Đại Sư Tỷ Quá Khó Làm!

Chương 25

Bên kia, Bùi Thanh Y đi theo Lạc Lâm vào phòng trong, ánh mắt cứ nhìn nàng muốn nói lại thôi.

 

Lạc Lâm để ý thấy, không khỏi lên tiếng hỏi:
"Tiểu Thất, sao lại nhìn ta như vậy?"

 

Bùi Thanh Y ngập ngừng một chút, cuối cùng cũng mở miệng:
"Sư tỷ, ngươi với môn chủ Thiên Âm môn kia... rốt cuộc là quan hệ thế nào vậy?"
Tiểu cô nương hỏi, giọng điệu dè dặt cẩn thận.

 

Lạc Lâm nhất thời chưa phản ứng kịp, buột miệng nói:
"Không có gì, chỉ coi như người quen thôi."

 

"Nhưng người quen bình thường đâu có phản ứng lớn như vậy..."
Bùi Thanh Y nhìn nàng chăm chú:
"Sư tỷ, rốt cuộc ngươi và nàng đã xảy ra chuyện gì?"

 

Lạc Lâm trầm mặc chớp mắt một cái, vội vàng ho nhẹ rồi nói lảng:
"Không có gì, không có gì hết. Mau thu dọn đồ đi, hôm nay ngủ sớm một chút."

 

Bùi Thanh Y lập tức bất mãn:
"Sư tỷ, ngươi đang lừa ta."

 

Lạc Lâm cười gượng hai tiếng:
"Ái chà, sao có thể gọi là lừa được chứ... Cái đó... Khụ khụ, ngoan nào Tiểu Thất, đừng tò mò."

 

Bùi Thanh Y bĩu môi, trong lòng vẫn không cam tâm, nhưng nàng biết tiếp tục hỏi nữa Lạc Lâm cũng sẽ không nói, nên đành âm thầm nhắc mình: mấy năm trước Tạ Dụ An đã hứa sẽ kể cho nàng nghe, chỉ tiếc khi ấy nhiều việc quá nên quên mất. Đợi lần này trở về, nhất định phải hỏi Tạ Dụ An cho bằng được.

 

Thấy Bùi Thanh Y không truy vấn nữa, Lạc Lâm âm thầm thở phào nhẹ nhõm.

 

Dù sao ai mà lúc tuổi trẻ bồng bột chẳng từng gây ra vài chuyện chấn động lòng người.

 

Nói trắng ra là... chẳng qua chỉ vô tình để lại bóng ma tâm lý cho vài người mà thôi.

 

 

Hai người nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm hôm sau liền đi tới đại điện tham dự buổi thảo luận liên quan tới Luận Đạo Đại Hội.

 

Đương nhiên, cái gọi là "thảo luận" cũng chỉ là mấy đại môn phái ngồi lại bàn bạc xem tổ chức ở đâu, tổ chức thế nào thôi. Các nàng, với tư cách đại biểu Ngọc Hành Tông, chủ yếu là có mặt điểm danh, những chuyện khác căn bản chẳng liên quan gì, thuần túy đi cho đủ quân số.

 

Bình thường loại chuyện này đều do Lăng Tiêu hoặc Giang Du tham dự, năm nay cả hai đều không có mặt, nên Lạc Lâm bị đẩy ra ngồi đó chịu đựng.

 

Thảo luận suốt nửa ngày cuối cùng cũng chốt lại được quyết định.

 

"Vậy thì xác định như sau: năm nay, tất cả đệ tử tu vi từ Luyện Khí trở lên, dưới Nguyên Anh, đều phải tham dự Luận Đạo Đại Hội. Có điều năm nay sẽ thay đổi hình thức: các đệ tử các môn phái sẽ tiến vào Vô Vọng Tháp, dưới ảnh hưởng của các huyễn cảnh khác nhau mà leo tháp. Đội ngũ nào lên được tầng cao nhất, sẽ trở thành khôi thủ năm nay."
Tiêu Tề tuyên bố.

 

Mọi người đều không có ý kiến, chuyện đã định thì mạnh ai nấy đi.

 

Sau khi bàn bạc xong chuyện Luận Đạo Đại Hội, việc tiếp theo chỉ còn chờ đội ngũ đi Ma Giới trở về.

 

Những ngày này, bọn họ vẫn ở lại Cửu Dương Tông. Cửu Dương Tông cũng rất hào phóng, ngoại trừ vài khu vực đặc biệt, những chỗ khác đều cho phép tự do tham quan.

 

Trong khoảng thời gian chờ đợi này, Lạc Lâm không khỏi cảm khái:

 

Không hổ danh là đệ nhất tông môn đại lục Cửu Tiêu, đúng là giàu thật!
Chỉ riêng Tàng Thư Các đã có ba tầng, sách vở nhiều đến mức dùng chữ "vạn" để hình dung cũng không ngoa.

