Đại Sư Huynh Nhà Người Ta Đều Như Vậy À?

Chương 57

Sáng sớm ngày thứ hai, Minh Chúc đang vùi đầu ngủ thiếp thì bị một người lôi dậy.

Thẩm Đệ An mặt đầy hưng phấn kéo hắn khỏi chăn, nói: "Sư huynh! Nhanh lên, đi với đệ tới lớp học sáng!"

Minh Chúc: "..."

Nếu không phải đôi mắt Thẩm Đệ An bừng sáng hứng khởi chắc Minh Chúc đã nhầm hắn thành Chu Phụ Tuyết - trước kia, mỗi buổi sáng Chu Phụ Tuyết đều đến kêu hắn dậy lên lớp sáng, kiên trì bền bỉ(1).

Minh Chúc ngờ vực. Bĩ Thẩm Đệ An kéo khỏi giường, hắn hãy còn ngái ngủ: "Huynh chưa khỏi bệnh, không muốn lên lớp sáng đâu."

Thẩm Đệ An nói: "Đừng nha, lớp sáng hôm nay huynh nhất định phải đi, có trò vui để xem!"

Minh Chúc giật mình ngay, hoàn toàn tỉnh táo.

Thẩm Đệ An cười hì hì: "Nghe nói tìm ra đầu sỏ lan truyền tin đồn giữa huynh với sư phụ rồi, hôm nay vào lớp sáng của tiểu sư thúc, kẻ đó sẽ nhận tội lãnh phạt trước toàn bộ đệ tử núi Bắc, núi Tây."

Tức thì Minh Chúc dùng tốc độ khiến người ta hoa cả mắt thay quần áo, mặt còn chưa lau đã lôi Thẩm Đệ An chạy như bay thẳng tới Vô Cữu Đường.

Trời hãy còn sớm, còn cách giờ vào lớp học sáng hai khắc nhưng Vô Cữu Đường đã ngồi kín cả người, đều là hưng phấn đi xem trò vui.

Đệ tử nội môn núi Bắc lần này lại rất hài hòa, Minh Chúc với Thẩm Đệ An vừa vào, người ngồi chỗ dựa tường đã vẫy tay: "Chỗ này."

Minh Chúc nhìn tới, lập tức thấy trời phải đổ mưa màu hồng: chỗ bàn gỗ bày thành hàng có Dịch Phụ Cư, Yến Tuyết Ngọc, Thương Yên Phùng với Chu Phụ Tuyết sóng vai ngồi cùng, kế bên còn hai chỗ, rõ ràng là chừa cho bọn họ.

Minh Chúc nghi hoặc bước qua, kéo chỗ cạnh Dịch Phụ Cư ra rồi ngồi xuống. Hắn tò mò hỏi: "Hôm nay sao mấy đệ ngồi chung nhau cả thế?" 

Thương Yên Phùng lách qua Dịch Phụ Cư, nhú người sang bóp cằm Minh Chúc ngó nghiêng trái phải, xác nhận miệng vết thương từ từ khép lại bấy giờ mới yên tâm ngồi lại chỗ cũ.

"Ngồi chung nhau ngạc nhiên lắm à?" Thương Yên Phùng hơi nhướng mày, "Kẻ phát tán lời đồn bậy bạ lần này là bị ba người bọn đệ bắt được."

Thẩm Đệ An ghé vào bàn, mắt lấp la lấp lánh nhìn Thương Yên Phùng, nói: "Ai ai, rốt cuộc là ai? Đệ tò mò lắm. Đúng rồi, Cửu sư huynh đâu? Sao huynh ấy không tới?"

Khóe môi Dịch Phụ Cư ẩn chứa nụ cười trách trời thương dân, ngón tay thon dài trắng ngần của hắn thong thả gõ lên bàn, gõ ra một đoạn giai điệu. 

Thẩm Đệ An: "..."

Minh Chúc: "..."

