Trong đám đông huyên náo, Kiều Du bảo vệ người phía sau một cách chặt chẽ, hắn nhíu mày nhìn đám đệ tử đội chấp pháp trước mặt, có phần ngạo nghễ nói: "Ngươi chẳng lẽ không biết chúng ta là ai sao?"
"Biết, nhị đệ tử Kiều Du và tứ đệ tử Hề Nghiêu của Trấn Nam Tiên Tôn." Người lên tiếng khoác trên mình bộ đồng phục của đội chấp pháp, ánh mắt sắc bén lướt qua Kiều Du, sau đó dừng lại trên người Hề Nghiêu phía sau hắn, lạnh nhạt nói:
"Nhưng môn quy chính là môn quy, bất kể là ai cũng phải tuân theo."
"Ngươi!" Kiều Du nổi nóng ngay lập tức. Khi Truy Nguyệt Cung của hắn lộ ra, đám đông lập tức tản ra, có người kinh hô:
"Kiều sư huynh rút Truy Nguyệt Cung ra rồi!"
Thanh thần binh được xưng là trấn tông chi bảo của Huyền Thiên Tông này vốn đã rất nổi danh, uy lực vô cùng mạnh mẽ.
Nhưng Giang Tương Nam cũng không hề nao núng, hắn cũng lấy ra bản mệnh vũ khí của mình—một thanh loan đao sáng như tuyết, trên thân khắc những hoa văn tinh xảo, có thể thấy đây cũng là một thanh đao không tồi. Nhưng khi so với Truy Nguyệt Cung, cao thấp lập tức hiện rõ.
Trong mắt Kiều Du lộ ra vẻ khinh thường, nhìn thấy vũ khí đôi bên sắp chạm vào nhau, đột nhiên từ đâu một thanh kiếm sắc bén lao đến, chặn giữa hai món vũ khí, mạnh mẽ tách chúng ra, sau đó cắm nghiêng xuống đất.
Có người lập tức nhận ra thanh kiếm này chính là Quân Tử Kiếm—thanh kiếm mà đại đệ tử của Huyền Thiên Tông mang bên mình.
Mà Quý Quan Kỳ thì chậm rãi xuất hiện phía sau, đón lấy ánh mắt như muốn giết người của Kiều Du, y chỉ lạnh lùng liếc đối phương một cái, sau đó nhìn về phía Giang Tương Nam, trực tiếp hỏi:
"Ðã xảy ra chuyện gì?"
Giang Tương Nam ban đầu tưởng rằng Quý Quan Kỳ đến giúp Kiều Du, nên toàn thân căng thẳng cảnh giác, nhưng quan sát một hồi lại nhận ra dường như y không có ý thiên vị bên nào. Sau khi đánh giá vị tông môn thủ đồ danh chấn bên ngoài này, hắn mới mở miệng:
"Chân truyền đệ tử Hề Nghiêu tự tiện xông vào khu vực gần Thiên Cơ Các. Chúng ta định bắt hắn, nhưng Kiều Du ra tay ngăn cản, còn cố ý bao che, đánh trọng thương đệ tử đội chấp pháp."
"Hề Nghiêu căn bản không biết đâu là cấm địa, hắn vừa mới nhập môn, có thể hiểu được gì chứ?" Kiều Du nghe vậy, lập tức nhảy vào che chở cho người của mình:
"Ngươi lấy danh nghĩa chấp pháp để ức hiếp hắn mà thôi!" Nói xong, Kiều Du lập tức xoay mũi nhọn về phía Quý Quan Kỳ: "Ngươi nói gì đi chứ!"
"Nếu Quý sư huynh cũng muốn bao che bọn họ, vậy thì khỏi cần mở miệng, cứ báo chuyện này lên trưởng lão chấp pháp là được." Giang Tương Nam chẳng hề e ngại thân phận của Kiều Du, càng không có lý do gì để sợ Quý Quan Kỳ. Tuy nhiên, nói đi cũng phải nói lại, Quý Quan Kỳ chưa bao giờ ỷ thế hiếp người, nên lời Giang Tương Nam vẫn còn khách khí.
Quý Quan Kỳ biết tính tình của hắn vốn thẳng thắn như vậy, cũng không tức giận, chỉ khẽ cười: "Ta còn chưa nói gì, sao ngươi đã vội chắc chắn rằng ta muốn bao che?"
