Đại Sư Huynh Vạn Người Ghét Hắn Trọng Sinh Rồi

Chương 76

Trong ký ức của Kê Tinh Châu, danh hiệu "Trấn Nam tiên tôn" luôn là biểu tượng của sự bất khả chiến bại. Vì vậy, khi tận mắt nhìn thấy Ô Hành Bạch với đầy những vết thương chằng chịt, hắn cảm giác bản thân như đang rơi vào một giấc mộng phi lý.

Có vẻ như Ô Hành Bạch cũng nhận ra ánh mắt ngỡ ngàng đó. Khi vừa nghe thấy ba chữ "Kiều tông chủ", hắn theo phản xạ mở mắt, ánh nhìn sâu thẳm như bóng tối, quét nhẹ về phía Kê Tinh Châu.

"Tiên tôn."

Kê Tinh Châu ngay lập tức cúi người, cung kính hành lễ.

Ô Hành Bạch hiện giờ đang ngâm mình trong làn nước Bích Nguyệt Tuyền.

Hắn chỉ khoác hờ một chiếc áo bào đen đơn sơ, gương mặt trắng bệch, đôi môi nhợt nhạt không còn chút máu, nhưng ánh mắt vẫn lạnh lẽo sắc bén, khiến người ta không dám nhìn thẳng.

"Ngươi nói rằng Vạn Tượng Kính lúc đó vỡ thành hai nửa, một nửa nằm trong tay Kim Khổng Tước, nửa còn lại do Kiều Thiên Y giữ?"

Ô Hành Bạch kéo lại vạt áo một cách tùy tiện, giọng hắn khàn đặc, mỗi chữ đều nặng nề mang theo áp lực vô hình:

"Nghĩ kỹ rồi hẵng trả lời."

"Vâng, vãn bối không dám che giấu."

Kê Tinh Châu lập tức đáp lời, thái độ cực kỳ cẩn trọng.

Ô Hành Bạch khẽ nhíu mày, cơ thể hắn đang bị thương tổn nghiêm trọng, từng cơn đau nhức nhối như đang gặm nhấm thân thể, nhưng hắn vẫn kiên trì chịu đựng. Một lúc lâu sau, hắn lại cất giọng, lần này đã dịu đi đôi chút:

"Quý Quan Kỳ bây giờ thế nào? Lúc rời khỏi Tuyết Sơn, y có bị thương không?"

Chủ đề đột nhiên thay đổi khiến Kê Tinh Châu ngẩn người một thoáng, nhưng hắn nhanh chóng trả lời:

"Quan Kỳ vẫn ổn, không có thương tích gì, Lộ Tiểu Trì cũng không sao cả. Văn bối thay mặt Quan Kỳ cảm ơn tiên tôn đã ban cho Vạn Linh Thảo. Nếu không nhờ ngài, e rằng người đang ở trong Bích Nguyệt Tuyền lúc này chính là Quan Kỳ rồi."

Ô Hành Bạch khẽ chau mày, rõ ràng không hài lòng với kiểu nói chuyện này của Kê Tinh Châu, nhưng hắn lại không buồn phản bác.

"Chuyện hôm nay, các ngươi..."

"Văn bối hiểu rõ, tuyệt đối sẽ không nói lại với Quan Kỳ." Kê Tinh Châu nhanh chóng cắt ngang lời hắn, rồi nói tiếp: "Tiên tôn chắc chắn không muốn Quan Kỳ phải lo lắng, vì vậy mới che giấu chuyện này. Văn bối nhất định sẽ làm theo ý ngài."

Ô Hành Bạch: "..."

Hắn vốn không có ý như vậy, nhưng lời nói vội vàng của Kê Tinh Châu khiến hắn muốn phản bác cũng chẳng kịp nữa. Hắn liếc nhìn người kia bằng ánh mắt lạnh lùng, nhưng cuối cùng chỉ thản nhiên đáp:

"Không còn việc gì nữa thì lui ra đi."

Tông chủ Vạn Hoa Tông liếc nhìn qua lại giữa Kê Tinh Châu và Ô Hành Bạch, có chút không yên lòng:

"Ngươi thực sự tự lo được sao?"

"Ừ."

Ô Hành Bạch nhẹ gật đầu, giọng nói vô cùng bình thản.

Nhưng sự thật thì hắn đã cực kỳ suy yếu, chỉ là đang cố gắng chống đỡ mà thôi.

Chờ đến khi tiếng bước chân đã xa hẳn, Ô Hành Bạch mới không thể kiềm chế nổi, vẻ mặt lập tức hiện rõ sự đau đớn khó nhịn. Hắn cúi đầu nhìn xuống những vết thương trên người, bất giác tự giễu mà nhếch miệng cười khổ. Cuối cùng, hắn dựa vào tảng đá lạnh lẽo, khép mắt lại, định nghỉ ngơi một chút.

Nhưng bất chợt-

Một bóng chim nhỏ vụt ngang trên đầu hắn rồi nhẹ nhàng đáp xuống vai.

Ô Hành Bạch khẽ mở mắt, giọng khàn khàn cất lên đầy mệt mỏi:

"Thanh Loan?"

"Thanh Loan!"

Vốn dĩ Quý Quan Kỳ không có ý định bước vào Bích Nguyệt Tuyền, nhưng Thanh Loan lại đột nhiên bay vọt vào bên trong. Đệ tử canh cửa không ngăn cản, chỉ nhỏ giọng dặn dò y mau chóng ra ngoài ngay khi tìm được Thanh Loan.

Quý Quan Kỳ bước nhanh vào, chỉ thấy Thanh Loan đang bay thẳng tới chỗ một người đang dựa vào tảng đá bên bờ suối.

Nhìn bóng lưng quen thuộc đó, Quý Quan Kỳ lập tức sững lại.

Người này, cho dù có hóa thành tro bụi, y cũng nhận ra rõ ràng.

Chính là Ô Hành Bạch.

Nhưng điều làm Quý Quan Kỳ kinh ngạc hơn cả là-

Ô Hành Bạch vậy mà bị thương sao?

Ý nghĩ vừa lóe lên trong đầu lập tức bị Quý Quan Kỳ phủ nhận không chút do dự.

Dù gì hắn cũng là Trấn Nam tiên tôn, nhân vật mạnh nhất trong số ba vị tiên tôn còn tồn tại trên thế gian, làm sao có thể dễ dàng bị thương như vậy được chứ?

Nhưng người trước mắt y không thể nhầm lẫn được, rõ ràng chính là Ô Hành Bạch.

Quý Quan Kỳ vô thức nhìn quanh một lượt, sau đó nhẹ nhàng vẫy tay gọi:

"Thanh Loan, về đây."

Thanh Loan nghiêng đầu, lập tức vỗ cánh, đáp xuống cánh tay y.

"Đây là cấm địa của Vạn Hoa Tông, ngươi không thể tùy ý chạy lung tung như vậy." Quý Quan Kỳ khẽ trách mắng, nhưng giọng nói vẫn vô cùng dịu dàng: "Lần sau không được tái phạm nữa, nghe rõ chưa?"

Y vừa định xoay người rời đi, thì đúng lúc này, một giọng nói trầm thấp và quen thuộc từ phía sau vang lên:

"Quan Kỳ?"

Quý Quan Kỳ lập tức cứng đờ, bước chân dừng lại tại chỗ.

Bình Luận (0)
Comment