“Cô quả nhiên có chút bản lĩnh,” Phan Liễu Nhi cười nhạt. “Nhưng cô nghĩ cứu được mấy người kia là mọi chuyện kết thúc sao? Họ đã bị hủy hoại từ trước rồi. Nơi này do chúng tôi kiểm soát, muốn cứu ai cũng phải có sự đồng ý của tôi.”
Giọng nói của Phan Liễu Nhi dường như cố tình kéo dài để khiêu khích. Cô ta tiếp tục:
“Chỉ là… trận pháp cô dùng hình như hơi lạ. Không biết cô học từ đâu?”
“Im ngay!” Vu Âm quát lớn. Ánh mắt cô quét qua những người trên sân thượng, rồi đến đám thuộc hạ đang cầm vũ khí nhắm vào mình. Một nụ cười khinh bỉ hiện lên trên môi cô.
Phan Liễu Nhi cảm nhận được sự tức giận trong giọng nói của Vu Âm, nhưng cô ta không tức giận. Trái lại, cô ta cười lạnh lẽo, đổi tư thế ngồi và khoanh chân.
“Trò chơi của chúng ta rất đơn giản,” cô ta nói, chỉ tay lên những người đang bị treo trên cao. “Trong mười người này, cô được chọn năm người. Những người cô chọn, tôi sẽ thả. Còn những người không được chọn, tôi sẽ g.i.ế.c ngay lập tức.”
Mười người bị trói đều bị bịt mắt và miệng, chỉ để lộ nửa khuôn mặt. Rõ ràng, việc này nhằm ngăn Vu Âm sử dụng pháp thuật để xác định ai là người cô cần cứu.
“Tôi có thể hỏi từng người một câu được không?” Vu Âm hỏi, giọng điềm tĩnh.
Phan Liễu Nhi nhướn mày, giọng lơ đễnh:
“Cứ tự nhiên.”
Không chần chừ, Vu Âm lấy ra mười lá bùa Chân Ngôn. Trong chớp mắt, cô lướt qua từng người, dán bùa lên người họ.
Cô cất tiếng hỏi:
“Các người là gián điệp, người vô tội, hay chẳng thuộc nhóm nào cả?”
Lời cô vừa dứt, Phan Liễu Nhi lập tức đứng bật dậy, gương mặt thoáng biến sắc. Nhưng ngay khi một số người định mở miệng trả lời, cô ta bất ngờ rút cây sáo nhỏ và thổi lên.
Tiếng sáo vang vọng trong không khí, khiến cả mười người kia giãy giụa dữ dội rồi bất tỉnh ngay sau đó.
Phan Liễu Nhi cười khẩy:
“Không ngờ cô lại lợi hại đến vậy. Nhưng trò chơi của tôi vẫn chưa kết thúc đâu.”
Vu Âm vẫn đứng yên tại chỗ, ánh mắt không rời khỏi Phan Liễu Nhi. Sự lạnh lùng trong ánh nhìn của cô khiến đối phương cảm thấy bất an.
“Chẳng lẽ cô định g.i.ế.c tôi?” Phan Liễu Nhi cất tiếng, lần đầu tiên giọng nói có chút run rẩy.
Trước đây, cô ta không tin Vu Âm có khả năng uy h.i.ế.p mình. Nhưng sau những gì chứng kiến từ tối qua đến giờ, cô ta buộc phải nhìn nhận lại. Pháp thuật của Vu Âm mạnh mẽ đến mức vượt qua cả hiểu biết thông thường.
“Cô là ai?” Phan Liễu Nhi nghiến răng, hỏi tiếp. “Làm sao một người trẻ tuổi như cô lại sở hữu pháp thuật cao thâm đến vậy? Hay cô cũng giống tôi, dùng cấm thuật để duy trì vẻ ngoài trẻ trung?”
Phan Liễu Nhi ngả người trên ghế, đôi mắt sắc bén ánh lên tia tự mãn khi nhìn Vu Âm. Cô ta cười nhạt, giọng nói lạnh lẽo:
“Những người này đều mang trong mình độc dược do tôi gieo. Nếu tôi chết, họ cũng không sống nổi. Cô có g.i.ế.c tôi, thì cũng chỉ kéo họ cùng c.h.ế.t mà thôi. Cùng xuống mồ với vài mạng người, cũng thú vị đấy chứ?”
Vu Âm đứng đối diện, tay nắm chặt chuôi kiếm. Thanh kiếm trong tay cô phát ra tiếng kêu khe khẽ, phản chiếu ý chí bất khuất của chủ nhân. Cô lạnh lùng đáp, giọng sâu thẳm như vọng lại từ đáy vực:
“Tôi sẽ không g.i.ế.c cô.”
Lời nói của Vu Âm khiến Phan Liễu Nhi thoáng chút bất ngờ, nhưng cô ta nhanh chóng nhếch môi cười khẩy, tin rằng mình vẫn đang nắm thế chủ động.
Không để lãng phí thêm thời gian, Vu Âm siết chặt thanh kiếm linh khí trong tay. Với một nhát c.h.é.m mạnh mẽ, dây thừng trói mười người bị treo lập tức đứt lìa. Trước khi họ kịp rơi xuống đất, Vu Âm đã nhanh chóng bay lên, linh khí từ thanh kiếm của cô nâng đỡ từng người một.
Khi mười người được đặt nhẹ nhàng xuống mặt đất an toàn, Vu Âm liền dựng lên một kết giới xung quanh họ. Cô lấy ra những lá bùa bảo vệ, dán lên từng người để ngăn cản bất kỳ đòn tấn công nào từ Phan Liễu Nhi.
Động tác của Vu Âm nhanh đến mức Phan Liễu Nhi chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra. Cô ta mở to mắt, thoáng chút kinh ngạc khi nhìn thấy kết giới đã hoàn thành.
“Không thể nào…” Phan Liễu Nhi thì thầm, vẻ mặt dần chuyển từ đắc ý sang căng thẳng.
Không để Vu Âm có thêm thời gian phản ứng, Phan Liễu Nhi thổi một hồi còi ba tiếng, sau đó rút cây sáo ra và bắt đầu thổi. Từ trong khu rừng gần đó, những xác c.h.ế.t mục rữa bắt đầu di chuyển, lê bước về phía Vu Âm. Mùi hôi thối từ chúng nồng nặc, khiến không khí trở nên ngột ngạt.
Chưa dừng lại ở đó, Phan Liễu Nhi ra hiệu bằng cây sáo, điều khiển những con cổ trùng cổ xưa từ ổ của chúng lao về phía Vu Âm. Những con trùng đen sì, kích thước to lớn và khả năng bay nhanh, ùn ùn kéo đến như cơn bão đen khổng lồ.
Vu Âm nhìn thấy đàn cổ trùng từ xa, ánh mắt không chút d.a.o động. Cô niệm chú:
“Kiếm trận! Khởi!”
Thanh kiếm trong tay cô phát sáng, phân hóa thành hàng trăm, rồi hàng ngàn thanh kiếm, bao vây Phan Liễu Nhi vào giữa. Dù bị kiếm trận vây chặt, Phan Liễu Nhi vẫn nở nụ cười lạnh, ra lệnh cho đàn cổ trùng tấn công Vu Âm.
Vu Âm lập tức thi triển linh hỏa, ngọn lửa màu lam bùng lên dữ dội, thiêu đốt từng đàn cổ trùng lao đến. Dù bị đốt cháy, những con cổ trùng còn lại vẫn không ngừng lao tới như những con thiêu thân liều mạng.