Bên trong mật thất của Trấn Nam Điện, ánh mặt trời hoàn toàn không thể chiếu tới. Quý Quan Kỳ cũng không rõ mình đã hôn mê bao lâu. Y tỉnh rồi lại ngủ, ngủ rồi lại tỉnh, duy nhất có một điều y có thể chắc chắn-chính là bất kể y mở mắt lúc nào, Ô Hành Bạch vẫn luôn có mặt ở đó.
Quan hệ giữa hai người lúc này dường như đã căng thẳng đến mức cực hạn. Dù Ô Hành Bạch có nói gì đi nữa, Quý Quan Kỳ cũng chẳng buồn đáp lại.
"Ngươi đã hai ngày không ăn gì rồi, ta nấu ít cháo, uống một chút sẽ dễ chịu hơn."
Ô Hành Bạch bưng bát cháo đến bên giường Quý Quan Kỳ. Y vẫn mặc nguyên bộ hỉ bào từ ngày đại hôn. Nhưng khi cháo được đưa tới gần miệng, y lập tức nghiêng đầu tránh né, không chịu uống dù chỉ một ngụm.
"Không ăn không uống thì làm sao chịu đựng được?"
Ô Hành Bạch trông có vẻ bất lực, giọng nói trầm xuống:
"Sau khi linh lực bị phong tỏa, thân thể ngươi không thể cố chịu mãi thế này đâu."
"Ngươi rốt cuộc muốn giam ta bao lâu?"
Cuối cùng Quý Quan Kỳ cũng chịu mở miệng. Nhiều ngày không ăn uống khiến giọng y trở nên khàn đặc, khô khốc.
"Thả ta ra."
"..."
Ô Hành Bạch nhìn y hồi lâu, sau đó đặt bát cháo sang một bên rồi nói:
"Không ăn thì thôi, ta không ép ngươi."
Nghe vậy, Quý Quan Kỳ chỉ thấy nực cười. Không ép buộc? Thế nào là không ép buộc? Giam giữ người ta như thế này chẳng phải là một loại ép buộc sao?
Ô Hành Bạch như đã nhìn ra ý cười mỉa trong mắt Quý Quan Kỳ, hắn khựng lại, rồi chậm rãi lên tiếng:
"Ta chỉ muốn nói chuyện với ngươi vài câu. Ở bên ngoài, bất kể ta nói gì, làm gì, ngươi cũng không chịu kiên nhẫn nghe cho hết."
"Có lẽ nếu ngươi thả ta ra, ta sẽ nghe ngươi nói."
Quý Quan Kỳ lạnh giọng đáp.
"Thả ngươi ra?"
Ô Hành Bạch bật cười, giọng mang theo bất đắc dĩ:
"Thả ngươi ra rồi, ngươi sẽ chạy mất."
Quý Quan Kỳ vốn đã đoán trước hắn sẽ không dễ dàng buông tha mình. Y nghiêng đầu, lạnh lùng hừ một tiếng.
"Ngươi thích Lộ Tiểu Trì sao?"
Ô Hành Bạch bất chợt hỏi, câu nói hoàn toàn không ăn nhập gì với mạch chuyện.
Quý Quan Kỳ lúc đó đang âm thầm vận dụng linh lực thử phá vỡ xiềng xích. Nghe vậy, y bực bội nói:
"Thích. Dù sao thì cũng tốt hơn là thích ngươi."
Ô Hành Bạch khẽ cười, nụ cười có phần gượng gạo. Hắn thở dài:
"Như vậy không được, ngươi chỉ có thể thích ta."
"Ngươi đang nói nhảm cái gì vậy!"
Quý Quan Kỳ thử mấy lần vẫn không thoát được, giận dữ giật mạnh xiềng xích, đến mức cổ tay bị siết rách, máu tươi rỉ ra. Ô Hành Bạch lập tức đưa tay giữ chặt cổ tay y. Thoạt nhìn thì động tác nhẹ nhàng, nhưng lại đủ khiến Quý Quan Kỳ không thể động đậy. Y có chút kiêng dè, trầm giọng quát:
"Ô Hành Bạch, ngươi muốn làm gì?"