Giang Tương Nam nghe vậy, ngẩng đầu nhìn về phía y. Người trước mặt có ngũ quan anh tuấn, đôi mắt mang theo ý cười, sau đó liền nghe thấy vị tông môn thủ đồ này chậm rãi nói:
"Nếu Hề Nghiêu thực sự xông vào cấm địa, tất nhiên phải xử lý theo môn quy. Nhưng xét đến việc hắn vừa mới nhập môn, chưa quen thuộc khu vực xung quanh, có thể khoan hồng giảm nhẹ."
Ngay sau đó, không đợi Giang Tương Nam hay Kiều Du lên tiếng, Quý Quan Kỳ liền thay đổi ngữ điệu, giọng điệu bỗng chốc trầm xuống, y xoay đầu, nhìn chằm chằm Kiều Du:
"Chân truyền đệ tử Kiều Du, biết mà vẫn phạm, đánh trọng thương đồng môn, lại còn có ý định sử dụng Truy Nguyệt Cung—thần binh có sức sát thương khủng khiếp—trong phạm vi tông môn. Chuyện này sẽ xử lý theo môn quy... từ nặng mà xét."
"Quý Quan Kỳ! Ngươi dám!" Kiều Du giận dữ gào lên:
"Ngươi giúp người ngoài, còn quay lưng lại với đồng môn! Ta sẽ đi nói với sư tôn!
"Ngươi cứ việc đi nói, nói rằng ngươi dựa vào Truy Nguyệt Cung để chèn ép đồng môn. Kiều Du, ngươi có dám không?" Quý Quan Kỳ không hề nhượng bộ, y thu hồi Quân Tử Kiếm, tra kiếm vào vỏ, linh khí xung quanh lập tức lắng xuống. Giọng điệu bình thản:
"Ta đang giữ thể diện cho ngươi đấy."
Quý Quan Kỳ đứng giữa đám đông, Kiều Du nhìn y, cảm thấy người trước mặt không khác gì trước đây—vẫn là bộ bạch y, vẫn là Quân Tử Kiếm, vẫn là khuôn mặt đó.
Nhưng không hiểu sao, hắn lại cảm thấy Quý Quan Kỳ lúc này có gì đó khác trước.
Ít nhất, trước đây y chưa bao giờ khiến hắn bẽ mặt trước mặt nhiều người như vậy.
"Tản đi." Quý Quan Kỳ ôm kiếm quay người rời đi, đồng thời nói thêm:
"Tự ngươi đi theo đội chấp pháp một chuyến đi, tránh để trưởng lão chấp pháp Tôn lão tới tận nơi. Lúc đó, ngươi sẽ càng khó coi hơn."
Tính khí của các trưởng lão chấp pháp vốn rất cứng rắn, điều này Quý Quan Kỳ hiểu rõ hơn ai hết. Kết quả là chuyện này vẫn truyền đến tai Trấn Nam Tiên Tôn và tông chủ.
Tông chủ nổi giận đùng đùng, suýt nữa giơ roi quất thẳng vào Kiều Du, nhưng cuối cùng bị người bên cạnh cản lại. Hắn nghiến răng nói:
"Ta sớm đã biết tên nhóc này chẳng ra thể thống gì!"
Kiều Du từ trước đến nay vốn không biết sợ đòn roi, đánh càng nhiều thì càng phản nghịch, tông chủ cũng bó tay với hắn.
Bên cạnh, Trấn Nam Tiên Tôn lại không có phản ứng gì. Chỉ đến khi nghe nói Quân Tử Kiếm đã chặn giữa hai món vũ khí, ánh mắt hắn mới hơi động, chậm rãi lên tiếng:
"Quý Quan Kỳ thế nào? Có bị thương không?"
Bản mệnh vũ khí và chủ nhân tâm ý tương thông, nếu chủ nhân chết, vũ khí cũng sẽ tan thành tro bụi. Nhưng nếu vũ khí bị tổn hại, chủ nhân cũng sẽ trọng thương.
Ðiều này khiến Ô Hành Bạch nhớ đến một số chuyện mà hắn không muốn nghĩ lại.
"Bẩm tiên tôn, Quý sư huynh không sao." Giang Tương Nam, người đến bẩm báo, cung kính đáp.
Ô Hành Bạch chỉ quan tâm Quý Quan Kỳ thế nào, ngoài ra không bận tâm đến bất cứ chuyện gì khác. Chỉ cần không phải đại sự như tông môn diệt vong, thì rất ít khi hắn ra tay.
