Lễ trao giải năm nay có phần thay đổi so với mọi năm. Thông thường, các giải phụ và giải tân binh được công bố trước, nhưng lần này, trình tự bị đảo ngược.
Đến 9 giờ rưỡi, khi Vu Âm đang chơi game trên điện thoại, Đàm Từ khẽ nhắc:
“Sắp đến lượt Lưu Minh Châu rồi.”
Nghe vậy, Vu Âm lập tức cất điện thoại, ngồi thẳng người, ánh mắt chăm chú hướng về sân khấu.
Người dẫn chương trình cầm micro, mỉm cười nói:
“Tiếp theo, chúng ta sẽ công bố giải thưởng Tân Binh Xuất Sắc Nhất. Người chiến thắng là một gương mặt rất được chú ý gần đây, thậm chí còn tham gia một chương trình thực tế gây tiếng vang.”
MC nữ tiếp lời, đầy hào hứng:
“Không chỉ tài năng trong diễn xuất, người này còn là hình mẫu lý tưởng nhờ thành tích học tập xuất sắc từ nhỏ. Dù gặp nhiều khó khăn, cô ấy vẫn vươn lên bằng nghị lực và đam mê mãnh liệt.”
Người dẫn chương trình dừng lại vài giây để tạo sự hồi hộp, rồi lớn giọng:
“Người nhận giải Tân Binh Xuất Sắc Nhất năm nay chính là… Trình Ý Ninh!”
Dưới khán đài, tiếng pháo tay rền vang. Lưu Minh Châu cười rạng rỡ, mắt đỏ hoe vì xúc động. Cô kéo tay Lưu Kim Mỹ và Trình Chính Hoằng cùng bước lên sân khấu.
MC nở nụ cười chuyên nghiệp, nói tiếp:
“Chúng tôi xin mời cha mẹ của Trình Ý Ninh – ông Trình và bà Trình – lên sân khấu để chia sẻ niềm vui này. Xin mời!”
Lưu Minh Châu chỉnh lại tóc, cầm micro và mỉm cười rạng rỡ. Trước khi cô kịp nói, dưới khán đài đã vang lên tiếng hò reo gọi tên cô.
“Cảm ơn các fan đã luôn ủng hộ tôi.” Lưu Minh Châu giơ cao chiếc cúp, vẫy tay về phía khán giả. “Giải thưởng này không chỉ là của tôi, mà còn là công sức của mọi người. Cảm ơn mọi người vì đã không rời bỏ tôi, vì đã luôn cổ vũ tôi!”
Cô ngừng lại một chút, đôi mắt ngấn lệ:
“Ba năm trước, tôi đã trải qua quãng thời gian khó khăn. Nhưng nhờ gia đình và các bạn fan, tôi đã tìm lại được bản thân. Tôi hy vọng, từ nay, mọi người sẽ yêu mến tôi vì tài năng và các tác phẩm của tôi. Cảm ơn mọi người!”
Cô cúi đầu thật sâu, sau đó đưa micro cho Trình Chính Hoằng.
Trình Chính Hoằng, trong bộ vest chỉnh tề, cầm micro và bắt đầu bài phát biểu dài dòng về cách ông và vợ đã hết lòng nuôi dạy con gái.
Dưới khán đài, Vu Âm nghe mà bàn tay nắm chặt đến trắng bệch. Cô giữ im lặng, ánh mắt dán chặt lên sân khấu.
Đúng lúc Trình Chính Hoằng chuẩn bị kể một câu chuyện dài lê thê, một nhóm cảnh sát bất ngờ xuất hiện từ phía cánh gà.
Họ nhanh chóng bước lên sân khấu, không để khán giả kịp hiểu chuyện gì xảy ra.
Một cảnh sát cầm lấy micro, nghiêm giọng tuyên bố:
“Trình Chính Hoằng, Lưu Kim Mỹ, Lưu Minh Châu, ba người bị nghi ngờ liên quan đến một vụ án mạng. Chúng tôi chính thức bắt giữ các người.”
Ba người nhà họ Trình vừa hoảng hốt vừa sửng sốt khi bị cảnh sát áp giải khỏi sân khấu. Đôi mắt Lưu Minh Châu bất ngờ hướng về phía Vu Âm, tràn đầy hận thù và hoảng sợ. Dưới khán đài, khán giả sững sờ, không ai tin nổi rằng người vừa nhận giải thưởng cao quý lại bị bắt giữ ngay tại buổi lễ.
“Chuyện gì thế này? Sao có thể xảy ra chuyện này?” Một số người trong đám đông xì xào, rút điện thoại ra để tìm hiểu thông tin.
Fan hâm mộ của Lưu Minh Châu cũng bàng hoàng. Một người hét lớn, giọng khàn cả đi vì kích động:
“Buông ra! Cô ấy là bảo bối của chúng tôi!”
Lưu Minh Châu, trong cơn giận dữ, bất ngờ giật lấy micro từ tay người dẫn chương trình. Cô hét lên, chỉ tay về phía Vu Âm đang rời khỏi khán đài:
“Là cô! Tất cả là do cô gây ra!”
Vu Âm dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua. Cô không nói gì, chỉ bước đến gần sân khấu, nhặt lấy chiếc micro đã bị đánh rơi xuống đất. Sau khi chỉnh lại micro, cô bước lên sân khấu, đi thẳng đến cạnh Lưu Minh Châu.
Dưới ánh đèn sáng chói và ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Vu Âm cất giọng dõng dạc:
“Chắc hẳn các vị đang rất tò mò tại sao cảnh sát lại bắt cả gia đình họ, đúng không? Họ đã g.i.ế.c ai? Tội lỗi của họ lớn đến mức nào?”
Cô liếc nhìn về phía camera đang quay trực tiếp buổi lễ, tiếp tục:
“Buổi lễ hôm nay được livestream. Tôi chắc chắn rằng không chỉ những người trong sảnh này, mà cả những khán giả đang xem trực tuyến đều đã nhận ra tôi. Nhưng hôm nay, tôi sẽ chính thức giới thiệu lại bản thân mình một cách rõ ràng.”
Cô lùi lại một bước, đứng ngang hàng với Lưu Minh Châu. Nhìn thẳng vào ánh mắt đang đầy kinh hãi của Lưu Minh Châu, Vu Âm lạnh lùng lên tiếng:
“Chào mọi người, tôi là Trình Ý Ninh. Tề Tương là mẹ của tôi. Và kẻ đứng trước mặt các người đây—Trình Chính Hoằng—là cha ruột của tôi!”
Lời tuyên bố của Vu Âm khiến cả hội trường bàng hoàng. Tiếng xì xào nổi lên khắp nơi.
“Nếu Vu Âm là Trình Ý Ninh thật, thì người vừa nhận giải thưởng kia là ai?” Một khán giả thì thầm, ánh mắt đầy nghi ngờ.
Trình Chính Hoằng giận dữ hét lên, gương mặt ông ta đỏ bừng:
“Cô điên rồi! Con gái tôi đang đứng đây, ngay bên cạnh tôi! Sao cô dám mạo nhận là Trình Ý Ninh?”
Lưu Kim Mỹ vội vàng tiếp lời, vẻ mặt tức tối:
“Đúng vậy! Cô nghĩ mình giống ai thì liền nhận bừa thân phận đó sao? Thật nực cười!”