Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 28

Dãy Huyền Kim Sơn là ranh giới tự nhiên giữa Vạn Thú Tông và Linh Thú Cốc, thường ngày vốn là nơi các đệ tử Vạn Thú Tông lên tìm linh thảo hoặc săn bắt linh thú. Còn những tu sĩ có tu vi cao hơn thì sẽ trực tiếp tiến sâu vào Linh Thú Cốc để bắt giữ linh thú cấp cao.

Lần này, Động Thiên Phúc Địa sắp mở, người đến từ khắp nơi đã tụ tập đầy rẫy trên núi — từ đệ tử các đại tông môn cho đến tán tu vô môn vô phái. Ai nấy đều mang theo cùng một mục tiêu: tìm cơ duyên trong bí cảnh.

"Vô Vi huynh, lần chia tay ở Quan Lan Sơn cũng hai ba năm rồi nhỉ?"
"Chẳng phải là Trịnh Bá huynh sao? Thất lễ, thất lễ."

"Lần này Vạn Thú Tông cử ai dẫn đội vậy? Không thấy tin tức gì cả.

"Huyền Thiên Tông thì do ba đệ tử của Trấn Nam Tiên Tôn dẫn đầu. Nghe nói tiên tôn đang bế quan, chưa rõ có đến hay không."

"Ba đệ tử? Không phải là Quý Quan Kỳ, Tiêu Đường Tình và Kiều Du sao?"

"Không, là tiểu đệ tử mới nhận. Còn Quân Tử Kiếm Quý Quan Kỳ, hình như đã xảy ra chuyện gì đó... gần đây Huyền Thiên Tông đang ráo riết truy tìm."

Bầu không khí chia làm hai vùng rõ rệt. Một bên là đệ tử các tông môn lớn với phù văn đặc trưng thêu trên trang phục, dáng vẻ cao ngạo không giấu diếm. Bên kia là đám tán tu tụm năm tụm ba, vừa dè chừng vừa dò xét.

Quý Quan Kỳ cũng nghe thấy đám người đang bàn tán về mình. Nhưng y không để tâm, vì chẳng bao lâu sau, chủ đề này đã bị các tin tức giật gân khác che lấp.

"Lý công tử."

Lộ Tiểu Trì chen lên phía trước, dáng người gầy gò bị người khác đẩy qua đẩy lại. Hắn cố rướn người lên nhưng bị Quý Quan Kỳ giữ lại.

"Chúng ta không tiến lên chút sao?" Hắn nhỏ giọng hỏi. "Nếu chậm một bước, bảo vật tốt đều bị người khác lấy mất đấy!"

"Không cần vội." Quý Quan Kỳ đáp, giọng thấp đến mức chỉ có hai người nghe thấy.

"Bí cảnh này rất rộng. Vào trước hay sau, nhiều nhất chỉ chênh nhau thời gian uống một chén trà."

Nói rồi, khóe mắt y quét qua dòng người phía trước. Với dung mạo hiện giờ — bình thường đến mức không thể chú ý — cùng Lộ Tiểu Trì bên cạnh trông chỉ như một thiếu niên lanh lợi hơi gầy yếu, cả hai hoàn toàn bị chìm trong đám đông.

Trái lại, ba đệ tử của Huyền Thiên Tông vừa xuất hiện đã lập tức thu hút ánh nhìn của mọi người.

"Thật đáng tiếc. Quân Tử Kiếm rời đi không đúng lúc. Nếu không, lần này hắn cũng có phần rồi."

Một tán tu lắc đầu cảm thán.

"Ngươi nói xem, liệu hắn có hối hận không? Hay là... đã trà trộn vào đám người, định kiếm chút gì đó?"

"Người khác có thể, nhưng Quý Quan Kỳ thì không." Một tán tu khác khẽ đáp. "Ngươi không hiểu hắn đâu."

Nghe vậy, khóe môi Quý Quan Kỳ khẽ nhếch, ánh mắt thản nhiên.

Nếu không trải qua kiếp trước, có lẽ y cũng nghĩ đây là cơ hội ngàn năm có một.

Nhưng y đã từng vào Động Thiên Phúc Địa rồi.

