Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 30

Thật ra, Lộ Tiểu Trì chỉ hỏi một câu mà người bình thường ai cũng sẽ hỏi, vậy mà lại khiến Quý Quan Kỳ khựng lại trong chốc lát.

Y dường như chưa từng gặp tình huống này bao giờ, nên theo bản năng sững người. Nhưng rất nhanh, y phản ứng lại, mỉm cười nói:

"Dĩ nhiên ta phải đi tìm linh dược ta cần rồi. Bí cảnh thế này đâu phải lúc nào cũng mở, nếu trở về tay trắng thì chẳng phải uổng phí công sức sao?"

Trong mắt y ánh lên nét cười, y ôm kiếm, tựa lưng vào Thanh Loan. Nó bay rất nhanh, gió thổi tung mái tóc vốn đã được buộc cao của y, lại càng làm y thêm phần phóng khoáng.

Lộ Tiểu Trì nhìn bóng người phía trước, bất giác thấy Quý Quan Kỳ vốn nên sống như vậy—tự do tung hoành giữa trời đất, không bị điều gì ràng buộc, sống một cuộc đời tiêu dao tự tại, vô ưu vô lo.

Ý nghĩ ấy đến rất bất ngờ, khiến hắn phải lắc đầu để lấy lại tỉnh táo. Hắn hỏi:

"Ta giúp được gì không?"

"Ngươi sống sót trở về là được rồi."

Quý Quan Kỳ từ đầu đến cuối không hề động đậy, ánh mắt lướt qua vết thương trên chân phải của Lộ Tiểu Trì. Cảm giác kỳ lạ lại dâng lên, nhưng lúc này không có thời gian để nghĩ nhiều, y chỉ dặn thêm:

"Nhớ kỹ lời ta nói, đừng kể với ai rằng ngươi từng vào bí cảnh này. 'Ngọc quý cũng mang họa', hiểu không?"

"Hiểu rồi, Lý công tử." Lộ Tiểu Trì gật đầu mạnh.

Hắn cũng tự biết bản thân tu vi còn thấp, ở lại chỉ gây thêm phiền phức. Thà nhân lúc này rút lui, còn hơn sau này vướng chân Quý Quan Kỳ. Dù sao y vốn đã rất mạnh, chỉ cần không đụng phải đám người xui xẻo kia thì không thành vấn đề.

Nghĩ đến đó, Lộ Tiểu Trì lại nhớ đến đám người kia. Trước đây hắn từng ngưỡng mộ Huyền Thiên Tông, nhưng bây giờ đến cả Trấn Nam tiên tôn cũng chẳng lọt nổi vào mắt hắn nữa.

Hắn không rõ giữa họ và Quý Quan Kỳ có ân oán gì, nhưng một điều chắc chắn: họ đang ức hiếp Quý Quan Kỳ.

"Phía trước rồi."

Quý Quan Kỳ vỗ nhẹ lên cổ Thanh Loan ra hiệu hạ xuống, sau đó quay sang dặn Lộ Tiểu Trì:

"Lát nữa ngươi đi thẳng qua vết nứt kia, đừng nấn ná."

"Rõ!" Lộ Tiểu Trì đáp lớn.

Thanh Loan đột ngột lao xuống, khiến Lộ Tiểu Trì hoảng hốt bám chặt vào lông nó, quần áo bị gió tạt phần phật. Trong chớp mắt, hắn đã bị thả xuống đất. Còn chưa kịp đứng dậy, nó đã cất tiếng hót vang, lập tức chao cánh bay đi mang theo Quý Quan Kỳ, không dừng lại dù chỉ một giây.

"Đi thôi."

Cuối cùng Quý Quan Kỳ không nhịn được nữa, phun ra một ngụm máu, sắc mặt lập tức tái nhợt. Vừa rồi vì có Lộ Tiểu Trì, y không dám động đậy, sợ linh khí trong người rối loạn. Giờ không cần kiềm chế nữa, thương thế do trận chiến với Kiều Du bùng phát dữ dội.

Y lau máu trên môi, cười khẽ:

"Chỉ là thua một trận thôi mà."

Nhưng chính vì vậy, y càng phải lấy bằng được Tẩy Tủy Đan. Trong thế giới tu luyện này, ai lại không muốn có thiên phú hơn người, tu vi vượt trội?

Thanh Loan quá nổi bật, khi bay qua lãnh thổ của linh thú khác thì lập tức bị chọc giận. Nhưng với tốc độ cực nhanh, những con linh thú kia chỉ có thể gầm lên giận dữ, không con nào đuổi kịp.

"Lát nữa thả ta xuống."

