“Các cậu chưa nghe về chuyện đàn ông mang thai à? Chuyện ở Nữ Nhi Quốc các cậu chưa biết sao?” Vu Âm nhướng mày, đung đưa chân. “Đạo lý cũng giống thôi. Thai nhi ký sinh trong cơ thể mẹ, chỉ cần hấp thụ được chất dinh dưỡng thì ký sinh ở đâu cũng sống được. Yêu thai cũng vậy.”
Vu Âm tiếp tục giải thích: “Tộc nhân ngư chỉ mong cầu có hậu duệ. Nhưng con cái sinh ra chưa chắc kế thừa được khả năng khóc ra ngọc trai. Thế nên, đừng vội g.i.ế.c Cầu Minh. Cứ để hắn sống, để hắn khóc thêm vài viên ngọc trai cho tôi.”
Nói xong, cô cúi đầu, tiếp tục lướt Weibo.
Một tin nhắn từ người dùng mạng khiến cô chú ý. Người này nói về Dương Thục Phân, bà chủ quán bên cạnh chỗ xem bói của cô trước đây.
“Đại sư, dạo này bà Dương cứ tới quán, nổi điên lắm. Bà ấy bảo đại sư chẳng có chút thần thông nào. Bà ta nói nhà mình không còn bị gõ cửa nửa đêm nữa, chắc tại có kẻ ghen tị với hạnh phúc của bà, giả làm ma quỷ đến dọa rồi thôi.”
Vu Âm đọc xong, nhếch môi trả lời:
“Mấy tiếng gõ cửa có hai khả năng. Thứ nhất, người ta đi rồi, không quay lại nữa. Thứ hai, người ta đã vào trong, không cần gõ cửa nữa.”
Vu Âm trả lời tin nhắn cuối cùng trên Weibo: “Mọi việc đều có nhân quả. Nên hay không nên, mọi thứ đều sẽ có cách khác để trả.”
Sau khi nhấn nút gửi, cô tắt Weibo, đúng lúc gia đình Tề đến. Vì không muốn ông bà ngoại lo lắng, Vu Âm không kể chuyện mình từng hôn mê, chỉ nói rằng thời gian qua cô bận đi công tác. Cô nhanh chóng hẹn lịch để gặp ông bà và chăm sóc sức khỏe cho hai người.
Cùng đến với ông bà ngoại là Tề Duyệt và Tề Sở Thần. Những người thân khác của nhà Tề đều bận công việc và đã rời khỏi thành phố S.
Tề Duyệt vừa bước vào đã chạy ngay tới Vu Âm, khuôn mặt rạng rỡ. “Ninh Ninh, em xem mặt chị này!”
Cô cười tươi, ghé sát mặt lại gần. “Nhờ loại ngọc trai lần trước em cho mà giờ lỗ chân lông trên mặt chị nhỏ đến mức không thấy được nữa. Chị không cần trang điểm nữa luôn. Bây giờ cứ để mặt mộc ra đường cho mọi người thấy chị đẹp tự nhiên thế nào!”
“Đừng thức khuya nữa, chăm sóc da cẩn thận hơn đi,” Vu Âm chạm tay vào mặt Tề Duyệt, cảm nhận làn da mềm mịn như đậu hũ.
“Chị làm sao bỏ được thói quen đó chứ? Nhưng giờ thì chị cố nằm trên giường trước 11 giờ rồi,” Tề Duyệt cười đáp.
Tề Sở Thần đứng bên, nghe đến đây thì bất giác nhíu mày. Mấy ngày qua, anh đã bị Tề Duyệt quấy rầy đến phát sợ. Mỗi lần gặp, cô đều hỏi không ngớt về làn da của mình, nào là có đẹp hơn hôm qua không, có mịn hơn không. Một hai ngày còn được, nhưng ngày nào cũng vậy khiến anh chịu không nổi. Sáng nay, Tề Sở Thần phải cố tình ra khỏi nhà sớm nửa tiếng để tránh cô.
