Đại Sư Tỷ Quá Khó Làm!

Chương 28

"Thật ra..."

 

Bùi Thanh Y mở to mắt, không rời khỏi Tạ Dụ An, rõ ràng đang mong chờ câu chuyện tiếp theo.

 

Tạ Dụ An cố ý kéo dài giọng, vốn định trêu chọc nàng một chút. Nhưng khi bắt gặp ánh mắt trong veo đầy chờ đợi ấy, hắn bất giác nhớ lại tình cảnh ngày trước của mình. Nghĩ đi nghĩ lại, cuối cùng vẫn quyết định không đùa giỡn nữa, mà kể thật.

 

"Chuyện này nói ra thì cũng dở khóc dở cười." Tạ Dụ An đẩy gọng kính, kể: "Chuyện xảy ra từ mười mấy năm trước, khi ấy Phương Ngũ và Hứa Lục vẫn chưa nhập môn. Sư phụ nhận được thư mời, dẫn bốn người bọn ta đến Thiên Âm môn làm khách. Ban đầu mọi chuyện vẫn ổn, cho đến khi thiếu môn chủ của Thiên Âm môn bị đưa về vì trốn học và lười tu luyện. Nghe nói người này rất hay bỏ nhà đi bụi, không ai quản nổi."

 

"Hôm chúng ta đến, nàng ta vừa bị bắt trở lại. Tưởng thế là xong, nào ngờ ngay đêm hôm ấy, thiếu môn chủ lại mò vào phòng của đại sư tỷ, định tráo đồ với nàng để trốn ra ngoài lần nữa."

 

Nói đến đây, Tạ Dụ An lắc đầu, vừa bất lực vừa buồn cười.

 

"Kết quả là... Đại sư tỷ của chúng ta lúc đó nổi tiếng là người ghét bị quấy rầy khi đang ngủ, mà đặc biệt là đang ngủ say thì càng dễ nổi giận. Nàng bị đánh thức thì đen mặt ngay. Thiếu môn chủ kia còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra, đã bị kéo lên đùi, rồi... bị đánh như trẻ con vậy đó. Mông ăn đòn liên tục."

 

"Mặc kệ nàng ta khóc lóc gọi trời gọi đất, đại sư tỷ chỉ lạnh lùng nói một câu: 'Xin lỗi thì thôi, không thì đánh tiếp.' Mà thiếu môn chủ ấy lại vô cùng kiêu ngạo, làm gì chịu cúi đầu? Nhưng ai mà địch lại được đại sư tỷ? Càng bướng thì càng bị đánh nặng. Cuối cùng, tất cả bọn ta đều bị kéo ra xem náo nhiệt. Nhưng... cũng không ai dám can, ngươi biết rồi đấy, đụng vào đại sư tỷ lúc đó chẳng khác gì tìm chết."

 

"Sau đó, lão môn chủ của Thiên Âm môn phải đích thân tới. Thiếu môn chủ lúc ấy mới chịu nhận lỗi rồi được tha. Nhưng vẫn bị giam lỏng cả tháng trời."

 

Bùi Thanh Y nghe xong thì ngơ ngác, hoàn toàn không nghĩ tới lại là một câu chuyện như thế.

 

"Cho nên sau lần đó, không ai dám quấy rầy nàng ngủ nữa." Tạ Dụ An thở dài: "Đặc biệt là ban đêm. Khi ấy đại sư tỷ thật sự rất kinh khủng. Bây giờ thì đỡ hơn nhiều rồi."

 

Bùi Thanh Y nghe đến đây, quay đầu nhìn hắn, do dự một chút rồi nói:

 

"Vậy trước kia... ngươi còn dám làm thí nghiệm lúc nửa đêm?"

 

"Khụ khụ, tại ta quá kích động thôi." Tạ Dụ An xấu hổ sờ mũi, liếc nhìn nàng: "Với lại... cũng chẳng kết cục gì tốt đẹp."