 

Nghe nói còn có rất nhiều sách quý chưa mở ra, khiến vô số môn phái phải thèm thuồng đỏ mắt.

 

Nghĩ tới môn phái nghèo nàn của mình... thôi thì, có gì đâu mà so đo.

 

 

Trong thời gian này, hai người dạo hết một lượt Tàng Thư Các, Tập Võ Trường, Phòng Luyện Đan và cả Xưởng Chế Tạo.

 

Cuối cùng, cũng đến ngày nghênh đón các anh hùng trở về từ Ma Vực.

 

Các đại môn phái đều tụ họp tại quảng trường Cửu Dương Tông, dõi mắt nhìn chiếc phi thuyền chậm rãi hạ cánh.

 

Ngay khi đám người trên thuyền lần lượt bước xuống, Lạc Lâm lập tức nhìn thấy Giang Du.

 

Không phải bởi vì cái gì đặc biệt, chỉ đơn giản là...

 

Giang Du, ngươi cái linh vật này thế nào lại đi cùng Vệ Ương?
Còn đường hoàng đứng hàng đầu?!

 

Lần này, mọi ánh mắt xung quanh đều vô tình hay cố ý dồn về phía bọn họ.

 

Lạc Lâm chỉ cảm thấy toàn thân như bị gai đâm, lúng túng đến mức muốn độn thổ.

 

Nhưng vẫn phải giữ hình tượng đại diện tông môn, chỉ có thể miễn cưỡng cười nhìn đám người trước mặt.

 

 

Đi lúc hơn một trăm người, giờ trở về chỉ còn hơn năm mươi.

 

Có tông môn thậm chí chỉ cứu được một hai người, đau lòng không tả nổi.
Ngay cả Cửu Dương Tông, sáu người đi mà giờ chỉ còn bốn.

 

Duy chỉ có Ngọc Hành Tông bọn họ...
Bởi vì chỉ đi có một người - một tu sĩ Nguyên Anh trung kỳ - cho nên cũng xem như toàn quân trở về.

 

... Thế nên nhất thời cũng chẳng biết nói gì cho phải.

 

Dưới sự dẫn dắt của Vệ Ương, đội ngũ hợp thành, bắt đầu báo cáo hành trình ở Ma Vực.
Nghe những trải nghiệm sống còn của bọn họ, đến Lạc Lâm cũng không khỏi toát mồ hôi lạnh.

 

 

Chờ đội ngũ giải tán, mọi người tự về tông môn.

 

Nhìn Giang Du cười hì hì chạy tới, Lạc Lâm hít sâu một hơi.

 

"Đại sư tỷ! Tiểu sư muội! Thật sự các ngươi tới đón ta!"
Giang Du bây giờ trông dạn dĩ hơn trước rất nhiều, nhưng nụ cười thì vẫn y hệt năm năm trước.

 

Lạc Lâm ngoài cười trong không cười mà đáp:
"Đúng vậy a, nếu không ngươi còn trông cậy vào ai?"

 

"Ai cũng không trông cậy, chỉ mong các ngươi tới thôi."
Giang Du gãi đầu cười ngây ngô.

 

Lạc Lâm cười càng sâu:
"Phải không, vậy thì tốt."

 

Bùi Thanh Y đứng bên cạnh, âm thầm thắp nến cầu nguyện cho Giang Du.

 

Không thèm để ý tới chuyện đang giữa đám đông, Lạc Lâm giơ tay véo mạnh lỗ tai Giang Du.

 

Giang Du hét toáng lên:
"Đại sư tỷ! Tha mạng!"

 

"Tha mạng?!"
Lạc Lâm cười lạnh:
"Nếu đã có bản lĩnh ra ngoài rồi thì đừng mong sư tỷ tha. Hay là đi một vòng Ma Vực liền định phản thiên luôn?"

 

"Không có không có! Đại sư tỷ, ngài bớt giận, năm năm rồi mà ngài còn ôm thù sao!"
Giang Du thảm thiết kêu la.

 

"Năm năm? Năm mươi năm cũng vậy! Lần sau còn dám anh hùng rởm, ta sẽ chặt gãy hai chân ngươi, bắt ngươi đứng canh cổng tông môn!"
Lạc Lâm ra sức vặn thêm.

 

"Đừng mà! Đại sư tỷ tha mạng! Tiểu sư muội cứu ta!"
Giang Du cầu cứu.

 

Bùi Thanh Y khó xử, nhưng vì bị quá nhiều người nhìn chằm chằm, nàng đành phải bước tới kéo Lạc Lâm:

 

"Sư tỷ, nhiều người đang nhìn, thôi đừng dạy dỗ nhị sư huynh ở đây."

