Vách đá sau núi của Ma Tông cao ngất, bên dưới là Ma Quật – nơi nuôi dưỡng những linh thú hung mãnh nhất.
Ô Hành Bạch rơi xuống từ độ cao kinh hoàng, xương cốt toàn thân gãy nát nhiều chỗ, máu thấm vào đất, nhuộm đỏ một vùng.
Một vài linh thú bị thu hút bởi mùi máu tanh, tò mò tiến lại gần, nhưng chẳng có con nào dám đến quá gần.
Chúng chỉ đứng từ xa nhìn chăm chăm vào thân thể bất động của hắn.
Trong mắt đám linh thú, con người kia đã chết rồi. Hắn hoàn toàn không còn một chút hơi thở nào.
Một kiếm xuyên tim, không chút lưu tình.
Thời gian cứ thế lặng lẽ trôi đi, ngày nối đêm, rồi lại đến ngày. Đã ba ngày ba đêm trôi qua.
Lúc này, những phù văn kỳ dị bỗng hiện lên lần nữa.
Chúng bắt đầu chuyển động, chậm rãi lưu chuyển quanh thân thể Ô Hành Bạch như thể có linh tính, khẽ phát sáng trong bóng tối u ám của Ma Quật. Đó chính là Hồn Chú của Trấn Nam Điện phát huy tác dụng, kích hoạt sức mạnh từ Phản Sinh Phù – một loại phù chú nghịch thiên, bắt đầu sửa chữa thần thức bị tổn thương nghiêm trọng của hắn.
Người lẽ ra đã chết, tim lại bắt đầu đập trở lại. Nhưng mỗi nhịp đập đều nặng nề, rệu rã và đầy áp lực. Hắn đau đớn mở mắt, lập tức ho sặc sụa khi một ngụm máu tươi trào ra khỏi cổ họng.
Ô Hành Bạch đã quá quen thuộc với cảm giác này – cái cảm giác tái sinh trong cơn đau đớn đến tận cùng. Mỗi lần đều khiến hắn vừa đau, vừa mệt, vừa muốn buông xuôi. Mí mắt hắn sụp xuống, máu tràn vào mắt, khiến trước mắt chỉ còn một màu đỏ sẫm.
"Đau..."
Hắn khẽ thì thào, cố gắng nhích người ngồi dậy, nhưng xương gãy quá nhiều. Chỉ cần hơi động một chút, cơn đau đã như xé toạc cả thân thể. Thế nhưng, so với nỗi đau thần thức nứt vỡ, đau đớn xác thịt thế này... chẳng là gì cả.
Một con linh thú gan lớn lặng lẽ tiến lại gần, há miệng, răng nanh lộ ra đầy đe dọa. Ô Hành Bạch lạnh lùng liếc nó một cái, đưa tay định rút kiếm từ túi Càn Khôn. Nhưng đúng lúc hắn cố gượng thân thể dậy, một âm thanh quen thuộc vang lên từ trên trời cao.
Tiếng chim hót dài, sắc và vang dội.
Ô Hành Bạch mơ hồ nhận ra âm thanh ấy. Ngay sau đó, một con linh thú bay khổng lồ, toàn thân phủ màu xanh biếc lao xuống từ không trung. Đôi vuốt sắc bén vung lên, trực tiếp chộp lấy con linh thú đang tiến lại gần hắn, quăng mạnh nó ra xa.
Tim Ô Hành Bạch khẽ co rút.
Hắn nhìn thấy Quý Quan Kỳ từ trên cao nhảy xuống.
Dường như y định bước nhanh về phía hắn, nhưng khi ánh mắt hai người chạm nhau, Quý Quan Kỳ lại đột ngột khựng lại.
"Ngươi còn sống."
Ô Hành Bạch khẽ nhếch môi, cố gắng đáp lại một điều gì đó. Nhưng hắn chưa kịp mở lời, mí mắt đã nặng trĩu, một lần nữa rơi vào hôn mê.
Trong khoảnh khắc ý thức cuối cùng, hắn chỉ kịp thấy bóng dáng Quý Quan Kỳ bước đến gần mình.
Hắn không nhìn thấy vẻ mặt y.
Không biết y thở phào nhẹ nhõm hay cảm thấy nuối tiếc vì chưa thật sự g.iết ch.ết được hắn.