Quý Quan Kỳ ôm ngực, lấy một viên Hồi Xuân Đan từ túi trữ vật nuốt vào, nói:

"Phía trước chính là phương Bắc. Ta nhớ có một vị tiên nhân từng ngã xuống ở đó, có khả năng Tẩy Tủy Đan nằm gần chỗ ấy."

Y không biết chính xác vị trí viên đan, chỉ có thể dựa vào những thông tin ít ỏi để đoán. Sau khi uống Hồi Xuân Đan, sắc mặt y khá hơn đôi chút. Thanh Loan kêu khẽ một tiếng, nghiêng cánh lượn sát rừng cây, rõ ràng là không muốn để y—một kẻ đang bị thương—rơi xuống đất.

Y thấy vậy, mỉm cười:

"Ta không sao. Ngươi quá dễ nhận ra, cứ bay tiếp sẽ làm lộ vị trí ta. Lát nữa thả ta xuống, rồi bay về phía Nam để dụ họ đi hướng khác. Sau đó quay lại tìm ta. Nhớ cẩn thận, đừng để xảy ra chuyện..."

Y vuốt lông Thanh Loan, nhẹ giọng nói:

"Ta chỉ còn có ngươi thôi."

Những tu sĩ khác chỉ thấy một bóng chim lớn xẹt qua trời. Thanh Loan quá dễ nhận biết, chỉ cần liếc một cái là biết ngay không phải linh thú bình thường.

"Là Thanh Loan! Hình như Trấn Nam tiên tôn cũng có một con thì phải?" Có người lên tiếng.

"Lẽ nào tiên tôn có mặt ở đây? Loại linh thú này đâu dễ có." Người khác tiếp lời.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai dám khẳng định điều gì.

Khi Thanh Loan lướt sát mặt đất, Quý Quan Kỳ lập tức nhảy xuống. Y nhìn theo bóng nó vỗ cánh biến mất trên bầu trời, chỉ có như vậy người ta mới không đoán được y đang ở đâu.

Y làm vậy không phải để tránh ai khác, mà là vì Kiều Du và đồng bọn thật sự rất phiền. Y chỉ muốn lấy được Tẩy Tủy Đan rồi rời đi, không muốn dây dưa thêm.

Còn về Lộ Tiểu Trì... Với kiểu người như Kiều Du, hắn ta chẳng bao giờ quan tâm đến mấy môn phái nhỏ như Thanh Tuyền, lại càng không để mắt đến những kẻ tu vi yếu. Toàn bộ mối thù liên quan đến Vạn Linh Thảo chắc chắn đã đổ hết lên đầu Quý Quan Kỳ.

Nghĩ đến đây, y lại thấy đau đầu.

Thanh Loan chọn chỗ đáp xuống khá ổn, ít ra thì Quý Quan Kỳ không thấy dấu hiệu nào của độc trùng hay sương độc. Hồi Xuân Đan đã tạm thời ổn định vết thương trong người y.

Y chống kiếm, đi về phía Bắc, quanh y là cây cối rậm rạp. Vì nơi này hầu như không ai lui tới nên cây cối mọc to bất thường, rễ quấn chằng chịt dưới đất. Đôi khi có tiếng sột soạt, nhưng không đáng ngại.

Đi thêm một đoạn, y quyết định tìm chỗ nghỉ để ổn định linh lực đang rối loạn. Nếu không, gặp địch thủ sẽ rất nguy hiểm.

Nhưng kinh mạch y vốn đã hỗn loạn, lại từng liều mình chống đỡ pháp trận của Kiều Du, hai viên Hồi Xuân Đan cũng chỉ giúp y gắng gượng được một lúc. Cuối cùng, y vẫn ngất đi dưới một gốc cây.

Khi tỉnh lại, y phát hiện mình đang nằm trong một hang đá. Ánh lửa bập bùng soi sáng. Quý Quan Kỳ lập tức nhìn quanh tìm kiếm thanh kiếm của mình. Chỉ khi tay nắm chặt được chuôi kiếm, y mới thấy yên tâm.

Bên ngoài vọng vào tiếng cãi vã. Y cố gắng gượng dậy, nhận ra hai giọng nói quen thuộc.

"Ta thực sự tò mò, con chim đó dẫn ngươi tới đây làm gì?"

Giọng Kê Tinh Châu vang lên ngoài cửa hang. "Rõ ràng Trấn Nam tiên tôn cũng ở gần đó, thế mà nó chỉ dẫn mỗi ngươi tới. Lẽ nào cả người lẫn chim đều đã chạy khỏi Huyền Thiên Tông rồi?"

"Ngươi im miệng đi."

Giọng còn lại hóa ra là Giang Tương Nam.