Sau khi trưởng lão chấp pháp dẫn Giang Tương Nam rời đi, tông chủ khẽ thở dài, rồi nói:
"Ngươi nói xem, Kiều Du cứ như vậy mãi, ta phải ăn nói thế nào với mẫu thân hắn đây?"
Mẫu thân của Kiều Du năm xưa chiến đấu với tà tu, hy sinh để bảo vệ tông môn. Khi đó, Kiều Du vẫn còn nằm trong tã lót, gần như chưa từng được hưởng một ngày tình mẫu tử trọn vẹn. Vì thế, tông chủ luôn dành cho hắn nhiều sự dung túng, nhưng không ngờ lại nuôi thành cái tính ngang ngược, kiêu căng như bây giờ.
Ðối với lời than thở của bằng hữu, Ô Hành Bạch chỉ lặng lẽ lắng nghe mà không đưa ra bất kỳ ý kiến nào. "Phải rồi, Hành Bạch." Dường như tông chủ chợt nhớ ra chuyện gì quan trọng, hắn đột nhiên lên tiếng:
"Ta nhớ từng có lời tiên đoán rằng trong vòng mười năm tới, thiên đạo sẽ phải chịu một trận trọng thương. Nhưng thiên đạo... thứ vốn hư vô mờ mịt như vậy, lời tiên đoán này thực sự khiến người ta khó lòng hiểu thấu."
"Quân đến thì tướng chặn, nước đến thì đất ngăn." Ô Hành Bạch đứng dậy, thản nhiên nói: "Ta còn chút việc, đi trước đây."
"Ê, khoan đã!" Tông chủ vừa định giữ hắn lại thì Ô Hành Bạch đã nhanh chóng lách qua, dứt khoát rời đi, để lại một mình tông chủ đứng tại chỗ thở dài, lẩm bẩm:
"Ngươi còn chưa nói xem lần bế quan này thu hoạch thế nào, vậy mà đã bỏ đi rồi?"
Dù vậy, Ô Hành Bạch vẫn không yên tâm về Quý Quan Kỳ. Người kia dù có bị thương cũng chẳng bao giờ lên tiếng. Ô Hành Bạch vẫn còn nhớ, có một năm, Quý Quan Kỳ xuống núi cứu người, bị tà tu vây công. Tuy cuối cùng vẫn giành chiến thắng, nhưng bản thân cũng dính một vết thương kiếm. Thế nhưng y cứ thế cắn răng chịu đựng, không hề hé răng nửa lời, tự mình chữa trị, tự mình hồi phục.
Nếu không phải sau này hắn nhìn thấy vết sẹo trên người Quý Quan Kỳ, có lẽ hắn còn không biết chuyện này đã từng xảy ra.
"Sư tôn?"
Tiêu Ðường Tình vốn đang trò chuyện với Kiều Du, bỗng cảm nhận được dao động linh lực, gần như lập tức phản ứng, quay đầu nhìn về phía ngoài sân, cung kính nói:
"Ðệ tử cung nghênh sư tôn."
"Sư tôn." Kiều Du cũng vội vàng theo sau:
"Ðệ tử Kiều Du cung nghênh sư tôn."
"Quan Kỳ đâu?" Ô Hành Bạch hỏi.
"Hắn vào rừng luyện kiếm rồi." Kiều Du vốn định nhân cơ hội này châm chọc Quý Quan Kỳ vài câu, nhưng vừa nghĩ đến ánh mắt của Ô Hành Bạch lần trước, lập tức ngậm miệng lại.
Cái thân phận của hắn khi đứng trước mặt Ô Hành Bạch căn bản chẳng đáng là gì. Ðừng nói là hắn, ngay cả phụ thân hắn—đường đường là tông chủ—khi đối diện với Ô Hành Bạch cũng không dám làm càn.
Nghe nói Quý Quan Kỳ không ở đây, Ô Hành Bạch lập tức mất đi hứng thú nói chuyện với hai đồ đệ còn lại, xoay người rời đi, thẳng hướng khu rừng.
"Ngươi đoán xem, sư tôn tìm hắn làm gì?" Kiều Du hạ giọng hỏi.
"Không biết, nhưng nếu ngươi rất muốn biết, có thể tự đi hỏi sư tôn." Tiêu Ðường Tình, hai thanh song đao đeo bên hông, bỗng nhớ ra điều gì, đưa mắt nhìn quanh rồi hỏi:
"Hề Nghiêu đâu?"
