Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 55

Minh Chúc sốt suốt ba ngày.

Cả người hắn nóng đến ngơ ra, còn thường xuyên nắm lấy Thẩm Đệ An đang chăm nom mình, lúc thì kêu mẹ, khi lại kêu sư phụ, có hồi còn như đứa con nít khóc hu hu, dày vò Thẩm Đệ An đến nói không nên lời.

Từ nhỏ Thẩm Đệ An đã nghiên cứu y thuật, ở núi Nhật Chiếu, hễ có đệ tử nào không khỏe là sẽ tới tìm hắn nên mấy ngày nay toàn do hắn lo cho Minh Chúc, người gầy đi thấy rõ. Mà cái hành động rạch mặt, quỳ gối ngoài điện của Minh Chúc đúng như hắn nghĩ đã mang tới ít phiền phức cho Quy Ninh chân nhân.

Mấy tháng nữa là tới cuộc so tài tông môn, vốn dĩ chuyện do Thương Yên Phùng bố trí hắn lại quẳng gánh lo đi, kệ luôn mệnh lệnh của Quy Ninh chân nhân, cả ngày chỉ ngồi ở Bất Tri Nhã không ra khỏi cửa làm Quy Ninh chân nhân tức muốn chết.

Mỗi lần Quy Ninh chân nhân triệu hắn tới hỏi ý kiến, Thương Yên Phùng đều lạnh lùng nói: "Đại sư huynh bị thương cần con chăm sóc, sợ là không có thời gian."

Quy Ninh chân nhân: "..." Tên nhãi này!

Hết cách, Quy Ninh chân nhân phải giao cho Dịch Phụ Cư đi làm. Dù rằng Dịch Phụ Cư cũng rất oán hận cách làm của Quy Ninh chân nhân nhưng không tỏ rõ quá như Thương Yên Phùng, không từ chối mà tiếp quản tất, cả ngày vội đến chân không chạm đất.

Minh Chúc mê man hết mấy ngày rốt cuộc cũng giãy giụa bừng tỉnh từ cơn ác mộng. Tựa như đạp hụt chân, hắn nghiêng người theo bản năng, lăn khỏi giường.

Bên trong phòng không có ai, bên ngoài phòng trăng treo đầu cành, cả một vùng yên tĩnh không tiếng động.

Minh Chúc tự bò lên lại, hắn thấy cả người chẳng còn sức nhưng nằm nhiều ngày thế cũng đủ rồi, hắn th.ở dốc mấy hơi mới đi từ từ ra hành lang dài phía ngoài tịch cư, ngồi xếp bằng, ỉu xìu nhìn mặt hồ nước trước mắt đến ngây ngốc.

Bốn phía im ắng, Minh Chúc ngơ ngác nhìn nửa ngày mới bước chân trần đi xuống bậc thang chỗ hành lang.

Khoa Ngọc dụi mắt, mờ mịt xuất hiện: "Chúc Tử."

Minh Chúc không nói gì, mặt không cảm xúc tiếp tục hành động của mình, hắn đi xuống tới cạnh hồ nước cũng chưa dừng lại.

Nước lạnh căm ngập qua bàn chân, ống chân, lên tới đùi, thấm ướt quần áo đơn bạc khiến chúng dán sát vào người.

Khoa Ngọc bay trên không trung, kéo tóc hắn: "Ê! Chúc Tử, ngươi muốn nhảy sông tự sát hả?"

Tóc kéo ra cảm giác trên da khiến cho Minh Chúc như tỉnh lại từ cơn mơ, hắn cứng đờ cả người, lẩm bẩm: "Nóng..."

Khoa Ngọc ngây ra, nói: "Là linh mạch hả?"

Minh Chúc mịt mờ nhìn mặt nước, nhỏ giọng: "Ta... Ta khó chịu..."

Khoa Ngọc điểm mũi chân lên mặt nước, ôm nhẹ hắn, nhỏ giọng vỗ về: "Không khó chịu không khó chịu, sẽ ổn thôi."

Minh Chúc dại ra, đột nhiên hắn từ từ ngồi xuống để nước tùy ý ngập quá đỉnh đầu.

Khoa Ngọc nhìn hắn cuộn tròn cơ thể nằm dưới nước mới phát hiện tình huống không thích hợp, nó bay vòng vòng trên mặt nước: "Chúc Tử? Minh Chúc, chỗ này không phải hàn đàm, dù ngươi ngâm mình ở đây cũng không có tác dụng đâu, ta đưa ngươi tới hàn đàm, ngươi nằm đây sẽ xảy ra chuyện đó."