 

Bùi Thanh Y nhớ lại chuyện từng gây thương tích cho người khác, cảm thấy hơi áy náy, vội nói: "Vậy... ta đi xem đại sư tỷ có cần giúp gì không!"

 

Nói rồi liền chạy trốn.

 

Tạ Dụ An im lặng nhìn theo bóng nàng khuất sau cửa.

 

Hắn bất giác thở dài.

 

"Sao ta cứ cảm thấy... tiểu sư muội ngày càng giống chúng ta rồi thì phải."

 

 

Lạc Lâm nấu rất nhiều món ngon. Dù không nói ra, nhưng ai cũng nhận ra tâm trạng nàng rất tốt - rõ ràng vì Giang Du có thể bình an trở về từ Ma Vực.

 

Tuy ngoài miệng hay phê bình Giang Du, nhưng thật ra Lạc Lâm rất quan tâm hắn. Lần trước hắn trở về, mắng mọi người một trận rồi lại lao vào Ma Vực một mình, nàng tức là vì lo lắng. Dù vẻ ngoài có lạnh lùng, nhưng trong lòng Lạc Lâm, mọi người đã sớm là một gia đình.

 

Với người thân, nàng luôn đặc biệt để tâm.

 

Nếu không, nàng đã chẳng bận tâm đ ến việc Tạ Dụ An suốt ngày làm nổ phòng thí nghiệm, hay Sở Ly tranh đoạt vương vị, Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh ra ngoài có bị bắt nạt không, hoặc Giang Du có vì thất tình mà suy sụp. Những chuyện ấy, nàng đều nhớ kỹ.

 

Cũng chính vì thế, mọi người mới sẵn sàng nghe lời nàng, đôi khi dù có bị đánh cũng chẳng oán trách-vì họ biết, Lạc Lâm luôn nương tay.

 

Hôm đó, Lạc Lâm chủ động nâng chén: "Nào, lấy trà thay rượu, mừng Giang Nhị bình an trở về."

 

Giang Du bật cười, cả nhóm cùng hô vang:

 

"Cạn ly!"

 

Sau bữa cơm ấm cúng, mọi người ngồi lại trong sân uống trà, chuyện trò rôm rả.

 

"À mà, Phương Ngũ, Hứa Lục, sao hai người đột nhiên trở về? Bên Sở Tam vẫn ổn chứ?" Lạc Lâm hỏi.

 

Nghe vậy, hai người lập tức tươi tỉnh. Phương Thiến nói:

 

"Ổn lắm luôn ấy! Đại sư tỷ không biết đâu, Tam sư tỷ lần này ra tay gọn gàng dứt khoát. Thập nhất hoàng tử và đại tướng quân họ Hạng gì đó bị xử lý trong chớp mắt. Còn đám Triệu gia, Mộc gia cũng bị nàng xử đẹp!"

 

Nói tới đây, nàng chợt nhớ ra chuyện gì, khẽ liếc nhìn Giang Du.

 

Dù không biết tình cảm gần đây của hắn ra sao, nhưng nhớ tới tiểu thư Mộc gia từng là người cũ của Giang Du, nàng hơi chột dạ.

 

Giang Du hiểu ngay, liền bật cười:

 

"Mấy người đó giờ chẳng còn liên quan gì đến ta. Dám ngáng đường Tam sư tỷ thì bị xử là đúng rồi."

 

Nghe vậy, hai người mới thở phào nhẹ nhõm.

 

"Lần này nàng thật sự mạnh mẽ. Kế tiếp thế nào?" Lạc Lâm hỏi tiếp.

 

"Tháng sau là lễ đăng cơ. Tam sư tỷ bảo bọn ta hỏi các sư huynh muội có rảnh không, nếu được thì cùng đến dự. Dù sao chúng ta cũng là người thân nhất của nàng." Hứa Thanh Thanh nói.

 

Cả nhóm đồng loạt quay sang nhìn Lạc Lâm.

 

"Tháng sau hả? Vừa kịp. Sau lễ đăng cơ là đến đại hội luận đạo, tiện thể đi luôn." Lạc Lâm gật đầu.

