Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 112

Sau khi nhóm người lục soát rời đi, tiểu nhị mang nước nóng lên, đổ vào thùng tắm, rồi tò mò liếc nhìn hai người trong phòng. Nhưng khi bị Ô Hành Bạch lướt mắt qua, gã liền cảm thấy lạnh cả sống lưng, theo bản năng vội vã rời khỏi căn phòng.

"Ma quỷ gì đây, sao căn phòng này kỳ quái thế?" Tiểu nhị vừa đi vừa lắc đầu, lẩm bẩm: "Vẫn nên tránh xa một chút thì hơn."

"Quan Kỳ muốn cùng ta tắm uyên ương?" Ô Hành Bạch ngạc nhiên nhìn Quý Quan Kỳ, rồi lại nhìn thùng nước nóng, không hiểu y đang định làm gì. Vì thế, khi nói câu này, hắn cẩn thận thăm dò, thấy sắc mặt Quý Quan Kỳ không đổi, hắn mới hơi thở phào nhẹ nhõm.

"Trong số đan dược ta mua, có một loại cần dùng nước ấm để thúc đẩy hấp thu dược lực." Quý Quan Kỳ nói: "Ngươi vào trong nước, cởi y phục ra, ta dùng linh lực hỗ trợ thì dược lực mới có thể nhanh chóng lan tỏa trong cơ thể ngươi."

Ô Hành Bạch thầm thở dài vì bản thân suy nghĩ quá nhiều. Nhưng nhìn dáng vẻ nghiêm túc của Quý Quan Kỳ, đôi tai lại đỏ đến mức sắp nhỏ máu, hắn không nhịn được muốn trêu chọc, bèn hỏi: "Quan Kỳ, ngươi muốn ở bên ngoài hay bên trong?"

Quý Quan Kỳ lạnh lùng liếc hắn một cái, Ô Hành Bạch lập tức ngoan ngoãn im lặng.

Hắn cởi áo choàng. Dù trước đây Quý Quan Kỳ đã từng thấy những vết sẹo trên người hắn khi xử lý vết thương, nhưng bây giờ nhìn lại, y vẫn không khỏi chấn động.

Bấy nhiêu vết thương chí mạng trên cùng một cơ thể, đối với Ô Hành Bạch, sống sót có ý nghĩa gì? Là để chết một cách thảm khốc hơn? Là để gánh chịu thiên phạt thay Kiều Thiên Y? Là vì rất nhiều thứ, nhưng lại chẳng có điều gì là vì chính hắn.

Nếu phải nói ra một điều gì đó hắn làm vì bản thân, thì có lẽ chỉ có chuyện hắn thích Quý Quan Kỳ mà thôi.

Ô Hành Bạch ngồi vào thùng tắm, hơi nóng bốc lên, Quý Quan Kỳ thả linh dược vào nước, sau đó cũng bước vào. Hành động này khiến Ô Hành Bạch hơi ngạc nhiên, nhưng Quý Quan Kỳ không cởi y phục, mà cứ thế ngồi xuống trước mặt hắn.

Linh lực từ lòng bàn tay y tràn ra, gần như hóa thành thực thể, bao bọc lấy thân thể Ô Hành Bạch. Cảm giác linh lực dồi dào như vậy khiến sắc mặt hắn khẽ biến, lập tức lên tiếng: "Quan Kỳ!"

"Đừng nói gì cả." Quý Quan Kỳ nói: "Việc cấp bách bây giờ là phục hồi linh lực cho ngươi. Kiều Thiên Y đã trở thành Thiên Đạo Thạch Bi, không ai có thể kiềm chế hắn nữa. Nhìn cái bộ dạng ra lệnh thiên hạ hiện tại của hắn, nếu không ngăn cản, chỉ sợ giới tu chân sẽ chẳng còn ngày yên bình."

"Xưng bá giới tu chân vốn là chuyện Kiều Thiên Y luôn muốn làm mà chưa thể làm được." Ô Hành Bạch nhếch môi cười nhạt, nói: "Ta biết hắn từng muốn nhân lúc ta chết để đoạt xá thân thể ta. Nhưng đáng tiếc, phù văn hoàn sinh trên người hắn quá nhiều, thiên phạt cũng quá nhiều, thế nên hắn sợ rồi."

Chuyện này, dù Ô Hành Bạch không nói, Quý Quan Kỳ cũng đoán được.

