Lần này, y không chọn hủy diệt hồn phách như kiếp trước.
Y siết chặt tay, nắm lấy Phương Thiên Họa Kích, cố rút nó ra khỏi ngực mình. Tay còn lại ngưng tụ linh lực, trong giây phút Kiều Thiên Y bước tới, y muốn liều mạng kéo lão chết cùng.
Nhưng... tất cả chỉ là vô ích.
Kiều Thiên Y chỉ hờ hững vung tay phản kích, một lần nữa linh lực xuyên thẳng qua ngực Quý Quan Kỳ.
Xương ức vỡ vụn. Vách đá phía sau theo lực đánh mà rạn nứt dữ dội.
Từ xa, có người nghe thấy động tĩnh, kêu lên thất thanh:
"Vạn Trượng Nhai sắp sập rồi!"
"Sư huynh! Sư huynh!"
Tiêu Đường Tình muốn lao đến cứu người, nhưng hắn đã bị thương quá nặng, không thể nhúc nhích. Chỉ có thể mở to mắt, tuyệt vọng nhìn bóng Quý Quan Kỳ rơi xuống từ vách núi, tiếp theo đó là toàn bộ Vạn Trượng Nhai đổ sụp xuống như thảm họa giáng thế.
Kiều Thiên Y lần này, thực sự không hề nương tay.
Lão muốn giết y.
⸻
Ô Hành Bạch lao đến trong điên cuồng.
Hắn tận mắt chứng kiến Phương Thiên Họa Kích xuyên qua lồng ng.ực Quý Quan Kỳ. Hắn tận mắt nhìn thấy y, giống như kiếp trước, lại một lần nữa bị đóng chặt lên vách đá.
Toàn thân hắn như bị dội nước lạnh, từng lỗ chân lông đều tê dại.
Hắn dốc toàn lực, dùng tốc độ nhanh nhất trong đời lao tới, nhưng rốt cuộc cũng chỉ kịp ôm lấy cơ thể đầy máu của Quý Quan Kỳ khi cả hai cùng rơi xuống vực sâu, giữa những tảng đá đổ ập.
Còn chưa kịp vận linh lực, hắn đã cảm nhận cơn đau xé ngực, suýt nữa ngất đi.
Cả hai lao xuống vực, sau lưng là đá tảng khổng lồ không ngừng đổ xuống, đất trời sụp đổ.
Không ai nghĩ có thể sống sót giữa thảm họa này.
Huống hồ, cả hai đều đã trọng thương.
Bóng tối bao trùm khắp nơi.
Trong khoảnh khắc rơi xuống, Ô Hành Bạch xoay người, lấy thân mình che chắn cho Quý Quan Kỳ. Lưng hắn đập mạnh xuống nền đá, máu từ miệng phun ra như suối, ho liên tục.
Nhưng hắn chẳng quan tâm.
Hắn ôm chặt người trong lòng, run rẩy đặt tay lên lồng ng.ực y — nơi máu vẫn chảy không ngừng.
"Quan Kỳ..." Giọng hắn khàn đặc, mang theo sự sợ hãi không thể che giấu.
Hắn cảm nhận được linh lực của Quý Quan Kỳ đang dần dần tiêu tán.
Sinh mệnh ấy... đang trôi đi từng chút một trong tay hắn.
Hắn hoảng loạn dốc linh lực cứu chữa, nhưng hoàn toàn vô dụng.
"Quan Kỳ!"
Ô Hành Bạch gào lên, giọng nghẹn ngào đến nỗi bản thân cũng không nhận ra mình đang run rẩy:
"Đừng như vậy... Quan Kỳ... tỉnh lại đi... Đừng rời bỏ ta... Tế Mệnh Phù đâu rồi? Tại sao lại không có tác dụng?!"
Hắn đến muộn rồi. Lại một lần nữa, hắn tận mắt nhìn thấy Quý Quan Kỳ chết đi như kiếp trước.
"Rõ ràng không còn thiên phạt... Rõ ràng đã có Tế Mệnh Phù... Tại sao vẫn như vậy?!"
