Quý Quan Kỳ cầm hộp gỗ, bước vào tiểu viện nơi Lộ Tiểu Trì đang ở.
Kê Tinh Châu vốn đã chuẩn bị xong mọi thứ để tiến vào Bích Nguyệt Tuyền, không ngờ khi Quý Quan Kỳ trở về lại mang theo Vạn Linh Thảo.
Hắn kinh ngạc hỏi:
"Không phải tông chủ Vạn Hoa Tông đã nói là không còn Vạn Linh Thảo nữa sao?"
"Bà ấy nói vị tiên tôn từng ngã xuống ở Động Thiên Phúc Địa chính là người của Vạn Hoa Tông. Hóa ra, vị ấy vẫn để lại một gốc Vạn Linh Thảo trong tàng bảo các, đến hôm nay mới phát hiện ra."
Quý Quan Kỳ vừa nói, vừa giơ hộp thuốc lên.
Kê Tinh Châu nhíu mày:
"Sao lại có thể sơ suất đến mức đó?"
"Đây là vật do tiên tôn để lại, vậy mà từng ấy năm rồi vẫn không ai phát hiện? Nhưng nghĩ kỹ thì... cũng không phải điều quá khó tin."
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi nói:
"Nói thật, trước đây phụ thân ta cũng từng đoán rằng vị tiên tôn ở Động Thiên Phúc Địa có khả năng là người của Vạn Hoa Tông. Không ngờ phỏng đoán lại đúng."
Nhắc đến tiên tôn, Quý Quan Kỳ khẽ cau mày.
Nếu đúng như lời Kê Tinh Châu nói, thì-
Tri Vấn tiên tôn của Thiên Cơ Môn đã ngã xuống trong Nghịch Chuyển Bí Cảnh.
Tiên tôn của Vạn Hoa Tông đã bỏ mạng ở Động Thiên Phúc Địa.
Tu chân giới vốn chỉ có năm vị tiên tôn, giờ đã mất đi hai người.
Trong ba người còn lại, một ở Vạn Thú Tông, một ở Luyện Khí Tông, và người cuối cùng-
Chính là Trấn Nam tiên tôn.
Cái tên Ô Hành Bạch lập tức hiện lên trong đầu Quý Quan Kỳ.
Ánh mắt y lóe lên một tia phức tạp.
Kiếp trước là tình nghĩa sư đồ, là mối thù khắc cốt ghi tâm.
Kiếp này, lại thêm nỗi hận vì bị lừa dối tình cảm.
Thật sự... rối rắm đến cùng cực.
Quý Quan Kỳ khẽ ho một tiếng, gạt bỏ mớ suy nghĩ đó, chuyển đề tài:
"Dù sao thì, điều quan trọng nhất là chúng ta đã lấy được Vạn Linh Thảo. Giờ có thể hoàn toàn giải độc cho Lộ Tiểu Trì."
"Đây đúng là chuyện tốt."
Kê Tinh Châu gật đầu, nói:
"Vậy cũng tốt, nếu không ngươi sẽ phải chịu một nửa độc tố thay hắn. Vất vả lắm mới dưỡng thương xong..."
Quý Quan Kỳ khẽ cười, không đáp lời.
Lộ Tiểu Trì cũng không ngờ lại có thể lấy được Vạn Linh Thảo, trong mắt hiện rõ vẻ kinh ngạc.
Hắn đang dùng truyền âm phù, dường như đang nói chuyện với Tiểu Đông.
Từ phù truyền ra một giọng nói trong trẻo:
"Là Quý công tử sao? Ta vừa nghe thấy giọng của Quý công tử!"
Quý Quan Kỳ bật cười, đáp lại một tiếng.
Lộ Tiểu Trì vội vã kết thúc truyền âm, quay sang nói:
"Tiểu Đông với mấy người kia lúc nào cũng lo cho ta, ngày nào ta cũng phải nhắn tin báo bình an."
"Bọn họ vẫn ổn chứ?"
Quý Quan Kỳ hỏi.
"Vẫn ổn. Chỉ là hôm qua Tiểu Đông lên núi hái thuốc, bị gai cào vào lưng, nhưng nghỉ ngơi hai hôm là khỏi."
