Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 209

Tê Duyệt bật cười, nhưng nụ cười không giấu nổi vẻ cay đắng. “Lúc đó chị không biết sự thật, cứ nghĩ Trình Ý Ninh khổ sở thật. Chị còn không ít lần giúp cô ta gây khó dễ cho Trình Bảo Châu. Đúng là bị lừa mà không hay.”

Cuộc trò chuyện tạm ngưng khi cơm hộp được mang đến.

Vu Âm nhanh nhẹn hơn tất cả, lao ra như một cơn gió để nhận cơm. “Đến cả chó săn cũng không chạy nhanh bằng cô ấy,” Nghiêm Minh đùa, nhìn theo bóng dáng Vu Âm biến mất sau cánh cửa.

Chưa đầy một phút sau, Vu Âm quay lại, tay cầm đầy hộp cơm, vui vẻ gọi mọi người: “Mọi người ra đây! Ăn cơm thôi nào!” Cô bày thức ăn gọn gàng trên bàn, không quên thò đầu ra phòng khách gọi to: “Đàm Từ, anh đúng là người tốt!”

Nghe vậy, Nghiêm Minh cười lớn: “Lâu rồi tôi mới thấy đại sư khen Đàm tổng, nhớ ghê!”

Ba người và một chú chó cùng nhau ngồi xuống bàn ăn. Trong lúc mọi người xếp chỗ, Vu Âm thấy Đàm Từ mang vào một cốc trà sữa, liền nhận lấy và hỏi đầy quan tâm: “Anh ăn gì? Để tôi lấy cho.”

“Tôi không ăn,” Đàm Từ lắc đầu, giọng điềm đạm.

Vu Âm nhướn mày, không chịu bỏ qua: “Không ăn thì lột tôm giúp tôi! Lột một chén, tôi ăn một chuỗi liền!” Nói xong, cô đặt đĩa tôm hùm đất ngay trước mặt anh.

Quay sang Nghiêm Minh và Tê Duyệt, cô hỏi: “Còn hai người thì sao, ăn không?”

Nghiêm Minh lập tức đáp: “Tôi ăn chứ!”

Tê Duyệt xua tay: “Chị không ăn. Mấy món này mai chị bị dị ứng thì sao?”

Ngay sau đó, trước mặt Tê Duyệt xuất hiện một đĩa tôm tích. Vu Âm cười gian: “Không ăn thì lột giúp em! Cái này không đ.â.m tay đâu!”

Nghiêm Minh không nhịn được, phá lên cười: “Đại sư, nếu chó săn cũng có tay, cô cũng bắt nó lột tôm cho mình đúng không?”

Tê Duyệt liếc nhìn Vu Âm, giọng trách móc: “Em xem tay chị này, chị vừa làm móng xong, lột tôm đau lắm!”

“Vậy chị lột tôm hùm đất,” Vu Âm chống nạnh, nhướng mày nhìn Tê Duyệt. “Em xem bói cho chị, bắt ma cho chị, lại không lấy tiền. Chị chỉ cần lột tôm cho em là được. Đã là người thân, chị nên trân trọng chứ!”

“Chị có tiền!” Tê Duyệt cãi lại, rồi lục túi lấy ví. “Nói giá đi, chị chuyển ngay!”

“Một triệu,” Vu Âm đáp tỉnh bơ. “Không lừa đâu, em chữa bệnh cho Đàm Từ cũng lấy giá này.”

Tê Duyệt ngẩn người, nhưng sau cùng vẫn đồng ý: “Thôi được, dù sao cũng là người thân. Chị không tiếc tiền, chỉ tiếc sức lực thôi. Lột tôm làm chị khó chịu.”

Nghiêm Minh bật cười, lắc đầu. “Cô đúng là biết cách hành người ta mà!” Anh quay sang chú chó ngồi cạnh, như thể nói chuyện: “Được làm bạn của đại sư không dễ đâu, phải lột tôm mà còn bị chê cười!”

