Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 72

"Rầm!"

Một tiếng nổ vang dội. Ô Hành Bạch bị đánh bay, đập mạnh vào thân cây, rồi nặng nề ngã xuống đất. Một tay hắn siết chặt Vạn Linh Thảo, tay còn lại giữ lấy thanh kiếm, chống xuống đất cố gắng đứng lên. Khóe môi hắn trào ra một ngụm máu đỏ thẫm.

Hắn ngẩng đầu, ánh mắt đầy cảnh giác nhìn con Bạch Hổ vừa tung ra một đòn nặng nề.

Bạch Hổ có thân hình đồ sộ, mỗi bước đi đều mang theo khí thế áp đảo. Có sự hiện diện của nó, toàn bộ linh thú quanh đó đều im lặng tuyệt đối. Ngay cả tiếng chim chóc trong rừng cũng bỗng nhiên im bặt.

Ô Hành Bạch nhanh chóng nhét Vạn Linh Thảo vào trong áo, thân thể hơi lảo đảo. Hắn cầm chặt kiếm, như đang chuẩn bị đối chiến, nhưng trong lòng lại âm thầm tìm đường thoát thân. Nếu là ở bên ngoài, hắn sẽ chẳng ngán gì. Nhưng đây là Tứ Tượng Lưỡng Nghi, mà hắn hiện tại chẳng khác nào một người thường không có chút linh lực nào.

Một phàm nhân... thì làm sao có thể đối đầu với một linh thú đỉnh cấp?

Nhưng rõ ràng Bạch Hổ không định để hắn rời đi.

Cú đánh thứ hai đến nhanh như chớp. Trong khoảnh khắc, nó đã lao đến trước mặt hắn. Ô Hành Bạch chỉ kịp nâng kiếm lên đỡ, một tiếng "keng" chói tai vang lên. Hắn lại bị hất văng ra xa, cảm nhận rõ ràng xương ngực đã gãy ít nhất hai đoạn.

Hắn ngã sấp xuống đất, ho ra một ngụm máu lớn. Máu từ khóe môi tràn ra, nhỏ xuống nền đất lạnh băng. Cả bàn tay hắn cũng đẫm máu, theo thân kiếm mà nhỏ thành từng giọt.

Toàn thân Ô Hành Bạch nhếch nhác, gần như không còn chỗ nào lành lặn.

Nhưng đúng lúc Bạch Hổ định tiếp tục ra tay, nó lại đột ngột dừng bước.

Ánh mắt nó dừng trên cánh tay Ô Hành Bạch - nơi có những dòng phù văn kỳ lạ. Đôi mắt vàng hơi nheo lại, đầu nghiêng nghiêng như đang dò xét, rồi dường như phát hiện điều gì, đôi mắt nó trợn to, giọng trầm vang lên đầy uy nghiêm:

"Phản Sinh Phù Văn! Rốt cuộc ngươi là ai?"

"Chỉ có kẻ từng chết đi mới cần thứ này để khôi phục thần thức."

"Mỗi lần kích hoạt một phù văn Phản Sinh, thực lực của bản thân đều bị tổn hao nghiêm trọng. Ngươi mang nhiều phù văn như vậy mà vẫn dám bước vào Tứ Tượng Lưỡng Nghi, đúng là không biết sợ chết!"

Trước mắt Ô Hành Bạch dần mờ đi. Hắn siết chặt chuôi kiếm, cố gắng giữ cho mình tỉnh táo.

Bạch Hổ lạnh lùng cười nhạt:

"Một khi đã bước vào đây, linh lực lập tức bị phong tỏa. Ta không biết ngươi dùng cách gì để giữ cho phù văn hoạt động, nhưng ta có thể thấy, những phù văn đó đang dần phai nhạt rồi."

"Chỉ cần phù văn hoàn toàn biến mất, thần thức của ngươi sẽ yếu đến mức không chịu nổi một đòn."

Ô Hành Bạch ho khẽ hai tiếng. Mỗi tiếng ho khiến lồng ng.ực hắn đau như bị xé rách. Nhưng chính cơn đau này lại khiến hắn giữ được ý thức, không để bản thân rơi vào hôn mê.

Hắn ngẩng đầu lên, máu đã tràn vào mắt, khiến mọi thứ trước mặt chỉ còn là một màu đỏ chói.

Dẫu vậy, hắn vẫn gắng nhếch môi, giọng khàn khàn:

"Xem ra hôm nay... ngươi quyết không để ta rời khỏi đây rồi."

"Đương nhiên."
Bạch Hổ li.ếm móng vuốt, nơi đó vẫn còn vương máu của Ô Hành Bạch.