Hai người ngây ra một lát, Minh Chúc bỗng vỗ bàn, sốt sắng nói: "Nhanh nhanh nhanh, mấy đệ có ai có Lũng Âm Trận không?"

Mấy người từ từ lắc đầu.

Minh Chúc lập tức đứng lên cất giọng: "Các sư đệ sư muội, hôm nay mọi người có ai đem theo Lũng Âm Trận không, có thể cho đại sư huynh mượn một cái không?"

Minh Chúc cực kỳ được núi Tây hoang nghênh, dù bị hủy dung cũng chẳng ảnh hưởng sức hấp dẫn, hắn vừa dứt lời đã có một nhóm nữ tu chen qua, vui vẻ ồn ào: "Sư huynh, muội có!"

Lát sau, Minh Chúc lấy được mấy cái Lũng Âm Trận, xem kỹ còn có hai viên Lưu Ảnh Châu cực hiếm gặp.

Thẩm Đệ An nói: "Huynh lấy nhiều đồ thế làm gì?"

Minh Chúc ném một viên Lưu Ảnh Châu cho hắn, thúc giục: "Nhanh lên, để Lưu Ảnh Châu này lên chiếc bàn chính giữa dãy đầu, đảm bảo đối diện bục giảng của tiểu sư thúc."

Hắn với Thẩm Đệ An là một giuộc với nhau. Biết ngay hắn định làm gì, Thẩm Đệ An nhảy lên để Lưu Ảnh Châu ở bàn đầu, Minh Chúc cũng chạy lên để mấy cài Lũng Âm Trận lên sàn, nhét viên Lưu Ảnh Châu khác vào tường.

Hai người xem như chốn không người mà chạy qua lại cả vòng, mãi tới khi bắt đầu giờ học sáng mới ba chân bốn cẳng chạy về chỗ ngồi.

Lần này chắc là lần đệ tử nội môn hài hoài nhất, đúng là không thể thiếu công lao của Lục Thanh Không.

Đôi mắt Minh Chúc phát sáng, hắn quay sang nói với Thẩm Đệ An: "Trước kia lão Cửu cũng từng cài Lũng Âm Trận gài huynh một lần, lần này coi như huynh báo thù được rồi."

Thẩm Đệ An cười muốn té ghế, hắn vịn chặt bàn cố nhịn cười.

Rất nhanh, tiểu sư thúc thong dong lướt vào, đứng ở bục giảng. Giọng dịu dàng, y cười nói: "Mọi người buổi sáng tốt lành."

"Tiểu sư thúc buổi sáng tốt lành."

Quy Hà liếc mắt nhìn sáu đứa đệ tử nội môn ngồi ngay ngắn kế nhau, trong mắt thoáng hiện tia kinh ngạc.

Kế đó, không biết sao Đao tiên sinh cũng đi vào, khoanh tay đứng cạnh khung cửa của Vô Cữu Đường lạnh mặt không nói gì.

Âm thanh của Quy Hà cực nhỏ, vo vo ve ve: "Hôm nay chúng ta sẽ giảng về phần Thượng của Âm Phù Kinh..."

Khuôn mặt đầy mong chờ của mọi người nhìn về phía Quy Hà.

Quy Hà nói được một nửa như nhớ ra cái gì, "a" một tiếng, nói: "Phải rồi, trước khi giảng bài có một chuyện phải nói với mọi người."

Sáu vị giỏi khôn nhà dại chợ(2) lập tức chấn động tinh thần, nghĩ: "Đến rồi!"

"Tin là mọi người mấy ngày trước có nghe qua ít lời đồn vớ vẩn không thể tưởng tượng được," giọng Quy Hà rất nhỏ, nhưng không rõ sao cả Vô Cữu Đường lặng ngắt như tờ, ai cũng nín thở nghe, "Mấy cái đó sai sự thật, kẻ lan truyền tin đồn thật đáng diệt, hành vi làm người giận sôi..."