Quý Quan Kỳ hơi ngạc nhiên, ngồi thẳng dậy. Sau khi nôn ra ngụm máu vừa rồi, linh lực trong người y đã khôi phục được đôi chút. Chỉ là y không hiểu tại sao mình lại gặp được Kê Tinh Châu và Giang Tương Nam. Nghe ý trong lời họ, dường như chính Thanh Loan đã đưa y tới đây.

Chẳng mấy chốc, hai người đó bước vào. Thấy Quý Quan Kỳ đã tỉnh lại, Kê Tinh Châu lên tiếng trước:

"Quý huynh, thương thế của huynh khá nghiêm trọng. Tốt nhất là đừng cử động, nghỉ ngơi cho ổn đã."

Quý Quan Kỳ khẽ chắp tay:

"Đa tạ hai vị đã cứu giúp."

"Nói cứu mạng thì không đúng đâu." Giang Tương Nam vẫn giữ giọng điệu xa cách thường ngày. "Dù bọn ta không đến, chỉ cần có linh thú như Thanh Loan ở đó thì cũng chẳng ai dám lại gần."

Quý Quan Kỳ đã quá quen với kiểu nói chuyện này, y chỉ lặng lẽ nghe tiếp:
"Nhưng ta khuyên huynh đừng đi sâu vào trong nữa. Càng đi sâu chỉ càng nguy hiểm. Với thương thế hiện tại, huynh có thể bỏ mạng bất cứ lúc nào."

Quý Quan Kỳ biết rõ mạo hiểm tiến vào sâu sẽ rất nguy hiểm. Nhưng y có lý do bắt buộc phải đi. Tẩy Tủy Đan chỉ có một viên, nếu bỏ lỡ thì kinh mạch y sẽ không còn cơ hội khôi phục nữa. Hiện tại vẫn còn hy vọng, nhưng nếu đan dược đó lại rơi vào tay Ô Hành Bạch và bị hắn đưa cho Hề Nghiêu như kiếp trước... thì coi như hết đường sống.

Thấy Quý Quan Kỳ không trả lời, Giang Tương Nam cũng hiểu được lựa chọn của y, nên không nói thêm.

"Tin đồn về Tẩy Tủy Đan trong bí cảnh đã lan ra khắp nơi. Nhiều tu sĩ vì nó mà kéo đến. Ta thấy huynh đang đi về phía Bắc, nhưng có lời đồn rằng viên đan đó nằm ở phương Nam."

Ánh mắt Quý Quan Kỳ khẽ động, y trầm ngâm một lúc rồi hỏi:

"Vậy phần lớn tu sĩ đều đang đổ về phía Nam sao? Trấn Nam tiên tôn cũng thế à?"

"Tất nhiên." Giang Tương Nam gật đầu. "Nếu huynh đến vì Tẩy Tủy Đan thì đúng là đi sai hướng rồi. Còn nếu tìm thứ khác thì tùy huynh, ta chỉ nhắc nhở một câu thôi."

Hắn không hỏi vì sao Quý Quan Kỳ bị thương, cũng không hỏi y đang tìm gì ở phương Bắc. Mỗi tu sĩ đều có con đường và bí mật riêng, hắn không muốn xen vào.

"Hai người các ngươi..." Quý Quan Kỳ liếc nhìn Kê Tinh Châu và Giang Tương Nam.

"Bọn ta cũng đang đi về phía Bắc." Kê Tinh Châu mỉm cười. "Hắn muốn tìm một thanh vũ khí bản mệnh tốt hơn, còn ta thì muốn thu phục con Tam Đầu Giao ở khu vực này."

Bên ngoài, Thanh Loan dường như vừa đánh nhau với linh thú nào đó. Vừa nghe tiếng Quý Quan Kỳ tỉnh lại, nó liền lao thẳng vào trong, đâm sầm vào ngực y khiến y đau nhói, ho sặc sụa mấy tiếng.

"Sao vậy? Sao thế hả?"

Quý Quan Kỳ bất đắc dĩ để nó nhảy lên tay, rồi phát hiện có hai mảng lông trên người nó bị trụi. Y ngạc nhiên:

"Ngươi bị làm sao thế này?"

"Không sao, chỉ đánh nhau với con chim ưng của ta thôi."

Kê Tinh Châu dùng một cành củi khều khều đống lửa, cười nói:

"Hai bên ngang tài ngang sức. Linh thú vốn có tính lãnh địa, gặp đồng loại là khó chịu ngay."

Thanh Loan lập tức kêu lên the thé, còn vỗ cánh vòng quanh hang như khoe chiến tích.

"Sư tôn ngươi đang tìm ngươi khắp nơi đấy."

