Đại Sư Tỷ Quá Khó Làm!

Chương 75

Bùi Thanh Y một mình kéo Lạc Lâm đến một góc vắng vẻ, sau đó từ trong túi Càn Khôn của mình lấy ra quả trứng mà nàng đã tìm được ở cánh đồng tuyết - Thánh Thú Băng Hoàng. Trên bề mặt quả trứng giờ đây đã xuất hiện vài vết rạn nhỏ, những mảnh ánh sáng yếu ớt lấp lánh từ bên trong tản mát ra, trông như sắp nở.

 

"Đây là gì vậy?" Lạc Lâm lộ vẻ kinh ngạc.

 

"Là trứng của Thánh Thú Băng Hoàng ở cánh đồng tuyết, ta vô tình tìm được quả trứng của nó, hiện tại xem ra cũng sắp nở rồi. Ta muốn đưa nó cho sư tỷ, Băng Hoàng mang theo lực lượng cường đại, sư tỷ trong quá trình gánh chịu Càn Nguyên Chi Cảnh đã tiêu hao quá nhiều, quả trứng này của Băng Hoàng có thể xem như một tầng bảo đảm." Bùi Thanh Y giải thích, sau đó lại vội vàng nói thêm: "Trước kia ta do dự, không phải là không muốn đưa, chỉ là đang suy nghĩ xem liệu có khả thi hay không thôi."

 

Lạc Lâm nghe xong thấy buồn cười, nhưng vẫn dịu dàng vuốt đầu Bùi Thanh Y, nói: "ta hiểu rồi.Làm cho Tiểu Thất nhà ta lo lắng nhiều rồi, tiểu Thất yên tâm, sư tỷ chưa bao giờ trách ngươi."

 

"Sư tỷ..." Bùi Thanh Y ánh mắt ánh lên chút ánh sáng vụn, đưa quả trứng Băng Hoàng đến trước mặt Lạc Lâm.

 

Lạc Lâm mỉm cười, nhưng lại nhét quả trứng Băng Hoàng trở lại vào trong lòng nàng, đối mặt với ánh mắt khó hiểu của Bùi Thanh Y, Lạc Lâm dịu dàng nở nụ cười, giọng nói mềm mại: "ta sao có thể chiếm đoạt cơ duyên mà sư muội mình đã gian khổ đạt được chứ? Hơn nữa, hiện tại có các ngươi ở bên cạnh ta, giúp ta san sẻ gánh nặng, cho dù có tiêu hao thì ta cũng vẫn chịu đựng được. Cái gọi là tiêu hao bây giờ, cùng lắm là mỗi ngày tu hành, Linh khí đều phải trả về cho Càn Nguyên Chi Cảnh thôi. Ta hiện giờ đã đột phá đến hậu kỳ, tu vi có chậm lại một chút cũng không sao. Hơn nữa, vì giúp ta, các ngươi tu hành cũng phải chậm lại, ta nào còn mặt mũi mà nhận lấy bảo vật quý giá như thế?"

 

Bùi Thanh Y nghe vậy thì lập tức lo lắng nói: "Tu hành của ta chậm lại cũng không sao hết, ta chỉ hy vọng sư tỷ không xảy ra chuyện gì."

 

Lạc Lâm mỉm cười, nhẹ nhàng nhéo hai má Bùi Thanh Y: "Sư tỷ đương nhiên sẽ không có việc gì rồi. Sư tỷ sẽ luôn ở bên cạnh ngươi. Cho nên, sư tỷ hy vọng tiểu Thất của chúng ta cũng phải trở nên mạnh mẽ, nếu không để sư tỷ cứ lo lắng mãi, ta thật sự sẽ u sầu đến chết mất."

 

Bị Lạc Lâm nói đến mức này, Bùi Thanh Y cũng không tiện nói gì thêm, nàng mím môi rồi nghiêm túc nói: "Ta sẽ không để sư tỷ thất vọng."

 

"Được, được." Lạc Lâm cười, đáp lại.

