Đại Sư Tỷ Quá Khó Làm!

Chương 95

Giang Du và Vệ Ương cuối cùng cũng định hôn sự, chuyện này khiến Giang Du vui mừng mấy ngày liền, đến mức nhìn những người khác cũng không khỏi lắc đầu cảm thán.

 

"Nhị sư huynh thế này còn có thể cứu vãn được không?" - Tạ Dụ An bĩu môi hỏi.

 

"Không cứu nổi." - Lạc Lâm trả lời, vừa nói vừa lột vỏ một quả quýt trong tay, rồi đưa một múi quýt đến bên môi Bùi Thanh Y.

 

Ban đầu Bùi Thanh Y có chút ngượng ngùng, nhưng từ sau khi nàng ở bên Lạc Lâm, lá gan của nàng cũng lớn dần, lúc này liền tiến lên cắn lấy múi quýt, đầu lưỡi còn nhân lúc không ai chú ý, khẽ li3m nhẹ đầu ngón tay của Lạc Lâm một cái. Động tác này khiến Lạc Lâm suýt nữa đỏ mặt đến mức không biết phải làm gì. Nàng thu tay lại một cách tự nhiên, khẽ ho một tiếng, làm ra vẻ điềm đạm, hỏi:

 

"Phương Ngũ và các nàng khi nào mới quay về?"

 

Chỉ là Lạc Lâm không ngờ rằng, lúc nàng quay đầu lại thì vừa vặn bị Bùi Thanh Y nhìn thấy tai nàng đỏ ửng ẩn dưới làn tóc. Bùi Thanh Y không nhịn được, khẽ phì cười một tiếng. Lạc Lâm lườm nàng một cái, có chút xấu hổ, Bùi Thanh Y lập tức ngoan ngoãn ngồi thẳng dậy, trên mặt hoàn toàn không còn chút ý cười nào, giống như tiếng cười vừa rồi chỉ là ảo giác của mọi người mà thôi.

 

Bị ép ăn cả miệng "cơm chó", Tạ Dụ An mặt không biểu cảm nói: "Ta đã gửi thư rồi, chắc mấy ngày nữa họ sẽ trở về."

 

"Vậy là được." - Lạc Lâm cũng thấy ngượng nên vội đáp lời. "Chờ các nàng trở về, chúng ta cũng phải lên đường đến Nam Dương, thật là... chỉ mong sau chuyến này, không phải cứ động tí là phải đi xa như vậy nữa." - Nói rồi, nàng giơ tay xoa xoa mi tâm.

 

"Chỉ mong thế thôi, ta còn đang nghiên cứu mà chẳng thể chuyên tâm tiếp tục." - Tạ Dụ An than thở, giọng đầy oán trách.

 

Lạc Lâm nhún vai, ra hiệu chuyện như thế nàng cũng không có cách gì. May mắn là cũng không để mọi người đợi quá lâu, chưa đến hai ngày sau, Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh đã an toàn đáp phi thuyền trở về. Cùng trở về còn có người quản sự bên cạnh Sở Ly.

 

"Sư tỷ! Sư tỷ! Chúng ta về rồi! Tam sư tỷ còn cho rất nhiều đồ tốt!" - Phương Thiến vừa bước vào cửa đã rối rít gọi to.

 

Lạc Lâm đưa tay bịt tai lại: "Đừng hét to thế, ta nghe thấy rồi. Ngươi muốn làm ta điếc sao?"

 

Phương Thiến lè lưỡi, còn vị quản sự kia thì chắp tay với Lạc Lâm nói:

 

"Lạc chân nhân, bệ hạ sai chúng ta đưa tới một ít lễ vật, nói là để mừng Giang Du chân nhân thành hôn. Bệ hạ nói, hiện giờ Sở quốc đang trong thời kỳ phục hưng, nàng rất muốn đích thân tham dự, nhưng nay lực bất tòng tâm, cho nên đặc biệt chuẩn bị hậu lễ, chúc Giang chân nhân và Vệ chân nhân trăm năm hòa hợp, tình thâm nghĩa nặng."