Người nãy giờ vẫn im lặng nướng thỏ—Giang Tương Nam—cuối cùng cũng lên tiếng:

"Lúc đầu Thanh Loan dùng hình dạng thật để dụ đám người kia, cả Trấn Nam tiên tôn cũng bị kéo theo. Sau đó nó tìm đến ta, tình cờ gặp Kê Tinh Châu trên đường, rồi bọn ta phát hiện ra ngươi đang ngất dưới gốc cây."

"Ta không biết ngươi định làm gì, có đúng như tin đồn rằng muốn rời khỏi Huyền Thiên Tông hay không."

Giang Tương Nam xé một cái đùi thỏ nướng chín, ném cho Quý Quan Kỳ, nói:

"Nhưng ta chỉ muốn nhắc ngươi một điều—cung đã giương thì không thể thu lại. Môn quy điều thứ ba trăm sáu mươi hai ghi rõ: tu sĩ nào tự ý rời khỏi tông môn sẽ không bao giờ được quay về."

"Ta hiểu."

Quý Quan Kỳ nghe đến mấy điều lệ môn quy là thấy nhức đầu, nhất là khi nó phát ra từ miệng một đệ tử chấp pháp như Giang Tương Nam. Y thở dài:

"Ta đã rời khỏi Huyền Thiên Tông rồi. Từ nay về sau, chỉ là một tán tu sống một mình."

Y thở dài, nhưng trong mắt lại ánh lên nụ cười. Rõ ràng đây là quyết định mà y đã suy nghĩ rất kỹ. Giang Tương Nam thấy vậy cũng không nói thêm gì nữa.

Bên ngoài, màn đêm phủ kín khu rừng, tiếng gầm rú của linh thú vang vọng khắp nơi. Ánh lửa trong hang bập bùng cháy, bóng người đổ dài trên vách đá, lay động theo từng nhịp lửa nhảy múa.

Trước đó, Giang Tương Nam và Kê Tinh Châu chỉ dẫn đệ tử trẻ đi quanh vùng ngoài để mở mang kiến thức. Sau đó, họ cho đệ tử quay về, còn bản thân thì đi sâu vào trong để tìm kiếm cơ hội đột phá.

Ở một nơi khác trong bí cảnh.

"Tâm trạng của sư tôn hình như không tốt lắm..."

Hề Nghiêu cũng nhóm lửa, vừa len lén liếc nhìn Ô Hành Bạch, vừa hạ giọng:
"Lúc nãy sư tôn thấy Thanh Loan liền đuổi theo, nhưng vẫn không tìm được đại sư huynh."

"Đừng gọi hắn là đại sư huynh nữa."

Kiều Du vốn đang khó chịu, nghe vậy liền cắt ngang:

"Hắn đã tự xin rời khỏi sư môn, ngươi còn định gọi hắn là đại sư huynh à?"

Hề Nghiêu sững lại, không nói gì nữa.

"Ta không trách ngươi đâu, tiểu sư đệ."

Kiều Du nhận ra mình hơi quá lời, liền dịu giọng chữa lại:

"Chậc, tất cả là tại Quý Quan Kỳ thôi."

"Bớt nói vài câu đi."

Tiêu Đường Tình liếc hắn một cái, lạnh nhạt nhắc nhở:

"Ngươi muốn bị cấm khẩu nữa à?"

Câu đó còn hiệu nghiệm hơn bất kỳ pháp lệnh nào. Kiều Du lập tức im bặt.

Tay chân hắn vẫn còn đau âm ỉ—hậu quả của việc dám ra tay với Quý Quan Kỳ. Khi Ô Hành Bạch phát hiện, chỉ nhẹ nhàng vung tay một cái, linh lực liền đánh thẳng vào ngực Kiều Du, khiến hắn đập mạnh vào thân cây đến mức cây gãy làm đôi.

Nhưng hắn không dám oán, cũng chẳng dám cầu xin.

Hiện tại, điều Kiều Du lo lắng nhất là Ô Hành Bạch sẽ phát hiện ra việc hắn từng dùng Thiên La Địa Võng đối phó với Quý Quan Kỳ. May mà Tiêu Đường Tình và Hề Nghiêu đều không nhắc đến chuyện đó, hắn mới có thể thở phào nhẹ nhõm.

Làm sao hắn có thể quên được? Trước đây, mỗi lần tỷ thí với Quý Quan Kỳ, Ô Hành Bạch đều thẳng tay dạy dỗ hắn. Hắn quên mất rằng dù Quý Quan Kỳ đã rời khỏi Huyền Thiên Tông, nhưng sư tôn vẫn chưa chính thức tỏ thái độ. Hắn ra tay với Quý Quan Kỳ lúc này, chẳng khác nào huynh đệ cùng môn tương tàn—sư tôn nổi giận cũng là điều dễ hiểu.

