Đại Sư Tỷ Quá Khó Làm!

Chương 63

Bùi Thanh Y nhìn vào ngọc truyền âm trong tay, ánh sáng mờ mờ, sắc mặt nàng ngẩn ngơ. Âm thanh mà nàng ngày đêm mong nhớ hiện đang vang lên rõ ràng bên tai, thế nhưng nàng lại cảm thấy nó thật xa vời. Nàng không thể nói rõ đó là cảm giác gì, chỉ là không hiểu vì sao lại muốn rơi lệ.

 

Khi giọt nước mắt *****ên rơi xuống, tan biến trong gió lạnh, lúc ấy nàng mới nhận ra sự thất thố của chính mình.

 

Nhưng khi nàng kịp lấy lại tinh thần, mấy người bên kia đã kết thúc liên lạc.

 

Nàng vô cùng phiền muộn và tự trách, muốn một lần nữa tìm đến Lạc Lâm, nhưng lại không biết nên mở lời thế nào. Dù sao thì, vừa rồi nàng đã...

 

Lâu rồi không nhìn thấy Lạc Lâm.

 

Nghĩ tới đây, Bùi Thanh Y cảm thấy xấu hổ không thể chịu nổi, thật sự không biết nên đối mặt với Lạc Lâm ra sao. Nàng đã từng tưởng tượng rất nhiều lần cảnh tái ngộ với Lạc Lâm, nhưng chưa bao giờ nghĩ nó lại bối rối đến vậy.

 

Nàng vừa hối hận lại vừa tự trách, đồng thời cũng mất đi dũng khí để liên lạc lại với Lạc Lâm.

 

Khi trở về doanh trại, vẻ mặt nàng tràn đầy vẻ không vui.

 

Tuyết Nguyên tưởng rằng đã xảy ra chuyện gì, hỏi nàng nhưng nàng không nói một lời, quay đầu lại nhốt mình trong phòng.

 

"Kỳ lạ, mặt trời hôm nay mọc từ phía tây à?" - Tuyết Nguyên đầy vẻ khó hiểu, thậm chí còn ngẩng đầu nhìn về phía xa nơi mặt trời bị băng tuyết che khuất.

 

Phải biết rằng, Bùi Thanh Y bình thường rất khó gặp được trong trại, đặc biệt là vào giờ này, phần lớn thời gian đều lang thang bên ngoài. Vậy mà hôm nay không chỉ trở về, còn tự nhốt mình trong phòng.

 

Điều này chẳng phải giống như mặt trời mọc từ phía tây sao?

 

"Ôi, thật là già rồi, không hiểu nổi người trẻ bây giờ." - Tuyết Nguyên lắc đầu, cũng không quản chuyện của Bùi Thanh Y nữa.

 

Bùi Thanh Y nhốt mình trong phòng, tâm trạng buồn bực nên dứt khoát ngồi xuống tĩnh tâm, không ngờ lại vô tình nhập định. Khi mở mắt ra lần nữa, đã mấy ngày trôi qua.

 

Vừa mở mắt, nàng lập tức cảm giác xung quanh có điều gì đó không giống.

 

Đúng lúc đó, ngoài cửa sổ truyền đến tiếng trò chuyện khe khẽ. Hai người đang nói rất nhỏ, trong đó có một giọng là của Tuyết Nguyên, còn người kia...

 

Bùi Thanh Y không kìm được nhịp tim đập nhanh, lập tức nhảy xuống giường, xỏ giày chạy ra ngoài.

 

Nàng đột ngột mở cửa, gió tuyết ngược chiều thổi vào, nhưng nàng không cảm thấy chút lạnh nào, ánh mắt không chớp nhìn chằm chằm vào nữ nhân đang quay lưng về phía mình.

 

Nghe thấy tiếng động, nữ nhân ấy quay người lại, khi ánh mắt chạm vào nàng thì trên môi liền nở một nụ cười nhẹ nhàng, dịu dàng.