Lời vừa dứt, y đã bị Ô Hành Bạch đè xu.ống giường. Quý Quan Kỳ ngẩn người trong thoáng chốc, ngay sau đó lập tức bị hắn cúi đầu hôn lên môi, một cái hôn nhẹ đến khó tin.
Đồng tử y co rút, lập tức tức giận giơ đầu gối định đá văng Ô Hành Bạch, nhưng tứ chi đều bị trói chặt, tất cả đều trở nên vô ích. Y vùng vẫy dữ dội, cuối cùng bị hắn ghì chặt cả hai tay.
Ô Hành Bạch nắm lấy cổ tay Quý Quan Kỳ, cảm nhận được sự dính nhớp của máu tươi. Hắn theo bản năng hơi nới lỏng tay, ngay khoảnh khắc đó liền ăn một cái tát như trời giáng.
Khuôn mặt hắn nghiêng đi một chút, má trái lập tức hằn lên một vết đỏ rõ rệt.
"Ngươi điên rồi sao, Ô Hành Bạch!"
Quý Quan Kỳ thở d.ốc, nghiến răng nói:
"Cút ngay!"
Ô Hành Bạch bật cười, hắn ngồi xuống bên cạnh Quý Quan Kỳ, ánh mắt nhìn y đầy phức tạp, giọng nói thấp dần đi:
"Thật ra... kiếp trước ta đã muốn làm như thế này rồi. Nhốt ngươi lại, giữ ngươi bên cạnh ta."
Câu nói này quá bất ngờ. Quý Quan Kỳ nhìn hắn, chỉ cảm thấy một cơn lạnh lẽo lan khắp sống lưng.
"Ngay từ lần đầu tiên ngươi nhìn thấy ta... Không phải ngươi thấy ta trước, mà là ta đã thấy ngươi trước."
Đáy mắt Ô Hành Bạch ánh lên ý cười, nhưng lại mang theo cảm giác bất cần, như thể hắn đã bị dồn đến chân tường và chẳng còn gì để giữ lại nữa. Hắn dang hai tay ra, khẽ nhún vai, bộ hỉ bào đỏ thẫm vẫn khoác trên người, khóe môi khẽ cong:
"Nhưng ta chưa từng nghĩ đến việc sẽ nhốt ngươi lại trong Huyền Thiên Tông. Là ngươi tự tìm đến ta. Khi đó ta đã nghĩ-làm gì có chuyện trùng hợp như vậy? Ta chỉ nhìn ngươi thêm vài lần, thế mà ngươi lại xuất hiện trước mặt ta. Quá kỳ lạ. Ta bắt đầu nghi ngờ ngươi là người của Kiều Thiên Y, vì vậy luôn giữ khoảng cách."
"Ta là người của Kiều Thiên Y?" Quý Quan Kỳ sửng sốt.
"Phải, ngươi thử nghĩ xem-nếu ngươi là ta, ngươi có hoài nghi như vậy không?"
Ô Hành Bạch ho khan mấy tiếng, sắc mặt khẽ biến, có vẻ không được khỏe, nhưng hắn vẫn ngồi đó, chậm rãi nói tiếp:
"Hơn nữa, ngươi cứ luôn lảng vảng trước mặt ta, ý đồ rõ ràng đến mức không thể không nghi ngờ. Ta đã cố tình không để tâm đến ngươi. Một là vì Kiều Thiên Y, hai là vì..."
Hắn dừng lại một chút, rồi khẽ cười:
"Ta nhớ rõ, trong lễ mừng sinh thần, ngươi tặng ta Thanh Loan. Khi đó, ta vốn định từ chối.
Nhưng nhìn ánh mắt đầy mong đợi của ngươi, ta lại nghĩ-chỉ một lần thôi, để ngươi được toại nguyện một lần thôi."
Chính lần ấy, Kiều Thiên Y đã xác định rằng, Quý Quan Kỳ sẽ trở thành nhược điểm chí mạng của Ô Hành Bạch.
Cũng từ khoảnh khắc đó, Vạn Tượng Kính đã được giấu vào trong Huyền Thiên Lệnh mà Quý Quan Kỳ mang theo. Mọi chuyện đều bắt đầu từ giây phút tưởng chừng như nhỏ bé đó.
Ô Hành Bạch nhớ lại mà chỉ thấy buồn cười.