Lúc Minh Chúc vừa tới Nhật Chiếu, cũng bởi linh mạch Hồng Liên mà cả người gầy gò, nhiều năm đều ở trong điện của Quy Ninh chân nhân, về sau mới dọn tới Bất Tri Nhã. Lúc bố trí sân viện, Ngũ sư đệ vừa tới Nhật Chiếu tham luyến sắc đẹp nên cả ngày mặt dán mông mà vây quanh Minh Chúc. Hắn nghe Minh Chúc hàm hồ nói muốn hồ nước để nuôi cá - vốn hắn nói chơi thôi, ai biết Thương Yên Phùng năm đó chỉ là đứa trẻ nít lòng dạ thành thật bèn dùng linh lực đánh nổ ra cái hố to, rót nước suối vào, bấy giờ mới miễn cưỡng coi như hồ nước.

Nước ở hàn đàm Quy Ninh chân nhân vẽ pháp trận tụ linh, Minh Chúc nằm trong nước mười năm vẫn sống được nhưng nước suối trong hồ ở hậu viện không có tia linh lực nào hết, dựa vào tu vi của Minh Chúc, ở trong đấy nửa canh giờ là đã hít thở không được.

Khuôn mặt Minh Chúc bình lặng, thân thể cuộn tròn dưới nước không động đậy, Khoa Ngọc muốn kéo hắn lên nhưng lại sợ nước không dám xuống.

Càng ngày càng sốt ruột, nó nghĩ rồi bỗng vào thần thức Chu Liên cầu cứu.

Rất nhanh, Thương Yên Phùng vội vàng tới nơi, liếc mắt đã thấy Khoa Ngọc trên mặt nước đang run rẩy điểm mũi chân xuống mặt hồ. 

Minh Chúc nằm trong nước chỉ thấy cả người nóng bỏng, tựa như có ngọn lửa đi dọc theo kinh mạch hắn từng tấc một, hắn muốn kêu thảm thiết theo bản năng nhưng đột nhiên bên tai lại vang lên âm thanh giận dữ.

"Ngươi chống đỡ hết nổi rồi phải không? Ngươi khuất phục rồi à?"

Minh Chúc mê hoặc nghĩ thầm: "Đúng rồi, mình chống đỡ không nổi rồi."

"Ngươi muốn chết à?"

Minh Chúc nghĩ thầm: "Mình không muốn."

Minh Chúc mơ màng tựa như cả người trôi nổi trên không trung, bên tai là tiếng chất vấn sắc bén.

Ngươi chống đỡ hết nổi rồi phải không?

Ngươi muốn chết à?

"Ngươi là phế vật sao?"

Tro tàn vùi chôn ký ức nơi sâu thẳm như bị một bàn tay phủi đi đất bụi, trước mắt Minh Chúc là một vùng sáng rực 

Dương liễu lay động, hoa trắng tung bay.

"Anh?" Tiểu Phù Hoa khuôn mặt trẻ con chớp mắt kéo tay nó, nhỏ giọng nói: "Cái gì gọi là không linh mạch vậy?"

Minh Chúc ngồi trên cỏ lơ đễnh dùng cành liễu thắt nhẫn cỏ, hắn hơi nghiêng đầu, có chút giận: "Muội hỏi cái này làm gì? Lại có ai nói gì với muội hả?"

Phù Hoa gật đầu: "Người Dạ gia nói muội là thứ phế vật không có linh mạch chỉ biết làm cha mất mặt."

Minh Chúc giận tới phồng má, nó ném chiếc nhẫn cỏ đang thắt dở dang xuống rồi bò dậy khỏi mặt đất, nắm tay Minh Phù Hoa. Lửa giận cháy đùng đùng, nó nói: "Dạ Vị Ương thứ khốn kiếp, đi, Phù Hoa, huynh đánh hắn một trận giúp muội hả giận!"

Phù Hoa biết anh trai nhà mình đụng chuyện nó thì tính tình không tốt bèn vội vã nắm chặt tay anh trai, nhỏ giọng làm nũng: "Không có gì đâu, anh trai đừng gây họa."

Minh Chúc "hừ" một cái, linh lực trong tay quay cuồng, kế đó một thanh kiếm bằng băng thật đẹp hiện ra trên tay, thân kiếm hãy còn nhiễm sương. Nó vỗ vai Minh Phù Hoa: "Không sợ."