Lộ Tiểu Trì cười hì hì:
"Hồi đó ngươi để lại cho ta mấy viên Hồi Xuân Đan, ta mang về tông môn. Tiểu Đông uống một viên, vết thương lành rất nhanh."
Quý Quan Kỳ lúc này mới nhớ ra - đúng là trước khi rời đi, y từng để lại ít Hồi Xuân Đan.
Ánh mắt Lộ Tiểu Trì dừng trên chiếc hộp gỗ trong tay y, hơi thắc mắc:
"Đây là gì vậy?"
"Vạn Linh Thảo."
Quý Quan Kỳ vừa nói, vừa mở hộp ra.
Trận pháp trên nắp hộp lập tức mở ra, hương dược lan nhẹ trong không khí.
Lộ Tiểu Trì ngây người một lúc, rồi lập tức nhào đến bên Quý Quan Kỳ, vội vàng quan sát y từ đầu đến chân, lo lắng hỏi:
"Quý công tử, ngươi lấy được Vạn Linh Thảo bằng cách nào? Ngươi có bị thương không?"
"Không phải Vạn Linh Thảo chỉ có một gốc duy nhất ở Động Thiên Phúc Địa thôi sao? Chẳng lẽ ngươi đã vào Tứ Tượng Lưỡng Nghi?"
"Tứ Tượng Lưỡng Nghi?"
Quý Quan Kỳ thoáng khựng lại.
Lộ Tiểu Trì chớp mắt:
"Đúng rồi mà? Không phải ngươi từng nói, trong đó có đủ loại linh dược sao?"
Hắn ngẩng đầu, nghiêm túc dò xét:
"Quý công tử, ngươi thật sự không bị thương chứ? Có chỗ nào đau không?"
"Ta không sao."
Quý Quan Kỳ hơi ngừng một chút, rồi nói tiếp:
"Đây không phải là Vạn Linh Thảo của Tứ Tượng Lưỡng Nghi."
"Tam Đầu Giao từng nói, Vạn Linh Thảo vốn là linh thảo do tiên tôn của Động Thiên Phúc Địa sáng tạo ra. Vì vậy, Tứ Tượng Lưỡng Nghi chưa chắc đã có loại cổ này."
"Mà vị tiên tôn ấy cũng chính là người của Vạn Hoa Tông. Gốc linh thảo này là do người để lại trong tàng bảo các của tông môn, hôm nay mới được phát hiện. May mắn là vẫn kịp thời."
Nghe vậy, hàng chân mày của Lộ Tiểu Trì hơi nhíu lại, nhưng rồi rất nhanh đã giãn ra.
Sau khi xác nhận Quý Quan Kỳ không có vết thương nào, hắn thở phào nhẹ nhõm:
"Ngươi không sao là tốt rồi..."
"Giờ thì ngươi uống thuốc đi."
Quý Quan Kỳ nói:
"Chữa khỏi độc trong người ngươi trước, những chuyện khác để sau hẵng tính."
Lộ Tiểu Trì gật đầu.
Hắn hiểu rất rõ, giải độc càng sớm càng tốt, nên không chần chừ thêm.
"Đa tạ Quý công tử."
"Đại ơn đại đức, suốt đời không quên."
Sau khi đưa thuốc cho Lộ Tiểu Trì, Quý Quan Kỳ bước ra ngoài, liền trông thấy Kê Tinh Châu đang đứng đó.
Hắn dường như đang mải suy nghĩ điều gì đó, đến mức Quý Quan Kỳ phải gọi một tiếng mới khiến hắn bừng tỉnh.
Kê Tinh Châu quay đầu lại, mỉm cười hỏi:
"Thuốc đưa cho hắn rồi?"
"Ừ."
Quý Quan Kỳ gật đầu.
"Hẳn là không có vấn đề gì... Lần này cũng coi như gặp may."
"Vậy là ngươi mất cơ hội vào Bích Nguyệt Tuyền rồi nhỉ?"
Kê Tinh Châu cười bảo,
"Không tính hỏi lại tông chủ Vạn Hoa Tông sao?"
"Không cần. Đã có Vạn Linh Thảo rồi, không nên tham thêm gì nữa."
Quý Quan Kỳ cười nhạt:
"Dù sao ta cũng đã đổi cơ hội đó để lấy Vạn Linh Thảo."