"Ngươi có lẽ không biết, trong Huyền Thiên Lệnh của ngươi luôn ẩn giấu Vạn Tượng Kính. Thứ này vô cùng khó đề phòng."
Hắn trầm mặc một hồi lâu, giọng nói mang theo sự bất lực xen lẫn không cam lòng:
"Ta hoàn toàn không biết chút gì về việc này. Mãi cho đến gần đây, ta mới nghe chính miệng Kiều Thiên Y nói ra.
Cho nên, khi ta bảo ngươi yêu ta, thật ra là vì trong tiềm thức, ta quá hy vọng điều đó là thật.
Vì vậy, dưới ảnh hưởng của Vạn Tượng Kính, ta đã nhìn thấy và nghe thấy rất nhiều chuyện mà ta mong muốn ngươi nói, mong muốn ngươi làm."
"Ta chưa từng nói ta yêu ngươi, chưa bao giờ."
Giọng Quý Quan Kỳ lạnh lùng vang lên:
"Ta đối với ngươi, từ trước đến nay, chỉ có lòng kính trọng."
"Ngươi kính trọng không phải ta, mà là Trấn Nam tiên tôn."
Ô Hành Bạch khẽ cười, giọng nói đầy châm chọc:
"Ngươi từng thấy dáng vẻ đạo mạo kia của ta, còn bây giờ lại nhìn thấy ta như thế này-
Quý Quan Kỳ, ngươi còn kính trọng ta không?
Ta còn là người trong lòng ngươi không?"
Quý Quan Kỳ không đáp lời. Nhưng sự im lặng ấy, lại là một câu trả lời rõ ràng đến đau lòng.
"Ta biết mà."
Ô Hành Bạch khe khẽ thở dài. Ánh mắt hắn lúc này dịu dàng đến lạ, giọng nói cũng mềm đi:
"Ta biết, ngươi vĩnh viễn sẽ không thích con người thật của ta."
"Ngươi cũng chưa từng cho ta thấy con người thật của ngươi."
Quý Quan Kỳ phản bác, giọng bình thản nhưng đầy sức nặng:
"Ô Hành Bạch, Trấn Nam tiên tôn, Lý Hành Chu... hay là chính con người hiện tại của ngươi-rốt cuộc ngươi là ai? Hay tất cả đều là ngươi?"
"Trấn Nam tiên tôn thì trầm lặng ít nói, còn Lý Hành Chu lại giỏi ăn nói ngọt ngào.
Trấn Nam tiên tôn nghiêm túc, chấp pháp nghiêm minh, còn Lý Hành Chu thì thiên vị người thân, bao che khuyết điểm.
Trấn Nam tiên tôn mang khí chất cao quý, giống như ánh trăng sáng trên trời-cao xa không thể với tới.
Nhưng Lý Hành Chu thì lại tùy tiện phóng túng, kiêu ngạo đến cực điểm..."
"Ta kính trọng Trấn Nam tiên tôn, thích Lý Hành Chu."
"Nhưng cuối cùng, Trấn Nam tiên tôn giết ta, còn Lý Hành Chu thì lừa ta.
Ngươi nói xem, ta nên làm gì?"
Y khẽ giật nhẹ xiềng xích, ánh mắt nhìn thẳng vào Ô Hành Bạch, không né tránh, không giận dữ, chỉ là bình tĩnh đến lạ thường:
"Ngươi vẫn còn giam cầm ta."
Sắc mặt Ô Hành Bạch thoáng tối sầm lại. Hắn biết, bản thân mình chẳng có lý do nào chính đáng, nhưng cũng thực sự không còn cách nào để khiến Quý Quan Kỳ quay đầu lại.
"Nhìn ở một góc độ khác, cho dù những gì ngươi vừa nói đều là thật, thì ở kiếp trước, ngươi cũng đối xử với ta rất tệ."
Quý Quan Kỳ tiếp lời, giọng đều đều, nhưng từng chữ như nhát dao:
"Ngươi luôn bắt nạt ta, cũng mặc kệ người khác ức hiếp ta.
Nếu tình yêu của ngươi là như vậy, vậy thì người được ngươi yêu thật sự quá đáng thương rồi."
"Ta..."
