“Khí vận của ta cũng bình thường thôi, không thể nói là vô song được, mà ta cũng không có gì xui xẻo cả.”
Lục Trường Sinh đáp lại như vậy.
Vô thượng của Hồng tộc: “...”
Đối phương sững ra, không biết nên nói gì tiếp nữa.
“Trường Sinh Thiên Đế đừng đùa.”
Vô thượng của Hồng tộc có vẻ đã cạn lời với hắn rồi.
“Thật đấy, ta cảm thấy khí vận của ta bình thường lắm.”
Lục Trường Sinh nghiêm túc nói tiếp.
Thế nhưng vô thượng của Hồng tộc như thể chẳng muốn tiếp lời hắn nữa.
Thế mà cũng gọi là khí vận bình thường được à?
Hắn không rõ lắm chuyện dưới hạ giới nhưng chỉ riêng những hành động của Lục Trường Sinh trong khoảng thời gian vừa qua thử hỏi làm sao có thể nói là khí vận bình thường được chứ?
“Chưa tới trăm năm đã đạt được ấn ký Thiên Đạo của Nhân giới, ấn ký Thiên Đạo của Ma giới, ấn ký Thiên Đạo của Phật giới, chỉ còn một phần nhỏ là ấn ký Thiên Đạo của Minh giới và ấn ký Thiên Đạo của Tiên giới nữa, đây cũng coi là khí vận bình thường được sao?”
“À, mà hôm qua Trường Sinh Thiên Đế vừa tới Thập Vạn tiên sơn, nhặt được ba trăm sáu mươi lăm kiện đế khí đúng không?”
Vô thượng của Hồng tộc không nhịn được phải nói ra một tràng dài.
“Vậy thì sao?”
Lục Trường Sinh nhìn vô thượng của Hồng tộc, nghiêm túc hỏi ngược lại.
Nói thật là Lục Trường Sinh không cảm thấy mình rất may mắn thật.
Hắn cho rằng như thế cũng chỉ có thể coi như tốt hơn người bình thường một chút mà thôi.
Dù sao thì kiếp trước hắn đã đọc được một quyển sách, nhân vật chính trong sách chưa tới mười tháng đã trở thành Thiên Đạo, chấp chưởng thiên địa, trở thành cường giả tuyệt thế.
Sau đó lại nhìn bản thân mình.
Đã sắp qua trăm năm rồi mà vẫn chỉ là Tiên Vương, như vậy mà cũng coi là mạnh lắm được à?
Vô thượng của Hồng tộc trầm mặc.
Hắn có cảm giác không muốn tán gẫu nữa.
“Có điều tuy khí vận của ta cũng bình thường nhưng đúng là chưa từng gặp ai may mắn hơn mình thật, có khi nào Đại Đạo Chi Anh gì đấy kia sẽ là kẻ rất xui xẻo không?”
Lục Trường Sinh hỏi.
Nhưng vô thượng của Hồng tộc lại chỉ lắc đầu.
“Dù cũng có khả năng ấy nhưng loại khả năng này lại vô cùng nhỏ.”
Vô thượng của Hồng tộc trả lời chắc nịch.
“Sao lại chỉ có khả năng rất nhỏ?”
Lục Trường Sinh tò mò.
“Nghe nói Đại Đạo Chi Anh chính là số một trốn đi hóa thành, đại biểu cho thiên địa thương sinh có một đường sinh cơ, có phúc phận đại đạo trên người nên một khi xuất thế chắc chắn sẽ có khí vận vô song, trừ khi trong thế giới của hắn tồn tại người có khí vận mạnh hơn cả hắn.”
“Chỉ khi ấy Đại Đạo Chi Anh mới có thể đảo ngược lại, biến thành kẻ cực kỳ xui xẻo.”
“Có điều Trường Sinh Thiên Đế cảm thấy thế gian này sẽ có người nào vận khí còn tốt hơn cả Đại Đạo Chi Anh nữa sao?”
Vô thượng của Hồng tộc nói ra nguyên nhân.