Ô Hành Bạch không nhận ra, thân thể hắn đang xuất hiện từng vết thương mới, như thể mọc lên từ hư không. Hắn chẳng buồn quan tâm. Toàn bộ sự chú ý, toàn bộ linh lực, toàn bộ hy vọng của hắn đều dồn lên người Quý Quan Kỳ.
"Đừng đi... Ta xin ngươi, đừng rời xa ta..."
Giọng Ô Hành Bạch nghẹn lại:
"Tại sao thành ra như thế này? Rốt cuộc ta sai ở đâu..."
"Quan Kỳ... Quan Kỳ..."
Quý Quan Kỳ như hồi quang phản chiếu, khẽ mở mắt. Miệng đầy máu, chỉ cần cử động nhẹ, liền trào ra ngoài.
Y nhìn Ô Hành Bạch với ánh mắt đầy mệt mỏi, thấp giọng nói: "Thôi đi."
"Không thể thôi!" Ô Hành Bạch nghiến răng, linh lực điên cuồng bùng phát: "Cái gì mà thôi?! Dựa vào đâu mà thôi?! Ta không tin thiên mệnh không thể thay đổi!"
"Kiếp trước ngươi chết... là do ta. Ta không tin mình không thể sửa lại kết cục ấy!"
"Ta... nhìn lầm người, nên bị trừng phạt. Như vậy... là được rồi." Quý Quan Kỳ khẽ thở:
"Ta mệt rồi..."
Ô Hành Bạch cứng đờ. Hắn cúi đầu nhìn Quý Quan Kỳ, khàn giọng cầu khẩn:
"Đừng rời xa ta, được không? Ngươi cố thêm một chút nữa... Ta đưa ngươi về Vạn Hoa Tông... Chúng ta rời khỏi nơi này..."
Nhưng Quý Quan Kỳ không còn đáp lại.
Y chỉ mở mắt một chút, rồi lặng yên.
Ô Hành Bạch lập tức dồn linh lực bảo vệ tâm mạch, nhưng lại phát hiện —
Tâm mạch Quý Quan Kỳ... đã đứt đoạn.
Đồng tử giãn ra, sinh mệnh hoàn toàn lụi tàn.
"Không..."
Giọng hắn run rẩy.
Hắn ôm chặt người trong lòng, lẩm bẩm như kẻ mất trí:
"Không thể nào... Là lỗi của ta... Lẽ ra phải là ta... Sao người chết lại là ngươi... Quan Kỳ... đừng đi..."
Nếu hắn không giết y ở kiếp trước, Quý Quan Kỳ đã không phải chịu kết cục lặp lại lần thứ hai.
Ô Hành Bạch gào lên, liều mạng kích phát Tế Mệnh Phù, thậm chí tự giáng một chưởng vào ngực mình để đánh thức phù chú, nhưng... tất cả đều vô ích.
Hắn chỉ phát ra những âm thanh khàn đục, như ống sáo vỡ vụn.
Quý Quan Kỳ, lần thứ hai, lại chết trong vòng tay hắn.
Tất cả... đều do hắn gây ra.
Nghĩ đi nghĩ lại, tất cả mọi nhân quả cuối cùng vẫn quay về một điểm—
Tất cả... đều do hắn, Ô Hành Bạch, mà ra.
Nhưng đúng vào khoảnh khắc ấy, khi chẳng một ai chú ý, phù chú trên ngực của Ô Hành Bạch và Quý Quan Kỳ đột ngột dao động, dường như bắt đầu cộng hưởng với nhau một cách kỳ lạ.
Ngay sau đó, những vết thương nghiêm trọng trên người Quý Quan Kỳ bắt đầu biến mất với một tốc độ nhanh đến đáng sợ—
Và ngược lại, chúng xuất hiện trên thân thể của Ô Hành Bạch.
Lồng ng.ực hắn đột nhiên như bị xé toạc, máu tươi không ngừng tuôn trào, dù bề ngoài không hề có bất kỳ vết thương rõ ràng nào.
Ô Hành Bạch khẽ giật mình, chạm tay vào vùng ngực đã ướt đẫm máu, lúc này hắn mới sững người nhận ra điều bất thường.