 

Giải tỏa được nguyên do khiến Bùi Thanh Y những ngày gần đây cứ xuất thần, Lạc Lâm cũng nhẹ lòng hơn nhiều. Nàng bảo Bùi Thanh Y thu xếp quả trứng Băng Hoàng cẩn thận, rồi cùng nàng trở về chỗ mọi người.

 

"Ồ, thì thầm xong rồi à?" Nhìn thấy hai người trở về, Phương Thiến - người đã sớm đùa giỡn xong - hỏi với giọng pha chút trêu chọc.

 

"Sao thế, ngươi không phải đi chỉnh đốn Giang Nhị à? Sao ta thấy chiến tích chẳng vẻ vang gì vậy?" Lạc Lâm dĩ nhiên nghe ra ý tứ trong lời nói của nàng, bèn hỏi ngược lại.

 

Phương Thiến sắc mặt thoáng vặn vẹo, nghiến răng nói: "Đừng nhắc nữa! Nhị sư huynh thật quá đáng! Toàn núp sau lưng Vệ Ương tẩu tẩu mà trốn, thật là mất hết mặt mũi!"

 

Lạc Lâm gật đầu: "Đúng là không biết xấu hổ."

 

Giang Du đứng bên cạnh nghe vậy thì không phục, nói: "thê tử ta che chở ta thì ta xấu hổ chỗ nào?"

 

Vệ Ương không phải là người mặt dày, lúc trước khi mấy người kia gây chuyện nàng còn có chút ngượng, nhưng giờ lại bị nhắc lại chuyện cũ, nàng không nhịn được nữa. Nàng đưa tay nhéo tai Giang Du, giận dữ nói: "Ngươi mà còn giỡn nữa thì ta mặc kệ ngươi luôn."

 

Giang Du lúc này mới chịu cười làm lành, thu lại thái độ giỡn hớt.

 

Sau khi mọi người ồn ào một trận, Lạc Lâm nhìn về phía mấy vị thủ hộ giả rồi nói: "Giang Nhị cũng đã đột phá, chúng ta cũng nên rời đi rồi. Những năm qua thật cảm tạ các tiền bối đã tận tâm dạy dỗ và chăm lo."

 

Nói rồi, nàng dẫn đoàn người Ngọc Hành Tông hành lễ với sáu vị thủ hộ giả.

 

Sáu người thấy vậy liền vội vàng xua tay, Hải Uyên hỏi: "Bây giờ đã muốn đi sao?"

 

Lạc Lâm gật đầu: "Vâng."

 

"Thôi được, người đã quyết định thì cứ đi đi. Sau này nhớ quay lại thăm mấy lão già chúng ta nhiều một chút nhé." Hải Uyên không giữ lại, chỉ mỉm cười nói.

 

Lạc Lâm cũng cười đáp: "Nhớ rồi."

 

Hải Uyên gật đầu, dẫn mấy vị thủ hộ giả tránh sang một bên, để lộ ra một khoảng đất trống. Lạc Lâm giơ tay kết quyết, rất nhanh một pháp trận xuất hiện trước mặt họ.

 

Mọi người Cửu Tiêu đại lục đều bước lên, lúc rời đi còn quay người lại hành lễ với các vị thủ hộ giả. Sau đó, hào quang lóe lên, thân ảnh của họ biến mất.

 

Hai năm thời gian, nói dài không dài, nói ngắn cũng không ngắn, nhưng đã đủ để phát sinh biết bao chuyện.

 

Ma tộc hoành hành ngang ngược, toàn bộ chính đạo đều bận rộn đối kháng với ma tộc, đến mức lực bất tòng tâm. Nhân gian khắp nơi chiến hỏa lan tràn, toàn bộ sinh linh Cửu Tiêu đại lục lâm vào cảnh lầm than. Đến cả tông môn từng huy hoàng như Cửu Dương Tông cũng trở nên tiêu điều.

 

Bọn họ lúc đi là từ Cửu Dương Tông xuất phát, lúc trở về cũng dĩ nhiên là đến đó trước. Nhìn thấy cảnh tượng tiêu điều, đệ tử vốn còn vui mừng vì được trở về sắc mặt lập tức tối sầm.