Nghe hắn nói xong Lục Trường Sinh không khỏi giật mình, hắn nghiêm túc suy ngẫm một phen, nói thế thì quả thực không có khả năng xảy ra chuyện như vậy thật.
“Nhưng chuyện của Đại Đạo Chi Anh có liên quan gì tới ta sao?”
Lục Trường Sinh tò mò, tuy Đại Đạo Chi Anh nghe qua thì rất lợi hại đấy nhưng có vẻ cũng không liên quan gì tới mình cả.
“Đương nhiên là có liên quan rồi.”
Vô thượng của Hồng tộc vội giải thích.
“Trường Sinh Thiên Đế, tại Phật giới ngươi đã đắc tội với Phật Mẫu, còn lấy đi vật chứng đạo của Phật Mẫu nữa, thế nên coi như đã trở thành kẻ thù không đội trời chung của đối phương.”
“Nhưng Phật Mẫu tới giờ vẫn chưa tới tìm ngươi tính sổ không phảỉ vì không muốn giải quyết ngươi mà do nàng không thể phản chiếu Thiên đình, giáng lâm lục giới được, nhưng chỉ cần Trường Sinh Thiên Đế bước vào đại thiên thế giới một bước thì Phật Mẫu lập tức sẽ có cảm ứng, đến lúc đó là họa lớn bằng trời.”
“Mà nếu Trường Sinh Thiên Đế tìm được Đại Đạo Chi Anh, hoặc bản thân Trường Sinh Thiên Đế ngươi chính là Đại Đạo Chi Anh thì chẳng cần lo gì nữa.”
Vô thượng của Hồng tộc nói ra mối liên hệ của hai người.
“Hả? Vì sao?”
Lục Trường Sinh lại càng thêm tò mò, vì sao chỉ cần tìm được Đại Đạo Chi Anh lại không có gì phải lo nữa.
“Đại Đạo Chi Anh là do số một trốn đi chuyển thế mà thành, thế nên sẽ được đại đạo bảo vệ, ngay cả Phật Mẫu không thể tính toán ra bất cứ việc gì có liên quan tới Đại Đạo Chi Anh được, nếu Trường Sinh Thiên Đế bước vào đại thiên thế giới thì chỉ cần dẫn theo Đại Đạo Chi Anh là có thể che chắn thiên cơ rồi.”
“Như thế sẽ có thể tự bảo vệ bản thân.”
Vô thượng của Hồng tộc giải thích rất rõ ràng.
Một khi Lục Trường Sinh bước vào đại thiên thế giới thì chắc chắn Phật Mẫu sẽ cảm ứng được, nàng không thể hành động thiếu suy nghĩ tại lục giới bởi e sợ dẫn tới Tạo Hóa khác quấy nhiễu.
Nhưng một khi bước vào đại thiên thế giới thì cứ chuẩn bị chờ chết đi thôi.
“Phật Mẫu mạnh tới vậy cơ à?”
Lục Trường Sinh cau mày.
“Rất mạnh, Trường Sinh Thiên Đế hẳn cũng biết cảnh giới của Phật Mẫu rồi nhỉ? Nàng đã là Tạo Hóa Chi Chủ, nắm giữ vô số bản lĩnh không thể tưởng được, hiện giờ chính là cảnh giới cao nhất lục giới, ngay cả cảnh giới Tiên Đế cũng phải chuẩn bị đầy đủ mới có thể bước vào đại thiên thế giới, dù đột phá tới cảnh giới Côn Bằng, cũng là chuyện vô bổ.”
“Chỉ một ý niệm trong đầu đã đủ giết ngươi ngàn vạn lần rồi.”
Vô thượng của Hồng tộc nghiêm giọng nói.
“Không có cách nào khác sao?”
Lục Trường Sinh không khỏi cau chặt mày.
Đắc tội một tồn tại như vậy làm hắn có cảm giác tiến thoái lưỡng nan.
Tiến lên một bước thì Phật Mẫu chắc chắn sẽ không bỏ qua cho mình.
Nhưng vẫn luôn co đầu rút cổ trong lục giới cũng chỉ là chờ chết một cách chậm rãi mà thôi.