Hắn cúi đầu nhìn Quý Quan Kỳ, đôi mắt đẫm máu ánh lên một tia đau đớn tột độ. Ý thức hắn thoáng chao đảo, nhưng vẫn cố cắn răng chịu đựng, tuyệt đối không cho phép mình gục ngã.
Hắn run rẩy đưa tay lên, nhẹ nhàng vuốt lấy lồng ng.ực của y, chăm chú nhìn vào nơi từng rách nát giờ đang dần khép lại.
Chỉ đến khi xác nhận rằng vết thương trên người Quý Quan Kỳ đã hoàn toàn biến mất, Ô Hành Bạch mới thực sự thở phào nhẹ nhõm.
Hắn có thể cảm nhận rõ ràng lồng ng.ực vốn đã ngừng phập phồng của y, giờ đây lại khẽ nhúc nhích trở lại—y đang thở.
Y... thật sự sống lại rồi.
Ô Hành Bạch ngửa người nằm xuống đất, đôi mắt nhắm hờ. Hắn đã gần như kiệt sức.
Nhưng chưa bao giờ hắn thấy lòng mình nhẹ nhõm và mãn nguyện đến thế.
Từ lúc bị Quý Quan Kỳ giế.t ch.ết ở kiếp trước đến nay, chưa trôi qua bao lâu, vậy mà Ô Hành Bạch lại một lần nữa trải nghiệm cảm giác cận kề cái chết.
Hắn mở mắt, liền lập tức phun ra một ngụm máu, toàn thân đau nhức như bị xé thành từng mảnh, đến mức gần như không thể nhúc nhích.
Thế nhưng, bất chấp tất cả, hắn vẫn giữ chặt lấy Quý Quan Kỳ, không dám nới lỏng dù chỉ là một chút.
Khi Vạn Trượng Nhai sụp xuống, những khối đá khổng lồ vô tình tạo nên một khoảng trống nhỏ giữa đống đổ nát. Nhờ đó, hai người may mắn giữ được mạng sống trong gang tấc.
Nhưng chẳng được bao lâu, Ô Hành Bạch đã nghe thấy những âm thanh khe khẽ vang lên từ phía trên.
Hắn lập tức nghiêng đầu nhìn lại, nhận ra không gian chật hẹp quanh họ đang có dấu hiệu sụp đổ thêm lần nữa. Hoặc có thể... những tảng đá phía trên đang chuẩn bị tiếp tục đè xu.ống.
Hắn không cần suy đoán nhiều cũng đủ biết—đây nhất định là "kiệt tác" của Kiều Thiên Y.
Lão biết Ô Hành Bạch không dễ chết, nhưng Quý Quan Kỳ thì khác, y chắc chắn phải chết.
Lão không hề biết rằng, Ô Hành Bạch đã dùng Tế Mệnh Phù cho Quý Quan Kỳ.
Nhưng hiện tại, phù chú ấy đã được kích hoạt. Nếu có chuyện gì xảy ra thêm lần nữa, thì hắn... thực sự không còn bất kỳ cách nào để cứu y nữa.
Ô Hành Bạch cố gắng vận chuyển linh lực, nhưng cơ thể vừa mới từ cõi chết trở về, hoàn toàn không đủ sức chống chọi một trận sụp đổ lớn như vậy.
Không do dự một giây, hắn xoay người lại, dùng chính thân thể mình để che chắn cho Quý Quan Kỳ.
Rầm!
Một tảng đá khổng lồ rơi thẳng xuống lưng hắn.
Xương sống phát ra âm thanh rạn nứt ghê rợn. Ô Hành Bạch siết chặt môi, cố nén tiếng rê.n rỉ, nhưng máu đã bắt đầu trào ra từ khóe miệng.
Hắn cắn răng chịu đựng, không dám nhúc nhích, dù chỉ là một chút.
Hắn có thể rời khỏi nơi này một mình.
Nhưng nếu hắn đi, Quý Quan Kỳ chắc chắn sẽ bị chôn vùi dưới đống đá.
