Việc tặng trang sức lần này không phải lần đầu Vu Âm tặng quà cho gia đình Nghiêm Minh. Trước đó, cô còn tự tay vẽ bùa bình an, gửi đến để cầu chúc cho họ sức khỏe và bình an.
Mối quan hệ giữa con người với nhau là như vậy: có cho, có nhận. Gia đình Nghiêm Minh thường xuyên gửi đồ ăn từ quê lên cho cô. Dù Vu Âm chưa từng gặp họ, nhưng tình cảm của hai bên ngày càng gắn kết.
Những món quà quê, có thể trong mắt người khác không đáng giá bao nhiêu, nhưng với Vu Âm, đó là cả một tấm lòng. Giá trị lớn nhất của những món quà ấy không nằm ở vật chất mà là tình cảm chân thành.
Khi Đàm Từ hoàn thành việc nghiền bột ngọc trai, Vu Âm kiểm tra, gật gù hài lòng:
“Anh cũng thật khéo tay đấy.”
Cô đổ bột ngọc trai vào một chiếc bình nhỏ rồi đưa cối đá cho Tề Duyệt.
“Chị đổ thêm chút nước vào, rồi dùng bột ngọc trai này đắp mặt. Đảm bảo sau một giấc ngủ dậy, da chị sẽ mịn màng, bóng láng.”
Nghe vậy, Tề Duyệt vội ôm chặt chiếc cối đá, trông như báu vật:
“Không ai được giành với tôi nha! Mấy hôm nay tôi nổi mụn nhiều lắm.”
Sau khi sắp xếp ổn thỏa, Vu Âm nhanh chóng rời đi. Thời gian rất gấp rút vì trực thăng của Đàm Từ cần có sự cho phép của cơ quan hàng không, nhưng Vu Âm không muốn trì hoãn công việc.
Về đến thành phố S, Vu Âm đi thẳng đến hội trường của trường học.
Phương Dụ đã đứng đợi cô ở cửa, nụ cười rạng rỡ:
“Đại sư đến rồi. Chúng tôi đã giữ chỗ cho cô.”
Anh dẫn Vu Âm vào hội trường, vừa đi vừa giới thiệu:
“Đây là địa điểm tạm thời mà trường học bố trí cho chúng tôi. Rộng rãi hơn chỗ cũ nhiều. Hôm nay ngoài những người đăng ký từ đầu, còn có các lãnh đạo chính phủ và cả phóng viên tham dự.”
Chỗ ngồi của Vu Âm được sắp xếp ở hàng đầu, ngay chính giữa, bên cạnh là Kim Lan – nhân vật chính của câu chuyện. Đây là sự sắp xếp đặc biệt mà nhà trường dành cho cô.
Phương Dụ tiếp tục, giọng nói đầy xúc động:
“Chúng tôi đã đầu tư rất nhiều để tái hiện chân thực câu chuyện năm xưa. Bối cảnh sân khấu được dựng rất công phu. Chúng tôi tham khảo hàng loạt tài liệu, liên hệ thư viện, rồi đặt đạo cụ từ các xưởng sản xuất. Tất cả mọi người đều nỗ lực hết mình để buổi biểu diễn hôm nay thành công.”
Anh dừng lại một chút, ánh mắt sáng lên, nhưng giọng nói lại nghẹn ngào:
“Tôi chỉ chợt nghĩ đến việc viết lại câu chuyện của Kim Lan và các đồng chí cách mạng, hy vọng có thể lưu truyền lại. Nhưng điều bất ngờ nhất là cả cộng đồng đã cùng nhau chung tay làm nên điều này.”
Thời gian quá ngắn ngủi, nhưng các diễn viên đã dành toàn bộ sức lực cho vở diễn. Họ tập luyện không ngừng nghỉ, từ sáng sớm đến khuya, luyện đến khi không còn sức để đứng vững.
Phương Dụ nói, giọng tràn đầy tự hào:
“Tất cả đều là vì Kim Lan, cũng là vì câu chuyện của đất nước này, của nhân dân chúng ta.”
