Nói xong, cô định gửi thêm túi quà may mắn thì điện thoại reo. Là ông Triệu gọi.
“Cháu rảnh không? Hôm nay tiện đường, ông muốn gặp cháu để bàn về kế hoạch làm việc đầu tiên của đơn vị. Cháu có thể qua công ty không?”
“Dạ, cháu đến ngay.” Vu Âm lập tức tạm biệt khán giả trên livestream, tắt máy và nhanh chóng thay đồ.
Khi bước ra phòng khách, cô gặp Đàm Từ và Ngụy Thậm. “Đàm Từ, tôi đi làm đây.”
Đàm Từ dặn dò: “Mang theo ít đồ ăn nhé, phòng khi bận không có thời gian ăn cơm. Ngụy Thậm, vào bếp lấy ít đồ ăn vặt cho Vu Âm.”
Ngụy Thậm vâng lời, mang ra hai túi lớn. Anh đưa một túi cho Vu Âm và giữ lại một túi cho mình. “Tôi ăn ké luôn nhé!”
Vu Âm cười, từ chối lời đề nghị: “Cậu đi chậm quá, tôi tự đi. Để vậy nhanh hơn.”
Ngụy Thậm ngẩn người, lẩm bẩm: “Ghét mình lái xe chậm? Chẳng lẽ muốn đi tên lửa à?”
Chưa đầy mấy phút sau, Vu Âm đã có mặt tại công ty. Khi ông Triệu vừa họp xong và trở lại, cô đã mang theo tài liệu vào thẳng phòng họp.
“Vu Âm, nhanh thật! Cháu dùng thuật pháp đến à?” ông Triệu trêu.
Vu Âm mỉm cười: “Đúng thế. Ngụy Thậm nói muốn đưa cháu đi, nhưng cháu không chịu. Dạo này ông có vẻ khỏe hơn nhiều rồi”
“An ngon ngủ ngon, không có chuyện gì lớn, đương nhiên là khỏe rồi.” Ông Triệu cười, khen ngợi: “Những lá bùa cháu đưa rất hữu dụng. Bà nhà ông không còn mất ngủ nữa, mỗi đêm đều ngủ ngon lành, sức khỏe còn tốt hơn cả ông.”
Vu Âm bật cười: “Bà khỏe là tốt rồi, ông nhớ giữ gìn sức khỏe nữa nhé.”
Hai người vừa trò chuyện vừa cùng nhau bước vào phòng họp. Khi Vu Âm đến, mọi người đã có mặt đông đủ. Ông Triệu dẫn cô đến vị trí chủ tọa.
“Để tôi giới thiệu,” ông nói, ánh mắt nhìn quanh phòng. “Đây là Vu Âm, cục trưởng của Đặc Sự Cục. Cô ấy sẽ là người chỉ huy trực tiếp các hoạt động sau này của mọi người.”
Vừa dứt lời, một cô gái trẻ trong phòng reo lên, giọng đầy kích động: “Không ngờ lại là Vu Âm! Đại lão đấy chứ! Thật vinh hạnh khi được làm việc dưới trướng cô. Bà nội tôi mà biết, chắc chắn sẽ khen tôi có tương lai sáng lạn!”
Dư Tiểu Ngư nhanh chóng lấy giấy bút, đưa tới trước mặt Vu Âm: “Cục trưởng, xin cô cho tôi chữ ký! Tôi sẽ mang về treo lên, mỗi sáng thức dậy đều cúi chào để lấy may mắn!”
Phó cục trưởng Lữ Văn Quân cười, giới thiệu: “Đây là Dư Tiểu Ngư, hiện đang học đại học. Cô ấy bẩm sinh có Âm Dương Nhãn, bà nội là một đại sư pháp rất nổi tiếng trong vùng. Từ nhỏ, cô bé đã theo bà học pháp thuật, giờ đây đã có thể tự mình xử lý nhiều tình huống.”