⸻
"Ô Hành Bạch."
Ngay khi trở về, Quý Quan Kỳ lập tức quay lại Huyền Thiên Tông. Y tình cờ gặp Kiều Du cũng vừa trở về. Kiều Du kinh ngạc khi thấy y xuất hiện ở đây, nhưng chưa kịp mở miệng, Quý Quan Kỳ đã sốt ruột hỏi ngay tung tích của Ô Hành Bạch.
Dĩ nhiên, Kiều Du hoàn toàn không biết hắn đang ở đâu.
Quý Quan Kỳ đã lật tung cả Trấn Nam Điện, từ mật thất cho đến từng tầng từng lớp bên trong. Y thậm chí đã ở đó suốt một đêm, nhưng vẫn không tìm thấy bóng dáng hắn.
Còn về Lộ Tiểu Trì... đương nhiên cậu không chết, tất cả chỉ là ảo ảnh do Vạn Tượng Kính tạo ra. Nhưng Lộ Tiểu Trì thực sự đã mất tích.
"Ta đã đến ngục giam, mở hết tất cả các phòng, thả toàn bộ tù nhân bên trong. Nhưng không có người mà ngươi muốn tìm."
Kiều Du dè dặt đi theo cạnh Quý Quan Kỳ, như đang vừa dò xét vừa lấy lòng:
"Ta cũng đã tra hỏi đám người trong Ma Tông, không ai thấy hắn. Ngươi đừng lo, ta vẫn đang tìm tiếp."
"Tránh ra."
Quý Quan Kỳ không hề để tâm, lạnh lùng gạt hắn sang một bên. Nhưng Kiều Du lại bám riết không buông, hoàn toàn không nhận ra sự khó chịu đang hiện rõ trên mặt y. Hắn vẫn lải nhải không dứt:
"Ta... ta còn muốn nói với ngươi—"
"Cút đi!"
Quý Quan Kỳ không kìm được nữa, quát lên, ánh mắt lạnh đến tê dại:
"Ta không muốn nhìn thấy ngươi."
Nếu là trước đây, có lẽ y sẽ chỉ im lặng, lách qua mà đi. Nhưng lần này, Quý Quan Kỳ lại sốt ruột đến mức chính y cũng không hiểu tại sao. Y không muốn thừa nhận rằng mình đang lo lắng chỉ vì... không tìm thấy Ô Hành Bạch ở Trấn Nam Điện.
Ô Hành Bạch đã nói hắn sẽ không chết.
Nhưng hắn vốn là kẻ nói dối không chớp mắt.
Nghĩ đến đây, tim Quý Quan Kỳ trầm hẳn xuống.
Khi Kiều Du lại định bám theo, y lập tức vung kiếm, chĩa thẳng vào hắn. Giọng nói của y lạnh nhạt, nhưng chứa đầy sự quyết tuyệt:
"Đừng bám theo ta nữa. Ta không muốn thấy ngươi. Ta không cần biết ngươi đã biết được gì khiến ngươi thay đổi thái độ. Nhưng Kiều Du, từ khi quen ngươi đến giờ, quan hệ giữa chúng ta chưa bao giờ đủ thân để có thể ngồi xuống nói chuyện một cách hòa nhã."
Sắc mặt Kiều Du tái đi. Hắn lắp bắp:
"Ta... ta không phải muốn ngươi tha thứ..."
"Vậy thì vì cái gì?"
Quý Quan Kỳ lạnh lùng cắt ngang, không buồn nghe thêm. Y bấm quyết, vung tay tung ra một luồng kiếm khí, rồi lập tức cưỡi kiếm bay đi, để lại Kiều Du đứng lặng phía sau.
Kiều Du nhìn theo bóng Quý Quan Kỳ biến mất, trên mặt lộ rõ vẻ bối rối. Cả người hắn đứng yên, môi mấp máy:
"Ta... ta..."
Lắp bắp mãi mà vẫn không thể nói rõ được bản thân rốt cuộc đang cố làm gì.
Chỉ có thể siết chặt túi Càn Khôn trong tay – một túi Càn Khôn hắn từng định đưa đi, nhưng cuối cùng lại không thể.
———
"Ô Hành Bạch, tỉnh dậy đi."