Sau một hồi tự biện hộ trong lòng, cuối cùng Kiều Du tự an ủi mình: trận đòn vừa rồi là có lý do chính đáng.

"Nói đi cũng phải nói lại, sao sư tôn chỉ đánh ta mà không đánh Quý Quan Kỳ chứ?" Hắn nhỏ giọng lầm bầm, "Đau chết được."

"Ngươi muốn biết thật à?" Tiêu Đường Tình dựa lưng vào thân cây, hờ hững liếc hắn một cái, "Vậy thì đi mà hỏi sư tôn."

"Cút." Kiều Du bực bội đáp.

Lúc này, tâm trạng của Ô Hành Bạch thực sự đã tụt xuống đáy. Hắn ngồi một mình, nhìn chằm chằm vào sợi chỉ đỏ trên tay—đó từng là dây buộc ngọc bội. Giờ thì chỉ còn lại sợi dây, ngọc bội đã bị chính tay hắn bóp nát.

Hắn cảm thấy bực bội đến nghẹn thở. Một phần là vì tức giận—vì Quý Quan Kỳ dùng ngọc bội hắn tặng để bảo vệ người khác. Người đó là ai? Tại sao lại đáng để y dốc lòng bảo vệ đến vậy?

Phần còn lại, lại là chút hối hận mơ hồ—hối hận vì đã phá hủy ngọc bội. Giờ thì đến bụi cũng không còn.

"Nghe nói Tẩy Tủy Đan ở phương Nam, nên đa số tu sĩ đều kéo về đó.

Nhưng sư tôn lại đổi hướng, dẫn chúng ta đi lên Bắc..." Tiêu Đường Tình lẩm bẩm, trong lòng dấy lên một suy đoán. Nếu suy đoán đó là thật... thì hắn càng không hiểu nổi.

Thái độ của Ô Hành Bạch đối với Quý Quan Kỳ trước nay thế nào, cả tông môn ai cũng rõ. Nói dễ nghe là thờ ơ, nói thẳng ra thì chẳng khác gì ghẻ lạnh. Nếu không nhờ tông chủ đích thân lên tiếng, vị trí đại đệ tử chắc chắn không đến lượt Quý Quan Kỳ. Suốt bao năm qua, Ô Hành Bạch chưa từng coi trọng người này.

Vậy mà bây giờ... chẳng lẽ vì tìm Quý Quan Kỳ mà đến cả Tẩy Tủy Đan cũng không cần nữa?

Nghĩ đến đây, Tiêu Đường Tình bỗng khựng lại, đồng tử co rút.

Không đúng! Người tha thiết muốn có Tẩy Tủy Đan nhất, vốn là Quý Quan Kỳ!

"Nói cách khác, tin đồn Tẩy Tủy Đan ở phương Nam là giả. Thực ra, nó nằm ở phương Bắc." Tiêu Đường Tình nhanh chóng nắm được mấu chốt. Chẳng trách Ô Hành Bạch lại đuổi theo Thanh Loan về hướng Nam, sau đó mới quay lại phương Bắc.

Chợt, hắn cảm thấy có chút thương cảm với Quý Quan Kỳ. Nhưng cảm giác ấy chỉ thoáng qua mà thôi.

"Ba người các ngươi, đi về phía Nam." Ô Hành Bạch đột ngột xuất hiện, ném cho mỗi người một viên đan dược. "Đây là Huyết Linh Đan. Nếu bị thương nặng, lập tức nuốt vào rồi rời đi, không cần chờ ta."

"Sư tôn." Tiêu Đường Tình mở miệng định hỏi, "Người định đi..."

Chưa kịp nói xong, ánh mắt băng lạnh của Ô Hành Bạch đã quét tới, khiến hắn lập tức nghẹn lời. Suy nghĩ một chút, hắn chỉ có thể cúi đầu: "Đệ tử tuân mệnh."

Bóng Ô Hành Bạch nhanh chóng biến mất trong màn đêm.

Kiều Du cầm viên đan dược trong tay, sững người vài giây rồi hít một hơi lạnh: "Huyết Linh Đan? Cái này đến phụ thân ta cũng không có nhiều. Sư tôn đúng là hào phóng."

"Sư tôn không muốn chúng ta đi lên Bắc." Tiêu Đường Tình lặng lẽ nói, "Vậy thì đi về phía Nam."

"Đi đâu cũng được. Dù gì ở phía Nam còn có Tẩy Tủy Đan." Kiều Du vẫn tin vào tin đồn. Tiêu Đường Tình không tranh luận, chỉ cân nhắc một lúc rồi nói: "Chúng ta chia ra tìm cho nhanh. Ba ngày nữa bí cảnh sẽ đóng, gặp lại nhau ở lối vào."