Kê Tinh Châu nhướng mày, tặc lưỡi:
"Vậy tính ra ngươi lời rồi."
Quý Quan Kỳ cầm lấy chiếc hộp chứa trận pháp, định mang trả lại cho Vạn Hoa Tông.
Nhưng khi vừa cầm lên, y bỗng nhận ra trên mép hộp có một vệt máu nhỏ.
Y khựng lại, khẽ lau đi, trầm giọng nói:
"Vết máu này... có vẻ mới dính không lâu."
Nghe vậy, Kê Tinh Châu lập tức biến sắc, cứ tưởng đó là máu của Quý Quan Kỳ, vội hỏi:
"Ngươi bị thương à?"
Nhưng Quý Quan Kỳ lắc đầu:
"Không phải ta. Có lẽ là máu của ai đó trong Vạn Hoa Tông. Dù sao cũng là Vạn Linh Thảo, nếu bị nó làm bị thương thì không phải chuyện nhỏ. Ta phải đi báo cho tông chủ."
Kê Tinh Châu gật đầu:
"Vậy ngươi đi đi, ta ở lại trông Lộ Tiểu Trì. Nếu có chuyện gì, ta sẽ truyền âm cho ngươi."
"Được."
Quý Quan Kỳ không nói thêm gì, lập tức mang hộp gỗ đến đại điện.
Nhưng lần này, bên ngoài đại điện đã được bố trí trận pháp, đến cả y cũng không thể bước vào.
Một đệ tử đứng cạnh thấy vậy, liền lên tiếng hỏi:
"Sư huynh Quý, có chuyện gì vậy?"
"Ta đến trả lại hộp trận pháp."
Quý Quan Kỳ đáp:
"Nhưng ta phát hiện mép hộp có vết máu. Có thể ai đó trong tông môn đã bị thương khi tiếp xúc với Vạn Linh Thảo. Ta muốn báo lại với tông chủ."
"Cứ giao cho ta là được rồi."
Tiểu đệ tử cười đáp:
"Sư tôn đang bế quan, đợi người xuất quan, ta sẽ lập tức báo lại."
Nói rồi, hắn lại bảo:
"Sư huynh có thể đi dạo quanh đây. Địa phận Vạn Hoa Tông rất rộng, khắp nơi đều là linh hoa linh thảo. Có lẽ sư huynh vẫn chưa có dịp tham quan đâu nhỉ?"
"Chưa."
Quý Quan Kỳ lắc đầu.
Từ trước đến nay, y rất hiếm khi rời khỏi Huyền Thiên Tông. Phần lớn thời gian đều ở trong Trấn Nam Điện, chỉ khi có nhiệm vụ mới xuất môn.
Vì vậy, không chỉ riêng Vạn Hoa Tông, mà ngay cả các tông môn khác, y cũng chẳng mấy quen thuộc.
Tiểu đệ tử đưa hộp gỗ cho một đệ tử khác, sau đó quay sang mỉm cười:
"Vậy để ta dẫn sư huynh đi một vòng nhé?"
"Không cần phiền sư muội."
Quý Quan Kỳ vội xua tay:
"Nếu tông chủ đang bế quan, ta cũng không tiện quấy rầy. Ta về trước đây, tạm ở trong tiểu viện. Nếu có chuyện gì, chỉ cần sai người đến gọi ta là được."
Dáng vẻ y lùi lại một bước khiến tiểu đệ tử suýt bật cười, nhưng cuối cùng vẫn nhịn, chỉ cười nói:
"Nếu sư huynh không muốn ta dẫn đường, vậy chi bằng để linh thú của sư huynh đưa đi một vòng? Gần đây nó cứ ở lì trong vườn hoa đấy."
Quý Quan Kỳ: "..."
Thanh Loan trước đây từng được nuôi trong Trấn Nam Điện.
Không ít linh hoa linh thảo trong điện đều bị nó ăn sạch.
Lần này vào được vườn hoa, ai mà biết nó đã gây ra tổn thất đến mức nào chứ!
Mặt Quý Quan Kỳ thoáng đỏ lên, có cảm giác như đã vô tình gây rắc rối cho Vạn Hoa Tông.