Quý Quan Kỳ ngồi xổm xuống bên cạnh Ô Hành Bạch. Hắn vẫn mặc bộ y phục cũ, nhưng giờ đã rách nát không chịu nổi. Gương mặt hắn cũng trở lại với dáng vẻ vốn có. Do mất máu quá nhiều, sắc mặt hắn trắng bệch, bên khóe môi còn dính vết máu khô đọng lại.
Quý Quan Kỳ đưa tay đỡ lấy vai hắn, truyền linh lực vào cơ thể. Kinh mạch của Ô Hành Bạch đang tự phục hồi, nội tạng vỡ nát cũng dần lành lại, nhưng quá trình này rõ ràng vô cùng đau đớn. Dù đang hôn mê, hơi thở của hắn vẫn run rẩy từng hồi.
Y tìm khắp trên người hắn, nhưng dù hắn có túi Càn Khôn, trong tình trạng bất tỉnh như vậy cũng không thể sử dụng được.
"Ngươi cứ dùng tạm đan dược của ta đi, dù không tốt bằng của ngươi."
Quý Quan Kỳ lấy gần hết đan dược trị thương trong túi Càn Khôn ra, đặt vào miệng Ô Hành Bạch, đồng thời dùng linh lực để dẫn thuốc, chữa trị vết thương từ bên trong.
Linh lực ôn hòa men theo những vết rách, thẩm thấu vào cơ thể hắn.
Nơi này không an toàn.
Quý Quan Kỳ đảo mắt nhìn quanh, rồi cúi đầu đỡ lấy Ô Hành Bạch, thấp giọng ra lệnh:
"Thanh Loan! Chặn bọn chúng lại."
Thanh Loan bất mãn kêu một tiếng, ánh mắt lấp lóe nhìn về phía Ô Hành Bạch, rõ ràng muốn lại gần chọc phá hắn một chút.
"Hắn sắp chết rồi, ngươi mà làm loạn nữa thì hắn chết thật đấy."
Quý Quan Kỳ lập tức ngăn lại.
Nghe vậy, Thanh Loan mới chịu vỗ cánh bay đi, xua đuổi lũ linh thú khác.
Quý Quan Kỳ đỡ Ô Hành Bạch dậy, người kia dường như hơi lấy lại ý thức, nhưng vẫn rất mơ hồ. Y cúi đầu, khẽ lẩm bẩm:
"Ngươi không phải bảo sẽ không chết sao? Sao lại thành ra thế này? Đây là cái gọi là 'không chết' của ngươi à?"
Ô Hành Bạch khóe môi rỉ máu, ý thức hỗn loạn. Hắn thực sự không lừa Quý Quan Kỳ — đúng là hắn không chết, nhưng điều đó không có nghĩa là không bị thương, không cảm thấy đau đớn.
"Ngươi giết ta một lần, ta cũng giết ngươi một lần, xem như hòa nhau."
Ánh mắt Quý Quan Kỳ tối sầm lại. Y cảm nhận được máu của Ô Hành Bạch đã thấm ướt vạt áo mình. Một cảm xúc mơ hồ cuộn lên trong lòng, đến mức chính y cũng không muốn thừa nhận.
Y vừa bước đi vừa nói:
"Ngươi không cần phải cố chấp như vậy. Giữa ta và ngươi... không ai nợ ai nữa."
Y và Ô Hành Bạch, rốt cuộc ai mới là kẻ cố chấp hơn? Ai là người kiên trì hơn?
Y tìm được một sơn động, cẩn thận đưa hắn vào trong, đặt xuống đất rồi cởi áo ngoài đắp lên người hắn, tiện tay nhóm một đống lửa nhỏ. Nhìn Ô Hành Bạch đang nhắm mắt hôn mê, y khẽ thở dài:
"Rốt cuộc ngươi muốn làm gì?"
Quý Quan Kỳ cảm nhận được thiên phạt đã hoàn toàn biến mất khỏi thân thể. Y dựa lưng vào vách động, lẩm bẩm một mình:
"Ta không cần ngươi gánh vác thay ta. Ta chỉ là... không cam lòng. Ta đã từng tin tưởng ngươi như thế, nhưng cuối cùng lại chết trong tay ngươi. Ta chỉ là... không cam lòng vì đã đi theo ngươi lâu như vậy, đã bỏ ra nhiều như vậy. Ngươi thực sự thờ ơ với cái chết của ta sao?"
