Ngụy Thậm nghe vậy thì không nhịn được, lớn tiếng phản bác:
“Dì có phải còn sống ở thời nhà Thanh không vậy? Bây giờ là thế kỷ 21 rồi. Ai còn suy nghĩ cổ hủ như vậy chắc bị người ta lột hết răng mất!”
Dì Lý trừng mắt, cầm khăn lau ghế, tức giận nói:
“Cậu nói cái gì vậy? Tôi chỉ đang lo cho Duyệt Duyệt thôi. Cậu là khách mà mở miệng ra chửi người à?”
Ngụy Thậm nhếch môi, không hề nao núng:
“Dì có rõ mình là ai không? Đừng lấy tuổi tác ra tự nhận làm trưởng bối của Tê Duyệt rồi muốn nói gì thì nói. Dì nên nhớ, Tê Duyệt là chủ của dì. Dì là người giúp việc, không phải người nhà cô ấy. Việc riêng của cô ấy không đến lượt dì quản!”
Tê Duyệt đứng bên cạnh, gương mặt không giấu nổi sự khó chịu. Cô lên tiếng, giọng lạnh lùng:
“Dì Lý, họ là bạn của tôi. Dì chỉ là người giúp việc thôi. Tôi cảm thấy dì can thiệp quá nhiều vào cuộc sống riêng của tôi, và tôi không thích điều đó.”
Dừng lại một chút, cô nói thêm:
“Dì làm hết tháng này rồi nghỉ đi. Tôi sẽ trả thêm một tháng lương và cho dì thời gian tìm việc mới.”
Dì Lý há hốc miệng, không tin nổi vào những gì vừa nghe:
“Duyệt Duyệt, con muốn đuổi dì à?”
Tê Duyệt không đáp, chỉ quay sang Vu Âm, nói:
“Đi vào phòng chị xem một chút.”
Vu Âm khẽ gật đầu, ra hiệu bằng ánh mắt cho Ngụy Thậm. Hai người đã quen biết nhau hơn mười năm, chỉ cần một ánh nhìn là Ngụy Thậm hiểu ý. Anh đứng lại, rõ ràng muốn trông chừng dì Lý.
Đúng như dự đoán, khi Vu Âm và Tê Duyệt bước vào phòng, dì Lý cũng định đi theo. Nhưng lần này, Ngụy Thậm giơ tay ngăn lại:
“Dì đúng là hơi quá đáng rồi đấy. Tê Duyệt là chủ của dì, không phải con gái dì. Cô ấy và bạn bè vào phòng thì dì đi theo làm gì?”
Dì Lý sững lại, mặt đầy vẻ tức giận, nhưng chỉ có thể đứng ngoài lo lắng gọi tên Tê Duyệt.
Trong khi đó, bên trong phòng ngủ, Vu Âm quan sát xung quanh, còn Tê Duyệt đóng cửa lại, thở dài:
“Người giúp việc này mới đổi chưa được nửa năm. Người trước xin nghỉ về quê chăm cháu nên chị mới thuê dì Lý. Lúc đầu chị không thấy gì lạ, nhưng hơn một tháng sau, chắc là quen thân hơn nên bà ấy bắt đầu hỏi han chị quá nhiều.”
Tê Duyệt vừa nói, vừa bực bội kể tiếp:
“Bà ấy hỏi đủ thứ, từ công việc chị làm, lương chị kiếm được, đến nhà chị có mấy người. Chị mua quần áo hay đồ đạc gì, bà ấy đều hỏi giá, hỏi tới hỏi lui đến phát mệt. Em biết không, hai tháng trước, bà ấy còn làm một chuyện rất điên rồ!”
Vu Âm tò mò ngẩng lên:
“Chuyện gì?”
Tê Duyệt bật cười, dù rõ ràng vẫn còn thấy bực mình:
“Bà ấy muốn giới thiệu con trai bà ấy cho chị!”
Nghe đến đây, Vu Âm không nhịn được, phá lên cười:
“Trên đời này sao lại có người kỳ lạ như vậy?”
“Chưa hết đâu!” Tê Duyệt nhún vai, giọng đầy châm biếm:
“Bà ấy bảo con trai bà ấy thật thà, có công việc ổn định. Rồi bà ấy bảo chị và con trai bà ấy rất hợp nhau. Em có biết cái gọi là ‘hợp’ trong miệng bà ấy là gì không?”
“Chị cao 1m65, con trai bà ấy cao 1m68. Bà ấy bảo, ‘Cao quá cũng chẳng để làm gì, chỉ cần thật thà là được.’
“Chị tốt nghiệp đại học danh tiếng nước ngoài, còn con trai bà ấy chỉ tốt nghiệp trung cấp. Bà ấy bảo, ‘Con gái lấy chồng rồi thì ở nhà nội trợ là chính, học nhiều cũng chẳng có ích gì.’
“Chưa hết, bà ấy còn nói con trai bà ấy hồi đi học không trưởng thành nên mới không thi đậu cấp ba. Nhưng bà ấy bảo, ‘Bằng cấp không quan trọng, cuối cùng cũng chỉ đi làm thôi. Nhiều người tốt nghiệp đại học còn không kiếm được nhiều tiền bằng con trai bà ấy.’”
“Nghe bà ấy nói, chị còn tưởng con trai bà ấy kiếm được nhiều tiền lắm. Ai ngờ, hỏi ra mới biết, cậu ta làm ở xưởng, một tháng được 3.500 tệ, lại chưa có bảo hiểm xã hội. Nói thật, một người đàn ông 30 tuổi, đi giao cơm hộp còn kiếm được nhiều hơn thế!”
Tê Duyệt nhún vai, cười châm biếm:
“A, chị quên nói, với 3.500 tệ một tháng đó, cả nhà họ không có nhà cửa gì. Họ chỉ có một căn nhà cấp bốn ở quê, còn hiện tại thì cả gia đình chen chúc nhau trong ký túc xá của nhà máy. Mỗi tháng chỉ tốn 300 tệ tiền thuê.”
Vu Âm vừa nghe vừa lắc đầu, không nhịn được hỏi:
“Thế chị đã trả lời dì Lý thế nào?”
Tê Duyệt bật cười, nhưng trong giọng nói vẫn pha chút bực mình:
“Chị nói thẳng với dì ấy, một người đàn ông, đến nuôi sống bản thân còn không đủ thì lấy gì mà lập gia đình? Em thấy đấy, một gia đình bình thường, dù không có xe hơi thì ít nhất cũng phải có nhà. Chim còn biết làm tổ, anh ta 30 tuổi rồi mà chẳng có nổi cái nhà, thế mà còn nghĩ đến chuyện cưới vợ.”
Tê Duyệt dừng lại một chút, ánh mắt đầy vẻ bất mãn:
“Chị thực sự cảm thấy, việc dì ấy cứ thích gán ghép chị với một người đàn ông như thế chính là sự sỉ nhục lớn nhất đời chị.”
Vu Âm cố nhịn cười nhưng không được, đành bật cười thành tiếng.
“Đừng cười to thế chứ! Em phải an ủi chị chứ không phải cười chị!” Tê Duyệt cau mày, bước lại gần, đưa tay bịt miệng Vu Âm.
“Rồi sao nữa? Dì Lý phản ứng thế nào?” Vu Âm tò mò hỏi tiếp.
“Bà ấy vừa nghe đến chuyện nhà cửa, xe cộ, lập tức bảo rằng nhà họ không có gì, nhưng chị có là đủ rồi.”
“Cái gì cơ?” Vu Âm mở to mắt, ngạc nhiên.