 

"Làm phiền quản sự rồi." - Lạc Lâm gật đầu, thái độ rất khách khí.

 

"Chân nhân khách khí rồi, đây đều là phận sự của ta." - Quản sự mỉm cười đáp lời, rồi nói thêm: "Bệ hạ còn nói, chiếc phi thuyền này cũng tặng cho Ngọc Hành Tông, có một chiếc phi thuyền thì tiện lợi hơn nhiều. Dù sao số lượng đồ mang theo rất nhiều, lại cần thể diện khi đi chúc lễ, dùng rương lớn mới hợp lễ nghi."

 

Lạc Lâm sờ sờ mũi. Ngọc Hành Tông vốn chẳng phải đại tông môn gì, từ trước tới nay ra ngoài đều là đệ tử cưỡi kiếm bay, đâu có nói đến việc mua phi thuyền như thế này. Không ngờ Sở Ly vẫn nhớ rõ, còn đặc biệt chuẩn bị cho các nàng một chiếc.

 

"Vất vả cho quản sự rồi, ta biết rồi." - Lạc Lâm gật đầu, đích thân rót trà mời khách.

 

Quản sự nhận lấy chén trà, khách khí nhấp một ngụm, sau đó từ tay áo lấy ra một quyển sổ nhỏ: "Trên đây là danh sách lễ vật bệ hạ gửi đến, kính xin chân nhân kiểm tra qua."

 

Lạc Lâm nhận lấy, gọi Phương Thiến lại: "Ngươi dẫn các sư huynh sư muội đi kiểm kê một chút."

 

"Vâng! Ta đi ngay!" - Phương Thiến nhanh chóng đáp lời. Nàng cầm sổ rồi chạy ra cửa, lớn tiếng hô:

 

"Sư huynh sư muội! Làm việc thôi!"

 

Giọng nói lớn đến mức khiến khóe miệng Lạc Lâm cũng phải giật giật. Nhưng quản sự thì dường như đã quen, cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên.

 

Dưới sự hợp sức của mọi người, đến chiều tối cũng kiểm kê xong xuôi số đồ, tiễn quản sự và đoàn người trở về.

 

Nhìn đống rương to nhỏ chồng chất kia, Phương Thiến không nhịn được tặc lưỡi: "Trời ạ, Tam sư tỷ đúng là bá đạo thật."

 

Mọi người đều gật đầu tán thành.

 

Lăng Tiêu cười nói: "Tốt rồi, lần này cái gì cũng đầy đủ, chúng ta chuẩn bị xuất phát thôi."

 

Lạc Lâm suy nghĩ một chút rồi nói: "Cũng được, đi xem có việc gì giúp được, Giang Nhị thành hôn, chúng ta cũng không thể để Cửu Dương Tông lo hết."

 

Mọi người nghe vậy đều gật đầu đồng tình. Ngày hôm sau, cả nhóm liền ngồi phi thuyền lên đường đi Nam Dương.

 

"Nói thật lòng, con đường này ta nhắm mắt cũng có thể bay." - Phương Thiến cằn nhằn.

 

"Bình thường nhắm mắt lại là để quay vòng tại chỗ thôi." - Hứa Thanh Thanh không khách khí vạch trần.

 

"Im đi!"

 

"Hì hì!"

 

Nhìn hai người trên boong phi thuyền đùa giỡn, Lạc Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, rồi quay sang nhìn Bùi Thanh Y bên cạnh, liền thấy nàng đang chăm chú nhìn mình không chớp mắt.

 

"Sao vậy?" - Lạc Lâm dịu dàng hỏi.

 

Bùi Thanh Y khẽ lắc đầu, rồi mỉm cười nói: "Không có gì, chỉ là cảm thấy, dưới ánh chiều tà, sư tỷ thật sự dịu dàng đến lạ thường."