"Không phải đang ở..." Kiều Du vừa định giơ tay chỉ về một hướng, bỗng nhiên khựng lại, cau mày:
"Ơ? Vừa rồi hắn còn ở đây mà? Người đâu rồi?"
Vị trí mà Hề Nghiêu đứng ban nãy giờ đã hoàn toàn trống không.
———
Ô Hành Bạch đi vào rừng, bước chân vững vàng, hai tay trống trơn. Thanh Phương Thiên Họa Kích, vốn chưa bao giờ rời khỏi người hắn, mấy ngày nay lại không thấy xuất hiện.
Thế nhưng, khi đang tiến về phía Quý Quan Kỳ, hắn đột nhiên khựng lại, ánh mắt trầm xuống, cất giọng lạnh lùng:
"Ra đây."
Trong rừng, chim chóc vẫn hót ríu rít như thường lệ, những con thú nhỏ ẩn mình giữa núi rừng.
"Hề Nghiêu." Ô Hành Bạch gọi chính xác tên người đang trốn sau cây. Hai chữ này vừa thốt ra, ngay lập tức có tiếng xột xoạt vang lên. Ngay sau đó, Hề Nghiêu xuất hiện, trong lòng ôm một con thỏ, cúi đầu cung kính:
"Ðệ tử Hề Nghiêu, bái kiến sư tôn."
Con thỏ trong ngực hắn rất ngoan ngoãn, mở mắt nhìn Hề Nghiêu, rồi lại nhìn Ô Hành Bạch.
"Lén lén lút lút theo ta làm gì?" Ô Hành Bạch hỏi, giọng điệu vô cùng bình thản, như thể chỉ thuận miệng hỏi một câu.
"Ðệ tử không phải cố ý theo sư tôn, chỉ là..." Hề Nghiêu nhỏ giọng nói:
"Chỉ là đệ tử đã đến đây được mấy ngày, nhưng đại sư huynh dường như không thích ta lắm, nên ta muốn tặng huynh ấy một con thỏ. Nghe nói trước kia đại sư huynh từng nuôi thỏ, nhưng sau đó nó chạy mất."
Y từng nuôi thỏ sao?
Lời này khiến Ô Hành Bạch hơi khựng lại, hắn cũng chưa từng nghe nói về chuyện này.
"Tặng lễ thì phải đúng thứ người ta thích. Nếu không hợp ý, dù là núi vàng núi bạc, đại sư huynh ngươi cũng chẳng thèm để mắt." Hề Nghiêu dịu dàng nói:
"Không ngờ hành động này lại quấy rầy sư tôn, là lỗi của đệ tử."
"Ðưa thỏ đây." Ô Hành Bạch đi đến trước mặt Hề Nghiêu, trực tiếp giành lấy con thỏ, sau đó phất tay:
"Ngươi quay về đi."
Tay Hề Nghiêu đột nhiên trống không, hắn hơi sững sờ, rồi chỉ có thể nhìn bóng lưng Ô Hành Bạch rời đi. Hắn đứng nguyên tại chỗ, nhưng không dám đuổi theo.
———
Trong rừng, kiếm khí rít gào, dù cách xa mấy trượng vẫn có thể cảm nhận được trong mỗi luồng kiếm khí đều tràn ngập thiên địa linh khí. Kiếm ý vừa sắc bén vừa tinh chuẩn, có thể lấy mạng người trong vòng mười dặm, nhưng tuyệt nhiên không hề tổn thương đến một nhành hoa, một ngọn cỏ.
Ðể làm được điều này, ngoài thiên phú, còn cần tu luyện khắc khổ. Mỗi một lần vung kiếm đều phải liên tục điều chỉnh lực đạo, không ngừng tìm kiếm cảm giác.
Ô Hành Bạch vừa mới bước vào phạm vi bao phủ của kiếm khí, vốn dĩ kiếm ý đang tản mát bỗng như tìm được mục tiêu, lập tức đồng loạt ngưng lại, rồi đột ngột lao thẳng về phía hắn.
Nếu đổi thành người khác, chắc chắn đã không kịp né tránh, bị xuyên thành một tổ ong. Nhưng Quý Quan Kỳ cũng không có ý thu tay, cứ để mặc kiếm khí lao thẳng đến Ô Hành Bạch, nhắm thẳng vào giữa trán hắn!