 

Nụ cười ấy, Bùi Thanh Y quen thuộc vô cùng. Nhiều năm trước, nàng đã từng chìm đắm trong nụ cười ấy, đến mức không thể tự kiềm chế.

 

Dù là hiện tại, khi nhìn thấy nụ cười ấy, nàng vẫn không thể ngăn được cơn sóng lòng trong tim.

 

"Ngươi tỉnh rồi, Tiểu Thất." - Giọng nói ôn hòa, dịu dàng của Lạc Lâm vang lên như ánh nắng hiếm hoi trong băng tuyết.

 

Lời hỏi thăm ấy giống hệt như khi hai người còn ở Ngọc Hành Tông.

 

Cổ họng Bùi Thanh Y nghẹn lại, hốc mắt nóng lên.

 

"Đại... sư tỷ?"

 

Bùi Thanh Y không dám tin vào mắt mình, thậm chí còn nghi ngờ bản thân đang nằm mơ giữa lúc nhập định.

 

Đại sư tỷ của nàng chẳng phải đang tu hành ở Hải Uyên sao? Sao lại đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng?

 

Trong khoảnh khắc ấy, trong lòng Bùi Thanh Y dâng lên một cảm giác mơ hồ, không chân thực.

 

Dường như nhìn ra suy nghĩ của nàng, Lạc Lâm mỉm cười, giơ tay vuốt nhẹ đỉnh đầu nàng một cách thân thuộc.

 

"Là ta, đã lâu không gặp."

 

Bùi Thanh Y không thể kiềm chế nổi nữa, bất chấp có người ngoài hay không, bất chấp Tuyết Nguyên có đang nhìn hay không, nàng lao vào lòng Lạc Lâm, ôm chặt lấy nàng ấy.

 

Lạc Lâm bị nàng va vào suýt ngã, nhưng vẫn ôm chặt lấy nàng, nhẹ nhàng vỗ về lưng nàng.

 

"Ngoan, ngoan, sư tỷ đã trở về rồi."

 

Lạc Lâm nhẹ nhàng dỗ dành.

 

Tuyết Nguyên đứng một bên nhìn thấy cảnh tượng này, không khỏi ngạc nhiên.

 

Ai mà nghĩ được rằng, Bùi Thanh Y - người bình thường lạnh lùng như phán quan, trước mặt Lạc Lâm lại trở thành một người khác hẳn?

 

Thế nhưng đồng thời, Tuyết Nguyên cũng cảm thấy sự tồn tại của mình lúc này có phần thừa thãi.

 

"Khụ." -Tuyết Nguyên hắng giọng, rồi nói: "Vậy thì ta không làm phiền hai người nữa, ta đi trước đây."

 

Bùi Thanh Y lúc này mới nhận ra hành vi của mình có phần vượt quá, nhưng may mắn là Tuyết Nguyên đã nhanh chóng rời đi, không để nàng rơi vào tình cảnh xấu hổ đến mức muốn chui xuống đất.

 

Sau khi Tuyết Nguyên đi, Lạc Lâm nhẹ nhàng vỗ vai Bùi Thanh Y nói: "Được rồi, gió tuyết ở đây quá lớn, chúng ta vào phòng rồi trò chuyện nhé?"

 

Hai má Bùi Thanh Y đỏ bừng, vội vàng buông Lạc Lâm ra, lí nhí đáp lại, rồi cúi đầu mở cửa phòng đưa Lạc Lâm vào trong.

 

Bên trong phòng ấm áp hơn bên ngoài đôi chút, chỉ là nàng chưa đốt củi, nên vẫn còn hơi lạnh với người bình thường. Nhưng Lạc Lâm bây giờ đã là tu sĩ Xuất Khiếu kỳ, chút rét mướt này chẳng đáng gì với nàng.

 

Sự xuất hiện của Lạc Lâm khiến Bùi Thanh Y lúng túng đến mức tay chân vụng về, vội vã nhóm lửa sưởi ấm căn phòng lạnh giá.

 

Lạc Lâm thì nhân lúc ấy đánh giá căn phòng mà Bùi Thanh Y đã ở suốt hai năm qua.