 

"Cả đám đi luôn? Không phải đại hội luận đạo chỉ dành cho Luyện Khí và Trúc Cơ sao?" Phương Thiến thắc mắc.

 

"Năm nay đổi quy tắc rồi. Thi đấu theo kiểu leo tháp, xem ai lên được cao nhất. Kim Đan cũng phải tham gia." Lạc Lâm đáp.

 

"Ơ? Kim Đan cũng thi?" Hai nàng ngẩn người.

 

Tạ Dụ An vỗ ngực thở phào: "May quá, ta lên Nguyên Anh rồi."

 

Hai ánh mắt sắc như dao lập tức bắn về phía hắn.

 

"Nhưng mà... leo tháp kiểu này, chúng ta chỉ có ba người, có bất lợi quá không?" Phương Thiến cau mày.

 

Lạc Lâm lắc đầu: "Chưa biết rõ quy tắc cụ thể. Nhưng lần này là Vô Vọng Tháp, có đến chín tầng và hàng ngàn loại huyễn cảnh. Có thể giấu cơ duyên trong đó. Cửu Dương Tông đầu tư rất lớn, chắc vì lần trước tổn thất quá nhiều ở Ma Vực, cần lấy lại danh tiếng."

 

"Cơ duyên gì chứ..." Hứa Thanh Thanh uể oải: "Với cái thể chất xui xẻo của ta, có khi toàn gặp cảnh dọa người."

 

Mọi người im bặt.

 

Phương Thiến vỗ vai nàng: "Không sao, có ta đây. Ta là thể chất Âu Hoàng*, đến lúc đó tranh được gì thì chia cho ngươi."

 

Bùi Thanh Y cũng tiếp lời: "Cùng nhau đi, biết đâu lại có duyên khác."

 

Lạc Lâm cũng gật đầu: "Tới lúc đó, cứ để mọi thứ thuận theo tự nhiên."

 

"Ừm!" Hứa Thanh Thanh siết tay, gật đầu thật mạnh.

 

Thống nhất xong kế hoạch, mọi người bắt đầu chuẩn bị hành trang. Sau khi bố trí kết giới bảo vệ tông môn, cả nhóm xuất phát.

 

Họ sẽ dự lễ đăng cơ của Sở Ly, rồi tham gia đại hội luận đạo.

 

Lần tụ họp này, mọi người đều rất mong chờ.

 

Còn Lăng Tiêu... thì có cũng được, không có cũng chẳng sao. Một người ăn thêm bữa cơm mà thôi.

 

 

Khi họ đến kinh thành, thấy Sở Ly, nàng không giấu nổi sự ngạc nhiên.

 

"Nhị sư huynh?! Ngươi trở về rồi?"

 

Không ai nói trước với nàng chuyện Giang Du trở lại, vì muốn tạo bất ngờ. Phương Thiến cười rạng rỡ:

 

"Sao nào? Tam sư tỷ, lần này ta đáng tin lắm đúng không? Ngoại trừ sư tôn, cả sư môn đều tới dự lễ của ngươi!"

 

Sở Ly bật cười: "Đáng tin, rất đáng tin."

 

Lạc Lâm bên cạnh liếc nàng một cái: "Thôi đi, đừng nhận công. Giang Du vừa về từ Ma Vực được một tháng, đúng lúc tụi ta khởi hành nên đi cùng luôn."

 

"Vậy cũng tốt quá rồi." Sở Ly mừng rỡ.

 

Nàng nhìn về phía Giang Du, nửa cười nửa nghiêm: "Lần này vào Ma Vực... không phải lại-?"

 

Giang Du hiểu ý, khẽ cười: "Lần này chắc chắn rồi. Không tin thì hỏi đại sư tỷ."

 

Nghe vậy, mọi người đồng loạt quay sang nhìn Lạc Lâm.

 

Lạc Lâm: "..."

 

Lại ngứa tay rồi, phải làm sao bây giờ?

 


Thể chất Âu hoàng: ý chỉ người luôn gặp may mắn.

Bình Luận (0)
Comment