Kiếp trước, y cùng Ô Hành Bạch và ba vị sư đệ tiến vào. Ngay khi bước qua cánh cổng bí cảnh, Ô Hành Bạch vung tay phá tan sương độc, sau đó thả lỏng cho các đệ tử tự do hành động. Hắn không hỏi han, cũng chẳng can thiệp.

Ba người kia nếu gặp nguy hiểm sẽ được Ô Hành Bạch cứu ngay.

Chỉ có Quý Quan Kỳ, toàn thân thương tích, là tự mình gắng gượng thoát khỏi hiểm cảnh.

Bởi vì y đã đỡ thay bọn họ một đòn.

Trước đây, khi mới bái sư, bọn họ từng cùng thề:

"Đồng sinh cộng tử, tiến thoái không rời."

Nhưng đến cuối cùng... dường như chỉ có y là thật lòng.

Hoặc có lẽ, cái gọi là "sư môn" đó chưa bao giờ bao gồm y.

"Ô Hành Bạch và ba người kia" mới là trọn vẹn một gia đình.

Nghĩ tới đây, mọi thứ chợt trở nên rõ ràng như ban ngày.

"Lý công tử..."

Lộ Tiểu Trì khẽ kéo vạt áo y. Lần đầu tiên bước vào bí cảnh, hắn không tránh được hồi hộp, trong mắt lộ rõ vẻ lo lắng.

"Tu vi của những người ở đây đều rất cao. Khi vào trong... có phải nên tránh né không?"

Quý Quan Kỳ không nhịn được bật cười.

"Vừa rồi chẳng phải ngươi còn hăng hái muốn tranh bảo vật sao?"

"Thì... lúc ấy không biết mà." Lộ Tiểu Trì tìm cớ biện minh:

"Giờ thấy toàn cao thủ, ta nghĩ vẫn nên giữ mạng là hơn. Dù sao cũng phải lo tìm Vạn Linh Thảo. Mà... Lý công tử, ngươi chưa nói ngươi muốn tìm thứ gì. Biết đâu ta giúp được."

"Ta chỉ đi dạo, thấy gì thì lấy đó." Quý Quan Kỳ cụp mắt, giọng nhẹ như gió. "Ngươi cứ theo sát ta."

Dù người cứu y năm đó có thật là sư tôn của Lộ Tiểu Trì hay không, nhưng chiếc túi Càn Khôn kia là không thể nhầm lẫn.

Y nhớ rất rõ, lúc ấy mình toàn thân đẫm máu, kinh mạch vỡ nát, ý thức mơ hồ.

Nếu không có người kia liều mạng kéo y vào thần miếu, có lẽ y đã chết từ lâu rồi.

Những ngày qua, ở Thanh Tuyền Phái, y đã được nếm trải một phần đời yên bình mà trước đây chưa từng có.

Nếu không vì muốn tiếp tục đi trên con đường mình chọn... thì ở lại đó, cũng không phải là lựa chọn tồi.

"Lý công tử, ta nói trước nhé."

Lộ Tiểu Trì liếc nhìn quanh — đệ tử các đại tông môn đã gần như tập hợp đầy đủ, tán tu tụ lại ngày càng đông. Niềm hân hoan lúc mới đến đã bị thay thế bằng sự căng thẳng, nhưng hắn nhanh chóng ổn định lại, hạ giọng:

"Nếu gặp nguy hiểm, bảo toàn tính mạng vẫn là quan trọng nhất."

Quý Quan Kỳ khẽ khựng lại, ánh mắt vô thức rơi xuống thiếu niên bên cạnh.
Lộ Tiểu Trì đã kiễng chân lên nhìn về phía vết nứt không gian ở giữa sườn núi, nơi bí cảnh đang từ từ mở ra. Trước đó, khe nứt này đã hiện lên, nhưng linh khí bên trong chưa ổn định nên không ai dám tùy tiện tiến vào. Dù vậy, vẫn có vài kẻ liều lĩnh lao vào như thiêu thân tìm lửa.

Giờ đây, các đại tông môn đã tụ đủ. Huyền Thiên Tông được xếp ngay trung tâm, dẫn đội là Tôn trưởng lão – kẻ sẽ không vào bí cảnh mà ở lại trấn giữ bên ngoài cùng các trưởng lão khác.