Kiều Du lập tức đồng ý. Nhưng khi liếc nhìn Hề Nghiêu, hắn nói thêm: "Ta đi cùng Hề Nghiêu. Đệ ấy chưa hoàn toàn nhập môn, ở đây rất nguy hiểm. Ta bảo vệ đệ ấy, rồi sẽ gặp mọi người sau."

Nếu là bình thường, Tiêu Đường Tình chưa chắc đã đồng ý, nhưng lúc này, hắn cũng muốn đi về phía Bắc thử vận may. Biết là cơ hội rất mong manh, nhưng lỡ như thành công thì sao?

"Được." Sau khi cân nhắc, hắn gật đầu: "Hội họp ở lối vào bí cảnh. Ngươi nhớ bảo vệ tiểu sư đệ cho tốt."

Dứt lời, hắn xoay người, rời đi trong đêm tối.

Bí cảnh lan truyền tin đồn Tẩy Tủy Đan nằm ở phương Nam. Cộng thêm việc Thanh Loan và Trấn Nam tiên tôn đều từng xuất hiện ở đó, khiến tin đồn càng trở nên đáng tin. Ít ai biết rằng con chim kia thực ra đã rời khỏi Trấn Nam Điện từ lâu.

Vì vậy, số tu sĩ đi về phía Bắc ít hẳn, ba người Quý Quan Kỳ cũng nhờ thế mà thoải mái hơn nhiều.

Ban đầu, họ nói sẽ đợi sáng rồi tách nhau ra, nhưng cuối cùng lại cùng đi về phía Bắc. Cả ba quyết định đồng hành thêm một đoạn. Có điều, Thanh Loan có vẻ không vui lắm, vẫn chưa hết giận chuyện bị chim ưng cắn trụi lông. Nó thu nhỏ lại, đậu lên vai Quý Quan Kỳ, lười biếng không muốn ai thấy bộ dạng nhếch nhác.

"Đi thôi." Quý Quan Kỳ quen chiều nó, cứ để mặc nó bám trên vai bao lâu cũng được.

Chưa đi được bao lâu, phía trước đã xuất hiện một ngã rẽ. Quý Quan Kỳ định đi về phía đại điện, còn chim ưng của Kê Tinh Châu thì lao thẳng vào rừng. Ba người đành chia tay tại đây.

Y vốn nghĩ Giang Tương Nam sẽ đi cùng, nhưng không ngờ hắn lại chọn theo Kê Tinh Châu.

"Vũ khí bản mệnh của ngươi có vấn đề sao?" Quý Quan Kỳ nhắc nhở, "Thứ đó không thể tùy tiện thay đổi."

"Ta biết. Nhưng công pháp ta tu khá phức tạp. Thanh kiếm hiện tại chỉ là luyện hóa, chưa phải bản mệnh. Giờ thay đổi vẫn còn kịp."

Giang Tương Nam hiếm khi cười, nhưng lần này lại nở nụ cười nhè nhẹ:
"Hy vọng ta cũng tìm được vũ khí tốt như kiếm của ngươi."

"Chắc chắn sẽ tìm được." Quý Quan Kỳ đáp.

"Ngươi không có gì muốn nói với ta sao?" Kê Tinh Châu đứng bên cạnh đùa, "Ta tưởng ngươi ghét mấy đệ tử của Ô Hành Bạch lắm chứ."

Trước đây hắn không có ấn tượng tốt với Quý Quan Kỳ, vì không ưa nổi Tiêu Đường Tình và Kiều Du. Nhưng sau một đêm đồng hành, hắn dần hiểu ra vì sao người ta lại gọi Quý Quan Kỳ là "Quân tử kiếm".

"Trong rừng có rất nhiều linh thú. Trên đường đến đây, ta nghe nói có con Tam Đầu Giao hung hăng bá đạo. Nhưng vì bị giam trong bí cảnh quá lâu, ba cái đầu của nó đã nảy sinh mâu thuẫn. Nếu muốn đỡ tốn sức, có thể thử kế ly gián."

Giọng Quý Quan Kỳ bình thản, không có ý chọc ghẹo.

"Và nhớ cẩn thận khí độc nó phun ra, rất tà môn."

"Hiểu rồi. Cảm ơn Quý huynh." Kê Tinh Châu nghiêm túc đáp, còn khẽ chắp tay.

"Không cần khách sáo."

Dù sao, khi Thanh Loan tìm đến họ, họ đã không chút do dự mà giúp đỡ y—y vẫn luôn ghi nhớ điều đó.