Anh đưa tập tài liệu cho Vu Âm. “Đây là danh sách tài sản Trình Chính Hoằng đã bán để lấy tiền mặt. Toàn bộ tài sản thuộc về em đã được thu hồi. Chúng ta cũng đã bán hết cổ phần công ty theo ý kiến của em và chuyển thành tiền mặt.
Thân phận Trình Ý Ninh đã được khôi phục hoàn toàn. Tất cả hồ sơ ba năm qua của em đã bị xóa sạch, không ai có thể tìm thấy bất kỳ dấu vết nào.
Đây là thẻ ngân hàng, chứng minh thư, sổ hộ khẩu và các giấy tờ liên quan của em. Về bằng cấp, nếu em muốn, bất kỳ trường đại học nào trong nước, kể cả Thanh Bắc, em đều có thể chọn.”
Vu Âm nghe xong, chỉ phất tay: “Không cần đọc nữa.”
Cô biết, những thứ này giờ không còn quan trọng. Cô không chắc khi nào mình sẽ quay lại Vô Phương Cốc, nhưng rõ ràng, bằng cấp đối với cô bây giờ chẳng còn ý nghĩa.
Những gì trường học dạy, cô đều không cần. Nếu có học thêm, thì chỉ có những nơi như thế giới tu luyện mới dạy được cô những điều cô thực sự cần.
Mọi người cùng ngồi trò chuyện trong phòng khách. Vu Âm chuẩn bị hai ly thuốc thảo dược trị mất ngủ cho ông bà ngoại, đồng thời châm cứu cho họ.
“Ông bà ngoại uống thuốc của em mấy ngày nay ngủ ngon hơn hẳn, còn ngủ sâu nữa. Hai ông bà trông khỏe hơn nhiều,” Tề Sở Thần vui vẻ nói.
Trước đây, sức khỏe của ông bà ngoại nhà Tề không tốt lắm. Thời trẻ, cả hai đều tham gia cách mạng, để lại nhiều căn bệnh mãn tính. Khi còn trẻ thì không sao, nhưng từ tuổi 50 trở đi, các vấn đề sức khỏe bắt đầu bộc phát.
Có những đêm khuya, Tề Sở Thần vẫn thấy đèn trong phòng hai ông bà sáng. Nhưng từ khi uống thuốc và được châm cứu, ông bà đã ngủ một mạch đến sáng, không còn thức giấc giữa đêm.
Sức khỏe được cải thiện, ăn uống cũng tốt hơn. Người già chỉ cần ngủ đủ và ăn uống đều đặn, tinh thần và thể chất đều sẽ tốt lên rất nhiều.
Biết Vu Âm cần nghỉ ngơi, mọi người chỉ ở lại hơn hai tiếng rồi rời đi, không ai ở lại ăn cơm.
Khi căn biệt thự trở nên yên tĩnh, chú chó săn lớn trong nhà vẫn chưa quen với không khí vắng vẻ. Nó quẫy đuôi chạy khắp nơi tìm người, cuối cùng đành mò vào bếp tìm đầu bếp để xin ăn.
Lúc này, Vu Âm và Nghiêm Minh đều ở trong thư phòng của Đàm Từ. Cô đangbàn bạc về việc chuẩn bị chữa trị chân cho anh
“Cái bồn tắm trong phòng tắm của anh không dùng được nữa rồi, anh nên bảo thợ mộc làm cái mới đi. Gỗ thì để em mang từ Linh Phủ về,” Vu Âm nói trong lúc lật xem album ảnh trên điện thoại.
“Hôm trước em đi dự đám cưới em họ Lưu Triết, thấy một cái bồn tắm lớn rất đẹp. Em nghĩ làm cái y chang vậy sẽ hợp với anh, vì đầu anh cao mà. Loại bồn này chắc chắn vừa vặn.” Cô đưa điện thoại cho Đàm Từ xem, giọng đầy hào hứng.