Chỉ cần liếc mắt một cái, Quý Quan Kỳ đã nhìn thấy một người quen thuộc đứng sau lưng Tôn trưởng lão: gương mặt lạnh lùng, chính là Giang Tương Nam.

"Kiếp trước hắn bỏ mạng trong một tiểu bí cảnh."

Quý Quan Kỳ thầm nghĩ, ánh mắt khẽ trầm xuống.

"Không ngờ kiếp này lại đến đây... Xem ra, ta sống lại đã thay đổi không ít thứ. Chỉ không biết là điềm lành, hay điềm dữ."

Ngay lúc y còn suy nghĩ, Lộ Tiểu Trì đã phát hiện ra Tiêu Đường Tình đứng giữa đám người.

Hắn kéo nhẹ tay áo Quý Quan Kỳ, thì thào:

"Lý công tử, mau nhìn kìa..."

Quý Quan Kỳ nhìn theo, sắc mặt hơi đổi.

Y còn tưởng Lộ Tiểu Trì đã nhận ra Tiêu Đường Tình là tà tu.

May thay, hắn chỉ nói:

"Chẳng phải hắn chính là kẻ hôm trước đã lục soát khắp Bách Điểu Thành sao?"

Tiêu Đường Tình lập tức cảm nhận được ánh nhìn khác thường, hắn quay đầu lại, nhưng chỉ thấy một nhóm tán tu tầm thường, không có gì khả nghi.

"Nhị sư huynh, huynh nhìn gì vậy?"

Hề Nghiêu tiến tới, giọng mang theo chút tò mò.

"Không có gì."

Tiêu Đường Tình thu lại ánh mắt, hờ hững đáp.

"Nghe nói ngươi muốn tìm Vạn Linh Thảo?"

"Lần trước trúng độc, dù đã giải hết nhưng tông chủ nói cơ thể vẫn còn dư độc, tốt nhất nên dùng Vạn Linh Thảo để tẩy trừ tạp chất, như vậy mới có thể đột phá."

Hề Nghiêu quấn mình trong áo lông cáo trắng, sắc mặt hơi tái.

"Mong hai vị sư huynh giúp đỡ."

"Đương nhiên."

Chưa đợi Tiêu Đường Tình trả lời, Kiều Du đã vỗ nhẹ lên cây cung đeo sau lưng, cười nhạt:

"Ai dám giành với ngươi, Cung Truy Nguyệt của ta sẽ không đồng ý đâu."

Nói xong, hắn quay sang nhìn Tiêu Đường Tình:
"Sư huynh thấy sao?"

Tiêu Đường Tình không trả lời ngay. Một lúc sau, dưới ánh mắt chờ mong của Hề Nghiêu, hắn chỉ gật đầu lạnh nhạt:
"Ừ."

Giữa bọn họ và Giang Tương Nam vốn chẳng có quan hệ gì tốt đẹp. Dù là đồng môn, nhưng gặp nhau ở đây cũng chẳng buồn chào lấy một câu.

Không khí trầm mặc kéo dài cho đến khi các trưởng lão đồng loạt đứng vào vị trí, vận chuyển pháp trận mở ra bí cảnh cấp cao Động Thiên Phúc Địa.

Trong nháy mắt, sương độc từ bên trong bị xua tan, lộ ra cánh cổng không gian âm u, tối đen như vực sâu.

"Bí cảnh nguy hiểm khôn lường. Nếu tình hình bất lợi, phải lập tức rút lui.
Tuyệt đối không được tham lam bảo vật mà bỏ mạng vô ích. Nhớ kỹ—không được tranh chấp khi có người của Huyền Thiên Tông xuất hiện."

"Rõ!" — tất cả đệ tử đồng thanh đáp.

Ngay lúc ấy, một bóng người bê bết máu bỗng từ bên trong bí cảnh lăn ra, Tôn trưởng lão vung tay tiếp được, rồi lạnh lùng ném hắn sang một bên.

Quý Quan Kỳ liếc mắt một cái liền biết—người đó không sống nổi.

Ngực hắn bị thứ gì đó xé toạc, máu thịt nhầy nhụa, chỉ còn thoi thóp chút hơi tàn.

"—Hít!"

Lộ Tiểu Trì hoảng sợ lùi lại một bước, sắc mặt tái nhợt.