Đúng 3 giờ 30, buổi biểu diễn chính thức bắt đầu. Không cần ai nhắc nhở, cả khán phòng lập tức yên tĩnh. Mọi ánh mắt đều dồn lên sân khấu.
Kim Lan ngồi bên cạnh Vu Âm, ánh mắt hướng lên sân khấu chăm chú. Khi diễn viên trên sân khấu hét lên câu thoại đầy cảm xúc:
“Vì nước Trung Hoa, tôi c.h.ế.t không hối tiếc! Tôi ngã xuống, nhưng Trung Hoa còn vô số người như tôi! Trung Hoa nhất định sẽ đứng lên! Trung Hoa sẽ chứng minh cho thế giới thấy, đất nước này không hề yếu đuối! Đất nước này không chịu nhục!”
Lời nói ấy vang vọng khắp hội trường, khiến trái tim mọi người rung lên mạnh mẽ. Đèn sân khấu đột ngột tối sầm lại. Diễn viên đặt tay lên ngực, mỉm cười nhìn về phía xa xăm. Đôi mắt cô ấy sáng rực, như ngọn lửa đang bùng cháy mãnh liệt – một ngọn lửa thiêu đốt cả cuộc đời, và giờ đây, cũng thiêu đốt trái tim của từng khán giả.
Cứ mỗi khi một diễn viên “ngã xuống”, câu chuyện trên sân khấu khép lại trong những giọt nước mắt âm thầm chảy xuống từ khóe mắt khán giả.
Câu chuyện chưa đi đến hồi kết, nhưng cuộc đời của những anh hùng liệt sĩ đã khép lại từ lâu.
Buổi biểu diễn để lại trong lòng mỗi người một nỗi buồn sâu sắc, đồng thời khắc ghi mãi trong tâm trí họ ký ức không thể nào quên. Khi đèn sân khấu sáng trở lại, các diễn viên lần lượt quay lại sân khấu để cúi chào khán giả. Trong số đó, cô diễn viên đóng vai Kim Lan ôm một bó hoa tươi thắm, từ từ bước xuống hàng ghế đầu, tiến về phía Kim Lan.
Cô gái trẻ nghẹn ngào, đôi mắt đỏ hoe vì xúc động:
“Chị Kim Lan, bó hoa này kính tặng chị. Chúng em muốn mời chị cùng lên sân khấu. Tất cả tràng pháo tay hôm nay đều dành cho chị và các đồng đội của chị.”
Kim Lan nhận lấy bó hoa, đứng dậy. Cô bước chậm rãi lên sân khấu, vừa đi vừa nhẹ nhàng nói với cô gái:
“Em diễn cảnh chị sắp c.h.ế.t rất hay. Khi đó, chị thực sự không cam lòng chút nào. Chị không muốn nhắm mắt lại. Chị muốn nhìn thêm một lần nữa, thật lâu, thành phố mà chị và các đồng đội đã dùng cả sinh mạng để bảo vệ. Dù chỉ được nhìn thêm một chút thôi cũng đủ rồi.”
Cô dừng lại một nhịp, giọng khẽ trầm xuống, nhưng từng lời nói ra như khắc sâu vào lòng người nghe:
“Chị đã nghĩ mãi… phải đổ thêm bao nhiêu m.á.u của những người như chị thì thành phố này mới có được sự bình yên? Liệu chúng ta có thể chờ đến ngày mà tất cả luôn mong đợi – một ngày hòa bình thực sự không?”
Nghe những lời ấy, cô gái trẻ không kiềm được nước mắt. Cô khóc đến nỗi nghẹn ngào, mãi một lúc sau mới có thể nói:
“Chị Kim Lan… đất nước và nhân dân sẽ không bao giờ quên những gì chị và các đồng đội đã làm. Thành phố này mãi mãi ghi nhớ từng giọt mồ hôi, từng giọt m.á.u các chị đã đổ xuống. Chị Kim Lan, hiện tại, đất nước đã thịnh vượng như chị và các đồng đội từng mong ước chưa ạ?”