Còn hắn, với thân thể đang dở sống dở chết thế này, cũng hoàn toàn không thể đưa y rời đi cùng.
Hắn chỉ có thể tiếp tục cắn răng, chống đỡ tất cả.
Hắn không biết xương cốt trong người mình đã vỡ đến mức nào, chỉ biết sau vài lần bị đá đập lên, toàn thân hắn đã đầm đìa máu, đỏ rực từ lưng cho tới tận đầu ngón tay.
"Ô Hành Bạch..."
Quý Quan Kỳ khẽ mở mắt.
Trước mắt y là một màn tối đen mờ mịt, tầm nhìn mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhận ra dáng người của Ô Hành Bạch đang cận kề.
Giọng y khàn đặc, yếu ớt:
"Ngươi..."
Câu nói chưa kịp thốt ra hết, ánh sáng trước mắt y chợt vụt tắt.
Là Ô Hành Bạch đã đưa tay lên, nhẹ nhàng che mắt y lại.
"Ngươi bị thương rồi sao?"
Quý Quan Kỳ khẽ cau mày. Y ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc trong không khí. Dù thân thể vẫn chưa thể cử động, nhưng y có thể cảm nhận rõ ràng dòng máu ấm áp dính ướt trên da mình.
Một dòng máu nóng len lỏi chảy dọc từ vai xuống cổ.
Tim Quý Quan Kỳ khẽ run lên. Y lập tức lên tiếng, giọng gấp gáp:
"Ô Hành Bạch, ngươi bị sao rồi? Ngươi nói gì đi..."
"Ta không sao."
Ô Hành Bạch vẫn giữ tay che mắt y, cúi người thấp xuống, giọng trầm khàn:
"Ngươi tỉnh rồi... Ngươi thực sự đã tỉnh lại rồi, tốt quá rồi..."
"Ngươi bị thương, đúng không? Ngươi đang chảy máu mà?"
Quý Quan Kỳ không nhận ra, trong giọng nói của mình thoáng qua một tia hoảng loạn chưa từng có.
Y cố giãy giụa muốn ngồi dậy, nhưng cơ thể vẫn chưa thể động đậy.
Còn chưa kịp hỏi thêm điều gì, y liền nghe thấy tiếng rên đau đớn khe khẽ của Ô Hành Bạch vang lên bên tai, sau đó là giọng trấn an quen thuộc:
"Quan Kỳ, đừng sợ. Chờ một chút nữa thôi, mọi thứ sẽ ổn. Ngươi bị thương nặng, thương thế vẫn chưa lành, cần nghỉ ngơi tĩnh dưỡng thêm..."
Giọng hắn nghe có vẻ bình tĩnh, không khác gì thường ngày, nhưng Quý Quan Kỳ vẫn nhận ra một chút run rẩy ở cuối câu nói.
"Ô Hành Bạch, đây là đâu? Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì... Ta không phải đã chết rồi sao?"
Giọng Quý Quan Kỳ nhỏ dần, ánh mắt mơ hồ:
"Chuyện gì đã xảy ra..."
"Ngươi sẽ không chết." Ô Hành Bạch nhẹ giọng trả lời, tránh né đề cập đến Tế Mệnh Phù.
"Kiều Thiên Y ra tay không thành công. Bây giờ chúng ta đang ở đáy Vạn Trượng Nhai. Vạn Trượng Nhai đã sụp, ngươi đừng cử động vội... Chờ ngươi hồi phục một chút linh lực, chúng ta sẽ rời khỏi đây."
"Vậy còn ngươi thì sao?"
Cảm giác bất an trong lòng Quý Quan Kỳ mỗi lúc một dâng lên.
"Ta cũng không sao, chỉ là đến chậm một bước... để ngươi phải chịu khổ rồi."
Giọng Ô Hành Bạch khàn đặc hẳn đi, như thể mỗi lời nói ra đều mang theo một nỗi xót xa chất chứa:
"Chỉ cần ta còn ở đây, sẽ không ai có thể khiến ngươi xảy ra chuyện gì cả."