Ô Hành Bạch hé môi, giọng khô khốc, như bị nghẹn lại:
"Ta luôn biết Hề Nghiêu chính là Thiên Đạo, nên đã giúp hắn qua mắt Phương Thiên Họa Kích, giúp hắn giết Kiều Thiên Y."
"Bên trong Phương Thiên Họa Kích có ý thức còn sót lại của Kiều Thiên Y, nó luôn theo dõi ta.
Thay vì nói đó là vũ khí bản mệnh của ta, chẳng bằng nói nó là của Kiều Thiên Y.
Cho nên trước mặt nó, ta bắt buộc phải giấu kín mọi tình cảm dành cho ngươi."
"Ta cũng từng nói với ngươi... Không, phải nói là, trong ảo cảnh của Vạn Tượng Kính, ta đã từng nói những điều này với ngươi.
Vì vậy giữa chúng ta mới có một hiểu lầm-ta nghĩ ngươi đã biết, nhưng thực ra ngươi hoàn toàn không hề hay biết."
"..."
Quý Quan Kỳ không biết nên dùng biểu cảm gì để đối diện với Ô Hành Bạch lúc này.
"Vào ngày cuối cùng ấy, ta từng truyền tin cho ngươi, bảo ngươi đừng đến tìm ta.
Nhưng tin tức đó đã bị chặn lại.
Khi ngươi đến nơi, ta không còn lựa chọn nào khác ngoài việc giết ngươi. Nhưng ta..."
Hắn ngẩng đầu, đưa tay chỉ về phía những phù văn chi chít được khắc đầy trên vách mật thất-
Những ký hiệu nhìn có vẻ kỳ dị ấy, Quý Quan Kỳ đã trông thấy từ lúc y vừa tỉnh lại.
Rồi y nghe Ô Hành Bạch nói:
"Đây là triệu hồn chú. Sau khi chết, nếu hồn phách vẫn còn, thì chỉ cần kích hoạt triệu hồn chú, có thể gọi hồn phách quay về, nhập lại vào thân xác.
Chỉ là... trong thần thức sẽ xuất hiện vết nứt. Nhưng nếu điều dưỡng tốt, thì đó không phải là vấn đề."
"Vậy tức là... ngươi định giết ta rồi lại dùng thứ này để hồi sinh ta?"
Quý Quan Kỳ thấy chuyện này quá sức nực cười.
"Đúng vậy. Nhưng ngươi lại chủ động làm tan nát hồn phách."
Ô Hành Bạch cúi đầu, giọng nói run lên:
"Ta đã thử rất nhiều lần, nhưng vẫn không thể tìm được ngươi..."
"Vậy tại sao ta lại trọng sinh?"
Quý Quan Kỳ cuối cùng cũng hỏi ra vấn đề mà y đã nghĩ mãi không ra lời giải.
"Bởi vì ta..."
Ô Hành Bạch nhìn y, ánh mắt dịu dàng đến tận cùng, như gom hết mọi yêu thương đã vỡ vụn.
Hắn khẽ nói:
"Ta đã giải khai phù văn phản sinh, dùng chính thần thức đã vỡ nát của mình để dẫn dắt những mảnh hồn phách tan tác của ngươi...
đưa chúng quay về quá khứ, đúng vào thời điểm ngươi trọng sinh."
Vậy nên thần thức của Ô Hành Bạch mới trở nên mong manh đến mức hiện tại-chỉ cần một chút chấn động thôi cũng có thể tan vỡ.
Cũng vì thế, hắn mới cần nhiều phù văn phản sinh đến vậy để áp chế những vết nứt trong thần thức.
Chỉ cần giải khai bất kỳ một phù văn nào trong số đó, hắn sẽ phải chịu đựng nỗi đau đớn đến cùng cực.
Chỉ một việc đơn giản như phong ấn bản mệnh ấn ký trong cơ thể Thanh Loan thôi cũng đủ khiến hắn đau đớn suýt mất mạng.
Và cũng vì vậy, Trấn Nam tiên tôn cao cao tại thượng mới sa sút đến mức này.
Nhưng hắn cam tâm tình nguyện.
Đừng nói là bị áp chế tu vi, cho dù phải đánh đổi toàn bộ tu vi, hắn cũng không hối hận.