"Ngươi đã dùng Hồi Sinh Linh Thảo, ta sao có thể để ngươi sống rời khỏi đây?"

Giọng nó khàn khàn, xen lẫn sự thèm khát khó giấu:

"Mùi máu của ngươi... ngọt lắm, linh lực dồi dào đến mức khiến kẻ khác thèm thuồng."

Đối với linh thú, đây chính là sự mê hoặc chí mạng.

Yết hầu Ô Hành Bạch khẽ động. Hắn bật cười lạnh.

Không còn đường lui nữa.

Hắn chỉ có thể liều mạng xông lên.

Lúc này, Quý Quan Kỳ đang trên đường trở về.

Trên tay y là đóa Cửu Mộc Tuyết Liên vừa hái được.

Ngay khi vừa về đến nơi, y lập tức chạm mặt Tông chủ Vạn Hoa Tông.

Đối phương rõ ràng không ngờ Quý Quan Kỳ lại về nhanh như vậy, hơn nữa còn đã tìm được Cửu Mộc Tuyết Liên. Trong khoảnh khắc, bà ta rơi vào thế khó xử.

Quý Quan Kỳ bước tới, cung kính nói:

"Tông chủ, vãn bối đã tìm được Cửu Mộc Tuyết Liên. Kính mong tông chủ giữ lời hứa."

Y dâng đóa tuyết liên lên.

Dù đã bị hái xuống, nhưng linh lực tỏa ra vẫn rất mạnh mẽ, có thể thấy rõ đây tuyệt đối không phải vật tầm thường.

Tông chủ Vạn Hoa Tông khẽ mỉm cười:

"Tất nhiên."

Bà ta nhìn y, giọng điềm đạm:

"Ngươi cứ đi xem tình trạng của bằng hữu mình trước. Đợi đến đêm trăng tròn, ta sẽ cho ngươi vào Bích Nguyệt Tuyền."

Quý Quan Kỳ lập tức chắp tay cảm tạ.

Chuyến đi này hóa ra lại thuận lợi hơn nhiều so với tưởng tượng. Không gặp phải linh thú nguy hiểm, cũng không có trở ngại gì quá lớn. Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức... chính y cũng thấy bất ngờ.

Có lẽ, đây là dấu hiệu cho thấy số mệnh của Lộ Tiểu Trì chưa tận.

Nhưng khi Quý Quan Kỳ rời đi, Tông chủ Vạn Hoa Tông lại trầm ngâm nhìn đóa Cửu Mộc Tuyết Liên trong tay, ánh mắt dần trở nên phức tạp.

Bà ta khẽ hỏi:

"Có tin tức gì của tiên tôn không?"

Một đệ tử đứng cạnh cung kính đáp:

"Vẫn chưa nghe được tin gì từ tiên tôn ạ."

Người đệ tử đó do dự một lát, rồi hạ giọng hỏi:

"Sư tôn, nếu đến đêm trăng tròn mà tiên tôn vẫn chưa trở về... chúng ta nên làm gì? Cho Quý công tử vào trong, hay tiếp tục trì hoãn?"

Tông chủ Vạn Hoa Tông nhíu mày, bắt đầu cảm thấy đau đầu.

Nếu thật sự để Quý Quan Kỳ bước vào Bích Nguyệt Tuyền, y chắc chắn sẽ chấp nhận đưa độc tố vào người.

Đến lúc Ô Hành Bạch trở lại, hắn nhất định sẽ nổi giận.

Nhưng nếu Ô Hành Bạch không mang được Vạn Linh Thảo về, mà Quý Quan Kỳ lại bị trúng độc...

Bà ta hít sâu một hơi, rồi nặng nề thở ra:

"Phiền phức thật."

Bà phất tay cho đệ tử lui ra, một mình ngồi lại trong đại điện. Ánh mắt bà dừng lại nơi chiếc chuông bạc bên cạnh.

Bà lẩm bẩm:

"Kim Khổng Tước có Thiên Đạo Đổ Thạch tương trợ, thực lực chắc chắn đã vượt qua Bạch Hổ trong Tứ Tượng Lưỡng Nghi."

"Ô Hành Bạch có thể đánh bại Kim Khổng Tước, vậy thì đối phó với Bạch Hổ hẳn là không thành vấn đề. Nhưng... vấn đề nằm ở chỗ, trong đó không thể sử dụng linh lực."

"Dù là tiên tôn hay phàm nhân... một khi bước vào đó, đều chỉ có một con đường chết."

Ô Hành Bạch đã vào Tứ Tượng Lưỡng Nghi được mấy ngày, và suốt từng ấy thời gian, bà vẫn luôn nơm nớp lo lắng.