"Ngươi sợ à?" Quý Quan Kỳ hỏi.

Lộ Tiểu Trì do dự một chút, rồi kiên định lắc đầu:

"Chỉ là chưa từng thấy cảnh tượng như vậy. Có chút giật mình, nhưng không sợ."

"Động Thiên Phúc Địa là một trong hai bí cảnh cấp bậc cao nhất hiện được ghi chép."

Quý Quan Kỳ bình tĩnh nói:

"Còn một nơi nữa gọi là Tứ Tượng Lưỡng Nghi — bước vào đó, toàn bộ linh lực đều bị áp chế, chẳng khác gì người phàm."

"Tứ Tượng Lưỡng Nghi?"

Lộ Tiểu Trì nghiêng đầu, vẻ mặt mơ hồ. Hiển nhiên, hắn chưa từng nghe tới nơi đó.

Trong tu chân giới, mỗi khi bí cảnh mở ra là mỗi lần huyết chiến.

Chỉ cần có thiên tài địa bảo, sẽ có tu sĩ đánh nhau đến mức đầu rơi máu chảy. Đối với những tán tu nghèo khổ, đây là cơ hội đổi đời duy nhất.

Chỉ cần chiếm được một món bảo vật, dù nằm rìa bí cảnh, cũng đủ khiến kẻ khác đỏ mắt mà ra tay cướp giật.

Nhưng những việc ấy, đều không liên quan đến Quý Quan Kỳ.

Bởi vì ở giới tu hành này, mọi thứ — đều dựa vào thực lực mà đoạt lấy.

Lúc này, cổng không gian đã hoàn toàn mở ra, sương độc bị trấn áp tại rìa. Nhưng không ai dám chủ quan, cảnh tượng vừa rồi đã khiến không ít tu sĩ chùn bước.

Ngọn núi vốn đông đúc, chỉ chốc lát đã vơi đi một nửa.

Những kẻ còn ở lại, đều là kẻ liều mạng.

Quý Quan Kỳ cảm nhận được, lần này có lẽ còn gian nan hơn kiếp trước.

Kiếp trước, khi Ô Hành Bạch đến, chỉ cần một chiêu vung kích, sương độc bị đánh lùi quá nửa.

Nhưng hiện tại, dù các trưởng lão hợp sức cũng chỉ làm sạch được lối vào.

Cũng may... thứ mà Lộ Tiểu Trì cần – Vạn Linh Thảo – chỉ nằm ở ngoại vi.
Lấy được là y có thể đưa hắn rời khỏi bí cảnh ngay.

Còn về Tẩy Tủy Đan — đan dược thượng phẩm, thiên tài địa bảo chân chính — chắc chắn chỉ nằm ở khu vực nguy hiểm nhất.

Quý Quan Kỳ biết... y phải tự mình đi tìm.

"Đường Tình, Thiếu Tông chủ, Giang Tương Nam – ba người các ngươi phải chăm lo cho các đệ tử khác." Trước khi vào bí cảnh, Tôn trưởng lão dặn dò thêm một lần nữa: "Hãy luôn nhớ, giữ mạng là trên hết, tuyệt đối không được tham lam."

"Rõ!" Giang Tương Nam lập tức đáp.

Huyền Thiên Tông là tông môn đứng đầu, nên được quyền tiến vào đầu tiên. Sau đó mới đến lượt Vạn Thú Tông và các tông môn khác. Chỉ khi đệ tử các tông môn đã vào hết, tán tu mới được phép bước vào.

Quý Quan Kỳ đưa Lộ Tiểu Trì trà trộn vào giữa đám đông. Khi lướt qua Tôn trưởng lão, đối phương có vẻ hơi nghi ngờ, ánh mắt dừng lại giây lát trên bóng lưng y. Nhưng khi nhìn thấy gương mặt xa lạ kia, ông chỉ khẽ lắc đầu, cho rằng mình nhìn nhầm người rồi lại tiếp tục giữ vị trí.

"Trấn Nam Tiên Tôn thật sự đang bế quan à? Lần này hắn không định xuất hiện sao?" Một trưởng lão của Vạn Thú Tông hỏi.

"Hành tung của tiên tôn đâu phải chuyện chúng ta có thể đoán." Tôn trưởng lão thản nhiên đáp. "Nhưng mà, thiếu tông chủ nhà các người..."