“Một triệu cơ đấy!” Tê Duyệt lắc đầu, chậc lưỡi than thở: “Tôi có thể đi làm bao nhiêu bộ móng tay? Có thể đi spa bao nhiêu lần chứ! Đúng là lột tôm mà như đang trả giá bằng cả một gia tài."

Bữa ăn khuya hôm nay quả thật “mệt c.h.ế.t đi được.” Tê Duyệt ngồi lột một lát thì than mỏi tay, chơi xấu bỏ về phòng trước. Nghiêm Minh ăn vài miếng, rồi cũng nhanh chóng rút lui để chơi game. Cuối cùng, chỉ còn lại một mình Đàm Từ cần mẫn lột tôm phục vụ Vu Âm.

Vu Âm thì ung dung ngồi ăn, vừa nhai vừa bấm điện thoại, tán gẫu với đám bạn trong nhóm chat. Đối diện, Đàm Từ ngồi ngay ngắn, tay cầm điện thoại nhưng chẳng ăn gì, chỉ chăm chú đọc tin tức quốc tế.

Thi thoảng, Vu Âm ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt đầy hiếu kỳ. Đàm Từ cứ im lặng như thế, dường như không để ý đến mọi thứ xung quanh. Không biết anh đang đọc tin tức gì mà tập trung ghê gớm đến vậy.

Không nhịn được, Vu Âm tắt điện thoại, cúi đầu ăn nhanh hơn. Nhưng chưa kịp ăn hết đĩa tôm thì giọng trầm thấp của Đàm Từ vang lên: “Vu Âm, ăn nhanh quá không tốt cho dạ dày đâu. Không cần vội, sáng mai em cũng đâu có lịch trình gì.”

Vu Âm ngẩng đầu lên, ngạc nhiên: “Anh biết à?”

Cô tưởng Đàm Từ chỉ lo đọc tin tức, không để ý đến mình. Không ngờ anh không những biết cô đang làm gì mà còn hiểu rõ cả lý do tại sao cô ăn vội.

“Đàm Từ, anh tốt thật đấy.” Vu Âm buột miệng cảm thán, ánh mắt đầy vẻ cảm kích.

Đàm Từ vẫn không rời mắt khỏi màn hình, ngón tay lướt chậm rãi, giọng điệu bình thản pha chút thờ ơ: “Tôi đối xử với ai cũng vậy, tùy thuộc vào người đó là ai thôi.”

Dừng một chút, anh nói thêm: “Với em, tôi có thể kiên nhẫn vô hạn và để tâm cả những chuyện nhỏ nhặt.”

Câu nói này nghe qua không có gì đặc biệt, nhưng lại khiến Vu Âm như bị đánh động. Trái tim cô bỗng đập loạn nhịp, một cảm giác kỳ lạ len lỏi vào lòng.

Đàm Từ… thật kỳ lạ.

Cùng với cảm giác đó, Vu Âm còn thấy chút áy náy, như thể bản thân cũng đang trở nên kỳ lạ theo cách nào đó.

Cô uống hết ngụm trà sữa cuối cùng, đứng dậy đi rửa tay. Vừa đi, cô vừa nói: “Đã khuya rồi, anh mau nghỉ ngơi đi. Tôi rửa tay xong là đi thành phố H ngay!”

Khi quay lại, Vu Âm thấy Đàm Từ đang dọn dẹp bàn ăn. Cô định mở miệng nói gì đó, nhưng anh đã cất tiếng trước: “Đi sớm về sớm nhé. Nhớ chú ý an toàn.”

Lời dặn dò khiến cô khựng lại, đành gật đầu, khoác áo rồi rời đi.

Từ thành phố S đến thành phố H, với Vu Âm chỉ là một chuyến đi ngắn. Cô đã khôi phục ký ức, biết rõ Trình gia ở đâu, và ngay khi đến nơi, cô lập tức tới đó.

Căn nhà nơi cô từng sống suốt 18 năm giờ đã thuộc về một gia đình khác. Họ chiếm ngôi nhà này ba năm qua, sống sung túc và vô lo, trong khi người cô yêu quý nhất lại chịu đựng muôn vàn tủi nhục.

Bình Luận (0)
Comment