"Đúng rồi, nếu gặp Trấn Nam tiên tôn, các ngươi... có thể giúp ta một việc không?" Quý Quan Kỳ hơi do dự rồi nói, "Xin đừng tiết lộ tung tích ta. Cảm tạ."

"Dĩ nhiên." Kê Tinh Châu gật đầu, "Muốn bọn ta đánh lạc hướng hắn luôn không?"

"Không cần. Đa tạ."

Quý Quan Kỳ lắc đầu. Y biết Ô Hành Bạch là người thế nào, không muốn để họ vì mình mà rước họa.

Kiếp này, y nhất định phải lấy được Tẩy Tủy Đan trước hắn.

"Nếu vậy thì ta cũng không thể không tặng gì."

Kê Tinh Châu lấy ra một tấm phù trận, "Dùng một lần thôi. Khi kích hoạt sẽ truyền tống ngẫu nhiên. Xem như bùa hộ mệnh."

Hắn không nói rõ dùng để phòng ai, nhưng Quý Quan Kỳ hiểu. Y chắp tay, chân thành nói: "Đa tạ. Sau khi ra khỏi bí cảnh, ta mời hai người uống rượu."

"Bọn ta chờ."

Sau khi chia tay, Thanh Loan lập tức vỗ cánh bay vòng quanh Quý Quan Kỳ. Nó thích gây chuyện, vừa bay được một lát đã đụng độ linh thú khác rồi lao vào đánh nhau. Quý Quan Kỳ chỉ biết lắc đầu, đành để mặc nó.

Kiếp trước, y chưa từng tới đại điện này, nhưng nhờ vào trí nhớ kiếp trước, y bước đi rất cẩn thận. Lý do y biết rõ về Tam Đầu Giao, là vì sau khi bí cảnh đóng lại, đã từng nghe đệ tử Huyền Thiên Tông kể về việc Kê Tinh Châu suýt chết khi thu phục con quái đó. Dù được cứu, hắn vẫn trúng tà độc, ảnh hưởng tu vi và tâm cảnh.

Vì vậy, nếu có thể giúp đỡ từ trước, y sẵn sàng lên tiếng.

Nhưng lúc này, Kê Tinh Châu và Giang Tương Nam chưa đi được bao xa, đã bị một người chặn lại.

Vừa nhìn thấy người đó, Giang Tương Nam lập tức quỳ một gối:

"Đệ tử bái kiến tiên tôn."

Kê Tinh Châu dù không phải người Huyền Thiên Tông, cũng nghiêm túc ôm quyền hành lễ:

"Tiên tôn."

"Các ngươi có gặp Quý Quan Kỳ không?" Ô Hành Bạch hỏi, ánh mắt lạnh lùng quét qua cả hai.

Kê Tinh Châu chỉ muốn đập đầu xuống đất. Hắn cảm thấy mình đúng là miệng quạ. Hắn không dám nhìn Giang Tương Nam, chỉ cắn răng đáp:
"Không gặp."

"Còn ngươi?"

Ô Hành Bạch cúi xuống nhìn Giang Tương Nam đang quỳ, giọng càng lạnh hơn.

"Không gặp."

Giang Tương Nam bình tĩnh cúi đầu:

"Đệ tử không gặp sư huynh."

Ô Hành Bạch không nói gì thêm. Không khí nặng nề đến nghẹt thở. Một lúc sau, hắn chỉ để lại một câu:

"Nếu có tin tức, lập tức truyền âm cho ta."

"Vâng, tiên tôn."

Cả hai đồng thanh đáp. Đến khi ngẩng đầu lên, Ô Hành Bạch đã biến mất không còn bóng dáng.

Một cơn gió lạnh lướt qua, cả hai chợt nhận ra lưng mình đã đổ một tầng mồ hôi lạnh.

"Quả nhiên là đã gặp Trấn Nam tiên tôn." Kê Tinh Châu giơ tay lau mồ hôi trên trán, xòe tay ra, bất lực nói: "Ta thật sự không hiểu, ở Huyền Thiên Tông, Quý Quan Kỳ quan trọng đến mức nào mà khiến Trấn Nam tiên tôn đích thân truy tìm? Theo ta biết, lời đồn không phải như vậy."

Kiếp này, hắn nhất định phải giành được Tẩy Tủy Đan trước Ô Hành Bạch.

"Nếu đã vậy, ta cũng không thể nhận tin của ngươi mà không đáp lại gì. Đây là một tấm phù trận, chỉ dùng được một lần." Kê Tinh Châu lấy ra một tấm bùa từ túi trữ vật, nói: "Chỉ cần kích hoạt là có thể sử dụng, nhưng sẽ truyền tống ngẫu nhiên, không xác định được điểm đến. Coi như một lá bùa hộ thân khi gặp nguy hiểm."