Tính Quy Hà mềm mỏng, không hợp buông lời tàn độc, mấy lời này chắc là Quy Ninh chân nhân nói cho, hắn nói được có một nửa thì ngắc ngứ, cúi đầu lật sách ào ào mới nói tiếp: "... Thương Yên Phùng mất hết một ngày mới tìm được thủ phạm, chưởng giáo Nhật Chiếu tất nhiên phải nghiêm trị, mong các vị đệ tử ngày sau phải cẩn trọng từ ngôn từ đến cử chỉ, không lan truyền tin sai sự khắp nơi, tránh gây họa lớn."

Dịch Phụ Cư giơ ngón trỏ lên, chạm môi mình, ý bảo: Họa từ miệng mà ra.

Minh Chúc dùng khuỷu tay oán giận, len lén ra dấu thủ ngữ: Đệ đừng gạt mấy đệ tử khác theo mình học Bế Khẩu Thiền, tiếng đàn với ngôn ngữ tay khó học lắm  biết không hả?

Dịch Phụ Cư cong mắt cười.

"... Hôm nay đệ tử núi Tây núi Bắc có mặt cả, trách phạt sẽ diễn ra ở giảng đường này để răn đe cảnh cáo người khác không học theo."

Quy Hà nói xong, không tiếng động thở nhẹ ra, sau đó tránh chỗ, quay ra ngoài cửa nhẹ giọng gọi: "Vào đi." 

Ngay sau đó, Lục Thanh Không bận y phục Nhật Chiếu, mặt mày u ám bước qua, tay còn cầm quyển trục.

Thẩm Đệ An nhìn mặt Lục Thanh Không xanh lè, suýt nữa nhịn không được cười ra tiếng, bị Minh Chúc nhanh tay bưng kín miệng lại.

Minh Chúc: "Không, đệ không buồn cười!"

Thẩm Đệ An ra sức gật đầu.

Lục Thanh Không vừa vào, cả Vô Cữu Đường như nổ tung, tiếng ồn ào vang lên.

"Ôi! Thế mà lại là Cửu sư huynh!"

"Ha ha ha, ta nói rồi, có thể có năng lực phát tán rộng rãi cũng chỉ có Cửu sư huynh, tám chín phần lời đồn đại ở Nhật Chiếu là do huynh ấy phát tán."

"Ui trời ạ, huynh ấy còn cầm quyển trục kìa, không phải tiểu sư thúc nói muốn phạt à?"

Mọi người nhốn nháo lên, lời gì cũng có cả, có trào phúng, có buồn cười, có cả đau lòng. 

Cũng may da mặt Lục Thanh Không vốn dày, mặt không tỏ vẻ gì đứng bên bục giảng, ánh mắt như dao lạnh lùng quét một vòng. 

Minh Chúc lách qua Dịch Phụ Cư, nắm tay Thương Yên Phùng, huơ huơ.

Thương Yên Phùng hiểu ý hắn ngay, ngưng kết tia linh lực lên ngón tay rồi bắn về phía hai viên Lưu Ảnh Châu ở phía trước, kế đó, Lưu Ảnh Châu từ từ tỏa ra ánh sáng mỏng manh, bắt đầu vận hành.

Lục Thanh Không lạnh mặt, chậm rãi gỡ dây buộc quyển trục trong tiếng ồn ào, sau đó cầm trục vung ra, "soạt" một tiếng, quyển trục bề ngang khoảng nửa cánh tay, dài đâu mười xích(3) mở ra nằm trên bục giảng, số dư ra rơi dưới đất. Mấy người ngồi gần nhìn sang, trên đó biết cơ man nào là chữ.

Minh Chúc kéo tay Dịch Phụ Cư, đầu ngón tay chọt mấy cái vào lòng bàn tay hắn: Cái gì vậy?

Dịch Phụ Cư đáp: Tờ nhận tội, nghe bảo Thanh Không viết cả đêm.