 

Lạc Lâm ngẩn người, mặt dần đỏ lên, nàng cúi đầu nói nhỏ: "Đừng nói linh tinh."

 

"Ta đâu có nói linh tinh, ta thật sự cảm thấy sư tỷ dịu dàng và rất đẹp." - Bùi Thanh Y trả lời.

 

Từ sau khi nàng ở bên Bùi Thanh Y, đối phương ngày càng thẳng thắn, mỗi khi đối mặt nàng thì lời yêu thương đều dễ dàng nói ra, trái lại bản thân Lạc Lâm lại càng lúc càng khó mở miệng, đối diện với tình cảm không chút che giấu của Bùi Thanh Y thì lại xấu hổ, không biết nên đáp lại thế nào.

 

Nàng cũng không hiểu vì sao, vì sao bản thân không thể thẳng thắn như Bùi Thanh Y, lúc nào cũng thấy ngại ngùng khó xử. Tình huống của Lạc Lâm, Bùi Thanh Y đương nhiên nhìn thấy trong mắt, nhưng nàng kiên nhẫn, để cho Lạc Lâm dần dần quen thuộc, không hề ép buộc nàng phải giống mình.

 

Vốn dĩ mỗi người yêu một cách khác nhau, Lạc Lâm không giỏi nói lời yêu, nhưng nàng lại thể hiện tình cảm qua từng việc nhỏ trong cuộc sống. Về mặt này, nàng đã chiếm ưu thế tuyệt đối, nên Bùi Thanh Y chỉ có thể càng thẳng thắn thể hiện tình yêu của mình, để Lạc Lâm biết rằng, tình cảm nàng dành cho Lạc Lâm chưa bao giờ cần che giấu.

 

Dĩ nhiên, nàng cũng hy vọng Lạc Lâm có thể đối xử với mình như thế, nhưng nghĩ đến tính cách thẹn thùng của đối phương, nàng cũng không để bụng.

 

"Tiểu sư muội! Ngươi qua đây một chút!" - Không xa, Phương Thiến đột nhiên gọi Bùi Thanh Y.

 

Bùi Thanh Y chớp mắt mấy cái, rồi quay sang Lạc Lâm nói: "Sư tỷ, ta đi một lát."

 

Lạc Lâm liếc nhìn hai người kia, hơi nhíu mày, nhưng vẫn gật đầu: "Được."

 

Bùi Thanh Y thu hết động tác nhỏ của nàng vào mắt, lập tức cong môi cười, đưa tay kéo tay nàng: "Ta sẽ nhanh chóng quay lại, sư tỷ chờ ta nhé."

 

Lạc Lâm bị hành động nhỏ này của nàng làm vui lòng, không nhịn được cười nói: "Được, ngươi đi đi, ta chờ ngươi."

 

Thấy vậy, Bùi Thanh Y liền tiến tới hôn nhẹ lên má Lạc Lâm một cái, sau đó chạy về phía Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh.

 

Lạc Lâm ngây người đứng tại chỗ, nơi má vừa bị hôn nóng ran, liếc mắt nhìn ánh mắt trêu chọc của những người khác, chỉ có thể cố gắng giữ vẻ bình tĩnh, lần lượt lườm từng người một.

 

Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh kéo Bùi Thanh Y vào một gian phòng nhỏ trong phi thuyền, không cho Lạc Lâm nhìn thấy gì cả, khiến Lạc Lâm thấy hơi khó chịu. Nàng không biết hai người kia định dạy cho Bùi Thanh Y cái gì kỳ quái. Tiểu sư muội của nàng vốn ngoan ngoãn đáng yêu, sắp bị hai người này làm hư rồi!

 

Mặt khác, Bùi Thanh Y bị kéo đi, quay sang hỏi: "Ngũ sư tỷ, Lục sư tỷ, hai người gọi ta đến là có chuyện gì vậy?"

 

"Đừng vội, tiểu Thất, chúng ta chuẩn bị cho ngươi và đại sư tỷ vài thứ tốt." - Phương Thiến vừa nói vừa lấy ra từ túi Càn Khôn một đống bản vẽ không có bìa, đưa cho Bùi Thanh Y.

