Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 178

Cô ngừng lại một chút, ánh mắt lấp lánh như hồi tưởng về quá khứ.
“Hắn bảo đã từng nghe tôi hát tuồng và khen rằng tôi hát hay hơn cả khi trên sân khấu lớn. Từ đồng nghiệp, chúng tôi trở thành bạn bè. Ngày nào hắn cũng đợi tôi tan làm để đưa tôi về nhà.”

Nữ quỷ nở một nụ cười mỉa mai, nhưng vẫn tiếp tục câu chuyện.
“Vào ngày lễ tình nhân năm ấy, hắn tặng tôi một bó hoa hồng và tỏ tình. Tôi đồng ý. Thế là chúng tôi chính thức yêu nhau.”

“Hắn hứa rằng sau khi tốt nghiệp đại học sẽ làm giáo viên, có công việc ổn định và dành dụm tiền để cưới tôi. Tôi tin hắn, luôn động viên hắn tập trung vào việc học, sợ hắn vì lo kiếm tiền mà xao lãng việc học hành.”

Đôi mắt cô gái ánh lên vẻ đau khổ khi kể đến đoạn này:
“Vì vậy, tôi làm việc cật lực hơn. Ngày ngày, tôi đứng trên sân khấu, ca hát và nhảy múa, mặc kệ khách hàng yêu cầu bài hát gì, kể cả những bài dung tục đến mức tôi ghê tởm. Tôi tự nhủ rằng chỉ cần kiếm được nhiều tiền thì tất cả đều xứng đáng.”

Giọng cô trầm xuống, bàn tay khẽ siết chặt chiếc quạt lông.
“Toàn bộ số tiền tôi kiếm được, tôi đưa hết cho hắn. Tôi sợ hắn sống tằn tiện, khổ sở trong những ngày học đại học. Tôi muốn chúng tôi tích lũy đủ tiền để có thể kết hôn ngay khi hắn ra trường. Tôi đã mơ về ngày đó, một ngày chúng tôi bắt đầu cuộc sống hạnh phúc cùng nhau.”

Nhưng nụ cười của cô tắt dần, thay vào đó là cơn giận dữ.
“Thế mà hắn lại bỏ rơi tôi!” Giọng cô bỗng chua xót. “Hắn mang hết số tiền tôi kiếm được trốn mất, thậm chí còn lấy cả trang sức của tôi. Đáng khinh hơn nữa, ngay đêm trước khi hắn bỏ trốn, hắn còn ôm tôi và hỏi: ‘Em có thích váy cưới kiểu phương Tây không?’ Hắn còn nói rằng cả đời này chỉ yêu mình tôi, sẽ chỉ cưới tôi mà thôi.”

Ánh mắt cô nhìn thẳng vào Phương Dụ, đầy căm phẫn.
“Biết rõ anh đã phản bội tôi, nhưng tôi vẫn không từ bỏ hy vọng. Tôi chờ đợi anh, chờ một ngày anh quay lại, mang theo chiếc váy cưới như lời hứa.”

Vu Âm cười nhạt, nhìn sang Phương Dụ với ánh mắt khinh miệt.
“Đúng là một tên đàn ông tồi! Không chỉ lừa tình, mà còn lừa cả tiền!”

Phương Dụ lắp bắp, mặt tái nhợt:
“Tôi… tôi đâu có làm! Đó là kiếp trước! Tôi vô tội, chuyện này không liên quan đến tôi!”

Vu Âm chẳng thèm để ý đến anh, quay sang hỏi nữ quỷ mặc sườn xám:
“Vậy sau đó thì sao? Cô làm cách nào để có được công đức?”

Cô gái mở chiếc quạt lông, phe phẩy nhè nhẹ, giọng nói dịu xuống:
“Tôi vẫn ở lại Thành phố S chờ hắn, nhưng cuộc sống không dễ dàng. Tôi phải quay lại Bách Hoa Hội, tiếp tục ca hát để kiếm sống. Trong một lần tình cờ, tôi cứu được một người, và sau đó gia nhập đội ngũ cách mạng.”