 

Vệ Ương phản ứng nhanh nhất, lập tức chạy về phía đại điện của Cửu Dương Tông, những người còn lại thấy vậy cũng vội vàng theo sau, cả đoàn người Ngọc Hành Tông cũng không ngoại lệ.

 

Chạy đến đại điện, chỉ thấy một tiểu đồng đang quét dọn. Khi thấy họ, tiểu đồng giật mình một phen mới lấy lại tinh thần mở miệng: "Đại... Đại sư tỷ..."

 

Vệ Ương căng thẳng gật đầu: "Là ta. Tiểu Trương sư đệ, chưởng môn sư tôn đâu?"

 

Tiểu đồng lập tức vui mừng: "Thật sự là đại sư tỷ! Tốt quá rồi! Ta đi mời sư tôn ngay đây!" Nói xong liền cắm đầu chạy.

 

Vệ Ương thấy vậy, nét mặt mới dịu đi đôi chút. Giang Du ở bên cạnh vội an ủi: "Đừng lo, chắc chắn không có chuyện gì."

 

Vệ Ương khẽ gật đầu, nhưng nhìn ra được vẫn có chút sốt ruột.

 

May mà không lâu sau, chưởng môn Cửu Dương Tông là Tiêu Tề dẫn theo vài vị trưởng lão tới nơi. Vừa nhìn thấy Tiêu Tề, Vệ Ương lập tức quỳ xuống: "Sư tôn, đệ tử Vệ Ương bái kiến sư tôn!"

 

Tiêu Tề thấy đệ tử yêu trở về thì vui mừng vô cùng: "Tốt lắm, tốt lắm, trở về là tốt rồi!"

 

Các đệ tử Cửu Dương Tông đồng loạt hành lễ: "Bái kiến chưởng môn!"

 

Tiêu Tề liên tục nói: "trở về là tốt."

 

Đám người Ngọc Hành Tông nhìn nhau, Hứa Thanh Thanh nhỏ giọng: "Chúng ta cũng phải hành lễ sao?"

 

"Ờ... chắc phải? Dù sao họ cũng là tiền bối. Nhưng mà cảm giác họ giờ chẳng để tâm đ ến tụi mình lắm..."

 

Đang lúc họ thì thầm, Tiêu Tề lên tiếng: "Mấy vị tiểu hữu Ngọc Hành Tông cũng đến rồi à."

 

Bị gọi đích danh, họ không thể làm lơ, đành thật thà hành lễ: "Bái kiến Tiêu chưởng môn."

 

Tiêu Tề vẫn lặp lại câu nói kia: "Trở về là tốt rồi."

 

Sau đó, ánh mắt Tiêu Tề quét một vòng rồi khẽ nhíu mày: "A? Dục Xuyên đâu?"

 

Nghe vậy, nhóm người vừa trở về từ Càn Nguyên Chi Cảnh liền trầm mặc. Tiêu Tề nhìn ra điều bất thường, quay sang Vệ Ương. Nàng không hề tránh né, thản nhiên nói: "Việc này, đệ tử đang định bẩm báo với sư tôn."

 

Và nàng kể lại toàn bộ những việc đã xảy ra trong hai năm qua, kể cả chuyện liên quan đến Hoắc Dục Xuyên. Tiêu Tề nghe xong, lông mày nhíu chặt, tức giận cực điểm: "Tên nghịch đồ này, thật sự quá đáng!"

 

Ông hít sâu một hơi, sau đó nhìn Lạc Lâm: "Việc này ta nhất định sẽ cho chư vị một công đạo. Nhưng hiện tại, Cửu Dương Tông đang toàn lực đối phó ma tộc, nhất thời không thể phân thân."

 

Nghe vậy, đừng nói là Lạc Lâm, ngay cả những người khác cũng đều sững sờ.

 

"Ma tộc?" Lạc Lâm nhíu mày.

 

"Khi các người vừa rời đi, Ma Tôn Dạ Ly đã tìm tới cửa." Tiêu Tề thở dài.

 

"Cái gì?" Mọi người đồng loạt kinh ngạc.