Vu Âm mỉm cười chào hỏi: “Chào em, rất vui được gặp.”
Lữ Văn Quân tiếp tục: “Hai người ngồi cạnh Dư Tiểu Ngư là thầy trò. Đây là Nguyên Minh đại sư, chuyên gia phong thủy nổi tiếng ở thành phố B. Còn người trẻ hơn là đệ tử của ông, thường xuyên livestream với nickname Đại Không đại sư.”
Một người trong nhóm bật cười: “Nickname thì oai lắm, nhưng khi livestream, hắn thường giả dạng thành một ông chú hơn 40 tuổi!”
Lữ Văn Quân gật đầu: “Đúng vậy. Thầy trò họ sống ở thành phố B. Vu cục trưởng chắc cũng nghe qua rồi.”
Cuối cùng, Lữ Văn Quân giới thiệu người còn lại: “Đây là Thiên Nhất đại sư, ông ấy trước giờ tu hành ở thành phố Q.”
Vu Âm lần lượt chào hỏi tất cả. Cô biết rằng để được mời vào Đặc Sự Cục, mỗi người đều phải vượt qua quá trình kiểm tra khắt khe.
“Cục trưởng, tôi mong gặp cô đã lâu. Hôm nay cuối cùng cũng có cơ hội.” Đại Không cười ngượng ngùng, gãi đầu. “Trước đây, tôi từng xem bát tự cho con gái của ông Liêu Tuyên Phú. Nhưng vì kỹ năng hạn chế, tôi chỉ tính được rằng con bé đang ở phương Nam, không phát hiện được rằng nó đã qua đời.”
Ngừng một lát, Đại Không nói tiếp: “Cục trưởng thật sự rất tài giỏi, ngay cả nơi chôn cất của con gái ông ấy cô cũng có thể tìm ra. Trước đây, fan của tôi từng gây rối trong livestream của cô. Tôi thành thật xin lỗi. Lẽ ra tôi phải ngăn họ lại.”
Vu Âm gật đầu, thái độ điềm tĩnh, không để tâm. Cô nhìn sang Lữ Văn Quân, hỏi: “Sao?”
Lữ Văn Quân thoáng ngạc nhiên rồi gật đầu, đưa một tập tài liệu cho Vu Âm: “Sáng nay, có một vụ án được chuyển đến. Tại tỉnh D, một chiếc xe buýt chở khách đã biến mất cùng hơn mười hành khách và tài xế, suốt ba ngày nay chưa tìm thấy.”
“Biến mất?” Vu Âm nhíu mày.
Lữ Văn Quân giải thích: “Ban đầu, công ty xe buýt cho rằng tài xế chỉ bị trễ giờ. Nhưng sau hơn nửa giờ vẫn không thấy xe quay lại trạm, họ gọi điện cho tài xế thì không liên lạc được.”
“Công ty sau đó báo cảnh sát. Cảnh sát đã tìm kiếm dọc theo tuyến đường, nhưng không thấy bất kỳ dấu hiệu nào của tai nạn, như xe rơi xuống núi hay sông.”
Camera giám sát đã ghi lại hình ảnh chiếc xe buýt rẽ vào một con đường núi nhỏ, nhưng vì không có camera nào khác dọc theo con đường này, chiếc xe đã biến mất một cách bí ẩn.
Lữ Văn Quân trầm ngâm, mở tài liệu: “Cảnh sát đã hỏi những người dân địa phương thường chờ xe buýt tại điểm đó. Tuy nhiên, họ khẳng định rằng ngày hôm đó đã chờ đợi cả ngày nhưng không hề thấy chiếc xe xuất hiện.”
“Ở vùng nông thôn, giao thông công cộng chủ yếu phục vụ người dân đi lại giữa những nơi xa xôi. Các phương tiện thường rất đơn giản, không có lợi nhuận, chỉ ưu tiên tính tiện lợi. Vì vậy, xe buýt ở đây thường được trang bị sơ sài, không có hệ thống định vị.”