Đôi mắt cô bỗng ánh lên vẻ tự hào:
“Tôi đã hy sinh trong trận chiến cuối cùng để giải phóng Thành phố S. Thành phố này ngày nay phồn vinh như thế cũng có một phần công lao của tôi.”

Cô ngừng lại, giọng nói dần trầm xuống:
“Đáng tiếc, toàn bộ đồng đội của tôi đều hy sinh, không ai nhớ đến chúng tôi. Một trăm năm đã trôi qua, giờ chỉ còn lại tôi lang thang nơi trần thế, chẳng biết nên vui hay buồn nữa.”

Cô ngước mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt xa xăm.
“Tôi không muốn rời đi. Tôi muốn ở lại đây, nhìn thành phố mà tôi đã dùng mạng sống để bảo vệ, nay đã trở nên phồn hoa, đẹp đẽ.”

Vu Âm nhìn Phương Dụ một lần nữa, ánh mắt như muốn trách móc, rồi bất ngờ kéo ghế ngồi xuống cạnh nữ quỷ mặc sườn xám.

Hành động này khiến nữ quỷ ngạc nhiên trong giây lát, nhưng rồi cô bật cười, nụ cười nhẹ nhàng như làn gió thoảng.
“Đại sư thật kỳ lạ. Ngay cả tôi, một con quỷ, cũng cảm thấy thích một người như cô.”

Tiếng cười của cô ta vang lên trong căn phòng. Giọng nói, dù có chút mỉa mai, vẫn trong trẻo và cuốn hút đến kỳ lạ.

“Streamer, cô phải đứng về phía tôi chứ!” Phương Dụ hốt hoảng, vội lùi ra phía sau bàn, hai tay chống bàn cố gắng đứng vững.

Nữ quỷ chỉ cười khẽ, ánh mắt trêu chọc:
“Đáng tiếc, anh làm gì có tư cách để yêu cầu ai đứng về phía mình?”

Nữ quỷ mặc sườn xám không cười thì còn tốt, anh còn có thể cắn môi để ổn định. Nhưng khi cô ta cười, tiếng cười ay như có thể xuyên qua màng nhĩ của anh, khiến anh cảm thấy sợ hãi trong lòng.

“Tôi đứng về phía công lý,” Vu Âm nói, ánh mắt sắc lạnh nhìn Phương Dụ. “Đừng nghĩ rằng vì không nhớ kiếp trước nên anh có thể phủi sạch mọi trách nhiệm. Nợ kiếp trước thì kiếp này phải trả, đó là luật nhân quả, anh có ý kiến gì sao? Chính anh đã khiến cô ấy, một người phụ nữ yếu đuối, phải sống trong căn phòng cũ nát giữa thời loạn lạc, không một tài sản, không một chốn nương thân. Phương Dụ, món nợ của anh lớn lắm đấy!”

Phương Dụ cuống quýt biện bạch:
“Có thể lúc đó tôi lấy tiền để mua váy cưới cho cô ấy! Hoặc cũng có thể trên đường, tôi gặp nguy hiểm rồi c.h.ế.t trước cô ấy thì sao?”

Nữ quỷ mặc sườn xám cười lạnh, giọng nói đầy châm biếm:
“Nếu như vậy, làm sao tôi có thể tìm anh để đòi nợ? Sau khi chết, linh hồn tôi vẫn lưu lại trong căn phòng cũ đó. Hai mươi mấy năm sau, anh trở về Thành phố S, khoác lác tự xưng là Hoa kiều hồi hương, con cháu đông đúc, sống xa hoa. Anh còn mặt dày muốn lấy lại căn nhà cũ của tôi! Anh biết không, trước khi chết, tôi đã quyên căn nhà đó cho nhà nước rồi. Ấy thế mà anh vẫn đứng trước cửa nhà, chửi bới người ta, cuối cùng bị đuổi đi không thương tiếc.”

Phương Dụ không nói thêm lời nào, chỉ cúi đầu im lặng.

Bình Luận (0)
Comment