Nếu hắn thật sự xảy ra chuyện trong đó, e rằng Huyền Thiên Tông sẽ không tha cho bà.

Tông chủ Vạn Hoa Tông lại thở dài lần nữa, khẽ lẩm bẩm:

"Trấn Nam tiên tôn, ngươi đừng có mà chết trong đó. Ta đã mạo hiểm rất lớn mới đồng ý giúp ngươi mà."

Lòng bàn tay bà đã ướt đẫm mồ hôi lạnh. Càng nghĩ càng cảm thấy bực bội.

Bà xoa nhẹ mi tâm, giọng thấp dần:

"Ngươi thì hay rồi, giúp hắn dọn sạch chướng ngại trên tuyết sơn, giờ lại đẩy hết rắc rối sang cho ta."

Quý Quan Kỳ hoàn toàn không biết tông chủ Vạn Hoa Tông đã lo đến mức nào.

Khi y đẩy cửa viện bước vào, liền trông thấy Lộ Tiểu Trì và Kê Tinh Châu đang ngồi đánh cờ.

Khí sắc của Lộ Tiểu Trì đã tốt lên rất nhiều. Có vẻ như dược liệu bí truyền mà Ô Hành Bạch đưa đến thật sự có hiệu quả.

"Quan Kỳ?"

Kê Tinh Châu thoáng ngạc nhiên:

"Ngươi về rồi? Nhanh thật đấy! Tìm được Cửu Mộc Tuyết Liên rồi sao?"

"Quý công tử!" Lộ Tiểu Trì cũng vui vẻ hẳn lên.

"Đúng vậy."

Quý Quan Kỳ gật đầu, mỉm cười đáp:

"Không phụ kỳ vọng, ta đã tìm được. So với tưởng tượng thì dễ hơn rất nhiều, đến ta còn không dám tin. Xem ra... là ý trời rồi."

Kê Tinh Châu lập tức hỏi:

"Vậy chuyện Bích Nguyệt Tuyền thì sao? Tông chủ nói thế nào?"

Quý Quan Kỳ cười khẽ:

"Tông chủ đã đồng ý. Đợi đến đêm trăng tròn sẽ cho chúng ta vào."

Y nhìn sang Lộ Tiểu Trì, hỏi:

"Mấy ngày ta không ở đây, thân thể ngươi thế nào rồi?"

Lộ Tiểu Trì gật đầu ngay:

"Tốt lắm. Ta gần như hồi phục rồi."

Kê Tinh Châu tiếp lời:

"Nhờ có dược liệu từ Huyền Thiên Tông, linh lực hắn dồi dào hơn, có thể tự áp chế độc tố. Nhưng thuốc chỉ còn ba viên nữa thôi."

"Giờ ngươi đã có thể vào Bích Nguyệt Tuyền, như vậy cũng xem như ổn thỏa rồi."

Quý Quan Kỳ khẽ thở ra:

"Chỉ tiếc là vẫn không thể loại bỏ hoàn toàn độc tố."

Gió thu se lạnh. Trong sân Vạn Hoa Tông trồng không ít cây, lá vàng bay lả tả, có vài chiếc rơi xuống bàn cờ.

Quý Quan Kỳ liếc nhìn bàn cờ, lập tức nhận ra Kê Tinh Châu không giỏi chơi cờ.

Nước đi của hắn sơ hở đầy rẫy, vậy mà Lộ Tiểu Trì - người từ nhỏ đã học cờ với một đạo sĩ già - lại có thể kiên nhẫn ngồi chơi với hắn lâu như vậy.

Khóe môi Quý Quan Kỳ khẽ cong lên, y tiện tay hạ xuống một quân cờ, giúp Kê Tinh Châu.

Lộ Tiểu Trì lập tức kêu lên:

"Quý công tử! Ngươi chơi không công bằng! Chẳng phải nói 'Quan Kỳ bất ngôn' sao?"

Quý Quan Kỳ bật cười.

Trong Tứ Tượng Lưỡng Nghi.

Tiếng gầm của Bạch Hổ vang dội khắp khu rừng, khiến chim chóc hoảng loạn bay tán loạn, không một con nào dám đậu xuống gần đó.

Ô Hành Bạch nằm ngửa trên mặt đất, thanh kiếm của hắn đã bị đánh văng ra xa.

Toàn thân đẫm máu, hơi thở hắn yếu ớt đến mức khó nhọc.

Trước mắt hắn, Bạch Hổ giận dữ nhìn xuống vết thương trên cơ thể mình.

Nó không thể tin được - chỉ với một thanh kiếm gãy, Ô Hành Bạch lại có thể để lại trên người nó một vết thương dài.