Lần đầu tiên được nghe Ô Hành Bạch nói ra hết tất cả, trong đầu Quý Quan Kỳ chỉ còn đọng lại hai chữ-"điên rồi".
"Ngươi đã từng yêu ta."
Ô Hành Bạch khẽ nói, ánh mắt như van nài, như đau đớn:
"Ngươi nhất định đã từng yêu ta. Nếu ngươi thực sự chưa từng yêu ta, dù chỉ một chút thôi, vậy tại sao hồn phách vỡ vụn của ngươi lại theo ta đi qua năm tháng?
Quan Kỳ, ngươi thừa nhận một lần được không? Ngươi nói... ngươi từng yêu ta, được không?"
"Không có."
Quý Quan Kỳ đáp dứt khoát, giọng nói lạnh lẽo mà chắc nịch:
"Tuyệt đối không có."
Lần này, y lại bị Ô Hành Bạch đè xu.ống giường.
Nhưng y không vùng vẫy nữa. Chỉ bình tĩnh nhìn hắn, nhẹ giọng nói:
"Ta thật ra vẫn luôn hối hận. Năm đó không nên xen vào chuyện không đâu mà cứu ngươi. Ta rất hối hận vì đã bước chân vào Huyền Thiên Tông. Dù ta luôn tự nhủ rằng, chuyện đã làm thì không nên ngoảnh đầu nhìn lại, chỉ nên bước tiếp về phía trước... Nhưng ta không thể lừa được chính mình....Ta chính là hối hận."
"Đừng nói nữa."
Ô Hành Bạch ôm đầu, gân xanh bên thái dương giật mạnh. Hắn nhắm mắt lại, giọng khàn đặc:
"Ta không muốn nghe."
"Nếu sớm biết rằng, dù sống lại một lần nữa cũng vẫn phải gặp ngươi, vẫn bị ngươi dây dưa không dứt..."
Quý Quan Kỳ nằm yên trên giường, phát quan đã lỏng, mấy lọn tóc xõa ra trông có phần mong manh.
Cổ tay và mắt cá chân y đều rướm máu vì bị xiềng xích siết chặt quá lâu.
Trong ánh mắt y, lúc này chỉ còn lại sự mỏi mệt và chán ghét.
Y nhìn lên trần nhà, ánh mắt trống rỗng:
"Thế thì ta thà chết ở kiếp trước, chẳng thèm sống lại làm gì."
Y chưa từng nghĩ, sẽ có một ngày, chính miệng mình lại nói ra những lời này.
Quý Quan Kỳ luôn là người kiên cường, nhưng giờ đây, y đã mệt mỏi rồi.
Nghe xong những lời của Ô Hành Bạch, y càng cảm thấy kiệt sức hơn.
Người này-luôn có thể kéo y vào một cái bóng tối mới ngay khi y vừa vùng thoát khỏi cái cũ.
Y từng cho rằng việc được trọng sinh là một món quà từ số phận, là cơ hội để làm lại.
Nhưng hóa ra, đó lại là cái giá mà Ô Hành Bạch đã phải trả.
Cả đời này, giữa y và Ô Hành Bạch, dây dưa không dứt, cắt cũng không xong, buông cũng chẳng nổi.
Khoản nghiệt duyên này, dường như chẳng bao giờ có điểm kết thúc.
"Nếu chết đi thì tốt rồi."
Giọng Quý Quan Kỳ khàn khàn như gió lướt qua tro tàn:
"Ngươi chết, ta chết... đều được."
Động tác cúi đầu hôn y của Ô Hành Bạch khựng lại giữa chừng.
Hắn ngẩng đầu lên, ánh mắt giao với ánh mắt y.
Bốn mắt nhìn nhau-trong đôi mắt Quý Quan Kỳ, chỉ còn lại sự bình thản đến cực điểm, giống như một gáo nước lạnh tạt thẳng vào lòng hắn.
Ô Hành Bạch khẽ động trong ánh mắt, rồi đột ngột bật cười, nói:
"Ngươi đang uy hiếp ta sao? Quan Kỳ, ngươi không biết cách uy hiếp người khác đâu.
Để ta dạy ngươi."
"Cái gì?"