Minh Chúc: "Phụt..."

Đối với tiếng ồ vang lên khắp Vô Cữu Đuởng, Lục Thanh Không chả để ý đến, rũ mắt nhìn tờ nhận tội trong tay, mãi đến khi mọi người dần yên ắng trở lại hắn mới lạnh nhạt mở miệng.

Câu đầu tiên là: "Ta nhận tội."

Mọi người đều đang nhịn cười.

Lục Thanh Không hít sâu, nói tiếp: "Ta nhận tội. Lời đồn đại nổi khắp Nhật Chiếu, ta đợi xảy ra sai lầm phải tìm cách cứu vãn cho kịp, bởi chuyện xảy ra biến hóa từ một mình ta."

Hắn đọc xong hàng đầu, người ngồi bên dưới cười ầm một vùng, có người nói thẳng: "Cửu sư huynh ơi, thế huynh nói xem rốt cuộc huynh sai ở đâu thế?"

Lục Thanh Không cười lạnh, nói: "Ta sai là sai ở chỗ có mắt không tròng, thật lòng đối đãi với hạng chim chuột. Họa bì họa cốt, biết người biết mặt, sống chung bao năm cũng không biết bọn họ lòng độc dạ ác nên mới mắc lừa họ, phải ở đây đọc cái gì mà giấy nhận tội đáng cười này." 

Vô Cữu Đường rơi vào trầm mặc.

Minh Chúc dường như cảm thấy hướng phát triển việc này không đúng lắm, hắn quay đầu nhìn các sư đệ còn lại, lại quay nhìn đáy mắt lạnh lẽo của Lục Thanh Không, bỗng có dự cảm chẳng lành.

Sau khi Lục Thanh Không nói xong còn nhếch môi cười, hắn nhìn lướt qua sáu vị sư huynh đệ đang ngồi cùng nhau, ngón tay nhẹ gõ hai cái. 

Đám người Minh Chúc: "..."

Từ bé Dịch Phụ Cư đã tu Bế Khẩu Thiền. Hồi mới đầu, Minh Chúc với hắn không phải khoa tay múa chân thì là dùng giấy bút, về sau Yến Tuyết Ngọc tới, bởi vì mắt y không tốt, hai người toàn ngồi đối diện nhau nột cách mịt mờ.

Sau này để cho dễ nói chuyện, đệ tử nội môn Nhật Chiếu bàn nhau, lần mò ra cách dùng tiếng đàn nói chuyện, trừ bọn họ, người khác không nghe ra chuỗi âm thanh này có nghĩa gì.

"Muốn ta gánh tội thay? Có thể, chết chung đi."

Thẩm Đệ An nhỏ giọng: "Là đệ nghe nhầm à?"

Minh Chúc "suỵt" với hắn một cái, ý bảo xem tiếp xem.

Lục Thanh Không rung nhẹ cánh tay, quyển trục nhận tội bay lên giữa không trung, hơi lắc lư. Hắn cười lạnh, lạnh lùng nói: "Cái này là mỗi một câu ta nói với đệ tử Nhật Chiếu cho tới hôm qua..."

Mọi người lập tức ồ lên, có đệ tử ngồi trước nhỏ giọng nói: "Không ngờ Cửu sư huynh lại là kẻ chuyện nhiều(4), nói lắm thế..."

Lục Thanh Không nghe vậy hung dữ liếc hắn, nói tiếp câu kia: "... kèm theo tên từng người."

Lục Thanh Không là kẻ linh mạch tàn phế, tu vi thấp, thứ duy nhất có thể mang ra là sự thông minh và đôi tay khéo léo, một ngày hắn cùng ai nói cái gì hắn đều nhớ rõ, ghi cả tên người ta vào tờ trạng nhận tội to rộng kia.

Quy Hà dường như không ngờ Lục Thanh Không còn xuất ra chiêu này, ngây ra một lát mới nói nhỏ: "Thanh Không ơi, ý của con là sao?"

