Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 123

Ngay sau đó, những dây leo trên vách núi đột ngột xé toạc đá tảng, lao thẳng về phía Vu Âm. Tuy nhiên, Vu Âm đã sớm phòng bị. Cô di chuyển nhanh như gió, dễ dàng tránh được những dây leo đang cuộn lại, tấn công dữ dội.

Vu Âm không chút do dự, lấy ra lệnh bài của Sơn Thần và ném lên trời. Mắt cô chăm chú quan sát, linh khí bắt đầu tỏa ra.

“Linh khí của trời đất là cung, lệnh bài là mũi tên.”

Một ánh sáng vàng chói lòa lóe lên, một chiếc cung huyền bí dần dần xuất hiện trên tay trái của Vu Âm, còn lệnh bài Sơn Thần biến thành một mũi tên sắc bén trên tay phải cô.

Nhanh chóng, Vu Âm lắp mũi tên vào cung, miệng niệm một câu thần chú:
“Diệt trừ ma quỷ, b.ắ.n cho tôi!”

Mũi tên xuyên qua không trung, phá không lao thẳng về phía Chương Thụ Tinh, xuyên qua thân cây khổng lồ của nó. Ngay lập tức, một ánh sáng vàng bùng lên, tỏa ra mạnh mẽ. Chương Thụ Tinh bị ánh sáng này tiêu diệt hoàn toàn, thân cây khổng lồ nhanh chóng tan biến. Ánh sáng vàng dần dần tan đi, chiếc cung và mũi tên cũng biến mất. Lệnh bài Sơn Thần trở lại trong tay Vu Âm.

Chương Thụ Tinh, cây đại thụ cao mấy chục mét, đã không còn. Chỉ còn lại một cái hố sâu nơi mà cây này từng sinh trưởng.

Vu Âm thở phào nhẹ nhõm, nhưng cơ thể cô quá mệt mỏi sau trận chiến. Cô ngồi sụp xuống đất, cảm giác như linh lực đã cạn kiệt. Cô biết rằng việc sử dụng Thần khí tiêu tốn rất nhiều linh lực, nhưng không ngờ nó lại khiến cô kiệt sức như vậy. Với linh lực đã cạn, Vu Âm không thể sử dụng hà hạc giấy để liên lạc với Đàm Từ.

Trong khi Vu Âm đang ngồi nghỉ, suy nghĩ về cách khôi phục sức lực, đột nhiên những dây leo mà cô vừa chặt đứt lại bắt đầu cử động.

Có lẽ vì thấy Vu Âm nằm bất động, những dây leo dần trườn về phía cô. Những đầu ngọn của chúng bỗng hóa thành những ngón tay to lớn, lắc lư một cách kỳ lạ, rồi chọc vào bụng Vu Âm.

Vu Âm bật cười ha hả khi nghe tiếng những dây leo sợ hãi kêu lên vì ngứa. Cây dây leo dường như nhận ra rằng Vu Âm không phải kẻ dễ bị đánh bại, nên ngay lập tức rút lại.

“Nhưng mà tôi đã quên mất một việc.” Vu Âm ngồi dậy, nhìn vào những dây leo đang rút lui. Cô chỉ tay về phía chúng, nói tiếp:
“Với khả năng của ngươi, có thể đưa tôi lên vách núi được không?”

Vu Âm đã nhận ra từ lần đầu tiên cô chạm vào dây leo này rằng nó có linh tính và bắt đầu tu luyện. Chương Thụ Tinh cũng nhận thấy điều này, nên đã điều khiển nó tấn công Vu Âm. Mặc dù cùng sinh trưởng trên vách núi, nhưng cây dây leo này lại có hơi thở thuần khiết, khác hẳn với Chương Thụ Tinh đầy mùi tanh tưởi và tà ác.

Dây leo chưa đủ tu luyện để có thể nói chuyện, nhưng nó hiểu rõ lời của Vu Âm. Nó vươn dài, quấn quanh eo Vu Âm và nhẹ nhàng kéo cô lên vách núi. Khi đến một tảng đá lớn, dây leo buông cô ra.

“Chân thành cảm ơn ngươi.” Vu Âm vỗ nhẹ lên dây leo, “Ngươi hãy tu luyện thật tốt, đừng bao giờ đi theo con đường của Chương Thụ Tinh, được không?”

Dây leo, vốn chỉ có trí tuệ như một đứa trẻ, nghe xong liền vẫy vẫy cành lá một cách phấn khích. Không biết học được từ đứa trẻ nào, nó liền biến một nhánh cây thành một bàn tay bé xíu, ngón út chìa ra, giống như muốn móc ngón út của Vu Âm.

Vu Âm cười ha hả khi nhìn thấy hành động ngây ngô của nó. Cô chơi đùa với nó một lúc rồi vỗ về:
“Được rồi, nhớ tu luyện cho tốt nhé.”

Sau khi nghỉ ngơi một chút, Vu Âm quyết định rời đi. Chương Thụ Tinh đã bị tiêu diệt, và những người dân vùng núi đã lấy lại lý trí.

Nhớ lại những gì đã xảy ra, khi suýt nữa bị trở thành vật tế lễ cho Sơn Thần, những người dân vội vã chạy xuống núi. Cả ngọn núi trống vắng, không còn bóng dáng ai.

Trong khi Lý Tư vẫn còn bị giam trong ngôi miếu u ám, Vu Âm đã quay lại. Tuy nhiên, cô không ngờ rằng Lý Tư đã tự mình phá cửa sổ chạy ra ngoài và hiện đang quỳ khóc lóc trước bàn thờ của tà thần. “Sao lại như vậy? Ngài nói dối tôi à? Ngài đã hứa rằng nếu tôi giúp ngài, ngài sẽ thay đổi vận mệnh của tôi, sẽ biến tôi thành người đẹp nhất thế giới, cho tôi tiền tiêu không hết. Tôi đã làm theo tất cả những gì ngài yêu cầu, vậy sao ngài lại im lặng như vậy?”

Lý Tư khóc nấc lên, không nhận ra Vu Âm đã quay lại.

Vu Âm đứng lặng lẽ một lúc, lạnh lùng mỉm cười nhìn cô ta. “Bản thể của tà thần đã bị tôi tiêu diệt rồi, phân thân của hắn cũng tan biến theo. Lý Tư, ngươi biết rõ Sơn Thần là tà thần. Hôm qua, khi nói về người dân vùng núi, ngươi đã rất sợ hãi, bảo họ đã phát điên. Nhưng chính ngươi lại không cưỡng lại được sức hấp dẫn của vẻ đẹp và tiền bạc mà tà thần hứa hẹn.”

Tà thân đã dùng vẻ đẹp và tiên bạc để khiến Lý Tư quên đi nỗi sợ hãi trước một thế lực mà cô ta không hiểu.

“Đừng có mà kêu nữa!” Vu Âm nói với giọng lạnh lùng. “Con quỷ kia đã bị tôi trừ sạch rồi. Tiểu Lâm này, thật là phí công lo lắng cho một người như cô.”

Lý Tư hoảng hốt, không ngờ Vu Âm lại đột ngột xuất hiện. Cô ta quay lại, thấy ánh mắt trào phúng của Vu Âm, vội vàng giải thích:
“Tôi chỉ tò mò đến xem thôi, tôi chưa làm gì cả!”

Bình Luận (0)
Comment