 

Bùi Thanh Y mơ hồ nhận lấy: "Vậy sao không đưa cho sư tỷ, mà lại đưa ta?"

 

"Bởi vì... bởi vì..." - Hai người lắp bắp, không biết nên nói sao.

 

Bùi Thanh Y thấy thế, liền biết bên trong có gì mờ ám, nàng tiện tay mở bản *****ên ra xem, vừa nhìn rõ nội dung bên trong liền giật mình suýt nữa ném hết bản vẽ ra ngoài.

 

"Cái này! Mấy thứ này..." - Dù là người điềm tĩnh như Bùi Thanh Y, khi nhìn thấy nội dung bản vẽ cũng đỏ mặt bừng bừng, trông vô cùng bối rối.

 

"Giờ thì biết vì sao không thể đưa cho đại sư tỷ rồi chứ? Nếu để sư tỷ thấy, chúng ta liệu còn sống nổi trên chiếc phi thuyền này không?" - Phương Thiến nhún vai.

 

"Cái này... cái này quá... Không, ta không nhận được." - Bùi Thanh Y hoảng loạn, định trả bản vẽ lại.

 

"Ê ê ê, đừng mà, tiểu sư muội! Đây là công sức ta và ngươi Ngũ sư tỷ tìm kiếm cẩn thận, dù sao ngươi và đại sư tỷ đều chưa có kinh nghiệm, mấy thứ này là vì các ngươi thật lòng đó." - Hứa Thanh Thanh vội vàng giữ lại.

 

Mặt Bùi Thanh Y đỏ rực, cầm đống bản vẽ như thể đang ôm củ khoai nóng, giọng nói cũng lắp bắp:

 

"Cái này thật sự không được, ta không thể..."

 

"Ái chà, ngươi đừng vội." - Phương Thiến cắt lời: "Mấy thứ này ngươi cứ giữ, lúc nào muốn thì xem, chúng ta chỉ là muốn giúp các ngươi có chút kinh nghiệm. Nếu không có gì cả mà làm liều, thì đến lúc đó lại chịu khổ, cũng chỉ có thể từ từ mò mẫm mà thôi."

 

Bùi Thanh Y không biết nói gì, ngây ngốc đứng tại chỗ.

 

"Tóm lại, đồ thì chúng ta đưa rồi, muốn xem hay không là quyết định của ngươi. Thật ra cũng không có gì to tát, bình thường trước khi thành thân, người ta còn phải xem thứ này cho biết, chúng ta chỉ là tìm mấy bản vẽ của hai nữ tử thôi." - Phương Thiến nói xong thì cùng Hứa Thanh Thanh rời đi, để lại Bùi Thanh Y đứng đó trong gió bàng hoàng.

 

Chỉ là, cuối cùng nàng vẫn đem toàn bộ đống bản vẽ cất vào túi Càn Khôn. Những thứ này, đừng nói Phương Thiến và Hứa Thanh Thanh, ngay cả nàng cũng không dám để Lạc Lâm biết.

 

Cho nên, khi rời khỏi phòng và bị Lạc Lâm hỏi thăm, nàng chỉ giả bộ bình tĩnh mà đánh trống lảng. Đùa sao, chuyện này nàng sao dám nói với Lạc Lâm được!

 

Chỉ là... sau khi nhìn qua những bản vẽ kia, giờ nghĩ đến tối nay còn phải cùng Lạc Lâm nằm chung giường, nàng liền cảm thấy trong lòng rối bời không yên. Nàng vội vã làm cho bản thân bình tĩnh lại - nàng là người tu kiếm, không thể vì mấy chuyện này mà loạn tâm được.

 

Hơn nữa... hơn nữa... Dù cho thật sự có chuyện đó, cũng phải được Lạc Lâm đồng ý trước mới được!

Bình Luận (0)
Comment