Lục Thanh Không chỉ giấy nhận tội lơ lửng trên đầu, mặt không cảm xúc, nói: "Tiểu sư thúc có thể nhìn cái này, trên đó viết rõ tên, thời gian, nội dung chuyện trò, người cũng có thể tìm bọn họ đối chất xem nội dung trong đó có thật không."

Tiểu sư thúc nhón chân, cầm giấy nhận tội, nhìn cẩn thận rồi nhẹ nhàng nói: "Được."

Lục Thanh Không lại cười lạnh: "Được, những lời này tuy là ta nói, ta cũng có tội, nhưng không phải kẻ đầu tiên nói cho ta nghe lời sai sự càng có tội hơn à?"

Mọi người nhìn nhau, nhất thời không biết Lục Thanh Không muốn làm gì.

Minh Chúc với Chu Phụ Tuyết đều từng lĩnh giáo quả miệng độc, mắng người nửa canh giờ cũng chẳng bị lặp câu. Vừa thấy hắn lộ ra biểu cảm này, khóe môi hai người đã giật giật, sắc mặt phức tạp.

Lục Thanh Không nói xong, chỉ thẳng vào Yến Tuyết Ngọc: "Ta biết chuyện đại sư huynh vì mặt bị thương mà nhảy sông từ miệng Tam sư huynh, dựa theo lời Ngũ sư huynh là tìm kẻ đầu sỏ hiểu sai đưa tin bậy, vậy tính tới tính lui cũng không tính tới ta."

Yến Tuyết Ngọc: "..."

Tất cả ánh mắt đổ về phía Yến Tuyết Ngọc 

Yến Tuyết Ngọc chỉ tới đây xem trò hay, không biết tại sao tai họa bỗng dẫn tới người mình, lập tức có chút không hiểu.

Đao tiên sinh lạnh lùng nói: "Tuyết Ngọc, con nói sao?"

Yến Tuyết Ngọc ngớ ra trong chốc lát, thế mới biết, có lẽ, có khi, có thể, chắc là, hình như chính hắn là kẻ đầu sỏ gây tội, cơ mà lời đồn đệ tử nội môn không hợp nhau cũng có lý, có chết cũng muốn kéo người theo.

Yến Tuyết Ngọc hít sâu một hơi, đứng lên nhàn nhạt nói: "Những lời con nói với Cửu sư đệ là Nhị sư huynh nói với con."

Dịch Phụ Cư: "..."

Mọi người: "..."

Mọi người tới đây xem trò vui không ngờ được xem cuộc đại chiến chó cắn chó, lập tức ai cũng phấn khích sôi trào, ánh mắt mong đợi mà nhìn Dịch Phụ Cư.

Trong hết thảy đệ tử của Nhật Chiếu, Dịch Phụ Cư tựa như gốc danh hoa tôn quý đẹp đẽ, nhìn từ xa đã làm người ta vui vẻ thanh thản, tất cả mọi người có đoán cũng không đoán ra hắn thế mà cũng liên quan tới mấy chuyện như vậy.

Nét cười của Dịch Phụ Cư còn chưa tan, nhè nhẽ gõ vào lòng bàn tay Minh Chúc.

Minh Chúc nói: "Nhị sư đệ nói là Ngũ sư đệ nói với đệ ấy." 

Thương Yên Phùng: "..."

Mọi người: "..."

Có màn kịch hay nhở!

- --

(1) Gốc là Lôi đả bất động: sự kiên trì bền bỉ, không gián đoạn

(2) Văn nhã cầm thú - 斯文禽兽: Tỏ vẻ hiền lành với người lạ, khi ở nơi xa lạ, trước mặt người quen thì như cầm thú.

(3) Xích: ⅓ mét

(4) Thoại lao: Một người nói hoài không nghỉ
Bình Luận (0)
Comment