Vết thương sâu hoắm, da thịt bị rạch toạc, máu không ngừng tuôn chảy.

Cơn đau khiến bản năng hung tợn của linh thú trỗi dậy. Đôi mắt Bạch Hổ lóe lên sát khí dữ tợn, nó nghiến răng gầm gừ:

"Ta muốn-"

"Xé xác ngươi!"

Nó gầm lên giận dữ, lao thẳng về phía Ô Hành Bạch!

Ô Hành Bạch cắn răng, cố chống tay ngồi dậy, lập tức lục trong túi trữ vật lấy ra một món vũ khí khác.

Dù không thể kích hoạt, nhưng ít nhất vẫn có thể tạm thời sử dụng.

Túi trữ vật sau khi bước vào Tứ Tượng Lưỡng Nghi đã mất hết pháp lực, giờ đây lấy đồ ra cũng chẳng khác gì mở một cái túi bình thường.

Nếu có ai nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ chấn động - Ô Hành Bạch gần như thành thạo mọi loại vũ khí đến mức điêu luyện.

Thế nhưng, cho dù kỹ thuật có xuất sắc đến đâu, khi không có linh lực, hắn cũng chỉ có thể gây ra một vài vết thương ngoài da cho Bạch Hổ mà thôi.

Một cú tát mạnh giáng xuống - ba vết cào sâu hoắm từ lưng kéo dài đến tận vai, gần như xé toạc da thịt hắn.

Máu tươi không ngừng tuôn ra.

Toàn thân hắn đẫm máu, từng món vũ khí lần lượt bị phá hủy, cuối cùng hắn lại nhặt lên thanh kiếm gãy của mình.

Nhưng chưa kịp vung kiếm, móng vuốt Bạch Hổ đã quất tới, đánh bay hắn lần nữa!

Cạch!

Một viên ngọc nhỏ từ túi trữ vật lăn ra.

Đôi mắt Ô Hành Bạch co rút dữ dội, hắn vội vàng vươn tay chụp lấy viên ngọc.

Nhưng ngay khoảnh khắc hắn cầm chắc viên ngọc trong tay, móng vuốt của Bạch Hổ đã giáng xuống, đè mạnh hắn xuống đất.

Rắc!

Một tiếng xương gãy vang lên.

Ô Hành Bạch gầm khẽ vì đau đớn, xương cánh tay bị Bạch Hổ giẫm nát, mảnh xương vụn xuyên qua da thịt, máu trào ra lênh láng.

Dẫu vậy, hắn vẫn không buông viên ngọc.

Từ đầu đến cuối, hắn chưa từng nới lỏng tay dù chỉ một chút.

Trước đây, Quý Quan Kỳ không đưa cho hắn nhiều thứ, chỉ có viên ngọc này và Huyền Thiên Lệnh.

Thanh Loan cũng đã rời đi.

Giờ đây, hắn chỉ còn lại viên ngọc này.

Hắn không biết - nếu hắn có thể trở về, Quý Quan Kỳ liệu có tha thứ cho hắn hay không.

Nếu không...

Vậy thì hắn thật sự chẳng còn gì nữa.

"A...!"

Hắn nằm đó, đau đớn đến nghẹt thở.

Cánh tay đã gãy nát, vậy mà hắn lại cảm nhận được một sự rung động.

Viên ngọc trong tay hắn... đang nứt ra!

Con ngươi hắn co rút đến cực điểm, giọng khàn đặc, chỉ còn lại chút hơi thở mong manh:

"Không... không được vỡ..."

Hắn luôn là kẻ xui xẻo.

Giống như Kim Khổng Tước từng nói - hắn chưa từng thắng trong bất kỳ ván cược nào.

Viên ngọc trong tay hắn vỡ vụn.

Ảo cảnh thuộc về Quý Quan Kỳ lập tức tràn vào trước mắt Ô Hành Bạch.

Tựa như đã rất lâu, nhưng thực tế chỉ diễn ra trong nháy mắt.

Hắn nghe thấy những gì Quý Quan Kỳ từng trải qua trong Tứ Tượng Lưỡng Nghi.

Hắn nhìn thấy y trọng thương, kinh mạch toàn thân đứt đoạn, máu tươi đầm đìa.

Hắn nghe thấy, vào khoảnh khắc cuối cùng, một giọng nói vang lên-

"Không, đừng đi! Đừng đi... Ta hối hận rồi, ta hối hận rồi! Tại sao ta lại cứu Ô Hành Bạch? Ta hối hận rồi..."

Đó là giọng của Quý Quan Kỳ.

Hoặc nói đúng hơn - là giọng của Quý Quan Kỳ ở hiện tại.

Bình Luận (0)
Comment