Hắn là người thông minh, tất nhiên không nói thẳng là để đề phòng ai, nhưng Quý Quan Kỳ đã hiểu. Y không từ chối nữa, chắp tay cảm tạ:

"Đa tạ, sau khi rời khỏi bí cảnh, ta sẽ tìm các ngươi uống rượu."

"Tốt, bọn ta chờ ngươi." Kê Tinh Châu cười đáp.

Sau khi chia tay, Thanh Loan liền dang cánh bay lượn quanh Quý Quan Kỳ. Nó là một con chim thích nói chuyện, lại hiếu động, mới lượn được một lúc đã bị linh thú khác khiêu khích, lập tức vỗ cánh lao vào đánh nhau, khiến Quý Quan Kỳ dở khóc dở cười, đành mặc kệ nó muốn làm gì thì làm.

Kiếp trước, thực ra y chưa từng vào đại điện này, nhưng nhờ kinh nghiệm tích lũy, y bước đi rất cẩn trọng. Còn lý do tại sao lại hiểu rõ Tam Đầu Giao như vậy, tất nhiên là vì kiếp trước, sau khi bí cảnh khép lại, y phải dưỡng thương suốt một thời gian dài ở Huyền Thiên Tông. Khi ấy, y đã nghe các đệ tử khác bàn tán rằng Kê Tinh Châu của Vạn Thú Tông từng thu phục được Tam Đầu Giao trong bí cảnh, suýt chút nữa mất mạng.

May nhờ linh đan cứu chữa, hắn mới giữ được tính mạng, nhưng vẫn bị trúng độc, ảnh hưởng nghiêm trọng đến tâm trí và tu vi.

Vì vậy, kiếp này nếu có thể nhắc nhở thì y sẽ nhắc, hy vọng Kê Tinh Châu có thể thuận lợi thu phục Tam Đầu Giao.

Nhưng đúng lúc ấy, Kê Tinh Châu và Giang Tương Nam còn chưa đi được bao xa đã bị người chặn lại.

Thấy rõ người trước mặt, Giang Tương Nam lập tức quỳ một gối, cung kính nói:

"Đệ tử bái kiến tiên tôn."

Dù Kê Tinh Châu không phải người của Huyền Thiên Tông, nhưng vẫn rất tôn kính Trấn Nam tiên tôn, lập tức ôm quyền hành lễ:

"Tiên tôn."

"Các ngươi có gặp Quý Quan Kỳ không?" Ô Hành Bạch hỏi.

Kê Tinh Châu cảm thấy đúng là miệng quạ đen. Hắn thậm chí không dám liếc nhìn Giang Tương Nam, chỉ cắn răng nói:

"Không gặp Quý huynh."

"Còn ngươi?" Ô Hành Bạch từ trên cao nhìn xuống Giang Tương Nam đang quỳ dưới đất, lạnh lùng nói:

"Trả lời."

"Không gặp." Giang Tương Nam cúi đầu. Hắn rất hiếm khi nói dối, cũng chính vì vậy, lời hắn nói đáng tin hơn Kê Tinh Châu nhiều. Vẫn giữ vẻ bình tĩnh, hắn nói tiếp:

"Đệ tử không gặp sư huynh."

Ô Hành Bạch không nói gì thêm. Cả hai đều căng thẳng, không biết nên làm gì. Đúng lúc đó, một giọng nói trầm thấp từ trên cao vang xuống:

"Nếu có tin gì về hắn, lập tức truyền âm cho bản tôn."

"Vâng, tiên tôn." Hai người đồng thanh đáp. Đến khi ngẩng đầu lên, Ô Hành Bạch đã biến mất không còn tung tích.

Một cơn gió lạnh lại lướt qua, cả hai chợt nhận ra lưng mình tiếp tục toát mồ hôi lạnh.

"Quả nhiên là đã gặp Trấn Nam tiên tôn." Kê Tinh Châu lau trán, xòe tay ra, bất lực nói:

"Ta thật không hiểu, ở Huyền Thiên Tông, Quý Quan Kỳ có quan trọng đến mức đó sao? Đáng để Trấn Nam tiên tôn đích thân tìm kiếm? Theo ta biết thì không phải vậy."

"Hắn không được coi trọng." Giang Tương Nam thẳng thắn đáp. Hắn là người nghĩ gì nói nấy, liền tiếp lời:

"Ngươi cũng đừng hỏi ta, ta không rõ quan hệ giữa họ. Nhưng dù là vì lý do gì, có một điều chắc chắn—Quý Quan Kỳ không muốn gặp tiên tôn, y luôn cố tránh mặt."

Bình Luận (0)
Comment