"Giờ hắn thực sự muốn giết ngươi rồi." Quý Quan Kỳ nhận ra sự sốt sắng của Kiều Thiên Y khi muốn giết Ô Hành Bạch, trong lòng không khỏi gợn lên cảm xúc khó tả. Sau đó y nói: "Trước đây ngươi từng nói, ngươi sẽ không chết."

Nghe vậy, Ô Hành Bạch mở mắt, khóe mắt mang ý cười: "Ừ."

"Nhưng đó là vì chú hồn chú của Trấn Nam Điện, vì trên người ngươi có phù văn hoàn sinh. Nếu như... Trấn Nam Điện không còn nữa thì sao?" Quý Quan Kỳ hỏi: "Ngươi có chết không?"

"Trấn Nam Điện sẽ không biến mất. Trấn Nam Điện, Huyền Thiên Tông, Thiên Đạo Thạch Bi, ba thứ này bị ràng buộc với nhau, cùng vinh thì cùng vinh, cùng tổn thì cùng tổn. Đó là lý do mỗi khi Thiên Đạo Thạch Bi xuất hiện vết nứt, Kiều Thiên Y liền lập tức tìm ta." Ô Hành Bạch bật cười, nói: "Chuyện này ngươi không cần lo lắng."

"Kiều Thiên Y..." Linh lực của Quý Quan Kỳ vẫn tiếp tục truyền vào cơ thể Ô Hành Bạch, y lạnh lùng nói: "Hắn quá đê tiện."

Thậm chí, dùng từ "đê tiện" để miêu tả hắn ta còn là một sự sỉ nhục đối với hai chữ đó. Nhưng Quý Quan Kỳ thực sự không tìm ra từ nào khác để chửi mắng.

"Đủ rồi."

Ô Hành Bạch đột nhiên nắm lấy cổ tay Quý Quan Kỳ. Y khựng lại trong giây lát, nghe thấy hắn nói khẽ:

"Ngươi không thể tiếp tục truyền linh lực như vậy được. Ta có thể tự chữa thương. Ngươi đã nhìn gương mặt của mình chưa?"

Quý Quan Kỳ biết chắc sắc mặt mình không tốt. Lần này khác với khi truyền linh lực cho Lộ Tiểu Trì. Lộ Tiểu Trì linh lực thấp, truyền cho hắn chỉ là kiệt sức một chút. Nhưng Ô Hành Bạch lại quá mạnh. Linh lực y truyền vào hắn như đá ném xuống biển, chẳng đáng là bao. Để hóa giải dược lực trong cơ thể hắn, y gần như rút cạn bản thân.

Mồ hôi lạnh lăn dài trên trán. Ô Hành Bạch nhìn y, trong ánh mắt lộ ra vẻ xót xa.

"Quan Kỳ, đừng như vậy nữa."

"Ngươi phải nhanh chóng hồi phục." Quý Quan Kỳ nói, giọng vô cùng nghiêm túc. "Ngươi là Trấn Nam tiên tôn."

"Đã đủ rồi." Ô Hành Bạch nghiêng người, nhân lúc Quý Quan Kỳ không kịp phản ứng, nhẹ nhàng hôn lên môi y. Giọng nói hắn khàn khàn, dịu dàng:

"Thật sự đủ rồi. Ngày mai đến Bích Nguyệt Tuyền, sức mạnh của ta sẽ hồi phục bảy tám phần. Quan Kỳ, ngươi có vẻ rất mong ta sớm khôi phục thực lực."

"Đương nhiên ta mong ngươi hồi phục." Quý Quan Kỳ không giấu giếm. "Mục tiêu của Kiều Thiên Y quá rõ ràng. Nếu hắn thực sự đạt được mục đích..."

Y đột nhiên khựng lại.

Trong khoảnh khắc đó, một suy nghĩ thoáng lướt qua khiến y lạnh cả sống lưng. Ánh mắt y chậm rãi dời về phía Ô Hành Bạch. Ánh mắt đó khiến đối phương thoáng sững lại.

"Sao vậy?" Ô Hành Bạch hỏi.

"Ngươi từng nói ngươi không thể chết, rằng Trấn Nam Điện, Huyền Thiên Tông và Thiên Đạo Thạch Bi đều ràng buộc với nhau. Nếu vậy..." Quý Quan Kỳ nhíu mày, "Tại sao Kiều Thiên Y lại muốn giết ngươi?"

"Ngươi biết 'gánh thiên phạt' là gì không?" Ô Hành Bạch bỗng hỏi ngược lại.

"Gì cơ?"