 

"Hôm đó, ta cùng Lăng chưởng môn đã tiêu hao linh lực cực lớn vì mở bí cảnh, sau đó lại bị tấn công. Nếu không có Lăng chưởng môn ra tay, chỉ sợ Cửu Dương Tông đã bị diệt. Nhưng tiếc là, trận chiến đó khiến Lăng chưởng môn trọng thương, hiện đang bế quan trị thương. Nếu không, đám ma tộc kia sao dám ngang ngược như thế."

 

"Lăng sư tôn ta bị thương?!" Lạc Lâm kinh hãi nhìn Tiêu Tề.

 

"Ừ. Khi ấy, linh lực của hắn đã cạn, còn phải gắng gượng chịu một kích toàn lực của Ma Tôn. Đợi các ngươi rời đi hắn mới ngã xuống."

 

Lạc Lâm run run ngón tay. Lăng Tiêu là tu sĩ Đại Thừa kỳ duy nhất, có thể làm hắn trọng thương thực sự rất hiếm, trừ phi lúc đó hắn đã tiêu hao toàn bộ linh lực vì Càn Nguyên Chi Cảnh. Điều đó cũng lý giải vì sao Lăng Tiêu không sớm mở bí cảnh, mà phải đợi đến khi đột phá Đại Thừa.

 

Lạc Lâm sắc mặt thay đổi, sau đó chắp tay nói: "Tiền bối, vãn bối giờ muốn lập tức trở về tông môn, không tiện ở lại lâu, xin thứ lỗi."

 

Nói xong liền rời đi.

 

Người của Ngọc Hành Tông thấy nàng vội vã như vậy cũng không tiện hỏi nhiều, cùng nhau đuổi theo. Trên đường, mọi người gắng sức chạy, ba ngày sau đã tới Ngọc Hành Sơn. Nhưng lúc đến nơi thì phát hiện toàn bộ Ngọc Hành Sơn và Ngọc Hành Trấn đều bị bao phủ trong kết giới ánh vàng.

 

Nhận ra linh lực quen thuộc, mọi người đều hiểu rõ, không nói nhiều, lập tức tiến vào sơn môn.

 

Khi Lạc Lâm đẩy cửa đại điện, trông thấy nam tử tóc bạc tuấn tú ngồi tĩnh tọa ở giữa, trong phút chốc vành mắt nàng đỏ hoe.

 

Dường như cảm nhận được sự có mặt của họ, nam tử mở mắt, mỉm cười nói: "Về rồi."

 

"Ừ." Lạc Lâm tiến đến, chẳng thèm giữ ý tứ gì mà ngồi phịch xuống trước mặt hắn: "Lần trước nhìn ngươi không vừa mắt, lớn hơn ta mấy trăm tuổi mà còn trẻ hơn cả ta. Giờ thì hay rồi, già thật rồi."

 

Lăng Tiêu cười nói: "Như vậy cũng tốt."

 

Lạc Lâm mặt không cảm xúc: "Đúng vậy, lần này trở thành lão bất tử* rồi."

 

Lăng Tiêu nhăn mặt: "Vừa mới về, không thể nói lời dễ nghe chút sao?"

 

Lạc Lâm cười lạnh: "Ngươi nghĩ ta sẽ à? Ta chỉ xem ngươi có biết đường tự tìm chết nữa không thôi."

 

Lăng Tiêu: "... Ta là sư tôn của ngươi đấy!"

 

Lạc Lâm: "Cho dù ngươi là cha ta ta cũng mặc kệ, mau đứng dậy, viện này bị ngươi làm thành cái dạng gì rồi."

 

Lăng Tiêu: uất ức, sắp khóc.jpg

 

Lạc Lâm: "Sư muội ta đang ở ngoài đấy, ngươi mà khóc, ta gọi họ vào xem."

 

Lăng Tiêu: "...."

 

đúng thật là đồ đệ ruột của hắn!!!
------

 

"Lão bất tử" là một cách nói mang sắc thái mắng nhiếc hoặc khinh miệt, thường dùng để chỉ một người già đáng ghét, dai dẳng không chịu chết, hoặc can thiệp vào chuyện không phải của mình. Tùy theo ngữ cảnh, từ này có thể mang tính chế giễu, giận dữ hoặc khinh bỉ.

Bình Luận (0)
Comment