Vậy nên, cuối cùng y đánh nát hồn phách của chính mình, không chịu bước vào luân hồi.
"Khi mới sống lại, ta thực sự hận ngươi. Nhưng sau đó, ta biết thân thế của ngươi, biết những điều bất đắc dĩ của ngươi. Ngươi nói đó là lỗi của Vạn Tượng Kính, ngươi nói ngươi muốn cưới ta để chịu thiên phạt thay."
Quý Quan Kỳ cười khổ, giọng y mang theo sự bất đắc dĩ và bi thương:
"Vậy thì... nỗi hận của ta đáng giá bao nhiêu đây? Rốt cuộc đời trước ta chết trong tay ai? Nhưng mặc kệ kiếp trước là vì lý do gì, kiếp này ngươi cũng đã chết trong tay ta rồi. Giữa chúng ta, thực sự không thể nào tách bạch được nữa."
Y đã từng cố tự nhủ rằng không cần quan tâm đến Ô Hành Bạch nữa. Nhưng không thể phủ nhận, khoảnh khắc không tìm thấy hắn trong Trấn Nam Điện, y thực sự đã hoảng loạn.
Bởi vì, khi y giết người đeo mặt nạ kia, y hoàn toàn không biết... đó là Ô Hành Bạch.
Cũng giống như đời trước, khi Ô Hành Bạch giết y, hắn cũng không hề biết rằng y sẽ đánh nát hồn phách mà chết.
Phong thủy luân chuyển.
Quý Quan Kỳ không biết phải diễn tả cảm giác này thế nào. Y nhìn Ô Hành Bạch đang mê man, thấp giọng hỏi:
"Lần đầu tiên gặp ngươi... ta có tính là vừa gặp đã động lòng không?"
Y bật cười tự giễu.
"Nói ra thì buồn cười thật, nhưng đó là sự thật. Mà thôi, những lời này... cũng chỉ dám nói lúc này mà thôi."
Một người là Trấn Nam tiên tôn, một người là Quân Tử Kiếm. Ngay từ lần đầu gặp mặt, một người đã sinh ra tâm tư khó nói với đồ đệ của mình, còn người kia... liệu có thực sự chỉ là kính ngưỡng?
Thì ra, cả hai đều chẳng phải là kẻ quang minh chính đại gì.
⸻
Ô Hành Bạch tỉnh lại sau hai ngày.
Hắn cảm thấy mình đang nằm trên một lớp cỏ khô, xung quanh vẫn còn dấu vết của đống lửa. Nhưng bên cạnh... không còn ai.
Hắn ôm ngực, gượng ngồi dậy, ánh mắt lập tức quét quanh hang động. Chống tay vào vách đá, hắn lảo đảo bước ra ngoài, nhưng không hề thấy bóng người kia đâu.
Chân mày hắn nhíu lại, vẻ mặt hơi tái vì đau. Hắn chống tường, khụy một chân xuống.
Đúng lúc đó, một bóng người xuất hiện phía trước.
Hắn ngẩng đầu nhìn, liền thấy Quý Quan Kỳ đang ôm một bó củi trở về.
Sắc mặt y lạnh lùng, nhưng khi thấy Ô Hành Bạch loay hoay mãi vẫn không đứng lên nổi, y liền tiến lên đỡ. Đợi hắn đứng vững rồi, y lập tức rút tay về, giọng điệu dửng dưng:
"Giờ ngươi đã tỉnh rồi, vậy ta cũng có thể đi được rồi."
Nói xong, y đặt bó củi xuống một bên, xoay người định rời đi.
Nhưng chưa kịp bước được bao xa, phía sau đã vang lên tiếng vật nặng đổ xuống đất.
Y giật mình quay lại, lập tức thấy Ô Hành Bạch đã ngã quỵ.
Quý Quan Kỳ nhanh chóng tiến lên, đỡ lấy hắn, nhíu mày:
"Đan dược của ngươi đâu?"
"Không còn nữa."
Ô Hành Bạch mồ hôi lạnh đầm đìa, khóe môi khẽ nhếch, cười khẽ:
"Không sao, ngươi đừng sợ."
"...Người bị thương là ngươi, ta có gì mà phải sợ?"
Dù miệng nói vậy, nhưng sắc mặt Quý Quan Kỳ lại càng thêm khó coi.
