Đại Sư Xuyên Không: Bắt Quỷ, Đoán Mệnh, Cưa Đổ Tổng Tài

Chương 247

Cô đưa cho hắn chiếc điện thoại đang phát dở một bộ phim cổ trang huyền huyễn. Đôi mắt của Cầu Minh ánh lên chút thích thú, nhưng hắn nhanh chóng cầm lấy và bắt đầu gõ rất nhanh. Xem ra, hơn nghìn năm tuổi đời của hắn không ngăn nổi sự tò mò với những món đồ hiện đại.

Sau khi viết xong, hắn đưa điện thoại lại cho Vu Âm. Đọc dòng chữ hiện trên màn hình, Vu Âm khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn lạnh lùng đầy cảnh giác.

“Được, làm theo lời tôi.”

Cầu Minh lấy một bể cá lớn, đổ đầy nước vào rồi rắc thêm muối. Sau đó, hắn hướng dẫn Vu Âm đưa Vọng Thư vào phòng tắm, để cô ngâm mình trong làn nước.

Vọng Thư thoáng chút e ngại, nhưng có Vu Âm ở bên cạnh, cô dần thả lỏng. Nằm trong làn nước mát lạnh, cảm giác thoải mái khiến cơ thể cô thư giãn, những mệt mỏi dường như tan biến.

Yêu thai bắt đầu được dẫn ra ngoài, một quá trình khác biệt hoàn toàn so với cách sinh nở của loài người. Không có đau đớn, không có m.á.u me, chỉ là một dòng linh khí dịu dàng đưa đứa trẻ từ cơ thể người mẹ ra ngoài.

Trong bàn tay của Cầu Minh, một đứa bé nhỏ xíu xuất hiện, nắm chặt ngón tay của mình. Hắn cẩn thận đặt đứa bé vào chiếc vỏ sò lớn đã được chuẩn bị sẵn.

Ngay khi đứa bé an toàn trong chiếc vỏ, Cầu Minh phun ra một ngụm máu, cả người ngã xuống sàn, hơi thở đứt quãng. Thuật pháp này đã gây phản phệ mạnh mẽ, khiến hắn kiệt sức đến mức không thể đứng dậy nổi.

Vọng Thư, với ánh mắt đượm buồn, chạm vào bụng mình. Cô nhìn chiếc vỏ sò trong tay Cầu Minh, nước mắt chảy dài. Giọng cô nghẹn ngào:
“Cầu Minh… Từ đầu đến cuối, anh chỉ lợi dụng tôi, đúng không? Tất cả những gì anh làm… chỉ để tôi sinh con cho anh?”

Cầu Minh hé mắt nhìn cô, rồi bất ngờ bật cười, nụ cười chứa đầy sự chua xót và mỉa mai. Hắn không trả lời, nhưng nụ cười ấy đã nói lên tất cả.

Hắn nghĩ gì? Làm sao cô hiểu được. Nếu không phải vì tộc nhân ngư đang bên bờ diệt vong, làm sao hắn phải rời bỏ biển cả, nơi yên bình và an toàn, để lên mặt đất đầy rẫy hiểm nguy?

Con người không ngừng sinh sôi, tàn phá đại dương, phá vỡ hiệp ước không xâm phạm giữa hai tộc. Hắn chỉ muốn bảo tồn giống loài của mình.

Vọng Thư cúi đầu, nước mắt rơi lã chã, rồi từ từ đứng lên, rời khỏi bồn tắm. Không cần câu trả lời, cô đã hiểu hết.

Vu Âm đặt tay lên vai cô, giọng dịu dàng:
“Vọng Thư, em hãy ngủ một giấc. Nếu muốn quên đi tất cả, tôi sẽ giúp em. Còn bây giờ, tôi phải đưa hắn về Đặc Sự Cục.”

Nói xong, cô gọi điện cho Lữ Văn Quân, cùng Cầu Minh quay về thành phố S.