Chưa nói hết câu, Kê Tinh Châu – người đến muộn – rốt cuộc cũng xuất hiện. Hắn chắp tay hành lễ với các trưởng lão rồi nói:

"Trên đường có chút trục trặc nên ta đến trễ. Bây giờ sẽ vào ngay."

Đệ tử Vạn Thú Tông đã được một vị sư huynh dẫn vào trước, đúng là Kê Tinh Châu đã đến chậm. Hắn không nói thêm gì, trực tiếp bước vào bí cảnh Động Thiên Phúc Địa – nơi đầy biến hóa và nguy hiểm.

Bí cảnh này như một thế giới thu nhỏ với địa hình cực kỳ rộng lớn. Trước kia đã có tiền bối mạo hiểm tiến vào, dựa trên những gì họ ghi chép lại mới hình thành được bản đồ sơ lược, giúp hậu nhân có chút định hướng. Tuy vậy, không ai dám lơ là.

Vừa chạm đất, mọi người chắp tay chào nhau, sau đó nhanh chóng tản ra hành động. Trong bí cảnh, mỗi giây đều mang theo nguy cơ. Ai cũng muốn sớm giành được cơ duyên rồi rời khỏi đây.

"Sương độc ở đây thật sự đáng sợ." Hề Nghiêu che miệng mũi ho nhẹ vài tiếng, khẽ than: "Giá mà sư tôn có mặt."

"Dĩ nhiên rồi, Phương Thiên Họa Kích của sư tôn có thể quét sạch sương độc, đến cả linh thú cũng không dám lại gần."

Kiều Du từ túi Càn Khôn lấy ra một viên châu tròn sáng bóng: "Đây là Bích Độc Châu, có thể giúp tránh được sương độc và sâu độc."

"Vậy còn ngươi?" Hề Nghiêu lo lắng hỏi.

"Ta không sợ mấy thứ này." Kiều Du cười nhạt, "Ta từng vào không biết bao nhiêu bí cảnh rồi, chút sương này có là gì."

Đúng lúc đó, khóe mắt hắn liếc thấy hai bóng người đi ngang. Theo phản xạ, hắn nhìn kỹ thêm, nhưng khi thấy khuôn mặt bình thường nhạt nhòa của Quý Quan Kỳ, hắn lập tức mất hứng, thu ánh mắt lại rồi nói với vẻ giễu cợt:

"Quý Quan Kỳ giờ chạy mất rồi. Nếu hắn biết trong bí cảnh này có bao nhiêu bảo vật, chắc sẽ hối hận phát điên."

"Hắn chỉ cần Tẩy Tủy Đan." Tiêu Đường Tình nhớ đến lời Ô Hành Bạch từng dặn phải lan truyền ra ngoài, sắc mặt hơi trầm xuống:

"Đi thôi. Trước khi trời tối phải tìm được chỗ nghỉ an toàn, nếu không gặp phải linh thú hung dữ, e là khó tránh khỏi thương vong."

Lời này không sai, Kiều Du không phản bác mà lập tức hành động.

Phần lớn đệ tử đều đi theo Giang Tương Nam. So với Kiều Du hay Tiêu Đường Tình, hắn tỏ ra đáng tin hơn. Trong lúc rối ren này, có người không kìm được than nhỏ:

"Giá mà đại sư huynh còn ở đây... Chắc chắn người sẽ dẫn chúng ta vượt qua hết thảy."

May mà lúc ấy Kiều Du đã đi xa, nếu không nghe thấy mấy lời này chắc chắn lại nổi cáu.

"Mọi người theo ta." Giang Tương Nam thở phào. Hắn cũng chẳng muốn đi chung với ba người kia, ai biết sẽ gặp chuyện gì. Hắn nhắc nhở:

"Đừng vào khu vực nguy hiểm. Mình chỉ cần đi vòng ngoài, mở mang kiến thức là được rồi. Còn nhớ lời các trưởng lão không?"

"Nhớ rõ!" Đệ tử đồng thanh đáp.

"Xuất phát!" Giang Tương Nam ra lệnh.