 

Giang Du gật đầu liên hồi.
Tiểu sư muội đúng là ân nhân cứu mạng!

 

Nhưng ngay sau đó liền nghe Bùi Thanh Y nói tiếp:

 

"Nếu ngài muốn đánh nhị sư huynh, đợi về Ngọc Hành Tông rồi đánh cũng chưa muộn. Dù sao nhị sư huynh cũng đâu dám chạy."

 

Giang Du: "???"

 

Không phải, chờ đã, tiểu sư muội, ngươi có biết mình vừa nói cái gì không?!
Dưới ánh mắt kinh dị của mọi người, Lạc Lâm hít sâu một hơi buông tay, nhưng không quên lườm Giang Du một cái.

 

Giang Du ủy khuất vô cùng, nhưng cũng không dám phản kháng.

 

Dù sao trong cái nhà này, ai làm chủ hắn đều biết.

 

 

Người đã về, đương nhiên cần nghỉ ngơi. Cửu Dương Tông đã chuẩn bị sẵn sàng.

 

Giang Du tắm rửa thay đồ xong, một lần nữa đứng trước mặt Lạc Lâm.

 

Trong phòng lúc này chỉ còn ba người.

 

"Phù phù."

 

Giang Du lập tức quỳ xuống trước mặt Lạc Lâm.

 

Nam nhân sáu thước, lúc này gập người như cái bánh, thành khẩn nói:
"Sư tỷ, ngài bớt giận. Ta không phải đã bình an vô sự trở về rồi sao?"

 

Lạc Lâm lạnh lùng hừ một tiếng:
"Sao? Không trở về thì để ta tới Ma Vực nhặt xác ngươi chắc?"

 

"Không... không thể!"
Giang Du cười gượng.

 

"Được rồi, đứng lên đi."
Lạc Lâm phất tay.

 

"Ai!"
Giang Du vội đứng dậy, cười hì hì.

 

"Sư tỷ ngài đại nhân đại lượng, quả nhiên là người đẹp tâm thiện. Ngài yên tâm, bên ngoài ta tuyệt đối không để mình thiệt thòi. Hơn nữa... hơn nữa..."

 

Giang Du đột nhiên đỏ mặt.

 

Tim Lạc Lâm đập mạnh, dự cảm xấu ập tới.

 

"Còn hơn nữa cái gì?"
Lạc Lâm nhíu mày.

 

Giang Du gãi đầu, ngượng ngùng cười:
"Chính là, sư tỷ, ta hình như đã tìm thấy người mình thực sự yêu thương."

 

Lạc Lâm: ?

 

Nàng quay đầu nhìn Bùi Thanh Y:
"Tiểu Thất, gậy của ta đâu?"

 

Giang Du hoảng hốt:
"Đại sư tỷ, ngài muốn làm gì?"

 

"Ta muốn gõ đầu ngươi, xem ngươi có phải lại yêu đương đến ngu người rồi không!"

 

Giang Du: ???

 

Hắn vội xua tay:
"Không phải, sư tỷ! Lần này thật sự không phải như ngài nghĩ!"

 

"Không phải ta nghĩ như vậy? Vậy sao? Lại có ai nói thích ngươi, nhưng vui vẻ đi với người khác hả? Đừng có quay lại đây rồi gào khóc trước mặt ta!"
Lạc Lâm nghiến răng.

 

"Không phải! Sư tỷ! Thật sự không có người khác!"
Giang Du vội la lên.

 

"Ngươi nghĩ ta tin sao?"
Lạc Lâm lạnh nhạt.

 

Giang Du cắn răng, dứt khoát nói:
"Đại sư tỷ, người ta thích... là đại đệ tử của Cửu Dương Tông - Vệ Ương!"

 

Trong phòng rơi vào im lặng.

 

Một lúc lâu sau, Lạc Lâm run rẩy hỏi:
"Ngươi nói ai?"

 

"Chính là Vệ Ương! Hơn nữa... hơn nữa nàng còn nói nàng cũng thích ta..."
Giang Du đỏ mặt.

 

"Ngươi đừng làm cái vẻ mặt buồn nôn đó trước mặt ta!"
Lạc Lâm mở miệng.

 

"A."
Giang Du rụt cổ.

 

Lạc Lâm trầm ngâm một lát, nhìn Giang Du đầy nghiêm túc:

 

"Ta không phải không tin nhân phẩm của Vệ Ương, chỉ là..."
Ánh mắt nàng sắc bén.
"Ta không tin cái thể chất rách nát của ngươi!"

 

Giang Du: ???

 

"Đại sư tỷ! Ngài có thể cho ta một chút lòng tin được không?!"

 

"A, không thể."

 

"..."

Bình Luận (0)
Comment