được, ở đâu ra yêu tức?" Na Liêm vừa đi vừa hỏi.

Yêu tu đi cạnh hắn hơi khom người nói: "Đáy Tế Nhật mấy trăm năm nay không có ai xuống cả, cho dù xuống rồi cũng không sống nổi, nhưng ta đợi bên biển máu đúng thật thấy một Thành Yêu, yêu tức nhiều ngày chưa tan, bây giờ e là còn ở chỗ biển máu."

Na Liêm chau mày.

Yêu tu kia thận trọng nói: "Có khi nào là thiếu chủ… không?"

Na Liêm đáp ngay: "Không thể nào, Hề Sở có Không Cốc bảo vệ, sẽ không rơi đến nơi quỷ quái này đâu."

Nói mấy câu như thế, hai người đã giẫm lên đống thi cốt từ từ đi tới cạnh biển máu.

Biển máu ùng ục như nước sôi, đưa mắt nhìn có thể thấy đống xương khô to nằm đứng nằm nghiêng bên cạnh… Nó giống như xương rắn chằng chịt trắng phau, máu thịt đã tan sạch sẽ, còn có vết máu chưa khô lan tràn trên xương đầu, từ từ nhỏ giọt xuống.

Na Liêm cau chặt mày, nói: "Nguyên thân của yêu tướng tan sạch rồi, hẳn là không sống nổi đâu."

Nói xong lại hỏi: "Nhưng yêu tức kia từ đâu mà tới?"

Yêu tức dồi dào truyền đến từ dưới xương khô cuồn cuộn không ngừng như thể không biết thu liễm, chính là vì sinh cơ trong yêu tức mà hấp dẫn hung thú dưới đáy Tế Nhật đến gần, chiếm đoạt từng tấc.

Cho dù không chết thì có lẽ cũng chẳng sống lâu được. Na Liêm nhủ, hắn ôm theo sự hờ hững đó tùy ý nhìn qua bộ xương khô, đồng tử bỗng co lại.

Bên bờ biển máu, một người nam tóc trắng đang nửa nằm bên bờ, một tay để trên mặt đất đỏ tươi - một mảng trắng như tuyết, có một bộ phận nhỏ của thân thể(3) chìm trong biển máu, nhìn kỹ có thể thấy máu thịt nửa người hắn đều bị biển máu làm mục rữa, cổ tay còn có vết dã thú cắn, thoạt nhìn có vẻ như là máu thịt sau khi bị dã thú cắn rỉa mới mọc lại, trên đống xương trắng đều là vết máu. 

Na Liêm thong thả đi tới trước mặt của kẻ không biết sống chết ra sao kia, thấp giọng hỏi: "Ngươi còn sống không?"

Thân thể đã thành ra như vậy rồi thì vốn không thể coi là sống được, Na Liêm thuận miệng hỏi thôi, chỉ là không ngờ, cánh tay rủ trên đất đó bỗng động nhẹ, kế đó, một hạt châu lăn khỏi lòng bàn tay của hắn.

Na Liêm nhìn thử, chỉ là viên Lưu Ảnh Châu rẻ tiền vô cùng.

Người tóc trắng ấy hơi ngước đầu, mắt rắn còn chưa tan, mê mang nhìn hắn, mấp máy môi.

"Sư, sư phụ…"

Na Liêm không ngờ y đã thế này mà vẫn còn sống, đối diện với thú đồng màu vàng rực ấy, hỏi khẽ: "Ngươi tên gì?"

Người nọ thì thầm: "Minh Chúc."

Na Liêm nhíu chặt mày nghĩ hết nửa ngày, nói: "Ta chấp chưởng Quỷ Phương nhiều năm như vậy, chưa từng biết còn có yêu tu bạch xà tên gọi Minh Chúc đấy."

Yêu tu theo sau lưng hắn nói: "Yêu tu bạch xà chỉ có một người là Chi Hiềm."

Na Liêm gật đầu. 

Minh Chúc hoảng sợ một chút mới kêu: "Thập Tam…"

Na Liêm: "Rốt cuộc ngươi tên Thập Tam hay Minh Chúc?"

Minh Chúc áp trán xuống đất, nước mắt rơi lã chã nhưng kiểu gì cũng không nói nữa. 

Hẳn là Na Liêm thấy phiền rồi, nhìn bộ dạng hắn không ở lại nhân thế được bao lâu nữa thì dứt khoát không lo tới, đứng dậy đi khỏi ngay.

Yêu tu đi theo hỏi: "Đại nhân, không lo tới à?"

Na Liêm nói: "Lo không nổi, bộ dạng hắn như thế sớm muộn gì cũng chết, ta không có tinh lực cứu hắn đâu."

Na Liêm rời đi rất gọn gàng. Sau đó, rất nhiều tháng trôi qua, ngay khi hắn suýt quên đi chuyện này thì lại có người tới bẩm báo, nói yêu tức bên biển máu còn chưa tan.