Quý Quan Kỳ im lặng.
"May mắn là ngươi còn sống... Ông trời vẫn chưa quá tàn nhẫn với ta."
Ô Hành Bạch bật cười khẽ, tiếng cười khàn khàn, như mang theo chút tự giễu:
"Nếu không... ta thật sự sẽ hận lão mất."
"Ngươi bị thương đúng không? Ô Hành Bạch, bỏ tay ra."
Quý Quan Kỳ nghiến răng, giọng nói cứng lại:
"Để ta xem. Ngươi không được lừa ta nữa."
"Thật sự không sao..."
Ô Hành Bạch khẽ rũ mắt xuống, cố chống tay xuống đất, định trấn an y vài câu. Nhưng một cơn đau như có hàng ngàn mũi kim đâm thẳng vào xương tuỷ bất chợt ập đến, khiến hắn không kịp đề phòng, cả người chấn động.
Ý thức mơ hồ.
Giọng nói cũng dần yếu đi.
Quý Quan Kỳ muốn vươn tay về phía hắn, muốn nhìn rõ gương mặt Ô Hành Bạch lúc này thế nào, nhưng cơ thể y vẫn chưa thể cử động, chỉ có thể nằm im mà gọi tên hắn.
Lúc đầu, y vẫn còn nghe được tiếng đáp lại, tuy nhỏ nhưng vẫn rõ ràng.
Nhưng rất nhanh sau đó, thanh âm ấy mờ dần, rồi biến mất hoàn toàn.
Tim Quý Quan Kỳ như chùng xuống trong khoảnh khắc.
Một nỗi bất an dâng lên dữ dội.
Y gần như ngay lập tức nhận ra điều gì đó.
"Ô Hành Bạch... nói chuyện với ta đi."
Giọng y trở nên khẩn thiết:
"Ô Hành Bạch?"
Máu tươi từ thân thể Ô Hành Bạch chảy dọc xuống, thấm ướt cổ Quý Quan Kỳ.
Là máu nóng, đặc quánh, có mùi tanh nồng và rõ ràng là chảy ra từ bên trong cơ thể—một dấu hiệu nghiêm trọng cho thấy nội tạng đang tổn thương nặng nề.
Đây không phải là vết thương nhẹ.
Đây là loại chấn thương khiến người ta ngất lịm vì đau đớn.
Toàn thân Quý Quan Kỳ cứng đờ. Giọng nói vô thức trở nên chậm rãi và cẩn trọng hơn rất nhiều:
"Ô Hành Bạch...? Ngươi nói gì đi... Ô Hành Bạch...? Lý Hành Chu..."
Không ai đáp lại.
Trước mắt y chỉ có một màu đen đặc quánh như vực sâu vô tận, lặng ngắt đến mức khiến tim y như bị bóp nghẹt.
Một khoảng thời gian dài trôi qua.
Không biết là bao lâu.
Nhưng với Quý Quan Kỳ, mỗi khoảnh khắc đều kéo dài như một kiếp người, từng giây từng phút trôi qua đều khiến lòng y siết chặt.
Mãi cho đến khi y cảm nhận được người đang đè lên mình dường như có chút động tĩnh.
Rất nhỏ.
Nhưng là thật.
Một tiếng rên mơ hồ thoát ra từ cổ họng Ô Hành Bạch:
"Ùm..."
Chỉ một tiếng thôi, nhưng hốc mắt Quý Quan Kỳ bất giác cay xè. Cảm giác ấm ức, đau đớn, xót xa và nhẹ nhõm cùng lúc trào lên.
Y khàn giọng:
"Ngươi... lại chết thêm một lần nữa, đúng không?"
"Ngươi đã nói sẽ không lừa ta nữa mà..."
Ô Hành Bạch bật cười khẽ, giọng nói yếu đến mức gần như tan vào gió:
"Chuyện nhỏ... không đáng lo."
Hắn không nói ra—
Không chỉ một lần.
Mà là hai lần.
Chỉ trong vòng chưa đầy nửa ngày, hắn, Ô Hành Bạch, đã chết đến hai lần vì y.