Tại Đặc Sự Cục, Lữ Văn Quân và các đồng nghiệp đã chờ sẵn. Dư Tiểu Ngư tròn mắt nhìn Cầu Minh, không giấu nổi sự tò mò.

“Không ngờ một ngày nào đó chúng ta lại thực sự gặp yêu quái!” Dư Tiểu Ngư cảm thán, rồi nhìn chằm chằm Cầu Minh. “Người ta đồn yêu quái đều rất đẹp. Sao hắn lại xấu xí thế này?”

Trong ánh đèn mờ nhạt của phòng giam, Cầu Minh, nhân ngư cuối cùng của tộc mình, bị nhốt sau lớp song sắt lạnh lẽo. Hắn nhìn Vu Âm với ánh mắt đầy thách thức, không ngừng phản pháo lại lời trêu chọc của Dư Tiểu Ngư.

“Hắn biến thành người thì trông cũng tạm ổn,” Dư Tiểu Ngư cười mỉa. “Nhưng hình dạng thật của hắn chắc chắn không hợp với thẩm mỹ của loài người chúng ta.”

Vu Âm nghe vậy, gật gù đồng tình:
“Có lẽ trong mắt tộc của hắn, hắn lại rất đẹp trai. Nhưng nhìn bằng con mắt của nhân loại thì đúng là…”

Không chịu nổi sự chế nhạo, Cầu Minh tức giận trừng mắt, giọng khàn đục vang lên:
“Chẳng lẽ cô cho rằng khuôn mặt với năm lỗ là chuẩn mực của cái đẹp? Theo tiêu chuẩn của yêu tộc chúng tôi, nhân tộc các người mới là xấu xí nhất! Da trắng bệch như đậu hũ, tóc tai rối bời như rong biển. Tay chân thì yếu ớt, gió mạnh chút là bay mất. Thật đáng xấu hổ khi cả thế giới này lại thuộc về nhân tộc các người!”

Không dừng lại ở đó, hắn quay sang chỉ trích Vu Âm:
“Còn cô, Vu Âm! Da trắng bệch như xác cá c.h.ế.t trôi, mắt thì nhỏ xíu, lông mi thưa thớt. Tay chân mảnh khảnh như sợi rong khô. Một hòn đá trong vực sâu còn đẹp hơn cô gấp vạn lần!”

Lời hắn vừa dứt, Vu Âm đã không còn giữ được sự kiên nhẫn. Cô xoay người bước vào phòng giam, rút kiếm ra, chọc thẳng vào đuôi cá của hắn, khiến Cầu Minh hét lên đau đớn.

“Anh chê chúng tôi xấu ư? Được, tôi sẽ làm cho anh ‘đẹp’ hơn!” Vu Âm nghiến răng, vừa nói vừa chọc kiếm thêm một lỗ nữa vào đuôi hắn. “Mặt chúng tôi có năm lỗ, thì đuôi anh cũng sẽ có năm lỗ! Đẹp chưa? Đẹp c.h.ế.t anh đi!”

Cầu Minh đau quá, không chịu được nữa, vừa khóc vừa la lên thảm thiết:
“Các người thật quá đáng! Khi dễ yêu tộc đã đành, còn sỉ nhục tôi! Nếu ghét tôi đến vậy, g.i.ế.c tôi luôn đi còn hơn!”

Bất ngờ, từ khóe mắt hắn, những giọt nước mắt rơi xuống nền đất, biến thành những viên ngọc trai to tròn, bóng bẩy và lấp lánh.

Dư Tiểu Ngư đứng bên ngoài, trố mắt kinh ngạc, hét lên:
“Cục trưởng! Mau lại xem! Nước mắt của nhân ngư hóa thành ngọc trai!”

Vu Âm nhìn đống ngọc trai trên đất, mắt sáng lên, nhưng lại giả vờ thản nhiên. Sau một thoáng suy nghĩ, cô bước ra ngoài, rồi quay lại với một túi nilon trong tay.

Bình Luận (0)
Comment