Na Liêm kinh ngạc, lại cầm ô đi tới biển máu, hắn hoảng hốt phát hiện nửa thân người của kẻ tóc trắng kia biến thành xương khô cả.

Thế mà hắn vẫn sống.

Bấy giờ Na Liêm mới nhìn thẳng vào Minh Chúc, phát hiện dựa vào thương thế của hắn phải nên là một ngày cũng không chống chọi được nhưng không biết hắn có được sức sống từ đâu, cưỡng ép bảo hộ linh đài không mất đi, sống tạm bợ đến hôm nay.

Hắn đưa tay ấn lên cổ tay đang rủ trên đất của Minh Chúc, thuận tay thăm dò, sau đó ngạc nhiên nhìn hắn.

Người này cả thân mình là yêu tức nhưng xương máu vẫn là con người, Na Liêm chưa bao giờ gặp thân thể kỳ lạ như vậy, ngây ra ở đó cả buổi mới thì thầm: "Đoạt xá…"

Đúng là đoạt xá.

Cái xác này của Minh Chúc, kim đan, đan điền vỡ nát, lúc rơi vào bụng rắn đã chẳng còn cơ hội sống sót mà không biết vì sao ba hồn đáng ra nên tan đi lại lần lữa không biến mất, dường như trong khoảnh khắc hồn phách của yêu tu bạch xà rơi vào pháp trận chết đi đã đoạt lấy yêu đan đáng ra phải tiêu tán rồi. 

Kẻ vốn đã chết hồn vẫn chưa tan, yêu đan không chủ đã cưỡng ép đúc thành bộ xá,c thịt quái dị này. 

Mà vào lúc đoạt xá ấy, sống chết đã chẳng do bản thân hắn khống chế nữa, yêu đan đã trải qua lôi kiếp đó tu vi đăng đỉnh. Cho dù xương cốt bị nghiền thành tro, chỉ cần yêu đan còn đó thì sẽ mãi mãi tồn tại với thế gian, mặc ngươi là thân xác rượu thịt hay là đầu lâu xương khô.

Cả người Minh Chúc đau đến không còn cảm giác. Mấy ngày ở trong biển máu ấy, thân thể hắn chẳng có giờ phút nào máu nóng không sục sôi, thịt xương không tan rã, dã thú không cắn xé nhưng yêu đan treo nơi đan điền lại sinh ra xương máu tươi mới từng chút một.

"Đã bắt mình chết, sao không cho mình chết một cách thoải mái?" Minh Chúc mịt mờ nghĩ, "Đã muốn mình sống sao lại phải sống thống khổ đến nhường này?"

"mình làm sai chuyện gì sao?"

"mình chưa từng giết một người tốt cũng chưa từng buông tha kẻ xấu nào, mình liều mạng muốn sống sót, liều mạng hơn hai mươi năm rồi, sai thật rồi sao?"

Hắn vừa đau đớn vừa tuyệt vọng, muốn rơi lệ nhưng nỗi thống khổ bao tháng qua đã làm máu và nước mắt của hắn chảy khô cả rồi, thất tình lục dục như bị bụi che mờ, sẽ không còn nhìn được dù nửa phần.

Minh Chúc khó nhọc đưa tay ra, bắt lấy tay áo của người trước mặt, thanh âm khản cả. Hắn thì thầm nói: "Giết ta đi…"

Na Liêm sững sờ.

Minh Chúc nói xong ba chữ đó thì tiêu hao hết thể lực, tay hắn bỗng rũ xuống, lại bất tỉnh lần nữa.

Na Liêm chau mày nhìn hắn, cả buổi sau mới hạ thân mình quý giá xuống, đưa tay vớt hắn khỏi biển máu. Vì động tác đó của hắn, châu Chẩn Vực trên cổ Minh Chúc bỗng rơi xuống đất, bởi vì hồn phách của người nó nhận chủ tiêu vong rồi, đồ đạc bên trong ào ào đổ ra.

Na Liêm liếc nhìn, căn dặn: "Nhặt lại đồ trong đó cả đi, đưa về rừng Bất Húy."

Yêu tu đó nói: "Đại nhân, ngươi này…"

Na Liêm nói: "Ừm, nếu hắn đã không chết được thì không cần thiết vứt người lại đây chịu tội, về trước rồi nói… đợi đã, đó là thứ gì?"

Na Liêm liếc nhìn hai vật thấm đầy vết máu nằm trên đất đó, tỏ ý cho yêu tu kia nhặt lên cho hắn. 

Hắn chùi sạch máu trên ấy, đặt vào lòng bàn tay nhìn, lập tức sửng sốt.

...Đó là yêu đồng của hắn và yêu đan của Hề Sở.

- --

(1) Thi cốt: Thi thể và xương cốt

(2) Gốc Quần ma loạn vũ - 群魔乱舞: Lũ quỷ múa may loạn xạ, ở đây là lũ chim điên cuồng vây quanh 

(3) Gốc là 2 ô vuông
Bình Luận (0)
Comment