Đợi mọi người rời khỏi bàn ăn, đạo diễn liền quay sang gọi:
“Vu Âm, lại đây. Tôi có chuyện muốn bàn với cô.”
Vu Âm cùng Lý Triều Phong bước tới. Đạo diễn hạ giọng, vẻ mặt đầy nghi hoặc:
“Các cô làm gì mà kỳ lạ vậy? Sáng nay đi một vòng thôi mà trở về đã như người khác. Ai mà tin được cả nhóm khỏe mạnh lại bảo là đang giảm cân, không ăn cơm? Hôm qua còn thấy ăn mì gói ngon lành cơ mà!”
Nhận thấy không thể giấu thêm, Vu Âm thẳng thắn kể lại mọi chuyện. Cô giải thích về tà ám trú ngụ trong núi, những điều bất thường mà cô phát hiện, và cả các món ăn có dấu hiệu lạ.
Nghe xong, đạo diễn nhíu mày, im lặng một lúc rồi hỏi:
“Thế này là sao? Chuyện này cô nói thật chứ?”
Vu Âm cười nhạt:
“Có thật hay không, chiều nay ông sẽ rõ. Tôi cần sự phối hợp từ ông và mọi người để đảm bảo an toàn.”
Cô tiếp tục:
“Tôi sẽ lập một kết giới ở khu đất trống gần đây để bảo vệ mọi người. Trước khi tôi quay lại, không ai được rời khỏi kết giới, trừ khi có lá bùa của tôi. Nếu ai tự ý bước ra ngoài, tôi sẽ không chịu trách nhiệm.”
Đạo diễn tuy không hoàn toàn tin tưởng, nhưng cũng không phản đối. Ông gật đầu:
“Được, tôi sẽ làm theo lời cô. Nhưng nhớ, không để xảy ra chuyện gì nguy hiểm đâu đấy.”
Vu Âm mỉm cười, xoay người gọi to:
“Lý Triều Phong! Lư Khai Nguyên! Hai cậu lại đây, giúp tôi một tay.”
Hai người bối rối nhưng vẫn tiến tới. Đạo diễn cũng gật đầu, ra hiệu cho họ đi theo Vu Âm.
Vu Âm lấy ra những lá bùa đã chuẩn bị từ sáng. Dưới sự che chắn của Lý Triều Phong và Lư Khai Nguyên, cô cẩn thận chôn bùa ở những vị trí quan trọng quanh khu đất trống. Sau đó, cô dùng hòn đá vẽ các đường liên kết, hoàn thành trận pháp kết giới.
Xong xuôi, cô gọi:
“Bảo đạo diễn dẫn mọi người vào đây.”
Lý Triều Phong nhanh chóng chạy đi truyền lời. Một lúc sau, cả đoàn làm phim, bao gồm diễn viên, trợ lý và nhân viên, đều được tập hợp trong khu vực đã định.
Khi tất cả ổn định, Vu Âm giơ cao một lá bùa vàng, mười ngón tay cô khua động như múa, lá bùa lập tức bay lên không trung.
“Kết giới khởi động!”
Ngay khi cô nói xong, một vòng sáng trắng hiện ra từ mặt đất, bao quanh mọi người như một hàng rào vô hình.
Vu Âm lên tiếng dặn dò:
“Mọi người có thể thấy hàng rào này, nhưng người bên ngoài sẽ không nhìn thấy. Hãy ở yên trong đây, đừng bước ra ngoài, nếu không hậu quả khó lường. Tôi sẽ quay lại sớm nhất.”
Lý Triều Phong gật đầu:
“Yên tâm, Vu Âm. Chúng tôi sẽ không ra ngoài đâu, c.h.ế.t cũng không.”
Nghe vậy, Vu Âm gật nhẹ, không nói thêm lời nào mà quay người bước đi. Chỉ trong vài bước, bóng dáng cô đã biến mất trước mắt mọi người, khiến cả đoàn tròn mắt kinh ngạc.
Vu Âm sử dụng pháp thuật, bỏ qua đoạn đường núi dài dằng dặc, trực tiếp tiến thẳng đến ngôi miếu tà ám.
Khi vào trong, cô nhìn thấy Lý Tư nằm im lìm, linh khí cô từng truyền cho anh đã cạn kiệt, khiến anh rơi vào trạng thái hôn mê.
Vu Âm bước tới, lấy một giọt m.á.u từ trán Lý Tư rồi chấm lên một lá bùa. Cô bọc lá bùa vào một nén hương lấy từ lư hương ngoài sân miếu. Với một phép thuật đơn giản, nén hương cùng lá bùa vừa rơi xuống đất đã hóa thành một hình nhân giống hệt Lý Tư.
Đây là mồi nhử cô chuẩn bị để đánh lạc hướng tà ác.
Tiếp theo, Vu Âm vẽ một trận pháp trói buộc quanh lư hương, sẵn sàng đối phó. Khi mọi thứ đã xong, cô bước vào chính điện, tiến thẳng đến bức tượng Sơn Thần.
Không do dự, Vu Âm rút cành cây Chương Thụ từ trong bình hoa, ném mạnh xuống đất rồi nghiền nát dưới chân mình.
Ngay lập tức, không gian rung chuyển. Từ bức tượng đá, một bóng đen khổng lồ lao ra, kèm theo luồng gió mạnh quét thẳng về phía Vu Âm.
Con tà ma này chuyên hút sinh mệnh con người, một đòn đánh của nó nếu trúng người thường chắc chắn sẽ đoạt mạng ngay lập tức. Đã gần trăm năm, người dân vùng núi này xem nó như thần linh, cung phụng và kính ngưỡng. Họ gọi nó bằng cái tên “Sơn Thần đại nhân”, khiến nó thực sự tin rằng mình là một vị thần cao cao tại thượng.
Vu Âm bước tới, ánh mắt lạnh lùng, giọng nói rõ ràng từng chữ:
“Tôi là Vu Âm của Vô Phương Cốc! Một con tà ma nhỏ nhen mà dám giả danh thần linh! Quả thật quá kiêu ngạo! Hôm nay tôi sẽ thay trời hành đạo, tiêu diệt ngươi!”
Cô nhẹ nhàng đẩy linh khí ra, một luồng sáng mờ ảo nhưng mạnh mẽ đánh bật luồng gió đen trở lại, ép nó lùi về phía cửa thân miếu. Bóng đen tránh được đòn đánh, nhanh chóng tụ lại, càng lúc càng đặc, và khi bước ra khỏi cửa, nó đã hóa thành hình người.
Phân thân của Chương Thụ hiện rõ với dáng vẻ xấu xí, toàn thân lấm tấm những hoa văn như vân cây cổ thụ, gương mặt dữ tợn. Nó đứng trước cửa, nhìn cô gái trẻ ngạo mạn trước mặt mà bật cười lớn:
“Ta tưởng ai mà lớn gan đến vậy, còn dám nói muốn tiêu diệt ta! Vô Phương Cốc ư? Cái môn phái này là gì, chưa từng nghe thấy!”
Nó tiếp tục, giọng đầy chế giễu:
“Mà cũng đúng, Vô Phương Cốc lại phái một đứa trẻ miệng còn hôi sữa như ngươi đến đây? Có phải ngươi biết ta đang tu luyện nên mang đồ bổ đến không? Linh hồn và thân thể của người tu luyện chính là món ngon nhất. Ta chưa từng thử qua, hôm nay sẽ nếm mùi vị thế nào!”