Sắc mặt Quý Quan Kỳ khẽ biến đổi, y như linh cảm được điều gì.
Quả nhiên, Ô Hành Bạch mỉm cười, chậm rãi mở miệng:
"Nếu ngươi chết, ta sẽ lập tức giết Lộ Tiểu Trì, diệt Thanh Tuyền Phái.
Ồ, đúng rồi... còn có Kê Tinh Châu, Giang Tương Nam nữa.
Tất cả những ai có liên quan đến Quý Quan Kỳ, ta sẽ tiễn bọn họ đi theo ngươi.
Quan Kỳ, ngươi muốn bọn họ chết theo ngươi sao?"
Hắn kiềm chế cơn đau đớn trong lòng, nghiến răng nói tiếp:
"Ngươi hiểu chưa? Đây mới gọi là uy hiếp."
Quý Quan Kỳ sững người nằm trên giường, nhìn Ô Hành Bạch trước mắt.
Y đột nhiên vùng vẫy thật mạnh, cổ tay vốn đã rách nát nay lại càng rỉ máu nhiều hơn.
Y giận dữ gào lên:
"Thả ta ra! Ô Hành Bạch!"
"Đừng giận."
Ô Hành Bạch siết chặt vòng tay ôm lấy y, giọng nói dịu dàng như dỗ dành:
"Kim Khổng Tước bảo rằng, thiên phạt trên người ngươi vẫn chưa hoàn toàn chuyển sang ta... chỉ còn một chút nữa thôi.
Chỉ một chút nữa thôi, ngoan nào, rất nhanh sẽ ổn thôi."
Hắn ôm chặt Quý Quan Kỳ trong lòng, cảm nhận rõ từng cơn run rẩy khẽ khàng truyền đến từ thân thể y. Tim hắn đau nhói, nhưng lại chẳng thể làm gì.
Hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn nhẹ lên môi y, giọng khàn khàn:
"Ta không muốn ngươi chết. Ngươi phải sống."
Nhưng rất nhanh, hắn liền cảm nhận được trong miệng Quý Quan Kỳ có vị tanh ngọt quen thuộc.
Một cảm giác bất an chợt dâng lên.
Ô Hành Bạch lập tức ngẩng đầu nhìn y-chỉ thấy Quý Quan Kỳ bất ngờ phun ra một ngụm máu lớn, máu tươi nhuộm đỏ cả phần trước ngực hắn.
Cơ thể y khẽ ngửa ra sau, ánh mắt trở nên mơ hồ, vô hồn.
"Quan Kỳ!"
Ô Hành Bạch trừng lớn mắt, lập tức ôm chặt lấy y, luồng linh lực dồn dập truyền vào cơ thể y-nhưng hắn rất nhanh liền phát hiện, bên trong cơ thể Quý Quan Kỳ lúc này, linh lực hỗn loạn đến cực điểm.
Dưới sự áp chế của Khốn Linh Tỏa, linh lực không có đường phát tiết, bị dồn nén lâu ngày.
Giờ lại bị những lời hắn vừa nói k.ích t.hích mạnh, khiến thần thức y gần như sụp đổ hoàn toàn.
"Ta không làm gì bọn họ cả, Quan Kỳ, đừng sợ..."
Ô Hành Bạch hoảng hốt, vô cùng hối hận vì sự kích động và lời uy hiếp lúc nãy của mình.
Rõ ràng hắn biết-hắn thừa biết-Quý Quan Kỳ là người không thể chịu đựng được kiểu uy hiếp đó.
Thế nhưng hắn vẫn buột miệng nói ra.
Hắn cuống quýt nói, giọng run rẩy như người sắp mất đi điều quan trọng nhất:
"Ta thậm chí còn chưa chạm đến một sợi tóc của bọn họ! Quan Kỳ, nhìn ta đi-bọn họ vẫn ổn, tất cả đều không sao. Ngươi đừng dọa ta..."
Quý Quan Kỳ nửa khép mắt lại, tựa vào trong lòng Ô Hành Bạch.
Y ngoan ngoãn đến mức khác thường-điều mà trước đây gần như chưa từng xảy ra.
Chỉ là... vệt máu loang nơi khóe môi y lúc này, lại vô cùng chói mắt.