Nhưng còn chưa kịp mở miệng, tiểu đệ tử đã cười bảo:
"Nó không phá hỏng linh hoa linh thảo đâu, chỉ là hiếu kỳ thôi."
Nghe vậy, Quý Quan Kỳ mới khẽ thở phào nhẹ nhõm.
"Vừa hay bây giờ cũng rảnh rỗi, để ta dẫn sư huynh đi dạo một chút đi."
Tiểu đệ tử mỉm cười:
"Trước khi bế quan, sư tôn đã dặn phải tiếp đãi sư huynh cho chu đáo. Nếu không, e rằng lần sau gặp lại sẽ là trong đại hội tông môn rồi."
"Sư huynh, mời đi lối này."
Lời đã nói đến mức này, nếu Quý Quan Kỳ còn từ chối thì cũng không phải phép.
Y đành gật đầu chấp nhận.
⸻
Hai người vừa rời đi, bên trong đại điện được trận pháp bảo vệ, tông chủ Vạn Hoa Tông đang vội vàng thay thuốc cho Ô Hành Bạch.
Lớp áo trên người hắn đã bị cởi bỏ, để lộ lồng ng.ực chi chít vết thương.
Xương sườn gãy hoàn toàn, lồng ng.ực lõm xuống, mảnh xương vụn đâm xuyên nội tạng khiến mỗi lần tỉnh lại hắn đều bị sặc máu.
Tông chủ Vạn Hoa Tông vừa bôi thuốc, vừa lẩm bẩm:
"Ngươi mà chết ở đây, Huyền Thiên Tông đến hỏi tội thì ta biết giải thích thế nào..."
"Chết không nổi."
Giọng Ô Hành Bạch yếu ớt đến mức gần như mơ hồ, đôi mắt nửa khép, khàn khàn nói:
"Cứ làm đi."
"Vậy thì chịu khó một chút."
Tông chủ Vạn Hoa Tông thở dài:
"Muốn hồi phục nhanh thì phải chịu đau. Ban đầu có hai viên Sinh Tủy Đan, một viên ngươi mang cho Quý Quan Kỳ, viên còn lại là để lại cho ngươi."
Bà nhấn mạnh:
"Nói trước, đan dược này đắt lắm đấy. Sau khi khỏe lại nhớ trả cho ta."
"Ừm-"
Ô Hành Bạch còn chưa kịp đáp lời, bàn tay bà ta đã ấn mạnh vào vết thương.
Cơn đau dữ dội khiến hắn căng cứng cả người, sống lưng thẳng tắp, lại ho ra một ngụm máu sẫm đặc.
Tông chủ Vạn Hoa Tông nhìn cảnh đó, không đành lòng, quay đầu đi chỗ khác.
Sinh Tủy Đan trôi xuống cổ họng, lẽ ra hắn phải chìm vào mê man mà ngủ thiếp đi.
Nhưng đau quá - hắn hoàn toàn không thể ngủ được.
Chỉ có thể mở mắt nhìn từng đoạn xương gãy dần tái tạo, cảm nhận rõ từng cơn đau như xé da xé thịt.
Là một tiên tôn, cảm quan của hắn sắc bén hơn người thường gấp nhiều lần.
Bởi vậy, nỗi đau hắn phải chịu lúc này cũng rõ ràng gấp bội.
Ngay khi tông chủ Vạn Hoa Tông vận linh lực thúc đẩy dược hiệu dung hợp vào cơ thể hắn, bà bỗng dừng tay, ngạc nhiên thốt lên:
"Ồ?"
Ô Hành Bạch đang mơ màng trong cơn đau, lập tức tỉnh táo lại.
Hắn theo bản năng kiểm tra khắp người, xem có phù văn nào tự động kích hoạt hay không.
Sau khi xác nhận không có, hắn thều thào hỏi:
"Có chuyện gì vậy?"
"Trên người ngươi... có dấu vết từng sử dụng Vạn Tượng Kính."
Ánh mắt tông chủ Vạn Hoa Tông đột nhiên trở nên sắc lạnh, chậm rãi hỏi:
"Lúc giao chiến với Kim Khổng Tước, nó đã dùng Vạn Tượng Kính với ngươi?"
"...Không."