Tán tu thì không bị gò bó như đệ tử tông môn, nhưng thông tin lại ít hơn. Người cẩn thận thì bám theo đệ tử các phái, hy vọng nhặt được thứ gì sót lại. Kẻ tự tin vào tu vi của mình thì vội vã tiến lên, sợ bị người khác cướp mất cơ duyên.

Quý Quan Kỳ và Lộ Tiểu Trì thấy rất nhiều người vượt qua mình. Lộ Tiểu Trì nhìn theo bóng lưng họ, thắc mắc:

"Ở đây không thể ngự kiếm bay sao? Sao ai cũng đi bộ thế?"

"Nơi này nhiều linh thú, nếu ngự kiếm bay trên không sẽ dễ bị tấn công từ trên trời." Quý Quan Kỳ vừa giải thích vừa tiếp tục dẫn đường.

Lộ Tiểu Trì tuy chưa hiểu hết, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi theo sau. Hắn không rành mấy chuyện này, nhưng nếu Quý Quan Kỳ nói vậy thì chắc chắn là đúng. Hắn nhìn y đầy sùng bái, vừa đi vừa nói:

"Lý công tử, chuyện gì ngươi cũng biết hết nhỉ?"

Quý Quan Kỳ bật cười.

"Chắc ngươi từng trải qua nhiều chuyện lắm rồi." Lộ Tiểu Trì vốn hay nói, im lặng không được lâu, lại tiếp tục hỏi: "Ta nghe người ta đồn, Động Thiên Phúc Địa đâu đâu cũng có bảo vật. Nhưng ta thấy nãy giờ đi mãi mà chưa thấy gì cả?"

"Ngươi nghe ai nói vậy?" Quý Quan Kỳ nhìn mấy tán tu gần đó rồi bảo: "Đừng tham. Chỉ lấy những thứ mình thực sự cần thôi."

"Ta nghe theo Lý công tử." Lộ Tiểu Trì đáp ngay.

Cả hai không quá nổi bật trong đám đông. Mới đi chưa được bao lâu, họ đã chứng kiến hai vụ tranh đoạt nổ ra. Quý Quan Kỳ không muốn dính vào rắc rối, liền dẫn Lộ Tiểu Trì đi đường vòng tránh xa.

"Lý công tử, ngươi biết Vạn Linh Thảo mọc ở đâu không?" Lộ Tiểu Trì hỏi.

"Vạn Linh Thảo thường mọc ở khu vực có sương độc. Thường thì trung tâm của đám sương ấy sẽ có thảo dược này."

"Trúng độc thì sao?" Lộ Tiểu Trì lo lắng hỏi.

"Không rõ triệu chứng thế nào, chỉ biết là rất nguy hiểm." Quý Quan Kỳ lắc đầu. "Tốt nhất vẫn nên cẩn thận."

Lộ Tiểu Trì nghe vậy càng thêm cẩn trọng.

Quý Quan Kỳ dẫn Lộ Tiểu Trì đến gần khu vực có sương độc. Khi tới rìa ngoài, y dặn dò:
"Cẩn thận một chút, cố gắng hít thở ít lại, nếu không sẽ bị suy nhược toàn thân."

"Rõ, Lý công tử." Lộ Tiểu Trì lập tức lấy khăn che kín mũi miệng, theo sát Quý Quan Kỳ. Ngay sau đó, y thấy trước mặt mình xuất hiện một viên đan dược. Ngẩn người, hắn ngước nhìn Quý Quan Kỳ thì nghe đối phương nói:
"Nuốt vào đi, đây là Bích Chướng Đan. Không thể ngăn hoàn toàn độc khí, nhưng ít nhất cũng giúp giảm bớt phần nào."

Vạn Linh Thảo mọc ở trung tâm vùng sương độc. Càng tiến sâu, sương càng dày đến mức đưa tay lên cũng chẳng thấy được ngón. Cảm giác như đang mò mẫm trong làn sương mù đặc quánh.
Quý Quan Kỳ luôn giữ cảnh giác cao độ. Kiếp trước y từng đặt chân đến đây, ít nhiều nắm được đặc điểm địa hình nên lựa chọn tuyến đường an toàn hơn, đồng thời tránh xa những nơi có tán tu tụ tập tranh đoạt.