Minh Chúc hùng hổ dắt em gái một đường xộc thẳng vào nhà họ Dạ, hạ nhân Dạ gia thấy nó thì nào dám ngăn lại cho nên nó đi một đường suông sẻ, tìm ra Dạ Vị Ương rồi đánh cho một trận, dù là cuối cùng nó cũng bị thương khắp người.

Thiếu niên Dạ Vị Ương nửa người đều bị hàn băng của Minh Chúc tẫn cho bầm tím bầm xanh, giận đùng đùng nhảy dựng lên: "Họ Minh kia ngươi bị bệnh hả? Có biết cái gì là có chuyện thì từ từ nói không? Đúng, ta nói Phù Hoa không có linh mạch, nhưng ta nói có sai đâu, ngươi làm to chuyện thế làm gì?"

Minh Chúc phun "phụt" một ngụm nước bọt lẫn cả máu, vô lại đáp: "Ta đánh ngươi đó, nếu ngươi khinh thường người không linh mạch đến thế, ta đây trù đứa em trai mới sinh của ngươi cũng là tên phế vật không linh mạch! Tới chừng đó ta cười nhạo cho chết nó luôn, cho nó nếm thử nỗi uất ức như em gái ta."

Dạ Vị Ương nghe xong thì giận dữ, cầm thanh kiếm gãy dưới đất lên: "Minh Chúc! Mẹ nó, ngươi nói ta thì được, còn dám nói tới em ta, ta không đánh ngươi tàn phế ta không mang họ Dạ!"

Hai bên lại quần vào đánh nhau, tu vi ít ỏi không được thì đánh kiểu gà mổ nhau đến mức nắm tóc đối phương mà giật, đánh tới nửa đêm mới bị Minh Chiêu từ từ tới trễ tách ra.

Minh Chúc yếu ớt thở ra, ghé vào cánh tay Minh Chiêu, thở đến không nói ra lời, mãi đến khi nói ra vẫn còn đứt quãng, lời lẽ hung ác: "Coi... Coi ai... đánh ai tàn phế... thằng nhóc con... phì!"

Dạ Vị Ương được hạ nhân đỡ dậy, nghe vậy thì giãy giụa nào tới: "Ngươi mới là... thằng nhóc con! Có bản lĩnh lĩnh thì nhào vô!"

Minh Chiêu vừa tức vừa buồn cười, nói thật nhiều lời xin lỗi với trang chủ Trường Dạ sơn trang mới về nhà.

Minh Chúc khôi phục lại sức lực đã bị Minh Chiêu nắm cổ áo xách về nhà vào từ đường chịu phạt quỳ, Minh Chúc kiên cường ra mặt, kêu quỳ là quỳ ngay.

Minh Chiêu bắt chéo chân ngồi trên ghế, vừa ăn điểm tâm vừa rì rầm: "Biết sai ở đâu chưa?"

Minh Chúc đánh nhau nửa ngày, quỳ một đêm, đói muốn chết luôn mà Minh Chiêu còn ngồi kế ăn ngon lành, bụng nó kêu thầm mà cố nhịn, cắn chặt răng nói: "Con không sai!"

Minh Chiêu nhìn nó một cách sâu xa, khuyên lơn hết mức: "Con trai, con nhận sai với cha đi, chuyện này cứ thế cho qua, nếu con cứ bướng bỉnh như vậy, cha sẽ lấy gia pháp ra hầu hạ con đó."

Nghe tới gia pháp, Minh Chúc kinh hoảng ngay nhưng vẫn làm ra vẻ bình tĩnh, nói: "Là Dạ Vị Ương sai, con không sai."

Cơ thể Minh Chiêu hơi ngả ra trước, nhìn ánh mắt không chịu khuất phục của con trai mình, thở dài, nói: "Con trai, tới đây học với cha, con, sai, rồi, ba chữ thôi, dễ nói lắm, ngoan nào."

Minh Chúc dừng một chút, sau đó mặt đầy giận dữ lẩm bẩm: "Con sai rồi."

Minh Chiêu vỗ tay liền, nói: "Tốt quá, gia pháp hầu hạ."

Minh Chúc: "..."

Minh Chúc lập tức nhảy dựng lên, hàn băng trong tay nổ tung, phải đông lạnh ông cha mất nết nhà mình thành tượng đá, nó tức giận rống: "Lão khốn, cha chơi con!"