"Nghĩa là kiếp nạn vốn thuộc về một người, lại chuyển sang một người khác gánh chịu. Chỉ khi người kia thực sự chết, kiếp nạn mới kết thúc." Ô Hành Bạch giải thích. "Nói cách khác, Kiều Thiên Y lẽ ra đã phải chết từ lâu. Nhưng kiếp nạn của hắn bị chuyển sang ta. Ta cứ chết đi sống lại, nhưng chưa bao giờ thật sự chết. Vì thế kiếp nạn vẫn chưa hoàn thành. Hắn không thể yên tâm."

Quý Quan Kỳ trầm mặc.

"...Vậy tại sao hắn không giết ngươi từ khi ngươi còn nhỏ?"

Vừa nói xong, y lập tức hiểu ra.

Không phải Kiều Thiên Y chưa từng nghĩ tới chuyện đó. Mà là ban đầu, hắn không ngờ Ô Hành Bạch lại mạnh đến mức vượt khỏi tầm kiểm soát. Hắn từng nhìn trúng cốt cách của Ô Hành Bạch, muốn đoạt xá, nhưng thất bại. Đến giờ, khi đã hợp nhất với Thiên Đạo Thạch Bi, hắn mới lại trỗi dậy tham vọng cũ.

"Thực ra," Ô Hành Bạch nói tiếp, "ngươi còn sai ở một điểm."

"Hắn sẽ không giết ta. Hắn muốn giam cầm ta, khiến ta sống dở chết dở để tiếp tục gánh thiên phạt thay hắn. Có thể hắn sẽ phế tu vi của ta, hoặc làm những chuyện tàn nhẫn khác..."

Không phải vì chút tình cha con gì cả. Mà bởi vì Kiều Thiên Y vốn là một kẻ nửa can đảm, nửa hèn nhát.

Ô Hành Bạch là người duy nhất có thể gánh thiên phạt thay hắn. Hắn sợ nếu mình giết nhầm, thiên phạt không được giải trừ thì kẻ chết lại chính là hắn.

Chỉ cần Ô Hành Bạch còn sống, Kiều Thiên Y có làm bao nhiêu chuyện thương thiên hại lý, thì cũng chỉ có Ô Hành Bạch chịu phạt thay mà thôi.

Sau khi bước ra khỏi thùng tắm, Quý Quan Kỳ lập tức thay y phục. Ô Hành Bạch thì vận công điều tức. Đúng như dự đoán, loại đan dược này rất hợp với hắn, thương thế ngoài da đang hồi phục thấy rõ. Chỉ tiếc rằng nội thương vẫn phải nhờ đến Bích Nguyệt Tuyền.

"Gần đây ngươi đối xử với ta tốt quá mức." Ô Hành Bạch nhìn Quý Quan Kỳ, khẽ cười: "Ta hy vọng điều này sẽ không bao giờ thay đổi."

"Trước đây ngươi đâu có để tâm mấy chuyện này. Sao giờ lại lo được lo mất như vậy?" Quý Quan Kỳ hỏi.

"Trước đây..." Ô Hành Bạch khẽ thở dài. "Quan Kỳ, ngươi biết không, ta thật sự rất vui vì hôm đó ở chân núi, ngươi đã quay lại tìm ta. Lúc ấy, dù ngươi không đến, ta vẫn sẽ bò dậy mà đuổi theo. Nhưng ngươi đã quay lại."

Chính vì Quý Quan Kỳ quay lại, nên cả đời này hắn sẽ không buông tay.

Quý Quan Kỳ là người như vậy — một khi đã chạm vào thì không thể buông tay. Y giống như một bức tường vững chãi mà dịu dàng, có thể giao phó hết thảy cho y, không cần lo y phản bội, không cần lo y rời đi, càng không cần lo y vì lợi ích mà thay lòng.

Y sẽ không. Chưa từng, và sẽ không bao giờ.

"Quan Kỳ, tại sao hôm đó ngươi lại quay lại tìm ta?" Ô Hành Bạch cuối cùng cũng không kìm được mà hỏi. "Ta muốn biết lý do."

"...Không có lý do gì cả." Quý Quan Kỳ ngập ngừng một lát, rồi đáp: "Ta chỉ muốn quay đầu lại... xem ngươi có thực sự chết hay không."

"Ngươi không nỡ rời xa ta." Ô Hành Bạch nhìn y, trong mắt ánh lên một nụ cười khó giấu.

Quý Quan Kỳ thản nhiên liếc hắn: "Không phải. Nếu ngươi chết thật, ta cũng chẳng làm được gì. Ta chỉ muốn biết kết quả thôi, không phải vì hy vọng vào kết quả nào cả."

Bình Luận (0)
Comment