"Lý công tử, sao ngươi có vẻ rất rành chỗ này vậy?" Lộ Tiểu Trì nhận ra bước chân của Quý Quan Kỳ vô cùng chắc chắn, chẳng khác nào thuộc đường từ trước, bèn thắc mắc.

"Ta từng xem qua bản đồ." Quý Quan Kỳ nửa thật nửa đùa đáp. "Nhưng cũng chỉ biết chút ít thôi, bí cảnh này rộng lắm."

Lộ Tiểu Trì chẳng nghi ngờ gì. Dù sao Quý Quan Kỳ đã cứu mạng hắn hai lần, hơn nữa lúc nào cũng bình tĩnh, rõ ràng là người đáng tin cậy. Hắn không có tu vi cao, nhưng lại rất biết điều, Quý Quan Kỳ bảo đi đâu thì tuyệt đối không đi ngược lại. Thậm chí có lúc hắn cảm thấy người kia có gì đó rất lạ, nhưng những chuyện không nên nói, hắn tuyệt đối không hỏi.

Đi thêm một đoạn, Quý Quan Kỳ thấp giọng nhắc:

"Phía trước có độc trùng, nhớ cẩn thận dưới chân, bước nhẹ, đừng gây ra tiếng động. Qua được khu vực này, đi tiếp chính là trung tâm sương độc – nơi có Vạn Linh Thảo."

Lời còn chưa dứt, trong làn sương bỗng vang lên tiếng hét thảm của một tu sĩ. Ngay sau đó, hàng loạt độc trùng từ bốn phía ào ra, vỗ cánh lao về hướng đó. Lộ Tiểu Trì sợ đến mức suýt hét lên, nhưng phản xạ dùng tay bịt miệng, hai mắt mở to, người run rẩy.

Dù hoảng loạn đến mức vai cũng khẽ run, hắn vẫn cố gắng giữ im lặng như lời Quý Quan Kỳ đã dặn.

Quý Quan Kỳ liếc nhìn phía sau. Khóe môi y hơi nhếch, trong lòng chợt nghĩ: Lộ Tiểu Trì có phần giống bản thân y thuở trước... nhưng suy cho cùng, hắn không phải y.

Chỉ một thoáng, tu sĩ kia đã bị đàn trùng ăn sống, không còn gì ngoài bộ xương trắng. Cảnh tượng ấy khiến Lộ Tiểu Trì càng thêm cẩn thận. Hai người lặng lẽ rời khỏi khu vực đó, gần như nín thở bước đi. Sương độc lúc này đặc đến mức mờ mịt cả tầm nhìn, dù đã dùng Bích Chướng Đan vẫn cảm thấy hơi choáng.

"Kia kìa!" – Lộ Tiểu Trì hạ giọng, chỉ tay về phía trước.

Một gốc linh thảo mọc giữa đám cỏ khô héo, cực kỳ nổi bật – đúng như mô tả về Vạn Linh Thảo. Loại linh thảo này có thể trị thương, giải độc, nhưng bản thân nó cũng mang độc, chính nó là nguyên nhân khiến cỏ cây xung quanh chết khô và sương độc bốc lên.

"Lấy nó đi, nhớ dùng khăn bọc lại." Quý Quan Kỳ tựa vào một thân cây bên cạnh, nói tiếp: "Xong việc, ta sẽ đưa ngươi rời khỏi đây."

Một khi Vạn Linh Thảo bị hái, độc khí sẽ dần tan, lúc đó chắc chắn sẽ bị người khác phát hiện. Với những kẻ đang rình rập cơ duyên, bọn họ sẽ trở thành mục tiêu.

Lộ Tiểu Trì nghe xong liền hành động. Hắn cẩn trọng tiến lại gần, dùng khăn bọc kỹ Vạn Linh Thảo rồi nhanh chóng ngắt xuống.

Nhưng đúng lúc ấy, một tiếng rít xé gió vang lên trong sương mù. Một mũi tên bay thẳng tới, đánh bật Vạn Linh Thảo khỏi tay hắn. Lộ Tiểu Trì còn chưa kịp phản ứng, mũi tên thứ hai đã lao đến. Quý Quan Kỳ chỉ thoáng nhìn đã nhận ra đó là Truy Nguyệt Tiễn.