Minh Chiêu vui vẻ bấm quyết, đánh tan chút sợi tuyết của Minh Chúc, nói: "Đừng nóng đừng nóng, cũng có phải chơi con lần một lần hai đâu, con chịu là được rồi nhở?"

Minh Chúc: "..."

Mỗi ngày đều muốn giết cha.

Cuối cùng Minh Chúc cũng không tránh khỏi "được" gia pháp hầu hạ, nằm nửa tháng mới miễn cưỡng xuống giường được.

Lúc Minh Chiêu tới thăm nó, đụng tới ánh mắt phẫn hận như cũ của Minh Chúc, ông ta không để ý tới còn cười cười, hờ hững nói: "Biết tại sao cha phạt con không?"

Minh Chúc nghiến răng nghiến lợi: "Cha thấy hay ho."

Minh Chiêu kinh ngạc: "Cái này cũng bị con nhìn ra à?"

Minh Chúc: "..."

"Được rồi, đùa thôi," Minh Chiêu an ủi nó, "còn một nguyên nhân chính, đó là con không biết mấy chữ "không tự lượng" sức viết như thế nào."

Giọng Minh Chúc rầu rĩ, hắn nói: "Con chỉ cần xả giận cho Phù Hoa là được rồi, quan tâm chuyện khác làm gì, Dạ Vị Ương đấy còn không phải là bị con đánh cho à, con đảm bảo hắn về nhà phải gãy mấy khúc xương, gặp cảnh mưa rớt tuyết rơi cả người đau nhức không chịu được!"

Minh Chiêu đánh vào đầu nó, cười như không cười, nói: "Còn con thì sao, cũng bị người ta đánh cho ngu người à(1)."

Minh Chúc che đầu, hung dữ trừng ông cha.

Minh Chiêu không nao núng: "Chúc Nhi ơi, cái gọi là báo thù rửa hận, là sau khi tự tay đâm kẻ thù mình vẫn còn mạng mà rửa hận chứ không phải là kiểu như con ngốc nghếch xong lên chết chung kẻ thù(2), hiểu không?"

Minh Chúc phồng miệng, không nói gì.

Minh Chiêu nhìn nó rồi đột nhiên nhẹ nhàng thở ra, dịu giọng: "Tấm lòng muốn bảo vệ Phù Hoa của con cha biết chứ, nhưng con có nghĩ..."

Một tiếng "ràooo".

Một bàn tay đột nhiên đưa ra ngay trước mặt nắm cổ tay Minh Chúc, cưỡng ép lôi hắn ta khỏi dòng nước lạnh căm.

Thương Yên Phùng ném mạnh Minh Chúc vào bờ, cả người hắn ướt sũng, vừa lên đã mắng: "Minh Chúc, khiến chết hả?"

Hai mắt Minh Chúc trống rỗng, bên tai là tiếng ong ong.

"... nhưng con có nghĩ thử xem bản thân mình có khả năng bảo vệ người khác hay không?"

"Lần này phạt con là để cho con biết, con của bây giờ muốn bảo vệ cho Phù Hoa là không thể, nếu không nhờ tên nhóc nhà họ Dạ hạ thủ lưu tình, con nghĩ con và Phù Hoa còn sống mà về nhà sao? Không thể lần nào con cũng may mắn vậy đâu."

"Đến bản thân mình còn không bảo vệ nỗi còn hoang tưởng có thể bảo vệ người khác?"

"Chúc Nhi, có phải con ngây thơ quá rồi không?"

Minh Chúc choáng váng, nghe bên tai tiếng chất vấn đầy trào phúng, kế đó hoa cả mắt, hắn thấy Quy Ninh chân nhân áo trắng từ trên cao nhìn xuống, đôi mắt lạnh lẽo giận dữ, khuôn mặt không cảm xúc nhìn mình, trong mắt là sự miệt thị dành cho loài sâu kiến.

"Ngươi không được chọn lựa."

Lòng Minh Chúc chấn động, mặc mình rơi vào bóng tối.

Phải rồi, Chu Phụ Tuyết đâu có tư cách chọn lựa cho đời mình, hắn cũng như vậy thôi.

- --

(1) Hùng dạng: Hình dạng con gấu, hám chỉ chậm chạp, gần với bộ dạng ngốc nghếch.

(2) Gốc là Đồng vu quy tận
Bình Luận (0)
Comment