Y chợt nhớ trong túi Càn Khôn của mình cũng chẳng còn bao nhiêu đan dược, liền tức tối cằn nhằn:
"Đường đường là Trấn Nam tiên tôn mà không có nổi một viên đan dược? Ngươi đem linh thạch của mình đi mua cái gì hết rồi? Áo choàng Bạch Hạc Vũ hả?"
Y hừ lạnh, giọng đầy bực bội:
"Ngươi có biết số linh thạch đó đổi được bao nhiêu đan dược không?"
Không nói đến những thứ khác, riêng chiếc áo choàng Bạch Hạc Vũ thôi đã có giá trên trời. Mặc dù đẹp, nhưng công dụng thực tế thì hạn chế vô cùng – chỉ có thể chống nước và lửa, căn bản không đáng giá đến vậy.
Vậy mà hắn lại mua tới hai lần.
Ô Hành Bạch chậm rãi đáp, giọng khàn khàn:
"Bạch hạc khi cầu ái, sẽ nhổ chiếc lông đẹp nhất trên người để dâng tặng người mình yêu... Áo choàng Bạch Hạc Vũ chính là biểu tượng của sự ngưỡng mộ, của tấm chân tình gửi đến người thương..."
Máu rỉ ra từ khóe môi hắn.
Hắn đã rất lâu rồi không nghe thấy giọng điệu cáu kỉnh như vậy từ Quý Quan Kỳ.
Dạo gần đây, y luôn lạnh lùng, hờ hững, không nói chuyện, không nhìn hắn.
Ô Hành Bạch chỉ mong Quý Quan Kỳ có thể nói nhiều với hắn thêm một chút.
Dù là mắng chửi hay tức giận... cũng còn hơn là sự thờ ơ lạnh lẽo ấy.
"..."
Quý Quan Kỳ dời mắt, cúi đầu gọi tên hắn:
"Ô Hành Bạch..."
"Hửm?"
Ô Hành Bạch ngước nhìn, trong mắt tràn đầy chờ mong.
"Giờ thì giữa chúng ta... không ai nợ ai nữa."
Quý Quan Kỳ im lặng rất lâu, cuối cùng cũng mở miệng:
"Chúng ta—"
"Ta không giải trừ quan hệ đạo lữ."
Ô Hành Bạch lập tức ngắt lời y.
Hắn đã đoán được Quý Quan Kỳ định nói gì. Tưởng rằng mình đã tổn thương đến mức chai sạn, có thể bình thản đối mặt với mọi lời lẽ của y.
Nhưng khi thật sự nghe thấy, hắn lại không thể chịu nổi.
Hắn bật cười, dựa vào vách đá, ngửa đầu nhìn người trước mặt, chậm rãi nói:
"Dù có chết ta cũng không giải trừ quan hệ đạo lữ, trừ khi ta thực sự chết đi, hoàn toàn tiêu tan, thần thức vỡ nát."
Hắn cười, nhưng giọng lại mang theo một tia bi thương khó nói thành lời.
"Trừ khi ngày đó đến thật... bằng không, ta không có cách nào khác."
"Nếu ta chết rồi..."
Hắn thì thầm:
"Vậy thì, ta chẳng thể làm gì được nữa."
Ô Hành Bạch không tự nhận ra, nhưng Quý Quan Kỳ thì thấy rất rõ.
Máu đang rỉ ra từ mũi, mắt, thậm chí cả tai hắn.
Thần thức đang nứt vỡ.
Bảy khiếu chảy máu.
Sắc mặt Quý Quan Kỳ lập tức thay đổi. Y nhanh chóng truyền linh lực giúp hắn ổn định thần thức.
Y còn thấy thanh kiếm cũ bên tay hắn lại xuất hiện thêm một vết nứt mới – nghiêm trọng hơn bất cứ vết nứt nào trước đó.
Đường nứt kéo dài đến tận mũi kiếm. Dường như chỉ cần một chút lực nữa thôi, toàn bộ thanh kiếm sẽ vỡ tan, không thể ghép lại được.
Quý Quan Kỳ nhìn hắn, ánh mắt dao động.
Trái tim y khẽ run lên.
Y thật sự bị chấn động bởi sự cố chấp – đến chết cũng không chịu buông tay – của Ô Hành Bạch.