Lộ Tiểu Trì vội nhặt lại linh thảo nhét vào túi Càn Khôn. Nhưng mũi tên tưởng như sẽ cắm thẳng vào cổ hắn lại bị đánh bật ra. Một tiếng "keng" vang lên – lạnh lẽo và sắc bén.

"Kiều Du?!"

"Quân Tử Kiếm?!"

Hai tiếng gọi gần như cùng lúc vang lên. Vỏ kiếm trong tay Quý Quan Kỳ đã chắn được Truy Nguyệt Tiễn. Kiều Du đứng trên cành cây, sắc mặt lạnh như băng, ánh mắt đầy tức giận. Khi sương tan đi bớt, thấy rõ hai người phía dưới, hắn nghiến răng:

"Quý Quan Kỳ!"

"Chạy!" – Quý Quan Kỳ không rảnh cãi nhau, lập tức kéo cổ áo Lộ Tiểu Trì, lao đi xuyên rừng, bất chấp độc trùng, cố gắng cắt đuôi Kiều Du.

Y và Kiều Du vốn chẳng thân thiết gì, không đến mức khiến đối phương phải đuổi cùng giết tận. Nhưng khi mũi tên thứ ba lại bắn tới sau lưng và bị y đánh bật, Quý Quan Kỳ lập tức nhận ra có chuyện không ổn.

"Người để lại! Vạn Linh Thảo cũng để lại!" – Giọng Kiều Du vang lên từ phía sau, mang theo vẻ giễu cợt – "Quý Quan Kỳ, ta tưởng ngươi có cốt khí, rời khỏi Huyền Thiên Tông rồi sẽ không quay lại nữa, ai ngờ vẫn mò vào bí cảnh này. Nếu muốn trở lại tông môn, cứ nói một tiếng."

Lời chưa dứt, ba mũi ám khí bắn vút tới. Sắc mặt Kiều Du lập tức biến đổi, vội vàng lách người né, chỗ hắn vừa đứng liền bị ám khí cắm sâu vào.

"Ngươi dám ra tay với ta?!" Kiều Du vừa giận vừa kinh ngạc – "Quý Quan Kỳ, ngươi điên rồi à? Dám động thủ với đồng môn?!"

Lúc này, Tiêu Đường Tình và Hề Nghiêu đã xuất hiện, chặn đường lui của hai người.

"Lý công tử..." – Lộ Tiểu Trì vội nhét túi Càn Khôn vào tay Quý Quan Kỳ – "Ngươi đi đi, đừng lo cho ta."

Ánh mắt hắn hoang mang xen lẫn căng thẳng. Hắn đã đoán ra thân phận của Quý Quan Kỳ khi cái tên "Quân Tử Kiếm" vang lên. Nhưng vào lúc nguy cấp thế này, làm gì còn thời gian để hỏi rõ?

Quý Quan Kỳ siết chặt chuôi kiếm trong tay phải, tay trái kéo Lộ Tiểu Trì ra sau, trầm giọng dặn:

"Nếu đánh nhau, tìm chỗ trốn, hoặc tự mình chạy đi. Tùy cơ ứng biến."

Nói rồi, y nhét lại túi Càn Khôn rách nát vào tay hắn:

"Đồ của ngươi, tự giữ lấy."

Lúc này, sương đã tan bớt, Tiêu Đường Tình nhìn rõ người trước mặt, nhớ lại kẻ từng gặp ở cổng giao dịch – người lúc đó câm lặng không nói gì. Giờ lại có thể mở miệng. Hắn trầm giọng:

"Quý Quan Kỳ."

Giọng hắn chứa đầy cảm xúc, nhưng Quý Quan Kỳ không rõ là tức giận, khinh miệt hay gì khác.

"Đại sư huynh..." – Hề Nghiêu lặng lẽ đứng cạnh. Trên cổ tay hắn, một sợi xương rắn quấn quanh, chính là vũ khí bản mệnh – nhìn mảnh nhỏ, nhưng lại ẩn giấu vô số gai ngược sắc bén. Một khi cuốn lấy đối thủ, sẽ siết chặt không buông, là vũ khí cực kỳ hiểm độc.

Bốn người từng là sư huynh đệ, giờ tái ngộ trong khung cảnh mịt mù, lại là lúc giương kiếm đối đầu.

Bình Luận (0)
Comment