 

Bài trí trong phòng giản dị, tự nhiên, Lạc Lâm cũng nhìn ra được - ngoài chiếc giường ra, những vật dụng khác dường như chưa từng được sử dụng.

 

Bùi Thanh Y nấu nước pha trà, quay đầu lại nhìn Lạc Lâm, có chút ngượng ngùng.

 

"Sư tỷ, ngươi cứ ngồi tùy ý."

 

Lạc Lâm mỉm cười, kéo Bùi Thanh Y ngồi xuống bên giường rồi nói: "Được rồi, không cần gấp gáp. Ngồi xuống nói chuyện với sư tỷ một chút. Chẳng lẽ ngươi không có gì muốn nói với sư tỷ sao?"

 

"Ta..." - Bùi Thanh Y nhất thời không biết nên mở lời thế nào, khuôn mặt đỏ bừng, mãi sau mới lắp bắp hỏi: "Sư tỷ, sao ngươi lại đột nhiên tới đây?"

 

Lạc Lâm không nhịn được cười, nhìn nàng nói: "Chỉ sợ ta không tới, Tiểu Thất của nhà chúng ta sẽ tự giam mình chết lạnh giữa băng tuyết mất."

 

"Ta..." - Bùi Thanh Y sắc mặt càng thêm đỏ, ánh mắt lảng tránh.

 

"Ngươi đó." - Lạc Lâm cười đưa tay nhéo nhẹ má nàng.

 

"Sao hai năm không gặp, tính tình ngươi càng trở nên rụt rè vậy? Hay là thấy xa cách với sư tỷ rồi?"

 

Lạc Lâm nửa đùa nửa thật.

 

"Không! Không phải vậy!" - Bùi Thanh Y vội vàng phủ nhận, thậm chí còn nắm lấy tay áo Lạc Lâm.

 

Đôi mắt nàng không giấu nổi vẻ lo lắng và hoảng hốt. Lạc Lâm thấy vậy, liền dịu dàng vỗ nhẹ tay nàng, trấn an:

 

"Ta biết, ta biết rồi. Tiểu Thất ngoan, là sư tỷ nói sai."

 

"Những năm qua, thật sự đã khiến ngươi chịu thiệt thòi."

 

Hốc mắt Bùi Thanh Y đỏ lên, lắc đầu nói: "Không thiệt thòi gì cả. Ta chỉ là nhớ sư tỷ thôi."

 

Lạc Lâm cong môi cười nói: "Sư tỷ cũng nhớ Tiểu Thất của chúng ta. Cho nên vừa xuất quan liền lập tức chạy đến tìm Tiểu Thất ngay."

 

Bùi Thanh Y đỏ cả tai, cúi đầu thì thầm: "Nhưng như vậy... có làm lỡ hành trình của sư tỷ không? Ngươi không phải còn muốn đi tìm Thủy Huyền Ngọc sao?"

 

"Không sao, thời gian còn kịp. Dù sao cũng phải đến thăm Tiểu Thất một chuyến, ta mới yên tâm được."

 

Câu nói của Lạc Lâm khiến tim Bùi Thanh Y như nóng lên, nàng không dám nhìn thẳng vào Lạc Lâm nữa.

 

"Ta nghe Tuyết Nguyên kể chuyện của ngươi, ngươi rất cố gắng. Cho nên ta mới nói, rõ ràng là chuyện của ta, vậy mà lại khiến ngươi cũng bị cuốn vào." - Lạc Lâm nói.

 

Bùi Thanh Y lập tức lắc đầu: "Không phải, ta muốn giúp sư tỷ. Cho nên chuyện của sư tỷ cũng là chuyện của ta."

 

Lời nói của nàng khiến Lạc Lâm không thể không xúc động. Nhìn sư muội mà mình nuôi từ bé đến lớn, nàng chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn.

 

Bùi Thanh Y sao có thể ngoan như vậy, hiểu chuyện như vậy?

 

Càng nghĩ, nàng lại càng thương xót Bùi Thanh Y.

