Những lời cảm ơn liên tục được gửi đến:
“Mỗi thành phố đều có những anh hùng vô danh như cô ấy. Dù họ không được biết tên, nhưng chúng tôi luôn ghi nhớ sự hy sinh của họ.”
Vu Âm lấy điện thoại, đọc từng dòng bình luận cho Kim Lan nghe.
Phương Dụ đột nhiên lên tiếng:
“Hay là ngày mai chúng tôi đến thăm Bảo tàng Lịch sử Cách mạng thành phố S? Có thể ở đó có những câu chuyện về cô và các đồng đội.”
Anh gãi đầu, như nhớ ra điều gì, liền nói thêm:
“Đúng rồi, công việc của tôi là biên kịch. Nếu cô không ngại, chúng ta có thể cùng nhau kể lại những câu chuyện của các cô. Biết đâu tôi có thể dùng văn của mình để viết lại và chia sẻ với nhiều người hơn.”
Kim Lan nhìn chằm chằm Phương Dụ một lúc, sau đó bật cười:
“Hình như tôi không ghét anh ta đến vậy. So với Trọng Bình, anh ta cũng dễ coi hơn một chút.”
Phương Dụ không biết đây là lời khen hay lời chê, chỉ vươn tay gãi lông mày, cố gắng tỏ ra tự nhiên.
Vu Âm nhìn cả hai, mỉm cười và nói:
“Các người cứ từ từ bàn bạc. Đã khuya rồi, tôi không còn việc gì ở đây nữa, vậy tôi về trước.”
Vu Âm khép máy tính bảng, quay sang Phương Dụ với vẻ trầm ngâm. Sau một lát suy nghĩ, cô nói:
“Ngày mai, anh có thể mở một buổi livestream trên tài khoản cá nhân của mình. Có lẽ khán giả sẽ muốn theo dõi hành trình này từ góc nhìn của anh.”
Phương Dụ hơi bất ngờ, nhưng nhanh chóng gật đầu đồng ý. Sau khi chắc chắn mọi việc đã sắp xếp ổn thỏa, Vu Âm kết thúc buổi livestream. Trước khi rời đi, cô để lại số điện thoại cho Phương Dụ, phòng khi anh cần liên lạc.
Rời khỏi nhà Phương Dụ, Vu Âm trở về biệt thự. Vừa bước vào, cô đã cảm nhận được bầu không khí náo nhiệt khác thường. Trong phòng khách, ngoài Đàm Từ và Nghiêm Minh, còn có một nhóm người lạ, trong đó có Đàm Phù – người mà Vu Âm từng gặp tại biệt thự Đàm gia.
Đặc biệt hơn, Vu Âm còn nhận ra một cặp vợ chồng lớn tuổi, dựa vào vẻ ngoài và thái độ, cô đoán đây chính là cha mẹ của Trần Tiến Thăng. Không chỉ có vậy, trong phòng còn có vài cảnh sát, vẻ mặt ai nấy đều nghiêm nghị.
Vu Âm cởi giày, bước vào phòng khách với một nụ cười nhạt:
“Nhộn nhịp quá nhỉ? Chắc tôi đến không đúng lúc rồi.”
Vừa nhìn thấy cô, Đàm Phù lập tức đứng dậy, giọng điệu gay gắt:
“Cô chính là Vu Âm? Hôm đó, cô đã nói về cái c.h.ế.t của Trần Tiến Thăng, trong khi tin tức này tôi chỉ mới biết qua điện thoại của ông bà Trần. Lúc ấy, vụ án còn chưa được công khai. Làm sao cô biết được?”
Đàm Từ ngồi trên ghế, thản nhiên vẫy tay:
“Vu Âm, em mệt rồi thì về phòng nghỉ ngơi đi. Lát nữa, Nghiêm Minh sẽ mang cho em một cốc sữa nóng. Còn chuyện này, để tôi lo.”
Giọng của Đàm Phù lập tức cao lên:
“Đàm Từ! Mạng người là chuyện lớn, cô không thể chỉ vì bảo vệ một người ngoài mà phớt lờ như vậy! Nếu cô ta không liên quan, làm sao lại biết nhiều chi tiết như thế? Cô nghĩ mình là tổng giám đốc của tập đoàn Đàm Thị thì có thể bao che được tất cả sao?”
Vu Âm chậm rãi quay đầu nhìn Đàm Phù, giọng đầy mỉa mai:
“Cô là ai mà dám lớn tiếng kết tội người khác? Cô nói ai có tội thì người đó có tội à? Vài câu nói đã gán tôi làm hung thủ, cô không thấy nực cười sao?”
Đàm Phù tức giận, nhưng vẫn giữ vẻ kiêu ngạo:
“Loại chuyện này không thể giải quyết bằng vài câu nói sắc bén đâu. Đừng tưởng mình là cái gì ghê gớm!”
Vu Âm cười nhạt:
“Bà già này hay quên quá nhỉ? Có cần tôi nhắc lại không? Tôi không chỉ nói hay, mà còn rất nhanh tay. Nhớ hôm đó tôi đã ra tay thế nào không? Hai cú đánh cho ông già nhà bà, nhớ chứ?”
Sắc mặt Đàm Phù tái đi, cô ta nghiến răng nói qua kẽ răng:
“Đừng đắc ý quá sớm!”
Phía bên kia, cha mẹ của Trần Tiến Thăng không quan tâm đến cuộc khẩu chiến giữa Vu Âm và Đàm Phù. Họ chỉ muốn biết sự thật về cái c.h.ế.t của con trai mình.
Cảnh sát cũng không có ý định xen vào ân oán cá nhân giữa Đàm gia và Vu Âm. Một trong số họ lên tiếng:
“Cô Vu Âm, chúng tôi cần cô hợp tác điều tra về cái c.h.ế.t của Trần Tiến Thăng.”
Người này tiếp tục giải thích:
“Chúng tôi đã kiểm tra đoạn video giám sát tại khu chung cư. Nó cho thấy cô đã tiếp xúc với Trần Tiến Thăng không lâu trước khi anh ta tử vong. Ngoài ra, lời khai của bà Đàm Phù về việc cô biết trước cái c.h.ế.t của anh ta cũng khiến chúng tôi nghi ngờ. Chúng tôi cần hỏi cô vài câu.”
Vu Âm dựa lưng vào ghế sofa, ánh mắt điềm tĩnh nhìn thẳng vào nhóm cảnh sát. Cô khẽ nhếch môi:
“Tôi không chỉ biết Trần Tiến Thăng đã chết, mà tôi còn biết trước rằng anh ta sẽ c.h.ế.t và c.h.ế.t như thế nào.”
Lời tuyên bố thẳng thắn khiến cả căn phòng im bặt. Sau vài giây, Vu Âm tiếp tục:
“Nếu tôi nhớ không lầm, Trần Tiến Thăng c.h.ế.t đuối. Nhưng đây không phải là một cái c.h.ế.t đuối đơn thuần. Anh ta c.h.ế.t rất thảm, đúng không?”
Các cảnh sát nhìn nhau, ánh mắt họ đầy nghi hoặc. Một người phụ nữ lớn tuổi – mẹ của Trần Tiến Thăng – đột nhiên hét lên, giọng đầy oán hận:
“Cô đang nói linh tinh gì vậy! Chắc chắn là cô đã quyến rũ con trai tôi, rồi hại c.h.ế.t nó!”