 

"Hãy chờ nhé, Tiểu Thất. Chờ sư tỷ thu thập đủ Thủy Huyền Ngọc, cả nhà chúng ta sẽ lại được đoàn tụ. Bao gồm cả sư huynh của ngươi, các sư tỷ khác nữa. Chúng ta sẽ lại sống những ngày bình yên như khi ở Ngọc Hành Tông."

 

Lạc Lâm cười nói. Bùi Thanh Y nghe mà như say mê.

 

Nhưng nàng lại nghĩ một chút, cắn môi nói: "Sư tỷ, bây giờ ta cũng đã là tu sĩ Nguyên Anh rồi."

 

"Ừm, ta biết." - Lạc Lâm mỉm cười.

 

"Không, ý ta là..." - Bùi Thanh Y dường như hạ quyết tâm, nhìn Lạc Lâm và nói: "Ta muốn cùng sư tỷ đi tìm Thủy Huyền Ngọc."

 

Nghe vậy, Lạc Lâm kinh ngạc nhìn nàng.

 

Bùi Thanh Y lấy hết dũng khí, nói tiếp: "Ta muốn ở bên cạnh sư tỷ. Hơn nữa tu vi hiện giờ của ta cũng không thể tiến thêm trong thời gian ngắn, ở lại đây xử lý yêu thú quanh vùng cũng chẳng có ích gì. Ta càng muốn đi cùng sư tỷ, giúp ngươi."

 

Lạc Lâm nhìn nàng, ánh mắt không khỏi dịu dàng.

 

Với yêu cầu này, nàng không hề từ chối, chỉ mỉm cười nói: "Được, nếu Tiểu Thất đã muốn, thì cùng ta đi thôi."

 

Bùi Thanh Y vốn nghĩ rằng Lạc Lâm sẽ từ chối, nàng còn định sẵn cách thuyết phục, không ngờ người kia lại lập tức đồng ý.

 

"Ngươi không phản đối sao?" - Bùi Thanh Y kinh ngạc.

 

Lạc Lâm cười, đưa tay nhéo chóp mũi nàng: "Tiểu Thất của nhà ta hiếm khi cầu ta một chuyện, ta làm sư tỷ sao lại nỡ từ chối chứ?"

 

Bùi Thanh Y ngượng ngùng vô cùng, Lạc Lâm lại bật cười.

 

"Sao cái tật dễ thẹn thùng này vẫn không đổi vậy?"

 

Bùi Thanh Y nhỏ giọng phản bác: "Còn không phải do sư tỷ."

 

"Tốt, tốt, là lỗi của ta. Vậy giờ tâm trạng Tiểu Thất tốt hơn chưa?" - Lạc Lâm cười hỏi.

 

Bùi Thanh Y khựng lại, theo phản xạ đáp: "Không có tâm trạng không tốt."

 

"Nói dối." - Lạc Lâm bất đắc dĩ.

 

"Tâm tình ngươi không tốt đến mức ta còn cảm nhận được tận Hải Uyên. Không vui thì là không vui, ta đâu phải người ngoài. Có chuyện gì thì nói với sư tỷ, hay là giờ trưởng thành rồi, sư tỷ cũng biến thành người xa lạ sao?"

 

"Không phải." - Bùi Thanh Y khẽ cắn môi, muốn nói lại thôi.

 

Giờ đây nàng không thể nói hết mọi điều với Lạc Lâm.

 

Nàng yêu Lạc Lâm, muốn ở bên nàng ấy cả đời. Nhưng các nàng đều là nữ tử, nàng không chắc Lạc Lâm có thể chấp nhận được hay không. Nếu bị từ chối, e rằng mối quan hệ hiện tại cũng không còn.

 

Ít nhất bây giờ, nàng vẫn có thể làm nũng trong vòng tay Lạc Lâm, tận hưởng sự dịu dàng chỉ dành riêng cho nàng ấy.

 

Nàng không dám mạo hiểm, chỉ muốn tiếp tục ở bên cạnh Lạc Lâm mà thôi.

Bình Luận (0)
Comment